Thứ Sáu, 25 tháng 12, 2015

Tự Tình Mùa Đông

Ta có gì sau một cuộc chia ly?
Mùa giá buốt lạnh lùng thân lữ khách
Bàn chân côi bước chênh vênh xứ lạ
Bờ vai xa mòn mỏi cánh chim di

Ta tìm gì sau một chuyến ra đi?
Đời có lẽ... sắc - không... ảo ảnh
Ngựa đường xa chồn chân bên giếng lạnh
Nỗi ưu tư rót cạn những đêm trường

Ta thuơng ai? Và ai thuơng ta?
Chợt tỉnh giấc lònh lạnh lòng đến thế!
Mùa đông ơi, ủ ê chi sầu muộn?
Gió bấc về ôm trọn nỗi cô liêu

Thứ Sáu, 18 tháng 12, 2015

Viết là một cách để nhớ nhưng liệu có cần để nhớ quá nhiều cho tấn bi hài nhàm chán?
" cuộc đời cơ bản là buồn, sau đó là cái chết " nhưng chết há dễ sao?
Sai lầm là khi bản thân cứ tự huyễn hoặc mình nhưng cuối cùng thì vẫn mắc phải điều mình tự nhận ra ấy. Cái phù phiếm trong mỗi con người dường như không có giới hạn.
Tuy nhiên, mùa đông không thể không lạnh, lá vàng rồi sẽ rơi thôi.

Thứ Hai, 5 tháng 10, 2015

Thương

Chiều muộn
Những vạt nắng vương trên hè phố
Có gì như hoang hoải
Có gì như mê say...
Trong chút gió nhẹ lay và lá vàng khẽ rụng

Mùa thu
Mùa của ta
Những vị ngọt và nỗi buồn
Rắc lên đời sắc màu phận số
Không chối cãi... cũng chẳng thể nhịn nhường

Người ngồi đó... trong nắng vấn vương
Giữa khoảng không bao la mà lòng người rất chật
Người lặng thinh
Như sỏi đá lặng im ngàn năm nghe gió hát
Một kiếp đời phiêu dạt
Đong đếm những xót xa

Người kể về câu chuyện ngày qua
Mà sao đôi mắt cứ đong đầy đến thế
Bất chợt lòng tái tê
Khi trước mắt ta đôi mắt ấy nhạt nhòa
Người đang khóc
Nơi tận cùng nỗi đau người đang nhức nhối
Trước khoảng không u tối
Bất lực... 
Đắng cay...

Người có hay?
Ta muốn đưa tay lau dòng lệ ứa
Ôm người vào lòng
Xoa dịu nỗi xót xa
Ta thương người, ta thương ta
Những ngậm ngùi mang tên số phận
Để giữa dòng đời lận đận
Ngác ngơ...




Thứ Năm, 1 tháng 10, 2015

Sợ

Có một điều em chưa nói với anh
Là em sợ những phút giây mình trở nên ích kỷ
Khi yêu thương dâng đầy trong suy nghĩ
Một chút gì đó thôi cũng đủ để ghen tương

Có gì như là vấn vương
Trong lòng anh với những ngày đã cũ
Có gì như là hờn tủi
Trong tim em vỗ giấc ngậm ngùi

Em muốn được trọn vui
Mà sao cứ ẩm ương bối rối
Dẫu biết rằng chẳng phải ai lầm lỗi
Mà sao vẫn thấy nghẹn ngào

Em sợ... ích kỷ sẽ vùng vẫy thét gào
Để yêu thương dần đi vào ngõ tối
Nhạy cảm quá đôi khi mang lầm lỗi?
Để ngày buồn giăng khắp cuối chân mây..


Chủ Nhật, 27 tháng 9, 2015

Ước

Giá mà được gần nhau đôi phút
Để lắng nghe những than thở của lòng
Chẳng giúp được gì nhau
Đó là lời cậu đã nói
Bởi khoảng cách vẫn mong manh diệu vợi
Từ ngày xưa xa xít tắp tận bây giờ

Giá mà chờ hạnh phúc sẽ đến
Thì chúng ta đâu có lúc chạnh lòng
Giọt lệ buồn vẫn chảy ngược vào trong
Vai diễn đạt bằng nụ cười giả dối

Thôi thì thế
Mơ xa xôi gì nữa?
Tìm niềm vui trong thực tại thương vay
Ai rồi cũng có những lúc mi cay
Cậu hãy nghĩ đó vẫn là phước hạnh
Sẽ đáng sợ khi tâm hồn giá lạnh
Quên cách đau và hạnh phúc nào còn

Rồi cậu sẽ đi xa
Khoảng cách chúng ta lại mong manh hơn nữa
Cậu sẽ ra sao giữa phương trời xứ lạ
Biết nơi nào để ta thấy bình yên như mắt bão?
Ngủ ngon mèo con... có đủ ấm đêm đông?

Lòng tự hỏi phố ấy có buồn không?
Khi thu vắng bước chân người tìm đến
Giá mà bờ bến mãi là bờ bến
Thì đâu chia lìa...
...đâu ray rứt những đêm...


Thứ Sáu, 18 tháng 9, 2015

Em nhớ Anh

Biết làm sao khi em lại nhớ anh
Những yêu thương cũng nhiều hơn lúc trước
Không biết thời gian để mà đếm ngược
Nên vô hình chới với giữa đợi mong

Miền Nam đâu có thu như trong lòng Hà Nội
Đâu có anh bên cạnh để dỗi hờn
Đâu có biết nỗi nhớ sẽ nhiều hơn
Đâu có ngờ đêm giờ thêm trống trải

Hà Nội xưa theo tháng ngày mê mải
Đã dần xa trong ký ức phôi pha
Lời anh ngỏ sao quá thiết tha
Cho em từ tạ với muộn phiền quá khứ

Xin hãy giữ những yêu thương trầm lắng
Được mất cuộc đời hạnh phúc trong đắng cay
Rồi sẽ có lần yêu dấu như đèn trước gió lay
Hãy thương nhau mà nắm tay vượt qua bão tố

Một lần đã chờ nhau giữa thủ đô
Để tim ta trôi về nơi bến hẹn
Nào phải cần hoa nhường nguyệt thẹn
Với tình ta chỉ mong lặng lẽ dịu êm
Mùa thu này hạnh phúc nhiều thêm
Để làm sao khi bây giờ em rất nhớ?



Thứ Năm, 17 tháng 9, 2015

Vì ta cần có nhau

Mới trở về sau chuyến đi Hà Nội.
Ngày đi, Sài Gòn mưa. Ngồi trong khoang máy bay, nhìn qua ô cửa sổ, những giọt mưa nghiêng nghiêng làm lòng cũng chông chênh như thế. Máy bay cất cánh, Sài Gòn lung linh ánh đèn dần khuất phía dưới tôi. Phải chăng Sài Gòn đang khóc? Tôi thấy nhớ tất cả những gì thuộc về tôi của ngày xưa. Ừ, phải! Bây giờ đã là của ngày xưa dù có thể nó mới diễn ra cách đây một tiếng đồng hồ trước khi tôi ra sân bay này. Tâm trạng phức tạp giống như tôi đang trong một cuộc chia tay, có gì đó quay quắt. Tôi im lặng mặc dù chị hành khách ngồi kế bên rất nhiệt tình giao lưu. Thật ra thì trong những chuyến hành trình một mình mình, tôi vẫn thường lạnh lùng như thế.
Những người đã đi qua đời tôi, giữ vị trí trong miền ký ức lại trở về trong nỗi nhớ. Buồn vui cũ theo đó cũng thức giấc cựa mình nhưng tha thiết đã mất đi thay vào đó là những suy tư ngậm ngùi. Rồi thì ta sẽ chia tay trong một cuộc chia ly lớn đặt mốc mới cho cuộc đời tôi. Chó Bông đang chờ tôi ở nơi tôi đến. Tôi sẽ sống trọn vẹn cho ngày tháng mới dẫu rằng phía trước có rất nhiều khó khăn từ thực tế cuộc sống. Tạm biệt Bbu, mong người sẽ hạnh phúc. Tạm biệt Bjn, xin trả lại những ảo ảnh ngọt ngào, những đợi chờ và muộn phiền dai dẳng. Tạm biệt Nga Mi Đại Đế, cảm ơn người vì điểm tựa vực dậy niềm tin. Tạm biệt Stiven, tạm biệt người tôi không quen... Những nợ nần hãy thả trôi theo gió. Giờ tôi ra đi. Nghĩ đến câu "anh cần em" làm lòng tôi dịu dàng hơn trước những thổn thức với quá khứ. Buông một tiếng thở dài. Tôi tựa lưng vào ghế và nhìn qua ô cửa sổ, ngoài kia trời đen như mực. Bất chợt lo lắng không biết người ta đang chờ đó có bị ướt mưa không.
Máy bay hạ cánh. Thời tiết mát lạnh, cảm thấy an tâm khi Nội Bài không mưa. Chó Bông nhẹ nhàng đứng ngay sau lưng khi tôi vừa ra cửa. Chẳng còn không gian cho bất cứ nỗi nhớ nào nữa. Hiện tại của tôi, tương lai của tôi đang ở bên tôi. Tôi mỉm cười. Đêm Hà Nội yên bình.
Những ngày ngắn ngủi ở Hà Nội trôi qua nhanh chóng, lỡ hẹn với nhiều người nhưng tôi nghĩ sẽ có dịp bù đắp lại. Tôi về với thế giới của Chó Bông. Mặc dù đã hình dung phần nào nhưng vẫn có những bỡ ngỡ. Tình cảm của người thân anh khiến tôi không thấy mình lạc lõng. Tất nhiên khi đã qua tuổi mộng mơ thì cái nhìn cũng không lung linh như trước. Và điều hiển nhiên là không phải ai cũng toàn vẹn. Cũng có những giận hờn, những vấn đề khác nảy sinh. Tôi đã quyết định dừng lại hi vọng với một mối quan hệ, có lẽ cuộc sống vẫn phải có những lần đánh đổi như thế. Một vài khoảnh khắc tôi thấy mệt mỏi. Lúc ấy, Chó Bông lại biết cách khiến tôi không thể kéo dài trạng thái ấy. Niềm kiêu hãnh không nên đặt cao trong tiêu chuẩn của hạnh phúc. Vì ta cần nhau nên hãy cố gắng vì nhau. Yêu sẽ làm cho cuộc sống đặc sắc hơn, thi vị hơn. Thương làm cho cuộc sống ý nghĩa hơn, nhân văn hơn. Tôi vẫn đánh giá cao tình thương hơn tình yêu. Tôi hi vọng rằng giữa tôi và Chó Bông, cả thương yêu đều tồn tại, có thể yêu rồi sẽ chuyển sang một trạng thái khác nhưng thương sẽ là vẹn nguyên.
Giờ tôi lại ở miền Nam, Sài Gòn vẫn mưa đón tôi khi tôi trở về. Tôi không còn nặng nề như buổi đi nữa, mưa cũng lung linh hơn. Nhưng tôi nhớ Chó Bông của tôi. Lúc chia tay ở sân bay Nội Bài, Hà Nội mưa bay. Tôi ngoái lại nhìn bóng anh khuất dần sau vạch ngăn khi bước vào phòng chờ tự nhiên muốn quay trở lại. Tôi nhớ khuôn mặt anh lúc suy tư, vẻ lo âu ấy vẫn làm tôi thấy lòng mình khó chịu ghê gớm. Cuộc sống luôn có những khó khăn để thử sức người, nhưng đừng quá lo lắng Chó Bông của tôi ơi, rồi sẽ ổn cả. Vì ta cần nhau nên sẽ là động lực để làm được nhiều thứ mà có thể lúc trước ta luôn tỏ ra bất cần. Tôi tin điều đó.

Thứ Năm, 3 tháng 9, 2015

Có gì trong mắt anh sáng nay

Anh nghĩ gì mà trong mắt sáng nay
Như ẩn chứa nhiều điều không thể nói
Chút hờn giận, chút muộn phiền nông nỗi
Trải đầy trời đôi mắt hướng xa xôi

Anh thấy gì mà héo hắt trên môi
Nụ cười gượng chạm ánh nhìn tê tái
Kì vọng thêm chỉ làm ta ái ngại
Để thoảng buồn trong đôi mắt sáng nay



Thứ Sáu, 28 tháng 8, 2015

Ngẫm tình Ngưu Chức hôm nay

Vậy là giờ Ngưu Chức bớt yêu nhau?
Cơn Ngâu khóc bỗng trở thành ngắn ngủi
Gặp lại nhau đã giảm đi hờn tủi?
Phố ngày hè con nắng quái chang chang

Vậy là giờ duyên phận bớt bẽ bàng?
Nước mắt khô cho ngày hanh hao gió
Từng nụ cười... ánh sáng nào có tỏ
Gạn chút buồn côi cút chốn nhân gian?

Thứ Ba, 25 tháng 8, 2015

Cho tháng 7 mưa ngâu

Mình lại lần tìm trong phố xác xơ
Tiếng ve cũ hát điệu buồn rơi.. vỡ
Nhưng biết nơi đâu khi hè đã lỡ
Để ngâu ngập tràn con phố trắng mưa giăng

Mình lại thả hồn với những băn khoăn
Ngày tháng cũ có còn gì hối tiếc
Để mai đây khi nói lời từ biệt
Chút chạnh lòng cũng trọn vẹn dư âm

Mình lại ngập ngừng trước nỗi nhớ âm thầm
Mùa hoa ấy vàng son thành ảo ảnh
Chỉ còn lại những ngày phố lạnh
Bỏ quên mùa nuôi ước muốn đi xa


Chủ Nhật, 16 tháng 8, 2015

Hế Lô Ngâu

Mùa ngâu. Những cơn mưa cứ miên man rơi rớt khiến buổi chiều cũng cô liêu nhiều thêm.
Lại ngồi nhìn dòng nước đang trút xuống đường phố và dòng xe cộ ngang qua vội vã, cảm giác thấy mọi thứ cứ vô định.
Ngày đi gần kề. Hôm trước Shine mới nói về chuyện sắp xếp đón tôi ngoài sân bay, thấy lòng vui vui. Bỗng nhớ lại cái cảm giác trong mùa thu Bjn đi, tin nhắn của Shine làm lòng tôi bớt chênh chao vào một ngày mênh mông buồn vợi. Ừ thì xa xôi thế đấy nhưng lại cho tôi cảm giác như đang gần bên, dõi theo mình.
Cuối tuần gặp D. Anh lên Sài Gòn học thêm để về mở mang công việc kinh doanh ở quê. Công việc của anh ngày càng phát triển tôi thấy mừng cho anh. Ngồi với nhau trong quán cà phê ven sông, huyên thuyên về mọi thứ xoay quanh cuộc sống hiện tại nhưng mỗi người đang chạy theo một cảm xúc rất riêng. Có lẽ D hơi buồn vì bây giờ tôi đã trở thành một người gần đó nhưng mà lại xa đó, vừa cởi mở vừa như không thể chạm được.
Không gian quán cà phê quen thuộc nhưng lại thiếu một người, một người mà mỗi khi ngồi đây tôi sẽ gọi điện gạ gẫm la cà chém gió. Không hiểu sao vẫn biết trước nếu như tới đây lòng sẽ nhớ đến khoảng thời gian còn tình bạn của V và rồi sẽ buồn mà vẫn muốn tới. Hình như tôi luôn có sở thích tự cào cấu chính mình. Tôi lại nghĩ đến Chó Bông. Mối quan hệ giữa 2 con người đang có mặt nơi này và 2 con người đang vắng mặt cứ nhảy múa trước mắt tôi. Gió sông buổi đêm thật lạnh. Tôi với lấy chiếc áo khoác lên người, cần phải biết yêu thương mình hơn, đơn giản thế thôi.
Cuộc gọi đến từ Nga Mi Đại Đế lại lôi tôi theo một câu truyện khác. Vẫn là trò đùa của mấy ông tướng làm cùng mấy năm qua mà chưa biết ngán. Tôi phì cười rồi lại buông một tiếng thở dài.
Năm nay tháng Ngâu thoảng buồn. Hình như đâu đó có chút ghen tương thì phải.
Từ đêm qua đến giờ, đầu óc cứ quay quanh những dòng tin nhắn. Không muốn đâu nhưng cứ có cảm xúc tệ hại mà không thể gọi rõ nó thành tên. Những vết thương cũ lại thổn thức sau những đè nén của va vấp đời thường trong chuỗi ngày đã qua.
Lại lặng im đeo lên chiếc mặt nạ tươi cười.
Tôi thật sự là rất riêng rồi.

Thứ Hai, 3 tháng 8, 2015

Chơi Vơi

Có đôi khi bước chân đã mỏi
Biết tựa vào đâu quên vất vả đường dài?
Vòng nhật nguyệt cứ nặng xuống đôi vai
Ai nguyện cùng ta bước qua đời gian khó?

Thực hay hư biết lấy gì soi tỏ?
Những miền riêng đằng đẵng đơn côi
Sợ chạm vào. Một lần nữa lại thôi
Nên lững thững bên đời nhau hàng nghìn trăn trở

Nỗi buồn nào cho kẻ đi người ở?
Ta tìm ta trong tiếng thở miên man
Gần đôi chút lại quan san mấy nẻo
Trách chi đời bạc bẽo nhân duyên?

Tiếng mưa buồn xuyên đêm buốt giá
Thao thức canh dài. Nghe đăng đắng xa xôi
Thả trôi trên phố những điều không thể nói
Đâu khói chiều mà khóe mắt cay cay
Người có hay?...

P/s: Khoảng cách xa nhất là khoảng cách tâm hồn. Sóng xô mãi sẽ làm mòn ghềnh đá.


Thứ Sáu, 24 tháng 7, 2015

Lạc giữa cõi trần ai 4 - Hỏi

Ba mươi mùa nắng hạ
Gót chân đã chai mòn
Những con đường xứ lạ
Từng nhiều lần người qua

Dĩ vãng rồi dần xa
Lạc cõi trần phai dấu
Bản trường ca độc tấu
Nỉ non suốt canh dài

Ba mươi mùa nắng phai
Người nay thầm hẹn ước
Con ngựa hoang chùng bước
Có quên cánh rừng già?

Còn lại ta với ta
Đừng để nhau cô độc
Có chờ xuân gieo lộc
Trên mảnh đời chai khô?


Thứ Ba, 21 tháng 7, 2015

Anh

Nếu một mai em về bên ấy
Anh có đón em nơi cửa ngõ con đường?
Mỉm cười với em rất đỗi yêu thương?
Em bé bỏng. Cầm tay anh dìu dắt?

Nếu một mai vầng dương kia đã tắt
Em đi về nơi thế giới có anh
Ở phương này dòng đời vẫn trôi nhanh
Em gánh gồng những lo toan trở ngược

Anh biết không điều em có được
Chỉ là giấc mơ khoảnh khắc thấy anh
Với cơm - áo - gạo - tiền nén nỗi nhớ thật nhanh
Em ngạo nghễ khi biết nào còn đau thương hơn thế

Nếu một mai em về xin anh thôi giấu lệ
Dang tay ôm đứa em bé dại khờ
Để em được khóc như đứa trẻ thơ
Trút mọi thở than trong tháng ngày rất rộng
Giấc mơ khuyết sau những lần biến động
Xin tròn vành khi gặp lại... bên ấy có anh

Qua 7 năm rồi, thời gian cũng chẳng phải là liều thuốc cho mọi mất mát, đau thương chỉ là người ta rồi sẽ học được cách sống với nó, học được cách chấp nhận mà bước tiếp với những trách nhiệm của mình. 
Em nhớ anh như ngày hôm qua thậm chí vừa mới đây thôi anh còn bên em. Em sẽ cố gắng làm tốt lời hứa của mình anh ạ. Anh ở đó chờ ngày đoàn tụ gia đình anh nhé!


Thứ Ba, 14 tháng 7, 2015

Cái thiện - cái ác

Thời gian gần đây, tệ nạn xã hội diễn ra với mật độ dày hơn và táo bạo hơn. Rất nhiều lý do nhỏ có, lớn có nhưng chung quy xoay vòng vì tiền, tình và thù hận dẫn đến việc người ta tự cho mình cái quyền tước đi sinh mạng của người khác. Trong 2 tuần qua, 2 vụ thảm sát gây rúng động dư luận là vụ thảm sát 6 người ở Bình Phước và vụ thảm sát 4 người ở Nghệ An, đó là chưa kể đến những vụ giết người nhỏ hơn mà báo chí vẫn đưa tin liên tiếp. Dường như việc khẳng định vị trí của bản thân và đưa cái tôi lên trên mọi thứ càng cao thì con người càng lạnh lùng hơn trước những nỗi đau đồng loại. Tôi không thể hiểu tại sao họ lại có thể giết một mạng người đơn giản như giết một con gà hay một con nhái vậy. Phải chăng những trò chơi bạo lực trên internet đã khiến cho một số người mắc bệnh tâm thần? Khi đọc những tin tức ấy, tôi chỉ có thể thốt lên "thật dã man!".
Thời buổi này, thật sự là rất hoang mang vì chẳng biết đâu đó xung quanh mình, lúc nào người ta là người và lúc nào người ta là ác quỷ.
Hai chữ con người tách ra là 2 phần của một cá thể: phần con và phần người. Tức là sẽ không ai sống với phần con hết và cũng không ai sống với phần người hết chỉ là phần nào nhiều hơn phần nào mà thôi. Ví dụ như vụ thảm sát ở Bình Phước, sau khi giết 6 mạng người thì kẻ thủ ác vẫn còn một chút lương tâm sót lại mà không giết đứa bé 18 tháng tuổi, đó là phần người trong họ chỗi dậy. Thế nhưng, làm cách nào để cho con người có thể sống bằng phần người nhiều hơn?
Tôi biết cuộc sống này gam màu hồng thật ra không nhiều lắm nhưng tôi vẫn muốn nhìn mọi thứ ở chiều hướng tốt đẹp hơn để vẫn còn thiết tha với nó. Cha mẹ đã mang tôi đến với cuộc sống, mẹ đã nuôi tôi được như bây giờ không phải dễ dàng nên tôi vẫn muốn tiếp tục yêu đời mà sống để không phụ công lao khó nhọc ấy. Đôi lúc tôi ngốc nghếch cũng là vì vậy, cứ muốn tìm kiếm, muốn tin, muốn yêu và tôi nghĩ cũng vẫn có nhiều người giống như tôi.
Thật ra, nếu đừng nhìn mọi thứ bằng ánh mắt u ám thì cuộc sống này vẫn có nhiều thứ tốt đẹp để bản thân có thể nâng niu, có thể mỉm cười. Bên cạnh những con người gây ra những vụ thảm sát thương tâm ấy vẫn còn những nhà hảo tâm giúp đỡ kẻ khốn khó dù rằng trong số những nhà hảo tâm ấy vẫn có người hành động xuất phát từ chữ danh mà thôi. Ngoài ra đâu đó vẫn có những nghĩa cử cao đẹp giữa con người với nhau trong tất bật cuộc sống đời thường mà có lẽ nên chịu khó quan sát sẽ không khó khăn để thấy.
Không biết với người khác thì tôi là người như thế nào, chắc là cũng không dễ để ưa. Còn tôi dù ưa ai đó hay không thì tôi nghĩ trong họ vẫn có những điểm đáng yêu để dành tặng riêng cho những ai cảm nhận được cái hay đó. Chẳng hạn nói về những hàng xóm hiện tại của tôi cũng có nhiều màu sắc lắm. Chị chủ quán cà phê bên cạnh nhiều chuyện, hay để ý và dèm pha chuyện của những người xung quanh nhưng nếu xét về vị trí gia đình chị là người con tốt, người mẹ tốt, người chị, người bác tốt và cách xã giao ban đầu của chị cho người ta cảm giác thân thiện. Hoặc vợ chồng chị Phở đối diện, thật khó chịu khi mọi hoạt động của quán tôi đều nằm trong tầm ngắm của vợ chồng chị ấy và độ ít chuyện thì cũng không kém gì chị bên quán cà phê cạnh tôi nhưng được một điểm là rất nhiệt tình đưa đám trẻ qua đường khi chúng bơ vơ với cái ngã ba mà xe nào cũng chạy như điên khu này. Hoặc chính bà chủ nhà của tôi, được đánh giá là người khó chịu và kỳ cục nhất khu nhưng khi đi qua bên tôi căn dặn làm nước cho mấy thợ sửa nhà khi họ đến làm thì lại đưa tiền trước vì "để con mở hàng buổi sáng"... Đôi khi rảnh rỗi, tôi lại ngồi bên ô cửa sổ, nghĩ và mỉm cười. Dù sao thì vẫn còn chút vui trong những ngày nhạt bởi những điều mình nhìn và cảm thấy. 
Hãy nhìn vào những điều tốt đẹp trong mỗi con người để có thể yêu thương họ nhiều hơn.

Chủ Nhật, 12 tháng 7, 2015

Lang tang ngày chị hàng xóm cưới

Mẹ lấy chồng con cười hớn hở
Từ ngày mai con gọi chú là cha
Nhạc nhẽo rộn ràng người nhảy người ca
Hàng xóm không thân rỉ tai nhau: bả cưới

Đời con gái một lần đò bối rối
Lỡ sa chân nên gãy gánh đôi đàng
Mười mấy năm bẽ bàng phận số
Chữ hiếu tròn nhưng lặng lẽ đơn côi

Ngày chị cưới tôi không được mời tới
Vài bước chân thôi nhưng ngặt nỗi chưa thân
Tôi trông cảnh mẹ con chị vui hôm nay ngày cưới
Chợt chạnh thương cũng phận đàn bà...

Thứ Sáu, 10 tháng 7, 2015

Lạc giữa cõi trần ai 3 - Lạc Loài

Sẽ còn lại gì khi mùa hè qua hết?
Thị xã buồn lầm lũi giữa cơn mưa
Ta lại viết những trang đời lầm lạc
Cõi trần ai vạn bước độc hành

Sẽ là gì sau câu nói chia ly?
Là bạn? Là người quen hay trở thành xa lạ?
Đành từ tạ mùa hoàng hoa vội vã
Giọt ngâu buồn chao chát cánh phượng rơi

Sẽ được gì? được gì trong nỗi nhớ, ta ơi!
Những vấn vương chỉ khơi lên miền cô liêu thăm thẳm
Ta lặng đắm chút hoang vu ngày gió
Thảng thốt giữa đời... ta biết có ta thôi


Thứ Ba, 7 tháng 7, 2015

Thiển ý về thở than

"Ai cũng có những vấn đề riêng chi phối cuộc sống và tinh thần. Khi gặp vấn đề ko như ý, người giúp được mình ko ai khác chính là bản thân mình. Nếu cứ chìm đắm trong mớ cảm xúc hỗn độn ấy thì bản thân sẽ chết đuối dù người cứu có là người bơi lội giỏi đi chăng nữa. 
Than thở nhiều cái nhận được ban đầu chỉ là ánh mắt thương hại rồi dần dần chuyển qua cảm giác chán chường từ phía người khác. Thế nên, hãy nén những vấn đề muộn phiền ấy vào góc rất riêng của mình và chỉ cho ai đó đủ nhiệt tình quan tâm thôi. 
Mà thực chất thì cs này có cái quái j gớm ghê đâu, cứ đi qua nhiều đi rồi sẽ thấy vấn đề ta đối diện giống như hạt cát vậy. Ta đến với cs ko một mảnh vải nhưng ít ra khi chia tay nó còn có bộ áo quan, vẫn có lời haha. 
Sau đêm tối là bình minh lại đến, mặt trời dẫu có lười biếng thì cũng phải thức dậy theo quy luật mà thôi. Nhưng mà sự ban cho của ông Trời công bằng lắm, chẳng bao giờ là êm đềm hay là gập ghềnh mãi mãi, nhớ nhé!
Tình cảm cũng vậy. Nếu như người ta muốn đi thì cho người ta đi, níu kéo làm j bước chân của kẻ đã ko còn bên cạnh mình. Cuộc đời có muôn vàn hạnh ngộ. Có thể chỉ là cuộc gặp gỡ ngã 4, có thể cùng đi chung một đoạn đường thậm chí còn có thể là đoạn đường khá dài nhưng rồi cũng chia ly. Ngã rẽ nhiều lắm! Ai biết được lối đi nào có thứ người ta mong đợi. Thế nên, nếu như ko cùng nhìn về một điểm thì chắc chắn người ta sẽ tìm lối đi tới đích người ta cần dù sớm hay muộn.
Đừng có mà yếu đuối mãi, sốt ruột!

<>
p/s: cuộc đời có nhiều ngã rẽ. cứ loanh quanh chán đi. mệt thì quay lại. biết đâu có người chưa kịp đi ^^ (đùa đùa thật thật ai biết)"

Có lẽ hơi phũ phàng khi post dòng stt này trên fb mấy bữa trước nhưng cuối cùng thì tôi cũng chọn cách này để nói chuyện gián tiếp với một người bạn học thời sinh viên. Thật ra thì tôi cũng là trùm thở than sự đời nhưng những thở than này tôi chỉ trải trên trang nhật ký của riêng mình với mục đích giải tỏa và một phần như chị F nói viết là một cách để nhớ. Bạn đã trượt dài trong nỗi buồn quá lâu. Tôi không dám so sánh nỗi buồn nào lớn hơn nỗi buồn nào nhưng dù sao thì cũng phải đứng lên và bước tiếp dù nỗi buồn ấy có ghê gớm đến đâu đi nữa. Và bây giờ tôi muốn nói bạn hãy dừng đi cái đà trượt dốc ấy. Cuộc sống con người giống như một bức tranh có nhiều gam màu, đừng tự biến bức tranh đời mình thành chỉ một gam màu xám xịt, đơn điệu, chán chường. Không ai có thể yêu thương mình nếu như ngay chính mình còn bất công với mình.
Từ trước đến giờ tôi vẫn tự biết tôi quá tệ trong việc an ủi mà. Và nhất là sau khi tiễn người thân yêu của mình đến bên kia thế giới, tôi không còn khuyên người khác đừng buồn, việc tôi có thể làm hình như chỉ còn là lắng nghe, nghe người ta nói, nghe người ta khóc.
Cuối cùng thì bạn cũng đọc những dòng stt ấy, không biết bạn nghĩ gì nhưng bạn cảm ơn tôi. Tôi cũng không hỏi, chỉ nói bạn cảm thấy như thế nào đó là những gì mà bạn tự nghĩ, tự nghiệm cho bản thân, tôi không giúp gì bạn được cả. Tôi bây giờ cũng vậy, tự nghiệm ra những điều nên và không nên, chấp nhận và không chấp nhận để mà sống với cuộc sống của mình. Tôi không tranh luận với bất kỳ ai về cách sống của tôi đúng hay sai. Mỗi người một cách nghĩ, họ cảm thấy sao là quyền của họ, điều quan trọng là họ sẽ không thể sống thay cho tôi dù chỉ một ngày. Giống như những dòng stt tôi viết chỉ là thiển ý của tôi về thở than. Tôi nghĩ như vậy và tôi sống như vậy, ai thấy đúng thì đồng tình còn ai thấy sai thì họ cứ việc làm theo cách mà họ cho là đúng và riêng với bạn là tôi chia sẻ những gì tôi nghĩ và bạn nghĩ ra sao lại là một việc khác. Tôi không muốn bạn cứ trượt dốc mãi và tôi nói. Mong rằng thời gian gần nhất tôi sẽ lại thấy được một đứa bạn nhí nhảnh, yêu đời như ngày nào.
Cuộc đời nhiều lắm những ngã rẽ. Tôi từng nói với Chó Bông tôi sẽ không còn chờ đợi nhưng biết đâu từ trong vô thức lại ẩn sâu sự đợi chờ. Mấy ngày nay anh lại thức khuya hay là ngủ sớm mà giờ đó giật mình tỉnh giấc? Bài thơ anh mới post là bài anh mới viết hay đã viết từ lâu rồi? Trong tôi rất nhiều câu hỏi nhưng là gì để hỏi? Liệu có làm người ta buồn không? Thôi thì cứ vậy, lặng lẽ sống với những thứ xoay vòng cuộc sống tôi. Và sẽ lại thở than nơi góc riêng của mình, cái góc riêng mà không phải ai cũng đủ nhiệt tình để chạm.
Mấy ngày nay Rùa Con đưa con nhập viện, chỉ còn một mình tất bật từ sáng tới khuya, vừa mệt, vừa buồn, lại thấy bơ vơ, bơ vơ đón tháng 7 về.

Thứ Ba, 30 tháng 6, 2015

Hôm nay rồi cũng sẽ thành quá khứ

Sáng nay, trời thật đẹp! Nắng lung linh và những cơn gió cứ lay nhẹ tán cây xanh mơn mởn ngoài hiên.
Ngồi bên ô cửa, tôi lại đưa mắt nhìn về tầng cao nhất của công trình đang xây dựng đối diện phía bên kia đường. Bầu trời thẳm xanh và những đám mây trắng treo lơ lửng trên nóc tòa nhà xây dở. Không hiểu sao vẫn cứ thấy hiu hắt.
Lại mở bản nhạc cũ. Bản nhạc buồn êm ái mà lần đầu tiên nghe nó tôi đã khóc. Chẳng phải không gian trong ca khúc ấy là nơi tôi thuộc về mà cảm xúc toát ra từ ca từ và âm điệu giống như cảm xúc của tôi, một cảm giác phôi pha và mọi nỗi buồn lắng đọng thật sâu, thật sâu trong tâm tưởng mà dòng đời ngoài kia vẫn đang trôi vội vã. Những đêm khó ngủ, tôi lại mở bản nhạc ấy như là ru êm cho mọi nỗi niềm đang xâu xé bên trong tôi dịu dàng hơn, vuốt ve những thổn thức để chúng lại ngủ vùi và rồi tôi cũng sẽ ngủ vùi để khi bình minh đến mọi thứ của tôi lại ăn khớp với chiếc mặt nạ tôi mang theo tung tăng xuống phố.
Ngày cuối cùng của tháng 6. Tháng nào cũng có những ẩm ương riêng nên tôi không thể hiện sự lưu luyến của mình với bất kể tháng nào. Có chăng chỉ là lưu luyến một chặng đường, một giai đoạn xúc cảm nào đó trên con đường mình qua. Hôm nay là ngày đầu tiên tôi bước qua một giai đoạn mới. Nắng gió nơi này dường như hong khô tất cả mọi thứ, không ướt át chỉ có một nỗi niềm hoang hoải, cô liêu không thể diễn tả. Sẽ không là gì cả. Ừ thì sẽ là như vậy. Có gì gớm ghê nữa đâu khi đã trải qua nhiều thứ cảm xúc mà có thể người khác không bao giờ nghĩ tới. Nếu chỉ có những bận tâm và nỗi buồn thì hãy buông tay cho mọi thứ về đúng vị trí của nó, không nên ép cảm xúc vì như thế thấy thương lắm phải không?
Dạo này gặp nhiều khách hàng cà chớn. Tính nóng không kiềm chế được nên sẵn sàng tương thẳng vào khách hàng những câu nói không kiêng nể gì. Thật ra thì cũng đã nhịn nhiều rồi nhưng cái gì cũng có giới hạn cả. Đêm trước, tên khách hàng kia không biết thân biết phận mà xách xe chạy về thì chắc chắn ăn thanh gỗ cửa của tôi. Xin lỗi, tôi không phải là con đĩ. Tiền ai cũng cần nhưng không phải bỏ tiền ra thì muốn gì cũng được. Càng tiếp xúc với nhiều người thì càng thấy xã hội hiện giờ loạn rồi. Giá trị của tình yêu hay cái nghĩa vợ chồng rẻ hơn mớ tép ế ngoài chợ chiều. Sao mà khinh thế không biết! khinh bỉ nó dồn hết ra mặt không cất vô được. Có những thứ tầm thường nhưng lại phổ biến đến nỗi trở thành bình thường. Thế mà hàng ngày vẫn phải tiếp cái đám người ấy đó. Cuộc sống thật buồn cười!
Hai ngày trước, Rùa Con mới chia sẻ những suy tư hiện tại, cái giá giữa công việc và gia đình, một số dự tính cho tương lai... Không có gì là mãi mãi, mỗi người có cuộc sống riêng nên tôi chẳng bất ngờ và cũng không có ý kiến. Cuộc sống của một người chính là quá trình tiếp nhận và đào thải. Suy tư thì suy tư vậy thôi chứ chính tôi cũng hiểu đã là tất yếu thì buồn chi cho nhọc lòng.
Đeo nhiều lớp mặt nạ không hẳn bi quan. Ai rồi cũng mải miết với cuộc sống của chính mình, nan đề của họ còn chưa giải quyết hết nói gì đến chuyện giúp đỡ giải quyết những vấn nạn của mình.
Người ta sẽ lại bỏ rơi nhau sau một lần quay lưng kể cả tình yêu và tình bạn. Thế nên, thế giới của tôi xin khép lại cho riêng tôi thôi, không cần bận tâm làm gì.
Tôi sẽ lại có những dự tính mới cho mình. Dù trời có sập xuống chân cũng không vấn đề, cuộc sống vốn dĩ là phù du mà. Từ hai bàn tay trắng đến với đời thì khi ra đi cũng chỉ là hai bàn tay trắng mà thôi.


Thứ Bảy, 27 tháng 6, 2015

Tóc Tém

Sáng nay
Em đi cắt tóc
Tóc chưa kịp dài nhiều lại thành tóc con trai
Tóc để dành khi ngày nặng đôi vai
Đem đi cắt như quẳng hết âu lo xuống chân mà đạp
Như rũ bỏ hết muộn phiền và muôn vàn phức tạp
Quay ngoắt đi như trở mặt oán thù

Em cắt tóc
Mong xua ngày giông bão
Sương giăng mờ nên lạnh lắm đôi vai
Mặt trời ơi đừng ngủ quên mỗi ban mai
Để khoảng thiên thanh vẫn rạng ngời trong mắt ai xanh thẳm

Em cắt tóc
Chẳng còn vẻ dịu dàng đằm thắm
Soi gương thấy mình giống lắm con trai
Phải chăng em vẫn chờ đợi ngày mai?
Nên loay hoay kiếm tìm điều mới lạ trong những gì đã cũ
Em cắt tóc 
Bởi buồn kia đã đủ
... để rơi

Thứ Ba, 23 tháng 6, 2015

Ngày Bão

Có những ngày mặt trời quên thức dậy
Chim chóc cũng im lìm cơn gió lạnh vừa se
Ai xuống phố, sau lưng mùa hạ cũ
Rơi bên thềm một vạt nhớ nghiêng nghiêng

Có một người ôm ấp những niềm riêng
Trôi vô định vào khoảng không sáng tối
Có phải yêu đương trở mình trăn trối
Nên mưa buồn nghẹn đắng bờ môi?

Có những ngày bỏ mặc thời gian trôi
Mới đây thôi bỗng hóa thành xưa cũ
Thèm hơi cay chút hương nồng rượu ủ
Phố bao giờ tan tác cả heo may?

Người đã say
Giấc ngủ vùi...
...quên những ngày mưa bay mùa bão


Thứ Bảy, 20 tháng 6, 2015

Đêm qua trời mưa giông

Tôi đã quen với cảm giác một mình
Một mình nhớ anh
Một mình lo lắng trong im lặng
Ghen tương một mình
Yêu thương một mình
Rồi đến lúc nào đó tôi sẽ đi một mình vào bóng đêm
(Shine nói, lý do vì sao lại đi vào đêm tối vì hướng đó là hướng nắng sẽ lên)

Không còn thứ âm thanh nào để thiết tha ngoài tiếng sóng biển. Tôi thèm lắm được ngồi bên biển và nghe biển đêm hát.
Đêm qua, thị xã này lại chìm trong mưa. Cơn giông cuốn theo những chiếc lá nhỏ trong làn nước li ti hất vào mái hiên quán. Tôi lặng lẽ nhìn. Từng cơn gió thổi thốc mái tóc tém nay đã dài thành tóc ngắn phủ trước mặt. Những hạt nước dần thấm ướt làn áo voan mỏng manh, tiếng hát Ngọc Lan tha thiết "Mưa trên biển vắng" làm lòng thấy mông lung nhớ mà nỗi nhớ cũng mơ hồ đến độ chẳng thể rõ bất cứ hình dung nào.
Hơn 2 tháng rồi nên cũng dần trở thành một phần tử nào đó ảnh hưởng đến cuộc sống của những người xung quanh đây, ưa có, không ưa cũng có và cả những tình cảm đặc biệt một chút nảy sinh. Tôi sợ ánh mắt ngày càng thiết tha của một người. Tôi vốn dĩ không tin vào tình yêu sét đánh và cũng không tin vào những tình cảm phát sinh chỉ từ những ánh nhìn, hiểu gì để yêu thương?
Tôi nhớ Sài Gòn. Nhớ những chiều tan ca chạy ra khu thả diều hóng gió cùng lũ em. Nhớ những lúc ngồi buôn dưa lê hết chuyện công việc đến những vụ scandal tình cảm trong công ty của mấy chị em trong phòng và rồi ai cũng trở thành những nhà phân tích, bình luận có level. Nhớ những lần bọn đàn em ganh tị, phân bì vì nghĩ tôi thương đứa này hơn đứa kia. Nhớ những lúc quá mệt mỏi vì mọi thứ bỗng dưng kéo Tẽn Tò vào lòng và siết chặt. Nhớ quán cà phê tại chung cư Phú Thọ mà tôi thường ngồi, chắc anh chủ quán thời gian rồi sẽ đặt câu hỏi tại sao không thấy tôi? Nhớ Thảo Điền, nơi gắn bó quãng đời sinh viên với rung động đầu tiên và kỷ niệm với D suốt mấy năm dài. Nhớ những ngày lang thang phố và những buổi cà phê một mình. Nhớ Du Miên, Country House, Valentino, Trầm, Cõi Riêng, Bản Sonata, Mimosa, View, Đào Nguyên và n cái tên khác nữa gắn với những tình cảm nơi thành phố ấy. Mười năm lẻ không quá dài nhưng cũng chẳng phải là ngắn để đong đếm kỷ niệm, niềm vui và nỗi đau.
Cuộc sống hiện tại cuốn tôi đi theo những thứ vô hồn. Tôi không còn quan tâm nhiều đến xung quanh và cũng ít diễn giải những gì mình nghĩ, mình muốn. Tiếp xúc càng nhiều thì thực tế càng chứng minh cho tôi những cái bạc của cuộc sống. Tình cảm của con người cũng chỉ như sợi chỉ mỏng manh dễ đứt. Có đôi lúc chấp nhận thôi chứ không phải là cảm thông nữa, có thể chấp nhận được cái bạc đó và sống với nó, thật là lạ!
Đêm qua, Chó Bông nói với tôi một điều, tôi cũng không biết diễn tả như thế nào cho đúng cảm giác của mình lúc ấy. Tôi nhớ lại chuyện ngày xưa của tôi và D. Hai sự việc không giống nhau nhưng nó cũng tương tự khi đều có liên quan đến tình yêu thiêng liêng của lòng tôi. Tôi cảm thấy mình có lỗi với tình yêu thiêng liêng ấy. Cảm giác gần như cảm giác của bao nhiêu năm trước ùa về khiến tôi lặng đi. Tôi nghĩ đến mẹ sẽ đau lòng như thế nào mà lòng tôi quặn lại. Chắc chắn tôi sẽ không bao giờ nói điều ấy với mẹ vì tôi không thể khiến mẹ đau hơn một nỗi buồn. Ngày xưa, tình cảm của tôi dành cho D bắt đầu rơi cũng từ điểm mốc này và giờ đây tôi sợ cái lạnh sẽ chiếm lấy tim tôi nhiều hơn là sự nhiệt tình đã dần giảm đi khi tuổi trẻ đang lùi lại.
Năm nay Sài Gòn mưa trễ, chỉ có thị xã này lúc nào cũng hào phóng những cơn mưa trút trát xuống đường phố. Tôi hiện tại không còn ôm siết ai như hồi còn là một bà chị hay nhõng nhẽo ở Sài Gòn. Chỉ khi phố đã ngủ, những cánh cửa sắt đóng lại, tôi trở về với thế giới của mình, ôm chó bông lặng lẽ. Yếu đuối cũng chẳng được gì, mạnh mẽ cũng để làm chi, cuộc sống ai thì người ấy sống, người ấy hiểu. Giống như cơn mưa giông đêm qua, tôi đứng dưới hiên nghe lạnh ùa về. Trong nhà, những vị khách vẫn trò chuyện say sưa với những vấn đề của họ. Ai thì cũng phải mải miết với cuộc sống của chính mình.

Thứ Sáu, 19 tháng 6, 2015

Dối Trá

Nói chi nữa những lời tha thiết ấy
Dấu yêu nào đã mãi mãi hư hao
Chút tình người cũng xuống thấp lao đao
Hà cớ chi mà phải hoài dối trá?

Ta đã nghe những lời buồn của đá
Khóc ngàn năm dẫu sương gió phôi pha
Bạc lòng người nhạt thếch những lời ca
Đàn rung cánh âm trầm rơi...vỡ...

Người đừng tỏ như một lần đã lỡ
Tiếng thở dài trôi vuột mất yêu đương
Người đừng nói như vẫn đó vấn vương
Ta thấy thương người khi phải hoài dối trá

Lòng người lạnh như ngàn năm bia đá
Sao phải tỏ ra thương mến vô cùng?
Đừng người nhé, đau như nỗi đau chung!
Kệch cỡm lắm, khi lòng người dối trá!

Nói chuyện với Hana lại thấy buồn cười trò đời. Những ấm ức trong lòng muốn lên tiếng bỗng cảm thấy lên tiếng thành thừa thãi. Có lẽ người sẽ mãi mãi không thể thay đổi. Nên thôi người cứ tiếp tục diễn với cuộc sống của người. Vẫn cứ tiếng nhạc, lời ca và dẫn dắt đàn em  như một kẻ ngoan đạo. Cuộc đời ta, coi như không quen biết nhau hoặc trong ta người đã chết, cái chết của một kẻ chưa kịp sám hối.

Thứ Năm, 11 tháng 6, 2015

Ghép hình

Ta nhặt từng mảnh vỡ
Đầy hư hao tháng ngày
Găm nơi tim nhức nhối
Vệt sẹo dài, chai tay

Những chuyện buồn xưa nay
Muôn đời đâu kể hết
Sau bao nhiêu ly biệt
Có còn chờ đợi không?

Hoa cỏ ngóng gió đông
Để vươn mình khoe sắc
Với ta mùa xa lắc
Mơ chi một ngày về?

Những lời đã hẹn thề
Cũng như làn gió thoảng
Ái tình nào đi hoang
Nợ nần đêm tóc rối?

Ta lần trong bóng tối
Ghép bức tranh muộn màng
Từng mảnh vỡ lỡ làng
Có làm nên kỳ diệu?
Xin thắp lại tình yêu
Trên tàn tro âm ỉ....



Thứ Ba, 9 tháng 6, 2015

Tình yêu Sài Gòn mưa gửi người nơi trái tim tổ quốc

Shine ah,
Miền Nam lại vô mùa mưa. Những cơn mưa cứ đổ xuống vào chiều tối kèm giông gió ầm ầm làm tớ cảm thấy sợ. Có lẽ cậu chưa bao giờ nghe tớ nói đến cái giây phút có vẻ nhút nhát, con gái này của tớ phái không? Hì, có những lúc tớ cũng như vậy, tuy chưa nói nhưng tớ nghĩ là cậu biết.
Thời gian này ngoài ấy nghe nói là rất nóng. Thời tiết miền Bắc có vẻ khắc nghiệt hơn cậu nhỉ. Tớ không biết khi tớ ra ngoài ấy tớ có thể chịu đựng nổi với sự khắc nghiệt ấy không cho nên tớ đã chọn chớm thu sẽ làm một chuyến hành trình ra với thủ đô dựa trên lời khuyên của cậu ngày xưa.
Bọn mình quen nhau cũng bắt đầu từ những ngày mưa ướt tràn lan trên trang viết. Nhớ lại cách nói chuyện lúc đầu giữa cậu và tớ tớ cứ thấy buồn cười. Rồi bọn mình trở nên thân thiết từ khi nào tớ không nhớ nữa, chỉ biết những lúc tớ buồn tớ muốn tìm cậu thôi. Có lẽ tại cậu cho tớ mượn vai lúc tớ chênh vênh và cậu nói bất cứ lúc nào tớ buồn tớ đều có thể nghĩ đến cậu vì cậu là bờ vai tưởng tượng của tớ.
Những kỷ niệm của mình chắc là tớ không cần nhắc đâu vì tớ biết cậu nhớ dai và nhớ rất kỹ.
Cậu nhỏ hơn tớ 1 tuổi. Mà đúng hơn là cậu nhỏ hơn tớ 1 tuổi 1 tháng 2 ngày nhưng tớ lúc nào cũng có cảm giác có thể dựa giẫm vào cậu. Khi tớ bế tắc, cậu luôn gợi cho tớ những lối ra. Khi tớ cảm thấy cô đơn thì cậu lại cho tớ được an ủi, vỗ về. Tớ không nhớ rõ có bao lần bị cậu mắng, nào là mắng tớ ngốc, mắng tớ cứng đầu, mắng tớ không biết nâng niu những yêu thương cho mình... Nhưng trước giờ, cậu là người duy nhất mắng tớ mà không bị tớ giận. Có thể do cách nói của cậu dù mắng tớ nhưng vẫn thể hiện sự quan tâm trong đó. Tớ thì ước gì mình có được khả năng này vì tớ quan tâm người khác nhưng lại tỏ ra khắt khe và lạnh lùng.
Rất lâu rồi, cuộc sống đẩy đưa và 2 đứa mình không còn thời gian để nói chuyện với nhau như trước nữa. Tớ không còn ở Sài Gòn và cậu cũng trôi dạt đến nơi khác không còn ở Hà Nội. Nhưng trong nỗi nhớ của tớ luôn có chỗ dành cho cậu. Những khi mệt mỏi tớ lại nghĩ về cậu nhưng hình như chuỗi nhớ như vậy làm tớ trở nên cô đơn hơn. Ngày đó, cậu sợ mang nỗi buồn cho tớ nên cậu luôn nhắc tớ phải tỉnh táo phải không? Cậu sợ lại giống như người kia cuối cùng cũng chỉ còn lại trong tớ nỗi buồn? Cậu biết không, tớ thấy mến cậu hơn vì điều đó. Nhưng với tớ, tình bạn giữa tớ và cậu nó đẹp và tớ không muốn mất đâu.
Thỉnh thoảng, tớ lại mở lại những tin nhắn cũ đọc lại và cười. Câu chuyện với cậu luôn làm tớ có thể cười. Hoặc giả, cậu sẽ làm cho tớ khóc hết những ấm ức trước sau đó là chọc tớ cười, cười thật sự.
Hôm trước, cậu nói tớ ngốc nghếch, ngây thơ đến bảo thủ. Tớ không phủ nhận. Tớ vẫn ngốc từ lúc mới quen cậu đến bây giờ nhưng dù sao thì cậu biết đấy, cuộc sống mà chắc chắn rằng chúng ta đều có sự thay đổi.
Tớ không biết vì sao cậu lại quyết định kể cho tớ nghe về quá khứ. Có thể cậu định chứng minh cho tớ rằng mọi thứ trong cuộc sống này không đơn giản, cậu lo lắng tớ lại ngốc nghếch và cả tin? Nhưng chính cậu còn nói tớ ngây thơ tới bảo thủ thì cậu nghĩ tớ sẽ thay đổi không? Thật ra, nhiều lúc tớ vẫn hình dung, đoán biết được nhưng tớ lại cứ chấp nhận bỏ sót chứ không muốn mình lầm. Một trong hai kết quả thì tớ chọn nỗi buồn với tớ chứ không để khả năng tổn thương tới người ta vì cái tớ trao đi là tình cảm thật sự. Thậm chí tớ còn kiên nhẫn chờ người ta nói thật với tớ trong lúc đã biết người ta đang dối gạt mình. Tớ ngốc tới mức thế đấy!
Cậu nói cậu là người xấu. Tớ mặc kệ cậu xấu với ai nhưng với tớ cậu là người tốt và tớ tin cậu là người tốt. Khi cậu nói về khoảng thời gian tớ gọi cho cậu lúc cậu rời Hà Nội năm năm trước, dù cậu kể cậu đã làm gì nhưng những đấu tranh trong lòng cậu lúc đó mà tớ biết dù không hiểu nguyên nhân thì tớ tin tớ đã không lầm. Thế nên, Shine nhé, cậu đừng cố gắng chứng minh cậu là người xấu với tớ. Tớ là tình yêu Sài Gòn mưa của cậu, cậu đã nói thế mà. Còn cậu, cậu là tình yêu Hà Nội thu của tớ. Quá khứ cậu kể, tạm thời không đề cập ảnh hưởng như thế nào đến vấn đề mà tớ nói với cậu hiện tại, còn về tình bạn của mình sẽ không vì thế mà khác đi. Cậu đã vào thăm tớ ở Sài Gòn, ra Hà Nội tớ sẽ tìm cậu, cậu không được trốn đấy biết chưa, bờ vai mà, rũ bỏ trách nhiệm là bị oánh đòn.

P/s: Định viết về một khoảng thời gian dài đã qua cho cậu lâu rồi nhưng chưa viết được. Hôm trước, sau khi nói chuyện với cậu thì thành ra gửi cho cậu như thế này đây.
"Căn gác nhỏ một bài hát cũ
Ánh mắt buồn nơi cửa sổ ngày mưa"

Thứ Tư, 3 tháng 6, 2015

Ngốc nữa rồi

Cũng chẳng thể ngờ rằng mọi thứ lại ám ảnh trong suy nghĩ nhiều đến vậy. Càng giận, càng buồn thì càng nhớ, càng nghĩ. Mắc chi phải lo cho người ta nhỉ?
Ngày trước, lúc Nhỏ giận tôi, Nhỏ nói "mày cứ im lặng thì ai hiểu mày nghĩ gì, đối với mày người ta là cái gì". Tội Nhỏ nhất! Tôi quý Nhỏ, cần Nhỏ nhưng tôi lại không nói với Nhỏ điều này mà trái lại tôi toàn làm cho Nhỏ buồn bởi nghĩ tôi chẳng xem Nhỏ là gì cả. Một quãng đời đẹp đẽ của tôi gắn bó bên Nhỏ. Nhỏ cho tôi cảm giác được yêu thương, chăm sóc như một gia đình. Nhưng thời ấy, thế giới riêng của tôi khó chạm đến nỗi vì điều đó mà tôi làm tổn thương người tôi yêu thương. Rồi Nhỏ đi, vào những ngày mưa hoa giấy phủ kín lối. Tôi ở lại với khoảng trời kỷ niệm và khoảng trống. Tôi ân hận sao mình không làm việc này, việc kia khi Nhỏ còn ở đó. Có lẽ Nhỏ là lý do mở đầu cho một đứa mang cung Xử Nữ như tôi không còn thuần Xử Nữ nữa. Tôi bắt đầu biết mở lòng mình để thu hẹp khoảng trời riêng của tôi lại, biết nói lên cảm xúc của bản thân mặc dù không nhiều lắm để không làm tổn thương tình cảm người khác dành cho mình.
Ngày anh trai mất, rồi cách vài năm bố tôi cũng đi. Tôi đau xót nhận thấy cuộc sống vô thường. Tôi sống gấp gáp và thành thật hơn với những tình cảm của mình vì thời gian không chờ đợi ai. Chính điều này mà nhiều khi sự tổn thương đến với tôi nhiều hơn. Đôi lúc tôi cũng trách bản thân sao quá ngốc nghếch và tự dặn lòng mình sẽ không bao giờ như vậy nữa. Nhưng rồi, đâu lại vào đấy thôi.
Trong công việc, tôi được đánh giá lanh lẹ, quyết đoán nhưng riêng vấn đề tình cảm thì cái ngốc lại chiếm phần hơn. Tôi chấp nhận tổn thương đến với mình nhưng không muốn người ta bị tổn thương. Nhiều khi buồn giận mà nói ra nhiều thứ, đến khi nghĩ lại thì cứ băn khoăn không biết người ấy như thế nào, rồi ray rứt vì có thể câu nói của mình khiến người ta buồn dù đôi lúc chẳng phải là như vậy.
Ngày hôm qua cũng thế, cả một ngày đầu óc cứ quay cuồng đủ thứ suy nghĩ linh tinh. Đến chiều, không cầm lòng được lại bốc máy gọi. Thì kệ, lại ngốc! Ngốc cũng đáng yêu mà. Còn ngốc được là còn hạnh phúc. Kind đã nói biết đâu điểm này chính là mặt mạnh của tôi mà. Cứ vậy đi, nhoa!


Thứ Ba, 2 tháng 6, 2015

Giải Thích - Chứng Minh

Mở đầu ngày, mở đầu tháng cái ly bể bể mình nó được rồi đằng này còn lấy đi một chút da, một chút thịt ngay đầu ngón tay, thế là một màu đỏ tươi chạy dài khắp ngón đến bàn tay. Các dây thần kinh đầu ngón tay giật liên tục, cảm giác tê tê khó chịu. Bình thường rất sợ máu vậy mà hôm qua lại thấy mình bình tĩnh đến lạ. Hình như ngày càng trơ ra thì phải. Chỉ khổ một điều hôm nay gõ bàn phím vẫn còn tê tái.
Ngày hôm qua là ngày buồn nhất của tháng tính về phương diện làm ăn hiện tại. Mà thật lạ là hình như chuyện buồn vẫn rủ nhau tới cùng lúc... hay do vì một chuyện mà nhiều chuyện khác đến chỉ cần không suôn sẻ một chút là bản thân lại thấy nặng nề? Có thể là thế.
Tối hôm qua mới nhận được trả lời của người ta. Lúc nào người ta cũng bận rộn, tôi thì chẳng biết gì nên chỉ có nỗi lo lắng và thấy buồn. Đêm qua, lại trằn trọc. Tiếng trái bàng rụng trên mái tôn giữa khuya càng gần giống như tiếng trống gõ bên tai. Nước từ đâu lăn trên má.
Giải thích là khi hiểu lầm cần được giải nghĩa để hiểu rõ hoặc lỡ làm việc gì khiến ai đó buồn lòng mà phân bua, diễn giải lý do vì sao lại như vậy. Khi một người giải thích là người ta muốn đối phương không hiểu sai và người ta cần mối quan hệ ấy.
Chứng minh là giải thích bằng thực tế khiến mọi hiểu lầm được vỡ ra và cả những thứ mập mờ được sáng tỏ. Yêu thương hay thù ghét không còn là điều gói gọn trong lời nói bởi chứng minh. Khi một người chứng minh điều đó có nghĩa là dù yêu thương hay hận thù thì đối phương cũng có vị trí đặc biệt trong tình cảm của người đó.
Người ta nói không thích giải thích gì nhiều, người ta cũng không trách tôi khi mọi thứ trở nên như vậy.
Tôi cũng không trách người ta, câu người ta nói ấy đã chứng minh cho tôi một điều. Trách gì khi mọi thứ là tự nhiên!
Tôi đã đặt vé cho chuyến đi trong dự định, tôi chưa nói với người ta. Rồi tôi sẽ có chuyến đi xa, một mình... nơi xứ lạ.

Chủ Nhật, 31 tháng 5, 2015

Thế Đó

Cuối cùng cũng không chống nổi với thời tiết khó chịu này, hắt hơi với sổ mũi làm say sẩm mặt mày, nhưng giờ lại không thể hào phóng cho mình một ngày nghỉ ngơi giống thời gian còn làm ở Chợ Lớn.
Guồng quay cuộc sống cứ đưa tôi đi mặc dù tôi cũng chẳng biết mình sống như vậy và cố gắng như vậy để làm gì. Có nhiều thứ đọng lại trong lòng nhưng rồi lại thả trôi tuột vào đêm để chìm vào thinh lặng. Tay tôi đang nắm giữ những gì? Cảm nhận cuộc sống là phù du nên bất giác muốn buông tất cả. Muốn được ngủ một giấc ngủ thật dài và bình yên nhưng khoảng trống để lại liệu có khốn nạn quá chăng? Lòng tin chông chênh trên bờ vực thẳm. Tôi đã tin vào sự chân thành nhưng rồi không lâu sau, càng nghĩ, càng nhìn chính tôi lại thấy mình ngây thơ quá.
Người ta cho rằng tôi thú vị bởi thứ mà tôi coi không ý nghĩa gì. Hình như điều đó là do niềm tin cho tôi mỏng manh? Người ta đâu nghĩ cảm giác của tôi như thế nào. Ừ thì cuộc sống cứ kéo mỗi người đi đến nỗi thời gian cho việc hờn giận hay quan tâm nhau cũng không có. Tôi cười. Có lẽ chỉ có tôi là có thời gian. Có lẽ là do tôi đòi hỏi nhiều và bắt đầu kỳ vọng hơn những gì mình có. Mỗi trò đùa của tôi nảy sinh từ ước muốn trực tiếp hoặc gián tiếp. Sau trò đùa, tôi nhận ra rằng tôi không cảm nhận được gì cả ngoài cảm giác trước giờ vẫn đeo theo mình thế thôi. Bình thường mà! Tôi lại cười! Hình như sức mạnh để cố gắng làm một điều đang mắc bệnh mất rồi. Mấy ngày nay tôi lại ngủ sớm. Nên yêu mình hơn, thế thôi!
Tôi biết mình đang nảy sinh một trạng thái sống rất bi quan, có lẽ điều này nói với Shine và Shine còn có được thời gian trống trong tất bật cơm, áo, gạo, tiền hiện tại thì tôi sẽ tiếp tục bị Shine nhắc nhở không biết nâng niu những yêu thương dành cho mình. Nhưng Shine à, biết làm sao khi lòng tin và hi vọng của tớ bão hòa? Tớ cảm thấy mình cô độc với tất cả. Tớ ngại mở lòng.
Tôi đang giải quyết triệt để những khúc mắc trong cuộc sống với những mối quan hệ xung quanh. Trả lại hết những nợ nần giữa tôi với người để nếu có đi đâu đó thì cũng không còn vướng bận. Hôm trước chat với Nga Mi Đại Đế, nói những điều mình cảm nhận trong suốt thời gian gắn bó bên nhau, tuy rằng chưa đủ nhưng tôi thấy đã khá ổn cho mối quan hệ này, có điều tôi chưa nói tiếng cảm ơn. Cảm ơn vì tất cả!
Từ sau mùa đông vừa qua, khả năng của giác quan được tôi đưa vào trạng thái tê liệt. Tôi không huyễn hoặc bản thân mình và cũng chẳng chờ đợi. Tôi đánh mất đi nhiều thứ vĩnh viễn. Hana nhìn thấy được thay đổi nơi tôi, sẽ cảm thấy gì?
Sức khỏe có chiều hướng đi xuống, không biết có phải do bị cảm hay tinh thần không thấy vui nên làm bất cứ việc gì đều thấy quá sức. Ngày hôm nay mệt nhoài, chỉ muốn đóng cửa sớm thôi.
Chị thứ báo cuối tuần sau mẹ xuống chơi. Nghĩ đến việc mẹ xuống lại thấy mệt mỏi. Chắc chắn mẹ lại đề cập đến chuyện đó trong khi ngay bây giờ bản thân tôi còn chưa biết sức mạnh ở đâu để tôi có thể. Tự nhiên tôi lại muốn đi thật xa... một mình!


Thứ Sáu, 29 tháng 5, 2015

Mùa chưa vội

Cuối tháng Năm, tiếng ve đã thưa hơn và những chú ve sầu chuẩn bị lột xác mất phương hướng cứ bay thẳng vào không gian chật hẹp của quán cà phê nhỏ. Thế là đã qua một mùa chú ấy cống hiến hết mình với dàn đồng ca và chuẩn bị cho một cuộc ra đi không nuối tiếc? Mỗi số phận đều có một phận số không thể chối cãi, không thể nhịn nhường.
Tháng Năm, cái nắng hè oi bức đổ xuống ngã ba đường. Buổi trưa, ngồi trong nhà mà mồ hôi đổ ra như tắm. Những lúc như thế, tôi chỉ ước được nhảy xuống một hồ nước mát lạnh rồi thỏa sức vùng vẫy. Những khách hàng nhí đang bận chương trình du lịch hè nên vắng bóng hẳn, không còn nghe gọi cô ơi như cái ngày đầu khiến tôi thấy mắc cười vì lạ tai. Học sinh vùng này còn ngây thơ lắm, không giống như ở Sài Gòn, mà buồn một nỗi chúng nó cứ gọi tôi bằng cô cảm giác thấy mình già hẳn nhưng riết rồi cũng quen. Thây kệ, cô thì cô, chết thằng Tây nào đâu mà sợ.
Tháng năm, những cây phượng vĩ như mâm xôi gấc đỏ áu, cháy rực góc trời. Cũng chẳng hiểu vì sao người ta cứ gắn liền hoa phượng với mùa hè trong khi cũng có loài hoa khác nở vào dịp này mà không thấy mấy người nhắc đến như bằng lăng chẳng hạn. Tôi thấy nhớ con đường rợp hoa bằng lăng mỗi độ tháng Năm về trong khu dân cư Bình Lợi. Nói thật thì tôi không thích hoa bằng lăng nhưng cái tên của nó không hiểu sao khi nhắc đến lại gợi lên cảm giác buồn. Ngày xưa, Lee muốn tôi viết giúp một bài về hoa bằng lăng nhưng tôi không viết được chỉ đơn giản vì nó chưa thực sự đi vào cuộc sống tôi thành kỷ niệm mà tôi thì không có khả năng viết những điều mình chưa trải qua hoặc chưa từng chứng kiến nên đành thôi. Năm này, xung quanh tôi chỉ còn một màu phượng đỏ rực và những tiếng ve râm ran nhưng những thứ đã có trong suốt quãng đời học phổ thông chẳng đủ gợi lên điều gì nên cuối cùng chỉ là cảm giác chật hẹp của những ngày hè và nỗi niềm rưng rức nơi thềm cuộc sống hiện tại trở trăn.
Tháng năm, cái ẩm ương của thời tiết miền Nam như con gái đỏng đảnh khiến người ta muốn phát bệnh. Ngày nắng nóng bao nhiêu thì chiều tối lại chuyển mưa hồn nhiên như điều tất yếu. Có điều, mưa ở đây không được êm dịu như mưa Sài Gòn. Những cơn mưa thường kèm với giông gió và sấm sét làm giật bắn người không biết bao nhiêu lần. Cây bàng trước sân đua nhau rụng trái. Những chú chim sẻ bay lên, đậu xuống để mổ những trái bàng chín nằm lăn lóc dưới sân. Chiều mưa ảm đạm, tôi lại ngồi bên ô cửa sổ. Không hiểu sao tôi vẫn thích ngồi bên cửa sổ lặng nhìn bên ngoài dòng đời hối hả trôi.
Rồi cũng qua hết tháng Năm. Khái niệm thời gian giờ đây không còn quan trọng với tôi khi màu bàng bạc xuyên suốt bao mùa. Chợt muốn thu mình vào một góc ngủ vùi. Cơ mà có không thu mình thì cũng khác gì đâu.
Lại mưa tầm tã rồi. Từ chiếc loa bé xíu, cổ xưa, giọng hát Quang Dũng trầm buồn "rung một cánh nhạc buồn, phím có hay người khóc trên cung đàn lẻ loi". Thôi thì cứ thế, "hãy cứ yêu người mà sống, lâu rồi đời mình cũng qua"


Thứ Hai, 18 tháng 5, 2015

Giá Như...

Chưa khi nào thấy áp lực về chuyện làm một người trưởng thành mệt mỏi như thời gian này.
Nếu như không phải nụ cười của mẹ trong đám cưới chị, nếu như không phải tiếng thở dài của người tôi yêu nhất ấy khi nói về chuyện tình cảm cũ của tôi với D và hiện tại của tôi thì không biết đến giờ này trong tôi đã hình thành suy nghĩ nghiêm túc đến chuyện bình yên bên cạnh một ai đó chưa hay vẫn còn e dè bởi những gì bản thân được thấy từ thời ấu thơ cho đến những nỗi đau nơi lồng ngực khi bước vào con đường ngỡ trải hoa hồng nhưng chông gai thì vô kể. Vậy mà, giờ đây, khi tôi đã thực sự nghiêm túc nghĩ đến thì tôi lại thấy bơ vơ giữa những người thương yêu của mình.
Ngày xưa, khi chị đưa anh rể về ra mắt, mọi người trong gia đình phản đối kịch liệt. Hiện giờ, tôi không phải nhận sự phản đối gay gắt ấy nhưng sao lại chỉ có mình tôi thế này? Tôi ước chị có thể giống như tôi ngày xưa, chỉ cần một câu nói "dù thế nào chị cũng ủng hộ em" chắc là tôi sẽ ôm chị khóc òa như một đứa trẻ. Mẹ muốn tôi gặp bạn mẹ và con trai bác ấy nhưng với một đứa ngang bướng như tôi thì khó ép bản thân làm những điều mà tôi không thích. Tôi không sợ cái gọi là lỡ thì. Điều tôi sợ là không được nhìn thấy nụ cười mãn nguyện của mẹ mà tiếng thở dài kia cứ bên tai mỗi khi nhìn về bầu trời xa xăm mang đầy những hoài niệm. Nhiều khi, tôi muốn quăng tất cả mọi thứ vào dòng chảy cuộc sống mặc cho nó muốn đưa tôi đến đâu thì đến nhưng liệu thời gian có đủ để tôi mặc mọi thứ như vậy không? Không nên tiếp tục tàn nhẫn với bản thân và cũng không thể tàn nhẫn với người khác khi mà cái vị đợi chờ nó khó chịu như thế nào thì bản thân tôi là người hiểu rất rõ.
Làm sao để chu toàn? Hình như là khó lắm!
Ngoài tôi, quyết định ấy mang lại niềm vui cho ít nhất một người thì ngược lại là nỗi lo lắng của người thân và niềm đau của một người bạn mà tôi quý. Phải làm sao nhỉ? Tôi chỉ biết nói rằng giá như...
Giá như chúng tôi không rơi vào mối quan hệ éo le như thế này. Giá như tôi chỉ quen một trong hai người hoặc giá như tôi cũng chỉ thân với một trong hai người thôi. Và giá như tôi biết rõ về mối quan hệ ấy trước khi tôi thân với họ. Nhưng... không ai có thể quay ngược thời gian và mọi thứ không phải là giá như mà tôi nghĩ. Có lẽ bạn nói đúng, cái gì cũng có cái giá của nó mà thôi. Tôi đã từng rất buồn khi mối quan hệ được toan tính, rất buồn khi những gì tôi biết không hoàn toàn là sự thật nhưng tôi đã đấu tranh với bản ngã để vượt qua những cảm xúc tầm thường, vụn vặt của bản thân mà giữ lấy những thứ giá trị hơn đối với mình.
Tôi không nghĩ mình có lỗi, cũng không nghĩ ai có lỗi trong hoàn cảnh này. Tuy nhiên, dù sự việc đi theo chiều hướng nào, dù khéo léo đến đâu thì chắc chắn rằng trong mỗi người chúng tôi đều mang nỗi niềm và cảm giác thiếu, mất không thể nào tránh khỏi. Đêm qua, giọt nước mắt lại lặng lẽ rơi sau một ngày cuối tuần ảm đảm. Nếu như gặp tôi sẽ là nỗi buồn của bạn thì tôi sẽ không liên lạc với bạn như bạn yêu cầu. Trong thời điểm hiện tại, có lẽ bất cứ lời nào cũng chỉ là làm đau nhau hơn thôi. Mong rằng thời gian trôi qua, khi tất cả nỗi buồn lắng lại, chúng tôi có thể tìm lại giá trị nguyên sơ của tình cảm đã dành cho nhau lúc ban đầu.
Trong khoảng thời gian này, cảm ơn cậu 9x đã cho tôi sự quan tâm rất nhiệt tình của tuổi trẻ! Mọi thói quen, nếp sinh hoạt và sở thích cá nhân của tôi được cậu ấy để ý từng chút một khiến tôi bất ngờ. Đôi lúc, chút giận hờn của cậu ấy làm tôi thấy mình dường như trẻ lại. Nhưng... tất cả chỉ dừng lại ở một tình thương đơn thuần của con người dành cho con người trong tôi thôi. Rồi tôi sẽ đi khỏi nơi đây sớm hoặc là cậu ấy sẽ đi trước tôi. Giá như cuộc sống này không mang điều trớ trêu đến với cậu thì có lẽ sẽ không buồn như cảm giác cậu đang có hiện tại. Xin lỗi nhé 9x! Tôi xem cậu như một đứa em trai thương chị gái nhiều thật nhiều và tôi cũng thương cậu kèm theo sự trân trọng và một chút biết ơn.
Hiện giờ, tôi chỉ mong người thân sẽ tin tưởng và ủng hộ quyết định của tôi để tôi có thêm sức mạnh vượt qua những khó khăn hiện tại.
Tôi trân trọng khoảng trời ký ức của K như tôi trân trọng khoảng trời ký ức của tôi.Vì tôi là một đứa ngốc nên có nhiều vụng về nhưng tôi sẽ cố gắng để cái giá cho sự chọn lựa của mình không là quá lớn.
Thời gian có một sức mạnh ghê gớm nhưng những giá trị thật sự sẽ còn. Tôi tin vào sức mạnh của tình yêu thương chân thành là bất diệt.


Thứ Bảy, 9 tháng 5, 2015

Vẫn như là tháng Năm xưa

Chiều. Ngồi bên ô cửa ngắm nhìn dòng người trôi qua tấp nập bất chợt suy tư này nọ ùa về. Tôi chưa yêu cái thị xã này và có lẽ đến lúc rời khỏi đây cũng chưa kịp yêu nó. Bữa qua, có chú khách quen nói xem tôi giống như một người bạn nơi này. Vui chưa kịp lại thấy thoáng buồn. Người già thường cảm thấy cô đơn, cái quán nhỏ này được xem như một nơi chú ấy có thể đến khi không biết đi đâu nhưng một ngày nào đó tôi không còn ở đây nữa thì chú ấy lại thấy trống vắng khi thiếu đi một điều đã dần trở nên quen thuộc.
Mọi thứ xung quanh tôi đang thay đổi. Đúng là không thể nào lường trước được hết những hướng rẽ của cuộc đời. Giờ thì tôi đã hiểu được những cảm xúc của Nhỏ khi vào Sài Gòn tìm tôi 7 năm trước. Khi đối diện với một quyết định quan trọng của đời người, ngoài những nỗi lo về tương lai chưa thể hình dung người ta thường quay quắt bởi những thứ ngủ vùi trong ký ức cựa mình thức giấc. Lại muốn được ôm siết trong vòng tay của Nhỏ. Ngày xưa, lúc Nhỏ tìm, sao tôi không ôm Nhỏ như vậy nhỉ? Đôi lúc, tôi thấy ghét cái tính của mình, yêu thương mắc chi mà không thể hiện để giờ đây lại tiếc đã không mở một vòng tay.
Những mảnh vỡ ghép bức tranh. Nhạy cảm quá nên đôi khi cũng chạnh lòng mặc dù cũng không kỳ vọng quá nhiều hơn những gì mình có. Đôi khi, bỗng suy nghĩ ngược lại, sợ mình không thể làm tốt điều mình muốn làm, sợ tổn thương người khác và rất nhiều nỗi lo khác cứ quay cuồng. Chợt nảy sinh ước muốn khoảng thời gian này trôi thật nhanh để những mâu thuẫn trong lòng và những ám ảnh trong suy nghĩ người thân không có cơ hội đày đọa cảm xúc quá nhiều. Đêm qua, chị thứ ghé. Sau khi chị về, cảm giác lẻ loi ghê gớm giữa cuộc đời này. Chị đâu biết rằng khoảng thời gian ở đây tôi càng thấy cô đơn hơn giữa những thứ chừng như thân thuộc lắm. Những đêm buồn lại ngồi một mình ngoài quán cà phê để thả vào trong gió những ưu tư và nỗi lo lắng mà không thể chia sẻ cùng ai. Tôi biết khoảng cách không hẳn chỉ là không gian xa xôi giữa hai con người. Lúc trước, sau ngày anh trai đi xa thật xa ấy, câu nói của mẹ đã khiến tôi không còn muốn sống trên cuộc đời này vì cảm thấy mạng sống không có ý nghĩa gì hết. Nếu không phải có Shine bên cạnh khuyên tôi thì khoảng thời gian tồi tệ ấy sẽ kéo dài không biết bao lâu. Đúng là không vì riêng lý do nào nhưng tất cả gom lại khiến tôi như đang lạc giữa thế giới này rồi.
Mẹ Rùa Con đang ở đây. Bác ấy lo lắng chút một cho con gái mình. Tối thì lo con về trễ nguy hiểm và mệt mỏi, buôn bán thì sợ doanh thu thấp. Vẫn biết người mẹ nào cũng lo cho con mình nhưng tôi thì không thể tránh được cảm giác tủi thân. Tất cả như dồn lại cho chính mình chưa đủ. Để thêm doanh thu thì bác ấy nói tôi và bác ấy đóng cửa trễ tí. Tôi nghĩ vừa thấy buồn, vừa thấy buồn cười. Bác ấy thương con mình nhưng vô tình bác ấy quên mất tôi cũng được mẹ sinh ra và mẹ tôi cũng sẽ lo và xót con như thế. Nghĩ mà cứ thấy đời này bạc thật!
Tôi bỗng trở nên chẳng cần điều gì ở đây nữa. Tôi cũng chẳng màng tới người ta nghĩ cho mình như thế nào nữa. Thì tôi sẽ cố gắng chịu vất vả thời gian này cho chính tôi thôi để lúc tôi rời khỏi đây tôi có thể thu xếp ổn định mọi thứ đặc biệt là số tiền dồn vào đây. Mục đích của việc này là định mở đầu một hướng khác cho chị nhưng chị lại không đảm nhận được nhưng dù sao thì cũng thu hoạch được kinh nghiệm đáng có cho bản thân mình.
Đêm qua, ôm chó bông khóc, chợt ước người ta đang ở đây.