Tôi đã quen với cảm giác một mình
Một mình nhớ anh
Một mình lo lắng trong im lặng
Ghen tương một mình
Yêu thương một mình
Rồi đến lúc nào đó tôi sẽ đi một mình vào bóng đêm
(Shine nói, lý do vì sao lại đi vào đêm tối vì hướng đó là hướng nắng sẽ lên)
Không còn thứ âm thanh nào để thiết tha ngoài tiếng sóng biển. Tôi thèm lắm được ngồi bên biển và nghe biển đêm hát.
Đêm qua, thị xã này lại chìm trong mưa. Cơn giông cuốn theo những chiếc lá nhỏ trong làn nước li ti hất vào mái hiên quán. Tôi lặng lẽ nhìn. Từng cơn gió thổi thốc mái tóc tém nay đã dài thành tóc ngắn phủ trước mặt. Những hạt nước dần thấm ướt làn áo voan mỏng manh, tiếng hát Ngọc Lan tha thiết "Mưa trên biển vắng" làm lòng thấy mông lung nhớ mà nỗi nhớ cũng mơ hồ đến độ chẳng thể rõ bất cứ hình dung nào.
Hơn 2 tháng rồi nên cũng dần trở thành một phần tử nào đó ảnh hưởng đến cuộc sống của những người xung quanh đây, ưa có, không ưa cũng có và cả những tình cảm đặc biệt một chút nảy sinh. Tôi sợ ánh mắt ngày càng thiết tha của một người. Tôi vốn dĩ không tin vào tình yêu sét đánh và cũng không tin vào những tình cảm phát sinh chỉ từ những ánh nhìn, hiểu gì để yêu thương?
Tôi nhớ Sài Gòn. Nhớ những chiều tan ca chạy ra khu thả diều hóng gió cùng lũ em. Nhớ những lúc ngồi buôn dưa lê hết chuyện công việc đến những vụ scandal tình cảm trong công ty của mấy chị em trong phòng và rồi ai cũng trở thành những nhà phân tích, bình luận có level. Nhớ những lần bọn đàn em ganh tị, phân bì vì nghĩ tôi thương đứa này hơn đứa kia. Nhớ những lúc quá mệt mỏi vì mọi thứ bỗng dưng kéo Tẽn Tò vào lòng và siết chặt. Nhớ quán cà phê tại chung cư Phú Thọ mà tôi thường ngồi, chắc anh chủ quán thời gian rồi sẽ đặt câu hỏi tại sao không thấy tôi? Nhớ Thảo Điền, nơi gắn bó quãng đời sinh viên với rung động đầu tiên và kỷ niệm với D suốt mấy năm dài. Nhớ những ngày lang thang phố và những buổi cà phê một mình. Nhớ Du Miên, Country House, Valentino, Trầm, Cõi Riêng, Bản Sonata, Mimosa, View, Đào Nguyên và n cái tên khác nữa gắn với những tình cảm nơi thành phố ấy. Mười năm lẻ không quá dài nhưng cũng chẳng phải là ngắn để đong đếm kỷ niệm, niềm vui và nỗi đau.
Cuộc sống hiện tại cuốn tôi đi theo những thứ vô hồn. Tôi không còn quan tâm nhiều đến xung quanh và cũng ít diễn giải những gì mình nghĩ, mình muốn. Tiếp xúc càng nhiều thì thực tế càng chứng minh cho tôi những cái bạc của cuộc sống. Tình cảm của con người cũng chỉ như sợi chỉ mỏng manh dễ đứt. Có đôi lúc chấp nhận thôi chứ không phải là cảm thông nữa, có thể chấp nhận được cái bạc đó và sống với nó, thật là lạ!
Đêm qua, Chó Bông nói với tôi một điều, tôi cũng không biết diễn tả như thế nào cho đúng cảm giác của mình lúc ấy. Tôi nhớ lại chuyện ngày xưa của tôi và D. Hai sự việc không giống nhau nhưng nó cũng tương tự khi đều có liên quan đến tình yêu thiêng liêng của lòng tôi. Tôi cảm thấy mình có lỗi với tình yêu thiêng liêng ấy. Cảm giác gần như cảm giác của bao nhiêu năm trước ùa về khiến tôi lặng đi. Tôi nghĩ đến mẹ sẽ đau lòng như thế nào mà lòng tôi quặn lại. Chắc chắn tôi sẽ không bao giờ nói điều ấy với mẹ vì tôi không thể khiến mẹ đau hơn một nỗi buồn. Ngày xưa, tình cảm của tôi dành cho D bắt đầu rơi cũng từ điểm mốc này và giờ đây tôi sợ cái lạnh sẽ chiếm lấy tim tôi nhiều hơn là sự nhiệt tình đã dần giảm đi khi tuổi trẻ đang lùi lại.
Năm nay Sài Gòn mưa trễ, chỉ có thị xã này lúc nào cũng hào phóng những cơn mưa trút trát xuống đường phố. Tôi hiện tại không còn ôm siết ai như hồi còn là một bà chị hay nhõng nhẽo ở Sài Gòn. Chỉ khi phố đã ngủ, những cánh cửa sắt đóng lại, tôi trở về với thế giới của mình, ôm chó bông lặng lẽ. Yếu đuối cũng chẳng được gì, mạnh mẽ cũng để làm chi, cuộc sống ai thì người ấy sống, người ấy hiểu. Giống như cơn mưa giông đêm qua, tôi đứng dưới hiên nghe lạnh ùa về. Trong nhà, những vị khách vẫn trò chuyện say sưa với những vấn đề của họ. Ai thì cũng phải mải miết với cuộc sống của chính mình.