Hôm nay, bác họ chồng nhà sát bên nhà tôi mất. Ranh giới mong manh giữa sự sống và cái chết lại một lần nữa thể hiện trong đời tôi. Mới cách mấy ngày, tôi còn bế Su ra sau nhà trêu bác ấy khi bác ấy xới cỏ gốc bưởi bên vườn nhà bác đó thôi.
Tôi tranh thủ sang thặm khi xe cứu thương chưa đưa bác về tới vì người ta nói có con nhỏ nên kiêng kỵ đám tang. Nhìn chị con bác ấy mắt đong đầy nước, không hiểu sao lúc ấy tôi cũng thấy mắt mình cay cay. Đã trải qua mất mát nên tôi hiểu cảm giác của người ở lại như thế nào và cũng chính vì hiểu mà tôi không thể động viên chị ấy bằng câu "chị đừng buồn nữa". Trong sinh ly tử biệt thì người còn sống mới đáng thương hơn bởi những khoảng trống mà người ra đi để lại không thể lấp đầy. Tôi muốn ôm chị ấy bởi với tôi cái ôm ghì là lời động viên chân thành nhất nhưng tôi lại ngần ngại bởi khoảng thời gian tôi sống nơi này dường như tôi luôn lập dị với nếp văn hóa nơi đây. Thôi thì chỉ biết cầu mong sự an yên sẽ mau đến với những người thân của bác ấy.
Tôi ra về, suốt buổi chiều muộn cho đến lúc này đây đầu óc cứ lẩn quẩn bao suy tư này nọ. Tôi nhớ hình ảnh bác ấy mỗi ngày đạp xe qua nhà tôi đi mua đồ hoặc ra trạm xá xin thuốc, rồi những lần bác qua bế Su nhà tôi cho đỡ nhớ cháu ngoại. Mới đó thôi mà hôm nay bác đã nằm im lìm. Đời người vô thường và ngắn ngủi quá! Ngày cũ lại ùa về. Tôi nhớ những bước vô hồn của mình giữa trưa đường phố Sài Gòn ngày anh mất. Rồi cảm giác đắng cay đến nỗi buông những tiếng nấc nghẹn ngào trước sự ngỡ ngàng của đứa bạn thời phổ thông khi bố tôi đi. Và gần nhất là giây phút tiễn anh rể lớn ra nghĩa trang trong gió nắng miền Nam vào cái tháng nắng khô nhất năm ấy. Tất cả hiện hữu chi phối cảm xúc làm lòng tôi thật khó tả. Khoảng trống chạm phải bao giờ cũng chông chênh.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét