Hiển thị các bài đăng có nhãn Âm Nhạc. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Âm Nhạc. Hiển thị tất cả bài đăng

Chủ Nhật, 30 tháng 12, 2018

Những mùa hoa bỏ lại

Đêm, ngồi thêu tranh, tự nhiên thấy nhớ về bài hát mà ngày xưa tôi hay thường nghe mỗi lúc một mình liền bấm máy. Nhạc đều đều chậm rãi và giọng hát ca sĩ Thu Phương buông lơi "Ngoài hiên nắng lên, đi về đâu đó giấc mơ trôi dạt giữa đêm? Ôi ngày hôm qua dường như chưa đến bao giờ. Tỉnh giấc bên anh một giấc mơ nhẹ...". Những giấc mơ cứ trôi dạt không bến bờ rồi tan biến vào lãng quên của chính tôi. Lúc này đây, tôi cũng chẳng còn khát khao một bờ vai nào trong số những người đàn ông đã đi qua cuộc đời mình. Tình yêu đôi khi rất sa sỉ và nó cũng là thứ dễ thay đổi nhất. Người ta mạnh mẽ, sống tốt lên vì yêu nhưng nhiều khi nó cũng làm người ta chảy máu, đớn đau, suy sụp.
"...Ngày mai khát khao hay hờn ghen mãi đôi môi em nụ hôn nào? Như cành phong non chiều xưa em nép vào anh, chợt thấy yêu thương giờ hóa xa lạ...". Hai từ xa lạ rất gọn nhưng nó lại chứa đựng nhiều cung bậc cảm xúc, có buồn chăng? Có tiếc nuối chăng? Có những thất vọng và chán chường? Tôi rất hiểu cái cảm giác trở thành xa lạ. Một cảm xúc mà tôi không mong muốn nhưng tất nhiên là phải chấp nhận. Mặc dù tôi không yêu anh nhưng cảm giác thương, tin và hi vọng là có nhưng dòng đời đã cuốn đi.
"... Từ tháng năm đó, chìm dấu con sóng lang thang chi mùa thu tội tình. Niềm vui nỗi buồn chờ em thức dậy thấm sâu vào đêm.
Giờ khuất xa lắm, vườn đã yên giấc, em đi đâu mùa hoa bỏ lại, về thăm núi đồi hoàng hôn khép lại nỗi đau ngày xưa.
Rồi sẽ qua hết, đời cuốn trôi mãi, tha thứ cho mùa thu bé dại mải chơi đến muộn, loài hoa lỗi hẹn chết trong vườn khuya..."
Để trải qua ngần ấy cảm xúc là thời gian không hề ngắn và những trăn trở trong mỗi người ta không thể đong đếm được. Thế nhưng, cái gì rồi cũng sẽ qua, mọi việc rồi cũng phải ổn theo một nghĩa nào đó quan trọng là bản thân mình hãy nhìn theo hướng tích cực thì mọi đau đớn cũng nhẹ nhàng hơn. Hai từ tha thứ tôi không nghĩ to tát theo nghĩa bao dung với ai đó gây lỗi lầm bởi mình cũng chỉ là một con người và không ai không mắc lỗi cả. Tha thứ với tôi là bỏ qua gánh nặng trong lòng mình, là mình tốt với chính mình trước tiên. Tuy nhiên vẫn có những vết xước trong lòng mà mãi vẫn chưa thể quên được.
"... Thời gian vẫn trôi căn phòng thao thức hôm nao em đợi em chờ. Nhưng ngày mai tôi còn chăng tôi nữa thời gian? Về giữa mênh mang ngàn lớp xô bờ"
Không gì là mãi mãi kể cả hạnh phúc hay nỗi buồn. Thế nên hãy trân trọng và gìn giữ hạnh phúc mà mình có còn nỗi buồn thả theo gió cuốn đi.
P/s: năm nay tôi không nhận ra mùa thu đã đi qua. Có lẽ do mấy cây hoa sữa trên đường đã bị chặt trơ gốc và cũng có lẽ do hàng cây khu nhà ở của cán bộ hải ngoại trong công ty chưa trút lá. Tôi đang chờ cây trút lá rồi lá non mơn mởn sẽ bung lụa, hình ảnh lúc ấy mới đầy sức sống làm sao!

Thứ Năm, 6 tháng 9, 2012

Hai Vì Sao Lạc

Người về... một mùa thu gió heo may...
Về đâu...
có nhớ chăng những vì sao long lanh đưa tiễn người một đêm không trăng?
Nói sao nên lời, lòng buồn như ngừng rơi
Như trong đêm khuya, những bước chân qua thềm gợi niềm thương nhớ vô vàn

Người về... đường về kết gió trăng sao...
Người đi...
có biết chăng trong chiều nay bơ vơ nghe lá thu vàng rơi bâng khuâng
Bước chân ai về, từng thời gian ngừng trôi
Như quên đêm khuya, để gió xuân thêu thùa thầm làm ướt áo vai gầy

Người về chiều mưa hay nắng?
Sao để khói lam chiều như se chùng màu không gian
Người về dòng sông thương nhớ
Để bến vắng con đò thương mong chờ người người hay chăng?

Người là vì sao nhỏ bé
Ta mãi ước cho lòng là một bầu trời xanh xanh
Người về lòng ta thương nhớ
Ta khẽ hỏi đưa người về hay thầm người đưa ta?

Người về... người về đâu nhớ ta chăng?
Người ơi!
Mỗi lá thu rơi làm ta bâng khuâng như áng mây chiều lam trong sương
Bước đi âm thầm lòng buồn như thời gian
Nghe chăng thu ơi!






Thứ Hai, 6 tháng 8, 2012

Thu Hát Cho Người

Dòng sông nào đưa người tình đi biền biệt
Mùa thu nào cho người về thăm bến xưa
Hoàng hạc bay, bay mãi bỏ trời mơ
Về đồi sim, ta nhớ người vô bờ.

Ta vẫn chờ em dưới gốc sim già đó
Để hái dâng người một đóa đẫm tương tư
Đêm nguyệt cầm ta gọi em trong gió
Sáng linh lan hồn ta khóc bao giờ.

Ta vẫn chờ em trên bao la đồi nương
Trong mênh mông chiều sương
Giữa thu vàng, bên đồi sim trái chín
Một mình ta ngồi khóc tuổi thơ bay.

Thời gian nào trôi bồng bềnh trên phận người
Biệt ly nào không muộn phiền trên dấu môi
Mùa vàng lên, biêng biếc bóng chiều rơi
Nhạc hoài mong, ta hát vì xa người
Thu hát cho người, Thu hát cho người, người yêu... ơi...






Thứ Ba, 21 tháng 6, 2011

Lời Đắng Cho Cuộc Tình

Cuối cùng... rồi mình cũng thế


khóc chi em... khóc chi em, cho phai má hồng... được gì?


Giọt lệ này dành để mai đây về cùng người khóc giữa đêm vui


Hơi đâu... hơi đâu mà xót thương thân anh


Những ngày mặn nồng ân ái giữa đôi ta có bao cách biệt trùng trùng


Người thì mộng một đời cao sang


Còn người thì áo trắng tay trơn


nên anh... nên anh đã biết được ngày này


Em ơi! Anh vẫn biết rằng con chim quý phải ở lồng son


Anh không trách rằng em phụ bạc


Mà em ơi anh chỉ trách em... trách em sao em không nói thật lòng mình, sao em gian dối để làm gì?


Hãy nhìn một lần sau cuối chén ly bôi


Uống đi em, sao em mắt lệ nhạt nhòa?


Cuộc tình nào rồi cũng phôi pha


Một đường tàu biết mấy sân ga


Xin em, xim em xem anh như một ga nhỏ dọc đường...

Thứ Ba, 22 tháng 2, 2011

Chia Tay Hoàng Hôn



Em phải về thôi, xa anh thôi
 Hoàng hôn yên lặng cũng theo về

Giọt nắng cuối ngày rơi xuống tóc

Mà lời từ biệt chẳng lên môi


Em phải về thôi, xa anh thôi

Xa hàng cây đêm hò hẹn ta ngồi

Hoa khế rụng kín ngăn lối nhỏ

Để lòng ta xao xuyến bồi hồi

 Chia tay anh, chia tay hoàng hôn

Chia tay anh, chia tay hoàng hôn

Em mang theo về tình yêu và nỗi nhớ

Em mang theo về con tim cô đơn


Chia tay anh chia tay hoàng hôn

Chia tay anh chia tay hàng cây

Gửi lại cho anh trái tim thắp lửa

Gửi lại cho anh một nửa vầng trăng



Thứ Hai, 3 tháng 1, 2011

Xa Rồi Tuổi Thơ


Khi những mối tình đã qua, khi nước mắt đã đi qua

Tôi nhớ những ngày thơ ấu như là cơn gió đã xa mất rồi

Nhớ những tháng ngày ấm êm, bên cha bên mẹ dấu yêu,

Câu ru trưa hè miên man chị em thương mến bên nhau sớm chiều

Đã qua đi rồi tuổi thơ, đã qua đi rồi mộng mơ

Cuộc đời cuốn tôi đi qua bao nhiêu cuộc tình

Đã qua đi rồi tuổi thơ, đã qua đi rồi mộng mơ

Tình yêu đã cho tôi biết khổ đau, cay đắng

Xa rồi những ước mơ xanh thơ ngây...

Xa rồi...Xa rồi tuổi thơ!

Xa rồi nhưng ước mơ xanh thơ ngây...

Xa rồi...Xa rồi tuổi thơ!


Bao năm tháng đã đi qua, tôi đã không còn bé thơ

Tôi mơ thấy thời thơ ấu nhưng ngàn ánh nến lung linh hiện về

Có những cánh diều trắng bay xôn xao sân trường cuối thu
T
hương cô thương thầy năm xưa, bạn thân nay đã ra đi phương nào

Đã qua đi rồi tuổi thơ, đã qua đi rồi mộng mơ

Cuộc đời cuốn tôi đi qua bao nhiêu giông bão

Đã qua đi rồi tuổi thơ, đã qua đi rồi mộng mơ

Tình yêu xóa trên môi tôi nụ cười trẻ thơ

Đã qua đi rồi tuổi thơ, đã qua đi rồi mộng mơ

Cuộc đời cuốn tôi đi qua bao nhiêu cuộc tình

Đã qua đi rồi tuổi thơ, đã qua đi rồi mộng mơ

Tình yêu xóa trên môi tôi nụ cười trẻ thơ

Xa rồi những ước mơ xanh thơ ngây...

Xa rồi ... Xa rồi tuổi thơ!

Xa rồi những ước mơ xanh thơ ngây...

Xa rồi ... Xa rồi tuổi thơ!

Thứ Bảy, 11 tháng 12, 2010

Vẫn Nợ Cuộc Đời





Ta nợ cuộc đời hạt cơm sẻ đôi
Ta nợ của người cuộc vui đã phai
Bước đi trong đời xót xa câu cười

Qua từng ngày dài còn ai với ai?


Ta nợ mặt trời từng tia nắng mai

Ta nợ đường chiều mùi hương tóc bay

Phố quen bao ngày nắm tay nhau về

Ta nợ nụ cười người phu sáng nay

Nghe đời nhẹ nhàng bước chân phong trần


Ta nợ còn nợ cuộc đời, nợ từng hạt cơm sẻ đôi

Ta nợ còn nợ bạn bè, từng giọt cà phê đắng môi

Nợ quê hương những khúc hát đưa nôi

Tiếng ru à ơi vẫn mang trong đời

Để ta quay về tìm nhau ngày mai


Sông cạn vì đời, đời đâu có hay

Ta lạnh vì tình, tình như lá bay

Đã qua bao ngày ước mơ chưa đầy

Ta nợ người thầy bài thi thuở xưa

Ta nợ mẹ hiền lời ru dưới mưa

Ta nợ người tình bài ca tiễn đưa

Gấm hoa phai rồi lối xưa ta về

Cha già bạc đầu vì bao nắng mưa

Ta nợ cuộc đời áo cơm bao mùa...

Thứ Ba, 29 tháng 1, 2008

GỌI TÊN MÌNH NHỎ NHÉ

GỌI TÊN TÔI NHÉ BẠN THÂN HỠI!

Đời người nào ai chẳng mong mỗi khi đau buồn nhiều hay khốn khó
Sẽ có lúc khi thấy tâm hồn cần sẽ chia những kỉ niệm cũ
Bạn tôi ơi xin hãy nhớ đến nhau
Tình bạn là khi chúng ta biết quan tâm thật nhiều không tính toán
Một ánh mắt lo lắng khi bạn nhìn thấy tôi mất đi niềm tin
Tình bạn chúng ta thật quý biết bao nhiêu

Gọi tên tôi nhé bạn thân hỡi
Có tôi luôn cùng chia sớt
Để rồi ta lại có thêm niềm tin
Gọi tên tôi nhé bạn thân hỡi
Lúc cô đơn thì tôi đến
Khi vấp ngã sẽ có tôi bên cạnh
Cuộc đời không êm đềm trôi mãi
Tháng năm bao lần sóng gió
Hẹn thề ta được sớt chia cùng nhau
Gọi tên tôi khi cần bạn nhé
Trái tim tôi chỉ muốn nói
Ta sẽ giữ mãi mãi cho tình bạn luôn bền lâu

Ngày tuổi thơ chúng mình thật hồn nhiên trong sáng
Để giờ đây mãi là tình bạn của chúng ta.

Tôi vẫn còn mãi gọi tên bạn sao bạn lại không đến bên tôi? Những kỷ niệm vẫn còn đó mà giờ đây đã quá xa xôi rồi dù khoảng cách địa lý chẳng xa xôi gì mấy. Sương giăng Đà Lạt hay sóng biển vỗ về đều gợi trong tôi bao ký ức. Tôi nhớ bạn trong ngày tháng xa khơi ấy, thấy vị mặn trong tâm hồn mình. Tôi biết tôi không thể nào níu kéo ngày xưa nên chỉ còn biết giữ trong mình những kỷ niệm cũ. Bài hát này bạn đã tặng tôi trong ngày sinh nhật mà bạn không thể có mặt, tôi nghe mãi một dấu nặng trong lòng. Tôi ước ... nhưng vẫn biết chỉ là ước mơ!