Hiển thị các bài đăng có nhãn Linh Tinh. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Linh Tinh. Hiển thị tất cả bài đăng

Chủ Nhật, 12 tháng 11, 2023

Viết cho ngày sắp đến

 Lời hẹn ước rồi trả về trăng gió

Người đã đi biền biệt khuất mây ngàn

Hai mươi năm có còn gì đâu nữa

Ai đã quên từ độ ấy đông sang


Ta lặng nghe từng nhịp bước thời gian

Buồn vui cũ thành sông ra cửa bể

Chút man mác khi gió mùa chạm nhẹ

Là nốt trầm trên cung bậc tiễn đưa


Người có về nhặt lại mùa thu xưa?

Bao yêu ghét qua thời gian rệu rã

Người từng thương giờ cũng thành xa lạ

Ai vì ai mà suốt kiếp đợi chờ???


Mùa đông về nên lạnh cả giấc mơ

Hai mươi năm dù là ta vẫn nhớ

Cũng chỉ còn chút kỷ niệm phai phôi

Người đã đi... Ngày ấy cũng đi rồi...


Tháng năm đổi thay...bầu trời trắng đã thôi không thuần khiết yêu thương nữa

P/s: Tự cho mình lời hứa ở tương lai. Cố lên baby!




Thứ Bảy, 4 tháng 1, 2014

Lang tang nhân cái sự Buồn

Khép lại năm 2013 với rất nhiều thay đổi trong cảm xúc và cuộc sống đời thường. Buồn nhiều, vui cũng nhiều. Mọi hư hao trong ngày cũ và những gì nhận được trong hiện tại tạo nên một tôi như bây giờ mà nhiều người vẫn khen đó là sự thay đổi tốt. Thật ra thì vẫn đầy những suy nghĩ chua chát trong đầu tôi đó thôi, chỉ là biết nên sống với nó như thế nào dù đôi lúc vẫn cười ngạo nghễ.
Những mối quan hệ đã thay đổi khá nhiều. Đem nỗi buồn thả vào quá khứ dù là vẫn nhớ. Cái cảm giác không cam tâm nhưng vẫn phải chấp nhận khi bố tôi từ bỏ cõi trần gian này là cảm giác khó chịu nhất tôi đã vượt qua nên giờ đây chỉ một tiếng thở dài tôi có thể bỏ qua thứ mà tôi biết có níu giữ cũng không được, cần gì đợi nhặt những hư hao.
Đêm nay, thật sự đang buồn.
Bao cố gắng thời gian qua để có thể tiếp tục yêu thương bất chợt ùa về cảm giác mệt mỏi. Sự bất cần trong tôi trỗi dậy. Tôi muốn dừng mọi thứ khi trong đầu lại hình dung ra viễn cảnh không mấy tốt đẹp. Tốt nhất là không nên nói gì vào giờ này vì tôi biết sự yếu đuối tình cảm ngày mai sẽ đối lập với những gì hôm nay tôi đang nghĩ.
Hôm trước, nghe tin một người ở xa đã ra đi, cảm giác không buồn không vui. Thoảng qua trong lòng là sự trống rỗng đến khó chịu. Tạo hoá cứ trớ trêu mà.
Ngày mới đã qua khá lâu rồi. Ngủ thôi, khi thức dậy thì cuộc sống sẽ lại lôi tôi vào vòng xoáy của nó. Nghĩ suy gì cũng chóng mặt với mưu sinh.
Đọc lại bài thơ của người bạn cũ. Ước gì cũng có người sẽ vì tôi muốn làm những điều không thể như thế này.

Nỗi buồn của em ơi...
Cho tôi xin về nhé...
Để nụ cười rực rỡ trên môi xinh
Để ánh mắt trong không vướng những giọt tình
Như để tôi... trả nợ chuyện mình từ kiếp trước...

Nỗi buồn của em ơi
Cho tôi đi... điều tôi ao ước
Hạnh phúc cho em... dẫu rằng tôi nhận được
Những vết sẹo dài... ngàn vết sước trong tim

Nỗi buồn của em ơi
Dày vò chi một trái tim...
Một trái tim hiền hoà... trái tim em... nhỏ bé
Đến với tôi đi... Xin đừng, đừng cào xé
Tâm hồn em... Thế nhé! vạn nỗi buồn

Nỗi buồn của em ơi!
Hãy về cùng với tôi
Để giấc mơ em có cả một thiên đường...
Nơi mà nỗi buồn không bao giờ tồn tại
Không sợ hãi... Không có những lầm sai
...dù không có tôi......
Em luôn cười hạnh phúc

Nỗi buồn của em ơi!!!!!!!
Cho tôi xin về nhé..............

Thứ Tư, 13 tháng 11, 2013

Vui này, đừng bỏ tôi đi

Người ta nói: bắt đầu yêu là con người lại bắt đầu điệu đà và hay khùng khùng không phải lối. Có lẽ vì vậy mà dạo này tôi bị mọi người chọc ghẹo "sắp chống lầy".
Mái tóc xù mì thay thế cho mái tóc thẳng quen thuộc trước giờ. Tuyên bố bỏ nhậu. Tập giảm độ nóng và giảm chua ngoa trong lời nói. Tự nhiên xí xọn hẳn và đặc biệt hát líu lo nhiều hơn trước một cách rõ rệt... Dường như mọi người chưa quen với phong cách này của tôi nên đều tỏ ra ngạc nhiên. Haiz, cơ mà điều gì thì cũng có nguyên do của nó cả. Tôi cảm thấy mình cần thay đổi và tôi bắt đầu.
Sự thay đổi nằm từ trong ý nghĩ do đó mà tôi không hề có vẻ ngượng nghịu với những điều khác lạ của chính mình. Trời xanh hơn, nắng tươi hơn và... mưa cũng đẹp hơn. Những cái đáng chán rẻ tiền được tôi thả rơi vào lòng sông quá khứ, bất quá thì cũng chỉ là một cái tặc lưỡi "kệ", thế là xong.
Tôi trở lại với cuộc sống ở một mình. Điều đó cũng không làm tôi buồn hơn mà ngược lại. Một ngày, những niềm vui thi thoảng lại đến êm đềm khi nghĩ về nửa bầu trời và sự ngẫu nhiên kỳ lạ. Nhưng câu nói của 4 năm trước vẫn không hề thay đổi với thời gian hiện tại: Niềm vui đến thật vu vơ.
Hôm nay, lòng tôi lại thấy buồn, nỗi buồn nhiều hơn tôi nghĩ. Khi chính tôi còn không nghĩ được mình sẽ như thế nào thì làm sao trách người ta đã không thể "trước khi hành động nghĩ đến đối phương sẽ cảm thấy ra sao với hành động đó".
Này nhé, chuyện con con ốc ấy, tôi đã từng kể rồi. Nó mang bên người cái vỏ bọc vững chắc cho cơ thể mềm yếu. Nó sẽ chui ra ngoài khi gặp môi trường cho nó cảm giác an toàn nhưng nếu chỉ cần cảm thấy chút nguy hiểm hay gặp một điều gì sẽ gây tổn thương đến nó nó lập tức chui ngay vào cái vỏ bọc ấy và không trở ra cho đến khi thực sự thấy an toàn. Tôi dường như cũng giống nó điểm này.
Có người đã nói sẽ không bao giờ làm tôi giận, điều này sao có thể khẳng định nhỉ? Cuộc sống muôn màu mà ai chắc chắn được ngày hôm qua, ngày hôm nay và ngày mai đều giống nhau. Tôi giống như một con ốc cần một môi trường cho tôi cảm giác an toàn, nơi đó là khoảng không gian của những bình yên sâu lắng. Có thể không giúp tôi chui ra khỏi cái vỏ của mình hay là lại khiến tôi quay trở lại và ngủ quên trong đó???
Không thoát được xúc cảm ập đến buổi tối nên trốn vào đây một mình. Góc nhỏ của tôi cho tôi dựa mỗi lúc chênh vênh. Vui này, đừng vu vơ nữa.. Vui này, đừng bỏ tôi đi...

Thứ Sáu, 16 tháng 8, 2013

Ai bảo cứ cố chấp làm gì?

Người người đã nói lời từ biệt mùa hè để đón chào mùa thu nhẹ nhàng với những chiếc lá vàng chao nghiêng theo cơn gió ru hời. Tôi thì chẳng mảy may để ý rằng thật sự mùa hè đã qua chưa, chỉ thấy xác phượng rụng đầy dưới gốc cây mà những cơn mưa ngâu tháng bảy vô tình làm cánh hoa đáng thương kia sũng nước. Bước vào tháng mưa ngâu nên trời cũng hào phóng cho những lúc nặng lòng và dường như ở bất cứ nơi đâu đều gặp những gì ướt át.
Ngày đếm bao đợt mưa qua.
Những hôm đi làm về khuya, trời vừa tạnh sau cơn mưa kéo dài suốt buổi chiều. Con đường về nhà, không gian mờ ảo làm cho tôi có chút nhầm lẫn Sài Gòn với nơi mà tôi yêu quý. Tôi mỉm cười với cảm giác sẻ chia giản đơn nơi mình với thời khắc ấy. Thực tế lại cuốn tôi theo, ngày trôi qua lặng.
Rùa Con đã cưới gần 1 tháng và chúng tôi đã không còn ở cạnh nhau gấp đôi ngần ấy thời gian. Đó là mốc kết thúc thật sự những kỷ niệm đẹp và cả những nỗi buồn. Tôi không trách Rùa Con, chỉ mong rằng cô ấy sẽ sống tốt cuộc sống của cô ấy. Khi tôi đã quay đi sẽ không có ngày trở lại, sẽ không có người để cho Rùa Con thở than những mệt nhọc của cuộc sống đời thường. Mong rằng Rùa Con đừng buồn bởi những gì đã mất. Cuộc sống là đi về phía trước nên những cái có được thay thế cái đã mất sẽ bước theo mỗi chúng ta. Dù rằng ở phía trước của tôi, sẽ chẳng còn chỗ cho Rùa Con nhưng ở quá khứ của tôi, Rùa Con vẫn luôn tồn tại, để những lúc cầm dù xuống phố dưới mưa những hình ảnh cũ vẫn hiển hiện vẹn nguyên tựa hồ như vừa diễn ra ngay trong khoảnh khắc ấy. Tạm biệt Rùa Con, tạm biệt những chân thành thời gian cũ nơi tôi!
Công việc dạo này thay đổi. Cảm giác mệt mỏi cứ kéo dài. Tôi không đến công ty của bạn nữa, chỉ giới hạn công việc chính nơi tôi đang làm. Ở chi nhánh của tôi vừa phải chia tay. Chia tay một người làm cùng tôi từ lúc bước vào đây cho đến bây giờ. Dù rằng cũng đã có những lần tranh cãi, dù rằng không hợp nhau nên ít khi nói chuyện mà ngày cuối cùng khi bạn bước chân ra khỏi phòng, hai đứa quay nhìn nhau bằng ánh mắt luyến tiếc và chân thành mà trước giờ chưa một lần dành cho nhau. Tôi biết trong ánh mắt ấy có rất nhiều điều bạn muốn nói và tôi biết bạn hiểu cả ánh mắt của tôi chứa đựng điều gì. Mong bạn sẽ trưởng thành hơn với cuộc sống nhiều va chạm mới.
Mùa Vu Lan năm nay, có lẽ tôi không về trong ngày mẹ cúng Trai Phạm. Thế nhưng, tôi âm thầm nguyện và làm một điều cho linh hồn của bố. Tôi không biết có giúp được gì không nhưng dù sao thì tâm cũng nhẹ hơn một chút. Một đứa nghông nghênh, ai hiểu và biết nó sẽ làm gì. 
Hôm trước giỗ bà về nhà phụ mẹ làm giỗ. Cuối cùng thành ra về cho đủ tay chứ chẳng phụ được gì. Từ hồi anh trai đi, năm nay mới về giỗ bà. Về đến nhà, cơn say khi đi đám cưới ở Sài Gòn vẫn chưa hết. Nghe chuyện của chị lại nhậu tiếp rồi xổ một tràng. Nói những gì cần nói với người phải nói mà thương chị quá, sao vở kịch cứ kéo dài mãi không dứt nhỉ? 
Chị đi trước, ở nhà thêm với mẹ 1 ngày. Sáng đó, dẫn thằng cháu ra nghĩa trang thăm anh. Chỉ kịp nói với anh vài câu rồi phải về vì trời mưa tới. Năm năm rồi, nỗi niềm nằm sâu trong tâm tư của mỗi thành viên trong gia đình, không ai nói ra vì sợ lại chạm vào nỗi đau chung với người thân của mình. Vẫn nhắc đến như một phần chưa hề vắng và không thể thiếu, thời gian trôi...
Quay trở lại Sài Gòn, cảm giác ấm áp của ngày trước khi về nhà dần vơi. Suy nghĩ nhiều hơn và tự nhiên không biết mình nên làm gì. Thà trắng thà đen đi, để dễ dàng cho bản thân quyết định. Cứ thế này chỉ thêm một phần mệt mỏi nữa cho tôi mà thôi.
Một món quà (có lẽ thế) gửi qua trung gian. Một lời nhận lỗi? Nhưng với tôi, họ thật thấp hèn và mọi thứ đã chấm hết. Tôi không bao giờ quên và không bao giờ tha thứ vì đã bị phản bội lòng tin của mình. Tôi không trả đũa nên không hành động gì, thứ khốn nạn sẽ nhận được những điều xứng đáng với thứ khốn nạn chứ không hơn, đời này vậy mà công bằng lắm.
Một vài địa chỉ mail trong friend list bị yahoo mail xoá. Cảm thấy hụt hẫng vì thật sự kết thúc? Không hiểu sao tôi cứ đa mang những thứ mà đáng lẽ bản thân phải quên lâu rồi. Cái thứ tình cảm trong tôi thật chết tiệt, nó ương bướng với lý trí như cái tính cách ương bướng của tôi trước đời này. Dù bây giờ có nói bao lời xin lỗi và có giải thích như thế nào thì cũng không thoả đáng với khoảng thời gian đã trôi qua. Mau mà quên hết đi, nhớ đấy nhé!

Thứ Bảy, 29 tháng 6, 2013

Làm Sao Để Lại Có Thể Tiếp Tục Yêu Thương?


Khi người ta khen một người nào đó mạnh mẽ, có ai nghĩ rằng tại sao người đó lại mạnh mẽ không?
Cùng được cha mẹ sinh ra nhưng có đứa bé được chăm từ trong trứng chăm ra, lớn lên trong sự bao bọc đầy đủ của cha mẹ, thậm chí cả tương lai đã được cha mẹ dọn sẵn chỗ cho ngồi hoặc chí ít cũng chuẩn bị đầy đủ cơ sở cho tương lai êm ấm, đủ đầy. Ngược lại, có những đứa trẻ vừa chào đời đã nếm mùi sương gió, lớn lên trong cảnh lăn lóc củ khoai, tương lai do bản thân tự biết nhận thức mà cố gắng, nhiều khi phải đấu tranh với số phận để nhận được hạnh phúc - cái hạnh phúc nhỏ nhoi mà với những đứa trẻ tốt số chẳng phải khó khăn gì để có được mà biết đâu đối với những đứa trẻ ấy có khi lại là sự phiền phức. Sự mạnh mẽ tất nhiên không phải là thứ sẵn có do đấng tối cao nào đó ban cho một con người từ khi người đó còn là đứa trẻ. Trên đường đời của mỗi người có thể so sánh giống như đường đua với những chướng ngại vật riêng. Khi vấp ngã vì chướng ngại vật, không một bàn tay nào đưa cho ta nắm sẽ không còn sự lựa chọn nào khác là bản thân phải tự đứng lên, tự mình bước qua những chướng ngại vật mà số phận sắp đặt. Cứ vấp ngã rồi tự mình đứng lên dần dà con người ta sẽ quen tự đi trên đôi chân của mình, một chút ngạo nghễ, chút bất cần với những gì đến và đi trong cuộc sống.
Tôi cũng đứng trong hàng ngũ những người được gọi là mạnh mẽ. Khi nghe người ta khen ngợi và ước ao có được tính ấy của tôi tôi chỉ mỉm cười. Bài học nào cũng phải trả học phí cả thôi.
Sự mạnh mẽ nhiều khi không cho tôi sống thực với xúc cảm của mình. Những suy tư giằng xé mà chỉ bản thân mới hiểu. Muốn được khóc thoải mái khi đau nhưng khuôn mặt lại thản nhiên như chẳng có chuyện gì.
Tôi vẫn bước một mình, ngạo nghễ trên nỗi buồn của chính mình. Tôi đã buông tay với nhiều thứ mà có cố níu giữ cái dành riêng cho tôi cũng chẳng phải là niềm vui. Người ta nhìn vào nghĩ như thế nào tôi không biết và cũng chẳng cần biết. Chỉ biết rằng tôi chưa bao giờ ân hận khi buông tay một điều gì vì trước khi buông tay tôi đã cố gắng hết sức mình để gìn giữ nó.
Hiện tại, tâm trạng của tôi không tốt một tẹo nào nhưng lại không biết làm sao để tháo gỡ những khúc mắc trong lòng mình. Tự nhiên hôm trước lại nằm khóc. Dường như tôi quá quen với nước mắt đưa mình vào giấc ngủ. Đời thật nhạt khi không đau khổ cũng chẳng hạnh phúc, giống như một bản nhạc đều đều không trầm, không bổng gây nhàm chán cho người nghe. Ngoài người thân ra, trong những mối quan hệ xung quanh liên quan trực tiếp cuộc sống của tôi, không mối quan hệ nào khiến tôi phải đặc biệt ưu ái. Tôi không vì ai mà làm một điều gì như trước đây nữa. Trạng thái hiện tại không phải hờn giận gì nhưng cũng chẳng thể mỉm cười, không đau lòng nhưng lại chẳng thể ấm áp, không thể cho đi và cũng chẳng đón nhận gì. Tôi thấy mình không còn sẵn sàng cho sự nhiệt tình trước một mối quan hệ. Một phần vì những vết thương để sẹo nên chai lì? Một phần vì sợ lại tiếp tục buồn, thất vọng và mệt mỏi như trước? - Có lẽ là thế. Sự thờ ơ này không phải điều tôi mong muốn. Có hứng thú gì đâu khi ngày trôi qua cứ bàng bạc một màu. Dù cho những mối quan hệ trước kia tôi luôn là người ngốc nghếch nhưng tôi vẫn mong mình có thể nhiệt tình vì ít nhất một ai đó, vẫn mong mình có thể hạnh phúc khi thấy ai đó hạnh phúc như trước đây, vẫn có thể khóc vì hờn giận và vẫn có thể mỉm cười khi bên ai đó dạo phố ngắm mưa.
Làm sao để lại có thể tiếp tục yêu thương? Có lẽ tôi cần một trái tim nồng nàn, ấm áp để cho tôi sống dậy cảm giác muốn yêu thương và cho đi yêu thương. Có câu nói rất hay rằng "Có những thứ không thể nhưng yêu thương là có thể". Câu này ai nói nhỉ? Làm ơn ra đây cho tôi thấy có thể yêu thương như thế nào.

Chủ Nhật, 16 tháng 6, 2013

Trở Lại Phố Biển

Lâu lắm rồi không về với phố biển, hình như cũng bốn - năm năm gì đó, lần này trở lại Nha Trang cảm xúc dạt dào.
Sân bay Cam Ranh chiều mưa do ảnh hưởng cơn bão vắng người. Con đường từ trung tâm thành phố ra sân bay cũng không thấy mấy bóng dáng của những chiếc taxi chịu thương chịu khó. Thỉnh thoảng có chiếc xe máy của người dân địa phương phóng vút qua, lao vào trong màn nước trắng xoá. Ngồi trong xe nhìn ra, màu trắng của cát vẫn cho một cảm giác tinh khiết như lần đầu đi qua nơi này.
Xe chạy vào cung đường Sông Lô - Hòn Rớ, vịnh Nha Trang hiện ra trước mặt. Vì đặc điểm địa lý nên dù ngoài kia bão tố trong vịnh vẫn rất bình yên, chỉ là cơn mưa chiều làm lòng tôi cứ nao nao với những nỗi nhạt nhoà như màn mưa ngoài ô cửa kính.
Tôi nhớ Sài Gòn! Dù rằng mới rời xa Sài Gòn chưa đến một ngày đã thấy nhớ.
Muốn đi đâu đó để thoát khỏi sự bế tắc của cảm xúc trong thời gian gần đây nhưng sao tôi vẫn thấy mình chơi vơi trong khoảng không gian của nó hay là chính nó đã bao trùm tất cả không gian của chính tôi?
Cảm giác bình yên như mắt bão nó như thế nào nhỉ? Với tôi cảm giác ấy xa lạ làm sao!
Đường Trần Phú mùa này sao thiếu hoa phượng đỏ? Dường như phượng dỗi hờn nơi đây nên di tản sang phố khác mất rồi. Vừa kết thúc Festival Biển ngày hôm trước nên trên những con đường trong trung tâm thành phố vẫn còn lại dư âm của nó. Tháp Bút trầm mặc dưới mưa.
Không hiểu sao những cây cối ở miền Trung này thân xác nhỏ bé nhưng khi trổ hoa thì lại rực rỡ và sum xuê. Có lẽ do không được sự ưu ái của thiên nhiên nên những cây cối ở đây cũng biết phải cố gắng vươn lên với hoàn cảnh khắc nghiệt và kết quả của sự nỗ lực ấy là những điểm nhấn bắt mắt trên khắp các con đường ở miền Trung này khiến tôi bị mê hoặc. Nhìn cây cối ở đây, tôi liên tưởng đến những con người thuộc về miền Trung mà ngưỡng mộ họ. Lúc ấy, tôi lại thấy mình quá bé nhỏ thôi.
Ký ức lại trở về khi ghé thăm các địa danh cũ: Biển Dốc Lết, Hòn Chồng, chùa Long Sơn, chợ Đầm, tháp Bà, cầu Xóm Bóng... Nhớ nhỏ và mấy thằng phòng ngập nước! Lần này, dù có đi chung với một người trong số những người thuộc nhóm mấy thằng phòng ngập nước năm cũ nhưng... bánh xe cuộc đời đã đưa đi quá xa với ngày đó, chỉ một bước chân quay lại cũng đã khác nói chi gần 10 năm trôi qua rồi. Tôi tự nhủ lòng hãy cứ vui khi nhìn về kỷ niệm đẹp ngày cũ, nuối tiếc một chút cho thời gian ngày đó như thế là đủ rồi, đừng buồn vì thời gian hiện tại.
Tôi lại thơ thẩn một mình dạo biển đêm Trần Phú. Một sở thích hay một thói quen mỗi khi đi biển tôi cũng không cần phân định rõ, chỉ cảm thấy đó như là một điều không thể thiếu thôi.
Mưa rơi nhẹ trên tóc, tiếng sóng vỗ dạt dào. Tôi lại hát, những bản nhạc trữ tình mà tôi vẫn thích. Biển lắng nghe tôi, tôi lắng nghe biển. Biển vỡ oà, tôi cũng vỡ oà.

Thứ Năm, 6 tháng 6, 2013

Con muốn làm Bà Mẹ Đơn Thân

- Mẹ ạ, con không muốn lấy chồng. Nếu con không lấy chồng thì mẹ sẽ cảm thấy như thế nào?
Người mẹ nhìn cô con gái, miệng nửa cười. Trong ánh mắt người mẹ giống như đang nói "đùa hả con?". Cô con gái tiếp:
- Con không đùa đâu, con chẳng muốn lấy chồng.
Lần này thì người mẹ tin rằng con mình đang nghiêm túc.
- Thế con định thế nào?
- Chẳng định thế nào mẹ ạ, chỉ là không muốn thì không lấy thôi.
- Chị con nó bảo nó chuẩn bị cưới là để cho con chịu đi lấy chồng đấy, chứ nó cũng không muốn cưới xin gì đâu.
- Việc bả cưới hay không cũng không ảnh hưởng đến việc con quyết định mẹ ạ, con chỉ mong bả sẽ sống tốt với những chọn lựa của bả thôi. Phần con, duyên nợ tới thì đành phải chịu còn không thì con chẳng muốn nặng nợ mà gắn đời mình vào cuộc đời của một tên đàn ông nào cả.
- Nếu thế thì chỉ có đi tu là tốt nhất cho sau này.
- Ôi con không đi đâu, con mà vào chùa thì chắc loạn (cười). Mẹ thừa biết con không thể nào sống theo lối sống như vậy mà.
Người mẹ im lặng, trong đôi mắt đầy dấu chân chim thoáng buồn. Có lẽ người mẹ hiểu vì sao đứa con gái mình lại có suy nghĩ ấy, nhưng nói gì bây giờ khi đôi tay người mẹ không đủ rộng để che chở khỏi những vết sước trong tâm hồn cô con gái. Có tiếng thở dài tan vào đêm, tan vào tiếng quạt gió vi vu thổi lùa những hơi nóng còn vương lại trong căn phòng nhỏ của một chiều hè oi ả.
- Mà mẹ này, con muốn làm bà mẹ đơn thân tự sinh con và nuôi nó, mẹ nghĩ sao? Lúc con con nhỏ, con không thể ở nhà với nó suốt thì bà ngoại giúp trông cháu nhé. Lúc ấy, mẹ lên đây nhé.
- Như vậy thì xã hội nó bàn luận ghê lắm.
- Ôi con chẳng quan tâm xã hội này nghĩ gì mẹ ạ. Có ai sống giùm con đâu. Con chẳng hại ai cả nên con chẳng có gì mà hổ thẹn, thế là đủ rồi. 
- Nhưng như thế thì cũng không tốt đâu, hay là xin con nuôi.
- Con muốn được làm mẹ, mẹ ạ. Anh chị rồi cũng có cuộc sống của mỗi người. Mẹ dù thế nào rồi cũng lại đi còn con trơ trọi một mình. Từ trước đến giờ, lý do của con sống là người thân. Không lẽ khi con còn một mình con lại tự tìm cho mình cái chết. Con không muốn hèn nhát mà tìm cách tự kết thúc cuộc đời mình. Đến hơi thở cuối cùng, con vẫn muốn là người có ích. Con cần lý do để tiếp tục sống và cố gắng mẹ ạ. Lúc ấy, đứa bé sẽ là ý nghĩa sống của con.
Người mẹ im lặng. Sự phân vân thể hiện rõ trên vầng trán. Thế nào mới tốt cho con đây? Con nói cũng có lý của con nhưng mẹ lại sợ con không chịu nổi áp lực của xã hội này. Mẹ sợ cuộc đời con mẹ lại chịu nhiều bão giông mà sức mẹ giờ không thể bảo vệ con được nữa.
Cô con gái hiểu mẹ đang không yên trong lòng, vòng tay ôm chặt người mẹ. "Chẳng sao đâu mẹ ạ, con là ai cơ chứ?. Mẹ gầy quá, xấu gái quá đi"

Thứ Ba, 2 tháng 4, 2013

Tiễn ai một đoạn đường

Đất Ea Súp mùa này nắng gắt nhưng may sao hôm mình về đêm trước lại mưa. Cánh đồng lúa xanh mướt trải dài và mùi lúa trổ đòng quen thuộc thời thơ bé khiến mình cảm thấy muốn dừng lại dù chỉ đôi phút. Cuộc hành trình trên xe kéo dài suốt đêm làm mình mệt mỏi. Mỗi lần đi xe đêm thì mình lại khó ngủ. Mình cứ mải ngắm những ngôi sao qua ô kính rồi tâm trạng lại hỗn độn với những kỷ niệm ngổn ngang. Thế đấy, thế là mất ngủ. Trên đường đi vào nhà Thôi, mình chỉ ước có một chỗ để khò thoải mái cho đến giờ làm lễ.
Một ngày trước khi lên xe, Vinh gọi báo không đi được, cũng may qua sáng hôm sau Vinh đã sắp xếp được mọi thứ để có thể cùng mình lên đường. Lúc nghe Vinh nói không đi được, mình thật sự rất buồn. Thực tế tình bạn trong hiện tại là vậy đấy, cố níu giữ ngày xưa thử hỏi được gì. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, mình nhất định vẫn đến đất Ea Súp này dù rằng cảm giác lẻ loi. Người khác không hiểu tại sao mình lại có thể đi xa như vậy chỉ là để dự một đám cưới. Họ đâu thể hiểu rằng, những người bạn thân của mình trong khoảng thời gian sinh viên ấy chính là những người đã cho mình khoảng ký ức đẹp đẽ nhất trong quãng đời mình đã và đang sống.
Nhóm mình được đón về đến nhà Thôi. Sau khi ăn sáng và làm mấy ly rượu gạo cho ấm bụng thì cả nhóm tranh thủ đi uống ly cà phê Đắc Lắc. Lại chạy ngang qua cánh đồng lúc mới vô. Mình nhớ những tấm hình chụp cảnh ngoài đồng gặt lúa rồi ngồi xe thóc trâu kéo về của Châu và Tiến khi về thăm nhà Thôi thời trước nghĩ mà thấy tiếc nuối vô cùng. Ngày đó, sao bọn mình lại hồn nhiên đến vậy! Tình bạn giống như trang giấy trắng tinh khôi, không tì vết dù những lời dèm pha cũng chẳng ít đến tai mình.
Lang thang một tí khu thị trấn rồi trở về, mình vô nhà anh cả cùng với đám bạn nhỏ của Thôi và bay lên giường quyết giải tỏa cơn buồn ngủ. Mới thiếp được một lúc thì mình bị Phong đánh thức để vào cho kịp giờ làm lễ và nó phán cho mình một câu "trông ngủ như chó con say sữa", mình ôm bụng cười. Bạn mình hôm nay mặc vest - trang phục đó bạn nói sẽ không mặc khi cưới, chính vì thế mà hắn bị mình và Vinh trêu nhiệt tình. Mình tranh thủ chụp tấm ảnh cưới ở cổng hoa vì mình biết tí nữa mình sẽ không có khoảng trống mà làm điều ấy, mình muốn ghi lại hình ảnh này của bạn, sẽ luôn luôn trong đầu mình là hình ảnh bạn hạnh phúc.
Mình nhớ những ngày cũ biết bao nhiêu. Thôi là người cho mình cảm giác yên bình khi ở bên mặc dù sóng gió cuộc đời không ngừng xô đẩy. Những lúc buồn, mình lại muốn dựa vào vai Thôi như thể bờ vai ấy sẽ gánh hết nỗi ưu tư trong lòng mình vậy. Thôi lặng im cho mình dựa, không biết hết giọt nước mắt đang lăn trên gò má kia vì đâu nhưng có lẽ Thôi hiểu rằng lúc ấy đối với mình thế là tốt nhất. Thôi luôn cho mình cảm giác được bé nhỏ trước sự chở che của người bạn cũng như một người anh mà duyên kỳ ngộ cuộc đời đưa tới cho mình. Có điều, mình thật khờ khi không hiểu được nỗi buồn trong mắt của bạn. Đêm thả hoa đăng ở Sông Hương, lời nguyện cầu hạnh phúc và bình yên cho cô bé ngốc mấy năm sau mình mới biết. Mình thấy không phải lúc nào mình cũng cho đi tình cảm, mình nhận lại cũng rất nhiều mà đặc biệt là nhận từ người con trai cho mình cảm giác bình yên này. 
Nhiều người trong nhóm nói Thôi thay đổi. Điều này mình không phủ nhận. Sự thay đổi ở Thôi khiến nhiều lúc mình không nhận ra được bạn mình nữa. Ngoài cái vẻ mặt vẫn là của Thôi còn lại thì đã khác. Trước giờ mình không muốn công nhận điều ấy nhưng dù sao sự thật vẫn là sự thật. Tuy nhiên, mình nghĩ (có thể mình đang biện hộ) Thôi trước giờ vẫn sống theo cách riêng như thế, hiểu hay không thì tùy ai và những thay đổi ấy đều có nguyên do nào đó. Mà thực chất cái vẻ dửng dưng kia có mãi mãi được đâu, trong ánh mắt của Thôi mình vẫn nhìn thấy được ánh mắt của sự phân tích những xúc cảm trong lòng những đứa bạn thuộc một thời đã xa. Mình vẫn quý Thôi như ngày nào. Vẫn mong những ngày tháng cũ sẽ không phai nhạt nhưng hình như ước mong này là không thể nên mình tạ từ. Sẽ giữ lại trong lòng mình những kỷ niệm đẹp để trân quý, nâng niu. Mình mong Thôi mãi mãi hạnh phúc! Tạm biệt, bạn của mình.

Thứ Bảy, 23 tháng 2, 2013

Buồn Vui Một Mùa Xuân

Ngày cuối cùng của năm công việc vẫn còn bận rộn vì phải chuẩn bị cho việc chốt kỳ lương ngay ngày đầu khai trương sau tết. Ngoài kho, mọi người đã bày tiệc mừng tất niên. Tiếng hô hào vô - ra liên tục. Mọi người kêu mình vào kho liên hoan nhưng mình không thể. Gần hết giờ, nhận được thông báo thưởng tết của trưởng bộ phận. Nhận xong rồi thì cảm thấy không nhận còn hơn. Đồng hồ chỉ đúng 12h. Không thể tham công tiếc việc mà ở lại như những kỳ lương của tháng khác. Xách ba lô ra ngoài chờ xe tới. Nhận một lời chúc thượng lộ bình an trong hờ hững. Vẫy tay chào tạm biệt đồng nghiệp và không quên gửi lời chúc ăn tết vui vẻ. Lên xe, chỉ muốn yên lặng nên cũng không trả lời bác tài nhiều, bác tài biết ý không hỏi thêm gì nữa. Lúc này, con đường ra bến xe Miền Đông không còn đông đúc như thường ngày. Cắm tai phone nghe nhạc, suy nghĩ mông lung về một lời hứa mà có thể chỉ là một lời nói thôi (do mình quy nó thành lời hứa), cảm giác buồn cứ dâng lên.

Thứ Năm, 31 tháng 1, 2013

Những Ngày Giáp Tết

Sài Gòn giờ mới cho mình cảm giác lành lạnh. Sắp Tết rồi, ai cũng bận rộn mà với hoàn cảnh như mình thì lại còn có nhiều thứ để lo toan hơn.
Những cuộc gặp gỡ với bạn bè để chia tay về quê ăn tết liên tục diễn ra trong mấy ngày qua. Kể cũng lạ, một năm bạn bè sống chung trong cái thành phố này nhưng gặp nhau được bao nhiêu lần đâu thế mà cứ mỗi lần tết đến là lại phải gặp nhau trước khi về quê như một điều không thể thiếu vậy.

Thứ Bảy, 29 tháng 12, 2012

.

Tâm trạng thật tệ!
Chán nản, mệt mỏi cứ vây quanh.
Có lẽ do nghĩ linh tinh về mọi thứ quá nhiều.
Ko muốn nói chuyện với một ai hay đúng hơn là ko tìm được ai đó để có thể nói.
Nhiều lúc cảm thấy sống theo lý trí quá mệt mỏi.
Sao ko có thể gào thét lên mà cứ vờ như mọi thứ rất bình thường.
Đã cố gắng lắm rồi và tới bây giờ thì ngột ngạt quá!
Lang thang cho nhiều vào để rồi tự chuốc lấy muộn phiền.
Lại thấy đau lòng và muốn được khóc òa như đứa trẻ.
Thế nhưng... lại ko cho phép mình khóc.
Tự bản thân lại cấm đoán bản thân nhiều thứ mất rồi.
Đừng kỳ vọng nhiều quá! Lại chênh chao và muốn dựa giẫm.
Ngã... rơi... rơi... rơi...

Thứ Bảy, 22 tháng 12, 2012

Khóc - Cười Chuyện Sản Khoa

Sáng sớm, nhìn những thiên thần còn say ngủ trong lòng mẹ mình cảm thấy chút ngọt ngào mà chẳng rõ vì sao lại cảm thấy như vậy. Giản đơn và thánh thiện là cảm nhận khi nhìn một đứa trẻ. Nhìn những người mẹ đang bế chúng khiến mình thấy quanh đời có nhiều điểm tựa. Sự thiêng liêng của tình mẫu tử làm trái tim mình cũng đập những nhịp đập dịu dàng, cũng muốn hóa mềm trái tim khô cằn, cũng muốn tan chảy khối băng trong lòng để cuối cùng chỉ còn lại trọn vẹn yêu thương.
Giá mà quá khứ ko nhuốm màu buồn, ko có những chia ly nghiệt ngã
Giá mà mọi thứ cứ giản đơn như tâm hồn một đứa trẻ
Giá mà cuộc sống trong trẻo như mặt nước hồ thu
Giá mà...
Đó chỉ là ước muốn viễn vông của mình khi đứng nhìn sự việc trái ngược nhau đang diễn ra trong cuộc sống này. Biết cười hay khóc nhỉ? Mà trước tiên cười hay khóc đều cho mình cả thôi.
Thấy người được làm mẹ, làm cha cười rạng rỡ mình cũng ấm lòng và khát khao. Song, cũng có những mầm sống ngay lúc đó sẽ vội vã trở thành quá khứ, ko bao giờ thấy ánh mặt trời và ko một lần được gọi tên.
Mình nghĩ thấy tội cho những người làm việc nơi đây, cảm xúc của họ sẽ ra sao nhỉ? Công việc cao cả khi đón chào một sinh linh nhưng khi kết thúc sự sống của một sinh linh họ sẽ thế nào?
Sáng nay, những khuôn mặt rầu rĩ khi muốn giữ cho mình thiên thần nhưng ko thể làm mình chạnh lòng. Bên cạnh đó, vài đôi nam nữ ngồi ngoài phòng chờ vẫn ko thôi những cử chỉ âu yếm, vuốt ve, ko thôi những nụ cười giòn tan như thể đang ngập tràn hạnh phúc thậm chí còn ko thôi lướt web bằng Ipad hoặc chơi game bằng Iphone.
Mình ko thể hiểu tại sao nhiều người vẫn có thể cười khi chuẩn bị cho một điều tội lỗi. Hay họ cho rằng đó là một điều rất đỗi bình thường của cuộc sống? Xã hội càng tiến bộ, con người phóng khoáng đến tàn nhẫn chăng?
Mình thấy thương cho những sinh linh vô tội vừa mới hình thành. Kết quả của tình yêu bị ruồng rẫy bởi chính bản thân người tạo nên chúng. Có lẽ, họ chưa đủ "lớn" để hiểu rằng rồi mai này họ sẽ ân hận vì cảm giác tội lỗi, họ sẽ trách móc bản thân nhiều và tình yêu hiện giờ sẽ phai dần bởi vết nứt thật sâu.
Có những người một đời khát khao được nghe tiếng trẻ thơ gọi cha, gọi mẹ nhưng ko thể, vậy mà...
Mình giờ đây xem như gần đi đến nửa đời người, đã biết thế nào là mất mát, thế nào là chua xót khi để vụt mất nhiều thứ trong cuộc sống. Mình sẽ bước chậm hơn, cẩn thận hơn để ko tiếp tục vướng những sai lầm mà những sai lầm đó muốn nhận được sự tha thứ của chính bản thân cũng thật khó khăn.
Xin hãy trân quý những thiên thần, bởi những thiên thần là món quà ngọt ngào của cuộc sống. Và nếu ko giữ được món quà ấy cho mình thì xin hãy đừng dửng dưng sống như ko hề có chuyện gì xảy ra để cho linh hồn vô tội kia phải lạnh lòng. Xin hãy trưởng thành hơn trong tình yêu để những thiên thần có thể ra đời trong yêu thương và sự chở che.

Thứ Hai, 17 tháng 12, 2012

Về Bảo Lâm

Lần đầu về quê Vinh cũng là lần về dự ngày Vinh rước giai nhân về dinh, trói đời mình vào cái án chung thân mà theo lẽ thường mỗi người lớn lên đều phải thế. Suốt đường đi tám chuyện huyên thuyên với mấy thằng bạn, được sống lại với những kỷ niệm ngày cũ cười thoải mái đến nỗi tưởng chừng ko có gì thoải mái hơn được. Ngang qua đèo Bảo Lộc, quang cảnh chẳng khác gì lúc trước làm ánh mắt mình cứ nhìn đăm đắm và gửi vào cái bạt ngàn của núi đồi, rừng cây những nỗi nhớ da diết về một thời.
Bảo Lâm cũng ngập tràn nắng. Cái nắng ko gắt gỏng giống cái nắng của Sài Gòn mà nó dịu dàng đến mê hoặc khiến người ta chủ quan ko che chở cho làn da dưới cái nắng trưa nơi này.
Xe dừng lại gần giáo xứ Đại Lộc. Cuộc hành trình căng hải bắt đầu. Mình thật thông minh khi lựa chọn đôi guốc đế bằng để đi vì nếu đi giày cao gót thì ôi thôi ko thể nào bước nổi với con đường mới đổ toàn đá trộn bê tông. Mấy thắng bạn cứ đi băng băng ko thèm để ý con bé bị lọt thỏm lại phía sau vì mệt và nặng. Mấy cô, cậu người dân tộc gì đó mình chẳng biết cứ giương đôi mắt dò xét nhìn nhóm mình như những động vật lạ lùng rơi xuống giữa trần gian vậy. Một cô bé tóc xoăn xoăn nói một câu bằng tiếng dân tộc với đám bạn nó (mình hiểu chết liền), rồi bỗng dưng nó hét lớn "người gì mà xinh vậy", sau đó nó bỏ chạy một mạch khuất dạng trong những đồi chè và những vườn cà phê mới qua mùa thu hoạch. Nghe câu này mình phì cười. Chà, hết mệt!
Chiều Bảo Lâm, gió thổi se se, hít một luồng ko khí trong lành, cảm giác thật dễ chịu. Mấy thằng bạn bỏ rơi mình phụ việc với anh chị Vinh mà đi thăm thú núi đồi. Chạng vạng, mấy thằng trở về sau khi mình gọi đã khản cả cổ. Chúng nó ngạc nhiên vì bộ thời trang khá nổi bật của mình. hehe, mình luôn biến đổi như màu sắc của cuộc sống này mà (một người đã từng nói như thế).
Đêm thấm lạnh, mọi người cũng đã trở về sau cuộc hội họp trước ngày vui. Mấy thằng cũng thôi gọi điện trêu Vinh đang ở nhà vợ mà dùng 52 lá bài sát phạt nhau. Mình thì chui vào mền tìm chút hơi ấm. Nằm bên mẹ Vinh, mình kể lại những chuyện thời sinh viên đã trải qua giữa mình và năm thằng phòng ngập nước. Những trò như bấm chuông các biệt thự trên đường rồi cắm đầu chạy, lừa nhau trốn học (thật ra chỉ là lừa mình thôi) ra đánh bài, đánh bi da mà mình thì cứ một tay sổ một tay viết, để dành tiền giùm mấy thằng bằng cách lừa hỏi mượn khi bọn chúng mới "lãnh lương"... cứ hiện ra trước mắt mình mà kỷ niệm ấy thì đã bao giờ mình quên đâu. Mình ngủ thiếp đi vì một ngày dài mệt mỏi đường xa, giấc ngủ bỗng vui vì những kỷ niệm cũ.
Sáng, trốn ra ngoài cà phê (vì ở đó cũng chẳng biết nên làm gì để phụ giúp nhà Vinh). Thôi, Phong tản mạn về những cuộc tình cũ. Mình chỉ hóng hớt rồi cười. Một thoáng buồn với những cảm xúc riêng của một kẻ phức tạp như mình.
Trở về, mình đã dụ được bé Quỳnh theo mình (khả năng dụ con nít là khả năng bẩm sinh mà), con bé lại phát huy tất cả sự nhõng nhẽo vốn có của nó. Mình ôm con bé trong lòng mà ước một thoáng bình yên cho trái tim vốn dĩ nặng nợ kiếp người. Ấm và lạnh, trạng thái cứ song song tồn tại lòng mình, mình muốn trốn chạy cái lạnh.
Vinh đưa cô dâu về tới. Trong trang phục áo dài khăn đóng, hắn cười hớn hở khi nhìn thấy mình. Một giọng ca đậm chất trữ tình của ông trẻ cô dâu làm mình cũng xốn xang với từng câu Trịnh viết. Bàn của mình hò hét sôi nổi để cổ vũ và yêu cầu ông trẻ hát tặng thêm một bài. Ly cứ đầy rồi lại vơi. Lon bia ngổn ngang dưới bàn mà chưa ai có dấu hiệu bất ổn. Vinh đến, 2 đứa trao nhau một cái ôm yêu thương bạn bè, hắn thì thầm "cảm ơn, bé út". Cô dâu trao tặng mình bó hoa cưới kèm lời nhắn gửi "nhanh đến lượt chị nhé", mình thì còn biết nói gì nên cười trừ. Đi một vòng nhận lời chúc tụng xem ra Vinh cũng tê, bắt mình phải nhận bó hoa theo kiểu chụp hoa cưới như phim truyền hình thường diễn (mà ở đây là chú rể tung hoa cưới cho mình mới ghê, hehe, chịu đời ko thấu với ổng thôi).
Tiệc tan, cả đám phải đi để kịp giờ xe chạy về Sài Gòn. Một câu giã từ vội vã, mình ôm bé Quỳnh và hôn lên má. Lòng thấy buồn.
Xe đổ đèo Bảo Lộc, mình ngồi một mình đằng sau, ôm bó hoa cưới. Vầng trăng khuyết treo nghiêng trên khoảng trời nhìn qua ô kính. Lặng im nghĩ, lặng im nhớ về những gì trong quá khứ, về những gì vừa diễn ra, về những gì đã thiếu, về những niềm vui và nỗi buồn của những mối quan hệ hiện tại. Bất chợt thấy nỗi nhớ da diết khi nghĩ về một người, nỗi nhớ làm mình lo sợ, sợ một niềm đau.

Thứ Bảy, 15 tháng 12, 2012

Tản Mạn Đêm Tháng Mười Hai

Một giờ. Ngày mới đã sang.

Con đường bình thường đông đúc là thế mà giờ này thỉnh thoảng mới có tiếng xe vội vã vụt qua rồi cũng rơi vào không gian tĩnh lặng của đêm.
Các tụ điểm giải trí hầu như đã đóng cửa chỉ còn trên phố một quán bar mới mở vẫn kẻ ra người vào với đủ kiểu thời trang từ quần áo đến xe cộ.
Trong quán nhậu, một vài người khách đã tê tê cứ ngồi cụng ly bôm bốp mặc cho xung quanh các bàn khác khách đã ra về tự hồi nào. Bác xe ôm nằm vắt vẻo trên xe, úp cái nón cũ kỹ lên mặt và mơ về một thiên đường nào đó, cái thiên đường sẽ tan khi mặt trời ló dạng hoặc tan ngay sau tiếng gọi của khách đi xe. Dưới hiên ngôi nhà, người đàn ông lang thang đang gối đầu lên bậc thềm ngủ ngon lành. Dáng bé nhỏ, quần áo phong phanh, lấm lem, khuôn mặt nhem nhuốc... vậy mà trong giấc ngủ, trông người ấy vẫn an nhiên đến lạ. Nó chạnh lòng cho cái ngây ngô của con người chắc một thời nào đó cũng đã từng có cuộc sống bình thường như nó, và rồi mai, rồi những ngày tháng tới sẽ đi về đâu chỉ có trời mới biết. Cuộc sống nhiều khi cứ tặng cho con người những món quá khắc nghiệt quá!


Gió thổi, không khí se lạnh làm cho đôi môi khô rát. Tuy nhiên, nó không hề cảm thấy khó chịu chút nào. Nó vẫn thích những ngày se lạnh, cảm giác như được ấp ủ trong chính thời tiết ấy. Noel đã thật gần. Những con đường trong khu xóm Đạo gần chỗ nó ở lại lung linh ánh đèn, mọi thứ dường như huy hoàng hơn trong mắt nó.


Miền Nam không có mùa. Đông chỉ ẩn sâu trong tiềm thức nó của những năm đầu đời sinh ra trên quê mẹ. Đông là những ngày đầu mùa chớm lạnh nơi quê cha, cái lạnh lòng người, lạnh tình đời và cái lạnh bỡ ngỡ cơn gió bấc tràn về. Nó chính là mùa đông.


Năm nay, thời tiết không lạnh như năm ngoái, vì vậy mà nó thấy dường như đông còn xa lắm. Lời hẹn mùa Noel của bao năm trước khiến cho nó vẫnchờ, vẫn đợi. Đợi để chạm vào nỗi đau của trái tim mình, cho thủy tinh vỡ vụn, nức nở như pha lê một lần, một lần để rồi quên... bởi với nỗi đau, phải đối mặt để rồi đi qua nó.


Nó đã từng vì anh mà yêu người đã khuất. Nó chân thành mong rằng sẽ có lần thăm nơi yên nghỉ của người đã đến với anh trước nó. Nó muốn mang bó hoa trắng dành tặng cho người con gái đoản mệnh cũng yêu anh dạt dào.
Nó giữ cả khoảng trời ký ức của anh mà không hề đòi hỏi thay thế, có chăng là sự trân trọng khoảng trời đó như anh đã và đang trân trọng. Thế nhưng... bây giờ, không hoàn toàn vì anh nhưng một phần cũng vì anh mà nó không thể yêu một người đang sống.


Đối với anh, mùa đông là mùa khó khăn nhất để anh có thể vượt qua. Anh không thích mùa đông nếu như ko muốn nói là ghét. Nó nguyện gom hết cái lạnh mùa đông vào nó để bên anh không còn mùa đông, để nỗi đau trong tim anh không vì mùa đông mà thức dậy biến anh trở nên lạ lùng với chính mình. Nhưng... nó lại là mùa đông. Có lẽ vì điều đó mà nó và anh bước xa nhau cũng là tất yếu.


Nó vẫn thầm mong anh sẽ về gặp nó trong mùa Giáng Sinh để lời hứa của anh vẫn trọn vẹn với nó và để anh đối diện với nó mà nói rằng "Vĩnh biệt - Mùa Đông".


Nó sẽ tiếp tục bước vì nó biết rằng sau lưng nó cánh cửa đã đóng lại, để cánh cửa phía trước mở ra một chân trời với nó. Không gì là muộn màng nếu nó vẫn còn hơi thở.


Dù thế nào, trong tâm mình, nó luôn cầu mong anh được bình an.

Thứ Sáu, 30 tháng 11, 2012

Thì Thôi Em Về

Dừng!
Rồi cái tên sẽ nhạt nhòa giữa bao cái tên khác và những thứ đang hiện hữu sẽ trở thành kỷ niệm.
Hai trạng thái đến và đi gói gọn trong 2 từ buông ra nơi cửa miệng rất nhẹ nhàng như là một cái gật đầu thuận theo quy luật của tạo hóa.
Trăn trở gì thì cứ gói vào trong giấc ngủ mơ đi, rồi cũng sẽ bình lặng khi thời gian êm ả bước qua ko đợi chờ.
Dừng... ko có nghĩa là chối bỏ những gì đã có ở một nơi nào đó mình đã đặt chân trong quãng đời. Mà dừng... để mọi thứ tròn vành trong trí nhớ dù rằng đến bây giờ cũng có chút hư hao.
Xin cảm ơn bởi những gì đã được nhận vì rằng niềm vui hay nỗi buồn cũng chỉ do cách cảm của mỗi người thôi mà nhờ đó chúng ta sẽ lớn hơn theo nhiều nghĩa.
Cách dùng từ dù thô thiển hay văn hoa đều có thể làm vui cho nhiều người nhưng nhiều khi cũng làm đau cho ít nhất một người. Xin hãy dành cho nhau những điều thánh thiện nhất để ko ngập ngừng khi gió về se sắt heo may.




Thứ Năm, 29 tháng 11, 2012

Bản Sonate

Không gian thật êm với những bản nhạc nhẹ phương Tây như ru hồn người vào trong một thế giới khác. Những ánh đèn màu làm mọi thứ cũng trở nên huyền ảo. Hàng tre phía trước giống như một bức tường thành ngăn cách với thế giới xô bồ ngoài kia tạo nên cảm giác riêng biệt. Hình như ở cái Sài Gòn nhộn nhịp này người ta thường muốn tìm những nơi yên tĩnh để có thể thư giãn hoặc để chiêm nghiệm những thứ đã qua trong cuộc sống hổi hả của mình mà vì thế quán cà phê kiểu này mọc lên rất nhiều. Thật ra, mình chẳng cần phải chạy quãng đường khá xa để có được ko khí như ở đây, thêm nữa dạo này mình chỉ thích nơi nào thật nhiều gió nhưng mình lại ở đây và lắng nghe bản nhạc mà mình yêu cầu (bản nhạc trong dế yêu mà những lúc ngồi một mình mình vẫn mở). Mình vẫn có thói quen đến sớm trong những cuộc hẹn, chỉ là một phần mình ko thích người khác phải chờ đợi và một phần mình muốn được nghe, nhìn và cảm... (có lẽ vì vậy mà mình ko có cảm giác chờ đợi).
Cách thiết kế từ đưới đất đến trên lầu, từ ngoài trời đến phòng lạnh đều giống quán cùng hệ thống. Khi dạo qua khu sân thượng, mình nhớ Cõi Riêng năm nào, cũng vào một buổi tối, cũng kiểu bố trí như thế này, cũng âm điệu du dương như thế này... cảm xúc thoáng vụt qua và nó được che lấp ngay bằng nụ cười có vẻ tinh quái của mình. Vẫn ánh mắt thiết tha ngày đó nhìn mình (điều này ko phải mình huyễn hoặc) nhưng tất cả vẫn chỉ là 2 đường thằng cắt nhau mà mình đã nói, giờ chỉ có thể dõi theo thôi vì đã đi qua giao điểm lâu rồi. Mình là người đưa ra quyết định, giờ này mình cũng ko hối hận vì quyết định ấy, anh mãi vẫn chỉ đi sau và ko thể hiểu được mình. Ừ có lẽ mình phức tạp như người ta vẫn nói đấy thôi. Dù sao thì mình cũng ko phũ phàng lãng quên quá khứ, nó vẫn nằm trong lòng mình ở một góc nào đấy - nơi mà mình dành cho một thời để nhớ xa xưa.
Câu truyện giữa anh với những người bạn cũ vô tình làm mình chạnh lòng, chắc là họ cũng ko biết đâu. Mình lại lí lắc đố các con vật bằng sứ với Bào Ngư chỉ là để ko phải bình luận một vấn đề gì trong câu truyện đó nhưng cũng ko hoàn toàn làm người ngoài cuộc được. Mình ko trách chỉ là một thoáng buồn thôi, anh vẫn cứ vô tâm như vậy để từ ngày xưa mình đã thấy những câu Xuân Diệu viết rất đúng "ko thể nào qua Vạn Lý Trường Thành/ Hai trái tim hòa cùng một nhịp". Mình thấy thương cho một điều ko còn tồn tại trong xã hội này mà chỉ tồn tại trong cảm nhận của mình.
Hôm trước, trong giờ làm ở công ty, mọi người bàn tán về người đầu tiên và người cuối cùng đối với tình yêu. Họ đặt câu hỏi rằng muốn làm người đầu tiên hay làm người cuối cùng của người mình yêu. Ai cũng trả lời muốn làm người cuối cùng nhưng lại thích được ngự trị trong tâm trí người mình yêu như người đầu tiên vậy. Đúng thật lòng tham của con người ko có giới hạn bao giờ! Thật ra, ko nên ghen tị với người đầu tiên dù hình ảnh người ta sẽ sâu đậm trong trái tim của người mình yêu nhưng mọi người thử hỏi lòng mình xem mình có còn giữ hình ảnh người đầu tiên ko (riêng với mình thì tham hơn, ai đã đến với cuộc đời mình mình đều giữ lại hết), có thể có một điều mọi người đã bao giờ nghĩ đâu: hạnh phúc mà mình nhận được hôm nay có thể được đúc kết, được rút ra từ những giọt nước mắt của người đầu tiên đó.


Chủ Nhật, 18 tháng 11, 2012

Vẫn Mãi Là Con Bé Ngốc Thôi

Sáng, dậy sớm hơn thường lệ. Sài Gòn se lạnh bởi cơn mưa đêm qua vẫn còn vương lại chút ướt át trên con hẻm. Một làn gió nhẹ mơn man vuốt ve bờ vai nhỏ. Nghiêng nghiêng cho gió đùa mái tóc, mình đạp xe dạo qua các con phố còn thưa thớt xe cộ. Dù công việc nơi công ty còn chưa đâu vào đâu nhưng tâm trạng mình khá thoải mái. Ngày mới tinh khôi!
Hôm qua, sinh nhật anh và cũng là sinh nhật của ts. Ko biết giờ này họ nơi nào và cuộc sống của họ ra sao. Dường như chỉ có mình thôi cứ trăn trở hoài với những giấc mơ ko có thực. Hà Nội chắc đã chớm đông - cái mùa đối với anh vẫn là mùa khó khăn nhất còn với mình đó như là cảm xúc trong tâm hồn mình mà tạo nên mùa vậy. Mình vẫn ko thể quên. Ừ thì trước giờ mình vẫn thế, một tổng thể con người bên ngoài làm theo lý trí nhưng bên trong là cuộc đấu tranh ngoan cố của những cảm xúc mà mình ko tài nào cấm đoán chúng được. Tình yêu và tình bạn... trải qua thời gian... trái tim mình càng dễ tổn thương và dễ vỡ. Mình ko gục ngã, chỉ là bất cần và lạnh lùng hơn thôi.
Tối hôm trước, mừng sinh nhật lần 2 của diễn đàn. Mình say ko biết gì để mọi người phải đưa về khách sạn. Chẳng hiểu sao mình lại say thế nữa, ngại quá! Mình cảm thấy thích ko khí off của Miền Trung ấm áp và thân thương biết nhường nào. Được nghe mọi người ngoài đó hát say sưa qua điện thoại để tặng mình và các thành viên ở miền Nam này mình cảm thấy mình yêu mọi người lắm lắm. Có lẽ nhiều người sẽ bật cười khi mình nói cái tên hội mình tham gia là Đê Tiện Hội nhưng mình thì lại thấy thích cái tên ấy. Cần gì phải xưng danh mỹ miều, thà cứ gọi là Đê Tiện Hội như vậy để có trước những đen trắng ko phải nhếch mép cười ruồi. Mình mong ngôi nhà ấy cứ mãi ấm áp để một tâm hồn lang bạt như mình nương nhờ chút thở than.
Cuộc đời lắm đa đoan. Mình là phụ nữ cho nên mình thường xót thương cho những bông hoa mỏng manh, yếu đuối hay lo sợ và dễ bị tổn thương. Có lẽ vì thế mà đôi lúc họ cư xử rất đàn bà? Nhưng dù có thế, họ chỉ là muốn bảo vệ hạnh phúc của họ âu cũng là điều tất yếu. Mình ko muốn mình lại là người khiến cho bông hoa bé nhỏ kia phải lo lắng. Mong người có thể bình yên... giống như mình cũng muốn nhận được bình yên.
Tự nhiên bờ sông và đóa tường vi đi vào lòng mình thành một kỷ niệm. Có những nụ cười và cả giọt nước mắt khiến ta hiểu nhau hơn. Có lẽ anh nói đúng, trái tim mình lớn quá hay lo bao đồng. Nhưng, nếu bắt mình sống khác thì mình sẽ khó chịu lắm. Đúng là đồ ngốc nghếch nó thế đấy!

Thứ Bảy, 17 tháng 11, 2012

Chúc Cậu Hạnh Phúc, Bạn Của Tớ!

Về đám cưới cậu, chỉ thoáng chốc thôi rồi tớ lại đi. Được nhìn thấy cậu rạng ngời trong chiếc váy cưới màu trắng tớ cũng thấy lòng mình vui tươi như nụ cười cậu đang nở trên môi vậy.
Tớ là con người cứ hoài cổ mãi nên ngày cậu cưới tớ lại nhớ đến cậu của bao nhiêu năm về trước. Nếu hồi đó mình ko ngồi gần nhau thì chắc giờ này tớ sẽ ko ở đây mà hoài niệm về cô bé mắt to thuở nào. Tớ nhớ khoảng trời nhìn qua ô cửa sổ lớp mình hồi đó, cái khoảng trời mà tớ gửi nỗi nhớ khi cậu chuyển trường. Tớ nhớ cả sự ngây thơ của cậu trong những lá thư hồi âm cho tớ, tới giờ lấy ra đọc lại vẫn còn muốn cười nữa.
Rồi cậu sẽ theo chồng, một điều chắc chắn là chúng mình sẽ ko còn nhiều cơ hội để gặp nhau nữa và ko biết rồi cuộc sống sẽ đưa ta về đâu. Tớ lại chạnh lòng. Dạo này ko biết uống trúng thuốc gì mà sao thấy mình mít ướt quá, nghĩ thế thôi là tớ lại muốn khóc rồi đấy. Tớ mong rằng hạnh phúc sẽ luôn mỉm cười với cậu. Cậu hãy sống tốt nhé! để khi nào đó gặp nhau tớ thấy cậu cười, nụ cười thật sự, được ko?

Thứ Sáu, 9 tháng 11, 2012

Ai Cũng Cần Có Nơi Để Đi Về

Ngày này năm ngoái bố đi, cái ngày mà mình ko nghĩ mình sẽ khóc vậy mà ko hiểu sao lúc đó nước mắt cứ chảy. Buồn ư? Có phải ko hay là đắng cay thì đúng hơn? Một năm rồi, một năm mình mồ côi cha, những xáo trộn trong cuộc sống cũng vào guồng quay mới dù muốn dù ko. Người nằm dưới đáy mộ cũng đã một năm, còn những ai bên người và người sẽ bên ai? ai biết ai nghĩ gì và cảm thấy như thế nào do đó mà cuộc sống của ai thì người đó cứ sống thôi, đi đến cuối cuộc đời thì mỗi người cũng sẽ được thu tất cả những trái do chính mình gieo hạt và để quy vào phạm trù đúng - sai trong đạo đức cũng ko dễ dàng gì thế nên tốt nhất là ko nên tốn thời gian. Ko biết thế giới bên kia sẽ như thế nào nhỉ? Mình ko mê tín nhưng cũng ko phản đối tín ngưỡng, có nhiều khi mình nghĩ về thế giới bên kia những người thân của mình.
Nghĩa trang nơi anh nằm nghỉ vẫn cho mình cảm giác thân thuộc hơn. Trong suy nghĩ, anh vẫn bên cạnh mình. Nơi anh ở cũng ko lạnh lùng như người ta thường nghĩ trong cảm nhận của mình. Mình và chị lại ra thăm anh như những lần về nhà trước đó để báo cho anh ngày giỗ đầu bố, người ra đi rồi anh còn chua xót ko anh? Đừng buồn anh nhé! Nỗi buồn trong cuộc đời thì nhiều lắm, hãy trả hết cho đời khi anh từ bỏ nó mà đi.
Từ rất lâu rồi mình phải tự bước trên đôi chân của mình, khi mà cái nơi để mình có thể dựa giẫm, để lười biếng, để ỷ lại, để an tâm trước sóng gió và là cả hi vọng của tuổi thơ mình ngủ yên trong giấc ngủ dài. Mình thấy thật chông chênh. Mình hiểu cảm giác của những người thân còn lại bên cạnh mình, mình lại muốn gồng lên để cho họ dựa thế nhưng đối với cháu mình mình lại ko thể là một người dì hiền từ như mẹ được mặc dù mình cũng thương yêu cháu như những người dì khác trên thế gian này, thế nên mình hiểu tâm trạng của một kẻ đóng vai nghiêm nghị, khó chịu trong cái nhà mà ai cũng tỏ ra yêu chiều một đứa cháu nhỏ. Mình ko yên tâm với tình hình hiện tại của cháu mình được. Và thật mình ko thể vui khi nhìn thấy chị lớn buồn và muốn khóc bởi những gì mình nói, thế nhưng... thực tế là như vậy mà, nếu mình cũng nhắm mắt lại và nghe những nụ cười hiện tại thì sau này mọi thứ sẽ đi đến đâu. Mình thương chị lớn bởi chị lớn cũng là một người ko may mắn và chị ấy cũng yêu thương mẹ và hai chị em mình. Có đôi khi cái tham, sân, si trong con người chị ấy làm cho mình buồn còn mẹ thì tủi thân, chán nản nhưng chị ấy vẫn là chị của mình. Là em út mà mình làm chị ấy khóc khá nhiều nhưng phải khóc thế thôi, mẹ và chị lớn mình đều yêu nên mâu thuẫn giữa 2 người mình phải tìm cách gỡ dù mình có bị la mắng rằng dám nói cả mẹ lẫn chị nhưng có lẽ mọi người hiểu cái tính ngang ngược của mình nên ko ai mắng mình cả.
Còn chị, vẫn ko chịu lấy chồng. Mình hiểu nguyên nhân của việc ấy nhưng bởi mình cũng như vậy nên ko biết nói gì, thôi thì tùy vào chọn lựa của chị. Ai nói mình bi quan thì nói nhưng thật sự mình ko dám nghĩ cuộc đời nhiều màu hồng. Chị hiền quá, lúc nào cũng như con ong chăm chỉ và chỉ biết nghĩ cho người thân chứ ko nghĩ cho bản thân mình nên trước chị mình thấy mình thật ích kỷ. Sức khỏe chị lại ko được tốt, với cuộc sống đã ko bằng phẳng rồi còn gặp chông gai nữa thì sao? sức chịu đựng của con người có giới hạn. Mình một lần suýt mất chị, ko thể dùng từ nào để tả chỉ biết đến giờ nghĩ lại nước mắt mình vẫn còn lăn. Mình luôn mong mỏi hạnh phúc sẽ mỉm cười với chị cho nên chị quyết định thế nào thì mình cũng sẽ ủng hộ. Sáng nay, trước khi mình về lại Sài Gòn, hai chị em ngồi tranh cãi những cái chuyện ngày xửa ngày xưa ai sướng hơn ai khổ hơn mà buồn cười. Cả những trò tinh khôn của anh ngày đó nữa. Mình thấy có nhiều việc mình đã lãng quên mất rồi. Đấy là một tổn thất hay là một hạnh phúc?
Đầu tuần, đưa mẹ đi Đắc Lắc. Đường xa, lại lắm ổ voi, trông dáng mẹ gầy nhom, tóc tai bù xù vì say xe thấy xót ruột quá. Cái tuổi già của mẹ sao hôm ấy mình thấy rõ đến thế. Mình nhớ ngày xưa, khi đi đâu xa, mẹ luôn luôn phải chăm sóc mình, nào là ăn, nào là uống, nào là ngủ... Những lần mình bệnh, mẹ phải kẹp mình vào chân, bóp miệng mới đổ thuốc vô được. 2 lần mình sốt nặng mẹ thức suốt đêm để đắp khăn ấm. Những lần giả vờ ngủ trên võng ngoài hiên để mẹ bế vô phòng vì sợ mình bị cảm lạnh... Rồi cả những lần đánh đòn mà thước in hằn lên mông. Vậy mà giờ đây, mình có ngỗ ngược đến mấy chắc mẹ cũng ko còn đánh nổi. Mẹ giờ như đứa trẻ dễ hờn mát, tủi thân. Mà mình thì lại hay thẳng tính nhiều khi ko kìm nổi, thêm cái tính ngang ngạnh khó ưa, ghét mình quá mà chẳng biết làm sao để sửa. Xem tivi, có nhiều người xấu hổ vì cha mẹ quê mùa ko dám đi ra ngoài cùng. Còn mình, dù mẹ có là một bà già nghèo, quê mùa đi chăng nữa mình cũng ko hề xấu hổ, mình chỉ thấy thương mẹ nhiều thật nhiều. Quanh năm, chỉ biết quanh quẩn ruộng nương để lo cho chồng con thì làm gì mà biết se sua như người ta được, mình trách bản thân mình bất tài nên ko thể lo cho mẹ được sung sướng, mình xấu hổ vì mình chứ ko phải xấu hổ vì bất kỳ ai khác. Lần này, mẹ lên Chùa để được toại nguyện. Mình hay phản đối việc tu học mất sức của mẹ vì mình thấy mẹ yếu rồi nhưng mẹ chẳng nghe. Mình và chị đi cùng để biết nơi ăn ở xem có thể yên tâm ko nhưng kết quả thì ngược lại. Việc tu học quá vất vả, mình sức trẻ mà còn chịu ko nổi thì nói gì đến sức của mẹ. Cơ sở vật chất ở đó thì thiếu thốn, nguồn nước ko tốt và cả những người đồng tu thì lúc nào cũng ra vẻ hiểu biết hơn, mình sợ rồi mẹ cũng sẽ thất vọng vì mẹ cho đi niềm tin lúc nào cũng trọn vẹn cả. Chỉ có mấy ngày ở đó thôi, mình đã phải sống khác với tính cách của mình khá nhiều. Mình biết, khi vì một người mình yêu thương thì người ta có thể làm những điều mà người ta ko ưa gì mấy. Mình nhất định tìm cách khuyên mẹ về.
Mùa này, trên Đắc Lắc đang là mùa thu hoạch cà phê. Dọc đường đi người ta phơi cà phê ngập sân nhà. Với một người mê cà phê như mình thì quả là mùi hương hấp dẫn ko thể tả. Cũng lạ lùng, rõ ràng đang là mùa thu hoạch mà sao mình vẫn thấy đâu đó những vườn cà phê hoa trắng muốt, hương hoa cà phê dịu nhẹ quen thuộc mà ngày xưa ở ngôi nhà cũ, vào những đêm trăng sáng, mình vẫn thường chạy ra bờ ao, nơi bố trồng thử nghiệm
những cây cà phê mới để ngửi cho rõ cái mùi thơm ấy. Ngoài cà phê, thì đường lên Đắc Lắc cũng có cả dã quỳ và cúc dại. Có lẽ ở đây họ chỉ coi đó là những cây cỏ dại làm phiền họ mỗi năm vào cái mùa này nhưng đối với người ở miền khác như mình thì những thứ ấy làm nên một bức tranh Tây Nguyên nhiều màu sắc và quyến rũ hơn. Hoàng hôn phủ lên những ngọn đồi một màu vàng nhuộm thắm màu xanh của rừng cà phê nối tiếp nhau điệp trùng. Tự nhiên mình nhớ những người bạn trong nhóm 5 thằng phòng ngập nước, ít ra thì cũng 2 thằng quê ở đây rồi. Kêu chúng bằng thằng hoài bị chúng chửi mà ko sửa, ai bảo già đầu mà học cùng mình.
Mình và chị rời tịnh xá trước thời gian dự kiến. Ghé nhà để lấy đồ trước khi đi Đắc Lắc còn để lại. Nhà ko có mẹ cảm giác thật lạnh lùng. Mình biết trước cảm giác này mà. Ai cũng cần có nơi để đi về cả!

Thứ Bảy, 13 tháng 10, 2012

Từ những ngày mưa

Khoảng thời gian này, một ngày trôi qua với nhiều mùa trong cảm xúc.
Mình lại chuẩn bị cho một hành trình. Ngày tháng sắp tới sẽ ra sao nhỉ? thôi thì điều gì tới sẽ tới thôi.
Cuộc gặp bất ngờ với mọi người trong diễn đàn làm mình cảm thấy như có một làn gió mát trong ngày hè nắng gắt nhưng mà có chút hụt hẫng...
Một người đã hỏi mình cuộc sống có vui không. Câu trả lời sẽ là sao nhỉ? Nếu cười là vui và khóc là buồn thì dễ quá, mình chắc chắn là rất vui. Nhưng ở đây, mình chẳng biết thế nào là vui, thế nào là buồn nữa rồi thì làm sao mà trả lời được.
Hôm trước mình gọi cho nhỏ. Thời gian này liên tục nghĩ về nhỏ và những kỷ niệm thời sinh viên. Cuộc sống của mình và nhỏ cứ lầm lũi rẽ theo những ngã rẽ riêng nhưng chưa khi nào mình và nhỏ quên nhau cả. Quãng đời mà mình luôn nuối tiếc đó là quãng đời sinh viên của mình với những tình bạn ngây thơ, trong sáng mà đặc biệt là tình bạn giữa mình và nhỏ. Nhớ mày lắm, nhỏ ạ!
Dạo này, mình lại vùi đầu vào phim net. Những lúc trở về với vị trí đời thường mình thấy chán. Chán tất cả!
Ngày xưa, mình vẫn hay đi dạo trong mưa nhưng rất lâu rồi mình không còn thói quen ấy. Mưa không còn cho mình cảm giác có thể òa vỡ như lúc xưa. Những nỗi niềm dường như đóng băng lại, chỉ cảm thấy lạnh - cái lạnh vô thường. Không biết đến khi nào mới thấy được mặt trời làm tan giá băng hay là mãi mãi mặt trời ngủ quên không thức dậy.
Buồn làm gì? Bản tình ca muôn thuở thì có khi nào ngừng lại được đâu.