Chủ Nhật, 24 tháng 12, 2017

Đâu phải bởi mùa đông

Lâu lắm rồi lại sống với cái lạnh tháng 11 âm lịch của Bình Phước: sương giăng, khô buốt và gió. Miền Nam không có mùa đông, cái lạnh tháng 11 này cũng chẳng thấm thía gì so với mùa đông miền Bắc nhưng như thế này thì đối với người miền Nam cũng đã khó chịu lắm rồi.

Khả năng chịu rét của tôi đã giảm từ sau khi sinh con bé. Vào những ngày này chỉ còn biết mặc thật ấm, quấn thêm khăn để bảo vệ chính mình. Cái lạnh vẫn vô tình gợi nhớ nhiều thứ đã qua mà từ đó niềm ưu tư cũng trở mình thức giấc.

Mùa đông từng là nỗi ám ảnh với Bin và giờ còn vậy không thì tôi không rõ, với tôi bây giờ chẳng có gì là nỗi ám ảnh nữa. Cái lạnh không làm tôi cảm thấy se sắt mà dường như nó khiến tôi cảm thấy tương đồng ở bên trong tôi và môi trường bên ngoài. Chỉ có điều là nỗi nhớ cứ tràn ra trên con đường tôi qua, từng sự việc, từng chi tiết hiện lên rõ ràng đến chân tơ, kẽ tóc. Tôi lại mỉm cười. Nụ cười dành cho niềm tin mong manh và trở thành sa sỉ trong cuộc sống đầy dối trá này. Sự toan tính trong tất cả mối quan hệ khiến cho những điều chân thành chẳng còn ý nghĩa. Tôi đã bước đến ngưỡng giải thích chỉ là thừa thãi, tất cả đến đi cũng mặc tình. Đột nhiên lại muốn xách ba lô và đi khi có thể.

Trưa nay, tôi đi ăn cưới, hẳn là rất lâu rồi. Chợt nghĩ vu vơ về cảm xúc cũ khi đi dự tiệc cưới của anh, chị, em, bạn bè, về cảm xúc khi tôi là nhân vật chính trên sân khấu. Ngày xưa đi dự tiệc cưới thường xúc động vì nghĩ đến cảm xúc của nhân vật chính và người thân, ngày mình cưới thì khóc vì chính mình thực sự trải qua cảm xúc ấy thế nhưng hôm nay xúc động vì điều gì mà khóe mắt cay cay? Thôi thì cũng chẳng nhiều thời gian để nghĩ suy nhiều hơn nữa nên cũng mặc.

Giáng Sinh an lành! ( mặc dù niềm tin nơi tâm linh tôi cũng lạc mất).

Lạy Chúa, lạy Phật linh hồn tôi ai cứu rỗi đây?


Thứ Bảy, 23 tháng 12, 2017

Nhật Ký Cho Con 2

Mẹ lại viết những dòng cho con vào lúc nửa đêm khi tiếng thở đều đều của con đang bên cạnh mẹ. Mẹ muốn viết thật nhiều nhưng còn nhiều việc khác chi phối khoảng thời gian không được hào phóng lắm của mẹ con yêu ạ.

Từ ngày bác Thúy sinh anh Tiến, mẹ cai sữa cho con. Mất mấy ngày đầu con khóc vật vã vì thèm ti thấy thương vô cùng. Bản thân mẹ thì bị tức sữa mà còn giữ con khóc vật lên vật xuống nên khá đuối. Mẹ thèm cảm giác được con bú cho bầu sữa khỏi căng cứng đau nhức đến buồn bực nhưng mẹ đành cố chịu đựng, vài ngày thôi, cả 2 mẹ con mình sẽ vượt qua. Từ lúc con quên đòi ti mẹ, con ngủ ngon hơn. Mà cũng từ khi có thêm anh Tiến, con nói nhiều hơn. Có khi con nói rất rõ nhưng có khi con cứ nói tiếng gì đó mà mẹ không thể hiểu. Mỗi khi mẹ bế anh Tiến là con ghen tị. Đầu tiên con hét lên, mếu máo, chạy lại ôm chân mẹ. Nếu mẹ chưa trả anh cho bác để ôm con thì con bắt đầu gào ầm lên, thậm chí xông tới đánh cả anh bé.

Con bắt đầu thích đi chơi. Cứ ở nhà là đòi đi bộ ra ngõ, ra lộ. Mẹ dắt con đi, chỉ con hoa cỏ, vật nuôi và cả em bé của nhà khác. Con có vẻ thích thú, đi phăm phăm lên trước mẹ, thỉnh thoảng lại quay lại ngó xem mẹ có đi theo không rồi cười rít lên ra vẻ sung sướng lắm. Có điều, con toàn đi hai hàng. Mẹ sợ con gái mẹ lớn lên mà vẫn đi tướng ấy thì xấu lắm.

Dạo này con ít cười điệu cười nhăn mũi tít mắt. Không biết có phải có thêm anh Tiến không mà mẹ thấy con gái mẹ già hẳn. Mẹ tập dần cho con một số việc để mai mốt con cứng cáp hơn có thể tự làm cho chính mình. Con nắm bắt rất nhanh, có điều là con có thích làm hay không mà thôi.

Mỗi khi con muốn đòi hỏi một thứ gì, con chỉ vào thứ đó rồi tròn miệng lên nửa kêu nửa khóc. Nhiều khi con giận dỗi hoặc làm nũng với mẹ con cũng hay làm kiểu rên la như vậy.

Dạo này thời tiết chuyển mùa nên trở lạnh. Con gái mẹ cũng biết cuộn ấm trong chăn hoặc tự tung ra nếu cảm thấy nóng. Bác Đào mua áo len mới cho con, mẹ mặc cho con con cũng điệu đà ngồi rung rinh trên ghế cho bà và các bác ngắm.

Trời lạnh con chịu mang giày dép là mẹ thấy yên tâm hơn vì con hay xổ mũi. Nhưng giờ con lại thích xỏ chân vào dép người lớn để đi, thậm chí đang mang giày dép của mình con cũng cho cả giày dép ấy vô dép của người lớn. Con mày mò sao mà giờ con cũng biết kẹp ngón chân vào để đi dép kẹp của bác. Thích chí còn ôm cả dép bẩn ở ngoài vào nhà.

Tô chén của bà ngoại lâu lâu con lại đập một cái. Nồi niêu xoong chảo con đem ra con gõ không để cho ai yên. Túm lại là khi con ở nhà thì từ trên xuống dưới đều loạn cào cào.

Người ta nói con nít yêu nhất lúc này. Đúng thật là yêu lắm nhưng cũng chẳng kém phần bở hơi tai. Ngủ ngoan nhé tình yêu của mẹ!


Thứ Tư, 15 tháng 11, 2017

Viết cho một đoạn đời

Ngày này 2 năm trước là ngày cuối trước khi tôi rời khỏi miền Nam. Những tưởng cuộc đời mình sẽ gắn bó ở một vùng đất khác, không mảy may vụ lợi về kinh tế, trên cơ sở tình thương giữa con người với con người và niềm tin hiếm hoi trong cuộc sống tôi đã gác lại sau lưng tất cả và ra đi. Có lẽ giọt nước mắt và tiếng khóc nức nở trong đêm khuya buổi ấy là dự báo kết quả cho chuyến đi của tôi 2 năm trước đây. Hôm nay, tôi lại ở đây - nơi miền Nam ruột thịt, chứa đựng những niềm vui nho nhỏ và cả những đớn đau lớn lao làn nên một tôi của bây giờ. 
Tôi được gì trong đoạn đời thay đổi này? Xa người thân, xa bạn bè, bỏ qua công việc mà mình đặt tâm huyết từ khi mới rời khỏi giảng đường và được một người thù hận nói tôi bỉ ổi. Vậy mà người ta không nghĩ đến vẫn gán tội cho tôi đã toan tính hết những bước đi của chặng đường đã qua. Ngày cuối, ôm con từ tay người nơi soát vé vào phòng chờ tôi nghẹn ngào quay đi che nước mắt rơi. Nước mắt sẽ chỉ rơi trước mặt người có thể sẻ chia và thấu hiểu. 
Tôi đã thật sự buông từ trong tâm tưởng. Một người luôn coi thường mình và những thương yêu bên cạnh mình thì hi vọng điều gì? Lần cuối tôi viết cho những xót xa lòng mình về người. Rồi tất cả sẽ chìm vào quên lãng. Chỉ còn vết sẹo in lên dấu tích thời gian của đời tôi. Người đã có niềm vui mới và tôi sẽ vẫn sống tiếp cuộc đời mình, nâng niu yêu thương mà tôi có. 
Tôi đang chiến đấu và sẽ tiếp tục chiến đấu dù bất kỳ điều gì xảy ra.

Thứ Ba, 10 tháng 10, 2017

Nhật ký cho con 1

Nửa đêm. Cơn mưa vừa ngớt bên ngoài làm không khí có vẻ lạnh. Bên cạnh mẹ, tiếng thở của con đều đều. Gần 14 tháng, đêm nào mẹ cũng nhìn con ngủ rồi hôn trộm lên trán, lên má, lên tóc, lên bàn tay xinh xinh... Người ta nói nên để em bé nằm xa không sẽ bị bén hơi nhưng mẹ vẫn muốn được ôm con vào lòng và khi bàn tay bé nhỏ của con đã có thể điều khiển rành rọt theo những gì con muốn con lôi mẹ sát lại, mẹ cảm thấy hạnh phúc. Trong bơ vơ của đời, những lúc như thế mẹ cảm thấy được an ủi. Quả là một chặng đường dài cho hành trình con khôn lớn con ạ. 

Ngày mẹ đưa bà ngoại và bác xuống Nội Bài để vào Nam sau ngày cưới ở quê bố con linh tính của mẹ đã khẳng định mẹ đang mang trong mình một sinh linh bé nhỏ. Mẹ cố chờ đến sáng hôm sau để chứng thực giác quan của mình. Kết quả đã rõ, mẹ chạy vào phòng đánh thức bố con. Bố con uể oải dậy. Mẹ ôm chầm bố, nói bố biết sự có mặt của con. Bố con cười hỏi mẹ nói thật hay đang đùa. Mấy ngày sau bố con chở mẹ xuống thành phố cách nhà hơn 70km để kiểm tra. Nhìn tấm phim chụp giọt máu bé xíu bám vào thành bụng bên cạnh kết quả dọa sẩy với chiều dài lớp dịch bóc tách không nhỏ so với kích cỡ bào thai mẹ khóc sướt mướt trước bệnh viện. Chiều hôm đó, về đến nhà, mẹ đi thẳng vào phòng nằm khóc. Bà nội và bác vào hỏi tình hình, sau đó bà nội đi đào rễ củ gai sắc cho mẹ uống. Mùi vị của loại nước rễ gai không dễ uống tí nào nhưng mẹ vẫn cố uống cho đến khi bác sĩ nói con đã an toàn. Mẹ may mắn không bị ốm nghén khi mang thai con, nhưng mẹ lại rất rất thèm ngủ. Mẹ có thể ngủ bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu ngay cả khi đang ngồi trông bếp nấu rượu. Vị thức ăn miền Bắc lạ so với thói quen ăn uống của mẹ nên mẹ thèm thức ăn miền Nam không biết có phải do mang thai không. Mẹ lo lắng chờ đợi đến mốc kiểm tra dị tật. Lần siêu âm khi con đã hình thành đủ tay chân con nẩy người lên mà những người khám cùng mẹ hôm đó cười rộ lên, mẹ cũng cười mà mắt cay cay con ạ. Hơn ba tháng rưỡi mẹ đã cảm thấy được cử động của con trong bụng mẹ. Ngày tết, mẹ uống chút bia. Con khua chân, múa tay liên hồi, hình như là con xỉn. Thời tiết dần chuyển những ngày oi bức, mồ hôi mẹ đổ ra như tắm, bụng mẹ ngày một lớn dần và dường như thời tiết cũng làm con khó chịu nên cứ quẫy đạp không yên. Mẹ băt đầu lo lắng đến thị giác, thính giác của con nhưng những điều này thì khi sinh con ra mới có thể biết được. Bố con kiếm tai phone đưa mẹ để cho con nghe nhạc. Mẹ thường mở những bản giao hưởng cho con dễ chịu và mẹ cảm thấy mỗi khi mẹ mở nhạc con đang quậy phá thì một lúc sau con sẽ im thít. Những lúc tâm trạng mẹ buồn rượi, mẹ lại vuốt ve bụng mình, mẹ ít nói với con vì mẹ sợ sinh con ra sẽ buồn như tâm trạng mẹ. Có lần bụng mẹ đau dữ dội đến toát mồ hôi hột, dù không phải đau bụng dưới nhưng mẹ rất lo vì sợ mình bị đau ruột thừa nhưng cũng may là mẹ con mình vẫn ổn. Chân mẹ xuống máu, bước đi nặng nề, tốc độ quậy phá của con ngày càng cao nhưng không hiểu sao con rất hay nấc cụt. Tới ngày dự sinh con vẫn thản nhiên trồi thụt trong bụng mẹ mà mẹ thì sốt ruột vô cùng. Quá 2 ngày, có dấu hiệu sinh, bố chở mẹ xuống bệnh viện thị trấn cách nhà hơn 20km. Tối đó bố về, bà nội ở với mẹ. Mẹ rất muốn bố nghỉ mở tiệm đêm đó để ở lại với mẹ con mình nhưng mẹ chỉ im lặng nhìn bố con về mà lòng thấy buồn buồn, tủi tủi. Đúng nửa đêm, mẹ bắt đầu thấy đau chuyển dạ. Chưa khi nào thấy buồn ngủ như lúc chuyển dạ nhưng lại không thể ngủ được vì cứ chuẩn bị thiếp đi thì bụng lại đau thắt lại. Bà nội xoa xoa lưng cho mẹ một lúc, mẹ sợ bà mệt nên nói bà ngủ tí đi cho khỏe rồi mẹ cố chịu đựng cơn đau, không dám rên rỉ vì sợ tốn sức, mỗi cơn co bóp tử cung mẹ lại ghì chặt tấm chiếu trên giường bệnh. Trời sáng dần, bà nội mua cho mẹ hộp cháo, cơn đau chuyển dạ đến liên tiếp làm mẹ quá mệt nên ăn không nổi, mẹ bắt đầu lo mình không đủ sức để vượt cạn. Cuối cùng thì bố con cũng tới, vừa lúc đó bác sĩ gọi đưa mẹ vào phòng sinh. Nằm trong phòng sinh mẹ vừa hồi hộp, vừa lo lắng nên chỉ còn biết cầu nguyện cho mẹ có đủ sức để chiến đấu, để con mẹ chào đời an toàn. Hơn 2 tiếng vật lộn con vẫn chưa chịu chui ra. Bác sĩ tiêm cho mẹ mũi kích đẻ rồi 2 người đẩy bụng ép con chui ra ngoài. Mẹ dồn toàn bộ sức lực còn lại để đẩy con ra vì sợ con bị ngạt. Rồi bác sĩ cũng lôi được con ra, còn chân tay mẹ thì như rụng rời hết, mẹ ngước nhìn đồng hồ, 9h35. Không thấy con khóc, mẹ cố ngóc đầu dậy, bác sĩ lau cho con rồi tiêm vào con mũi gì mẹ cũng không biết, thế là con khóc ré lên, mẹ thở phào. Bác sĩ đặt con nằm với mẹ. Con nhìn mẹ rồi môi mút chùn chụt, lúc ấy nước mắt mẹ trào ra.

Mẹ bắt đầu học cách chăm sóc một đứa trẻ, thay tã, dọn phân, cho bú, ru ngủ... Con thì rất thính ngủ, thạch sùng tặc lưỡi con cũng giật mình, tiếng húng hắng ho của ông nội mãi con vẫn không quen, có ai đó đi vô hè rồi đặt đồ xuống con cũng biết. Lúc đầu con chưa phân biệt được ngày đêm nên dậy bất cứ khi nào con muốn mà con ngủ mặt con còn tươi, con cứ mở mắt ra là gào khóc không thì 2 hàng lông mày cũng chau lại. Không hiểu sao mẹ bế dỗ con mãi con vẫn không chịu nín mà bà nội bế dỗ một hồi thôi là con ngủ. Vì thế mà ông nội nói mẹ không biết chăm con. Ở cữ bí bích, mệt mỏi, lại thêm căng thẳng vì con thì quấy mà ông bà nội lại khó ngủ. Nhiều đêm mẹ ngồi dựa tường ôm cho con ngủ để con khỏi quấy. Nhưng cũng may là sau 3 tuần con đã phân biệt được ngày đêm, chỉ có đầu buổi tối con quấy, khó đặt khi con đã ngủ và sáng con thuờng dậy rất sớm. Chân mẹ chai trên mu bàn chân và đầu gối vì giữ nguyên tư thế quỳ khom người để đặt con ít nhất gần nửa tiếng mỗi tối. Mọi người đến thăm thì con đã nhanh chóng biết hóng chuyện. Con thích tắm nhưng không hiểu sao rửa mặt, gội đầu thì con không thích và mỗi lần tắm xong bế con lên khỏi chậu nước để mặc quần áo thì con gào lên ầm ầm. Hơn 2 tháng con đã đòi bế vác trên vai và cắm đầu lật nhưng không được thì con hét lên. Những lần tiêm chủng con sốt, cả đêm bắt mẹ bế mà giấc ngủ thì như rình trộm. Mẹ không tập nhưng con cũng tự hình thành thói quen sinh hoạt, ngủ những cữ nào, bú khoảng giờ nào và đặc biệt là không ị đêm. Đòi lật sớm là vậy nhưng mãi 5 tháng hơn con mới có thể lẫy. Con lúc này nét mặt cũng đã vui vẻ hơn trước, cười giòn khi người khác trêu ghẹo và bớt khó tính hơn. Khoảng một tuần sau khi con biết lẫy thì con bắt đầu lăn từ đầu giường đến cuối giường, lăn để lấy những thứ con thích. Thời tiết bớt lạnh, mẹ không đeo bao tay cho con nữa. Con nhìn bàn tay mình hoài, cứ đưa bàn tay lên xoay xoay thì mẹ lại nói con đang múa à, riết thành quen, cứ bảo múa thì con lại đưa tay lên xoay xoay. Con bắt đầu biết nhong nhong trên bụng ông nội. Thích chơi với anh Nghé nhà bác nhưng anh lại hay đánnh trộm con nên thường phải cho anh ngồi xa con. Mỗi lần bố kiệu con trên cổ thì con lại cầm vành tai bố. Răng con mọc, ngứa lợi nên hay cắn. Mẹ là nạn nhân thường xuyên còn bố có hôm kiệu con bị con cắn sứt tai. Con rơi vào thời kỳ biếng ăn mãi cho đến bây giờ mới khá hơn tí. Vấn đề ăn uống của con luôn làm mẹ căng thẳng và mệt mỏi. Mẹ không kiềm được tính nóng còn con thì đủ trò để chống đối không ăn. Chờ mãi cũng không thấy con bò mà chỉ lăn và lết, nhiều người nói con trốn bò. Những ngày nóng đến, mẹ mặc cho con quần đùi rồi thả xuống nền gạch trong phòng cho mát, bởi mồ hôi rít khó lết ở nền nên con đã dần thích nghi bằng cách nhổm dậy bò. Con bắt đầu biết chơi đồ chơi, rất thích nghịch chai với ca. Hay đeo mẹ và bà nội. Mỗi lần mở nhạc là con lại gật gật đầu theo. Con quen nằm ngủ có mẹ nên sáng mẹ dậy sớm thì chẳng được bao lâu con cũng dậy. Cho con ngồi xe mâm con cứ nhoài người với thứ này thứ khác nên mấy lần suýt lộn xuống đất, may mà mẹ chạy tới chụp lại kịp. Ai cũng nói con giống con trai. Điệu cười nhăn mũi của con ông Sơn, bà Lý rất thích. Ngày bố đưa mẹ con mình xuống Nội Bài để vào Nam chỉ còn 3 ngày nữa là con tròn 10 tháng. Lúc chờ đến giờ bay mẹ vừa bế con vừa hát, nước mắt lăn ra. Khi loa thông báo chuẩn bị lên máy bay mẹ địu con vào thì con khóc ré lên vì nóng, con gào suốt trên xe bus chở ra máy bay khiến mẹ sốt ruột. Lên máy bay vô được chỗ ngồi con vẫn khóc, mồ hôi vã ra. Nước mắt mẹ cứ lăn trong khi mẹ vội vàng cho con bú để con có thể ngủ. Một ngày thật dài trong đời mẹ, ngày mẹ ôm con thật chặt vì thương con mẹ thật nhiều.

Con lạ nhà, lạ người nên chẳng chịu theo ai. Những ngày ấy thật cực vì lúc nào con cũng đeo mẹ và hay khóc. Khoảng một tuần thì con quen, chịu chơi với anh và bác. Con bắt đầu đi học. Một tuần đầu học ở trường kia mẹ toàn phải rước trong buối sáng mặc dù chẳng buổi nào con đến lớp mà con gào ngay từ lúc mới đến cả, nhìn con mà xót hết cả lòng. Mẹ chuyển trường khác cho con, ngày đầu tiên họ đã giữ đến buổi chiều mẹ mới đón, ngày thứ 3, cô giáo nói con ổn rồi. Trường có sân chơi nên con tung tăng quậy phá, mặc dù chưa biết đi mà con đã trèo ngược cầu tuột cho đến ngày con leo được lên tới đỉnh con cười khoái trí. Rồi con lại thích bập bênh, chơi nhà banh và giành xe ô tô, mô tô với bạn khác. Mẹ đi làm. Được một tuần mẹ nhập viện vì sốt xuất huyết. Nằm truyền trong bệnh viện mẹ nghĩ linh tinh, thương con bé bỏng. Mặc dù mệt nhưng tối mẹ vẫn xin về nhà vì lo con nhỏ không có mẹ con sẽ khóc. Theo quan niệm của mẹ thì trách nhiệm chính đối với một đứa trẻ là của cha mẹ nó trừ khi không thể gắng gượng được nữa mới nhờ vả người thân. May mắn là sau khi hết bệnh mẹ vào công ty và vẫn được tiếp tục làm việc. Vừa làm vừa chăm sóc con nhỏ nên rất mệt mỏi, do đó mẹ không kiên nhẫn được nhiều trước sự nghịch phá của con mà con gái mẹ chưa gì cũng đã bướng lắm cơ. Có hôm đi làm mẹ cứ nghĩ về con hoài, trưa nằm nghỉ thương con lại rơi nước mắt, chiều đó cô giáo gọi báo con bị bạn cắn, giống như có linh tính báo cho mẹ viết vậy, ối về nhìn tay con mà xót hết cả lòng. Con học được tiếng gà trống gáy, con ạ rất rõ, con gọi bà và dần dần con cũng gọi được mẹ. Tiếng mẹ con nói được bây giờ có vẻ như khá sớm thì phải, nhưng con rất biếng nói. Con quý ngoại vì ngoại trìu con nhất. Nghe ngoại gõ mõ là con bò như chạy lên nhà trên. Khi nào bị mẹ mắng thì khóc đòi ngoại bế. Có hôm ngoại đi đâu, con nhìn ngoại đóng cổng mà gào lên gọi ngoại, lúc sau, xe bán kem ống đi qua, họ lắc chuông con tưởng ngoại trên nhà hớn hở bò lên nhưng không thấy ai đành quay trở xuống. Con nằm ngủ toàn nằm úp, lại còn lăn khắp giường. Mai mốt gái của mẹ lớn, ngủ vừa ngáy vừa hỗn như thế này thì phải sao nhỉ? Với mẹ thì tật ấy mẹ vẫn yêu, vì con là con của mẹ mà. Đêm ngủ con hay gào lên, mẹ chỉ có giấc ngủ buổi tối nên toàn thiếu ngủ. Hơn 12 tháng con bắt đầu bám tường đi và tập tự đứng nhổm dậy. Mỗi lần mẹ nói tài tài là con lại thích trí đứng dậy. 13 tháng con đã có thể đi được và sau 1 tuần thôi con đi khá cứng. Giờ con đi khắp nhà và lục tung các thứ. Hôm trước con còn làm bể kiếng bàn, rất may là con không bị sao. Giờ mỗi lần thấy ai cầm đồ gì là con ạ rối rít để xin. Điệu cười nhăn mũi bây giờ được kết hợp với style nhe răng và tít mắt. Mấy bữa mẹ tăng ca đến 8h tối, về nhà nhìn thấy mẹ con nhào đến để ôm và đặt xuống thì khóc òa lên. Thương quá nhưng bắt buộc phải tăng ca theo đơn hàng con ạ, mẹ mong đơn hàng vừa phải để không phải tan ca trễ quá, nhìn con tội lắm. Bố con ở xa mẹ con mình, mẹ luôn thấy xót xa.

Mẹ viết lại những ngày con không thể nhớ này để lớn lên con có thể biết được mà cũng là viết cho mẹ, cho cái tuổi lẫn thẫn nhớ quên có thể tìm lại khoảng thời gian thơ bé, những ngày tình yêu mẹ quấn quýt bên mẹ như thế nào. Yêu lắm, con gái ạ!


Chủ Nhật, 8 tháng 10, 2017

Trơ

Những sự thật trơ trẽn. Thì ra chỉ cần đợi sự ra đi của tôi. Giờ thì tôi đã hiểu vì sao anh lại cứ khăng khăng muốn thực hiện thủ tục. Tôi chợt cười nhếch mép.
Sự tổn thương tâm hồn khi phát hiện mình bị lừa dối, tôi đã từng nói anh phải chịu trách nhiệm và tôi sẽ không tha thứ nếu anh để mọi thứ tệ hơn. Sự phản bội trong tâm hồn thật ra vẫn kéo dài ngay từ khi bắt đầu để tôi âm thầm cảm nhận được. Và bây giờ anh vội vã đón người ta tay ôm, tay siết. Chuyện tôi với anh kết thúc nhưng anh có thể bắt đầu với người khác sẽ đỡ khiến tôi cảm thấy cuộc đời khốn nạn biết chừng nào. Cái tôn trọng, cảm thông, chia sẻ mà anh nói thật sa sỉ! 
Em tưởng nước giếng sâu
Em nối sợi gầu dài
Ai ngờ nước giếng cạn
Em tiếc hoài sợi dây

Thứ Năm, 28 tháng 9, 2017

Tại Mùa Thu Đó Thôi

Đã cảm thấy chút hơi hướm của mùa thu len lỏi trong những bon chen thường nhật. Tôi lại già thêm một tuổi, không chờ mong bất kể điều gì, chỉ là chút chạnh lòng khi nghĩ đến những mùa thu phương xa.
Mấy bữa trước chưa sửa thẻ bấm công, mỗi lần bấm công là phát bực, bên cạnh là hàng loạt tiếng người khác ra rả hối đi ra đằng khác. Có mấy lần được cậu em cùng tổ giúp cho quay lại hàng bấm công nên về sớm hơn được chút. Lòng tôi thầm cảm ơn cậu ấy vì trong những lúc bơ vơ như thế này cảm giác như mình được bảo vệ. Từ lâu, rất lâu rồi luôn thấy mình một mình cô độc trước những khó khăn. Một nơi tôi mong mỏi tựa vào lại không dang tay mà đẩy tôi ra đứng trơ trọi. Anh có thể hiểu cảm giác của tôi không? Anh rất lo lắng sự tổn thương cho người nhà mình và có lẽ tôi chưa từng được ưu ái cho vị trí đó.
Mấy ngày nay trời hay mưa. Tối tan ca về, ngang qua khúc cua, hương hoa sữa nồng nàn. Tôi lại nhớ Hà Nội, một Hà Nội chưa từng thuộc về tôi. Lại là hồ Tây và những con đường thơ mộng màu vàng Bin vẽ, là con phố buồn những ngày cô liêu của Shine, là tình yêu của anh, nơi ngóc ngách tâm hồn anh mà tôi chưa từng chạm. Hà Nội với tôi, cuối cùng lại là ký ức buồn. Cứ ngỡ tình bạn tuyệt vời với Shine và lời hứa bức tranh Hà Nội do cậu ấy vẽ sẽ ấm áp Hà Nội trong tôi nhưng không đủ để bù đắp. Những dấu hỏi tồn tại khi Bin lặng lẽ ra đi như chưa từng đến. Tôi đã nghĩ đó là một trò đùa để dễ dàng quên đi nhưng cuộc điện thoại khi ba Bin nằm viện và cuộc điện thoại lúc 1h sau ngày ba Bin mất khiến tôi không thể nghĩ như vậy. Rồi Hà Nội nơi tôi và anh gặp gỡ, có đọng gì không hay lòng anh chỉ miên man những chuyện cũ xưa? Tôi thì giản đơn đến đắng cay lòng mình. Shine từng nói tôi ngốc nghếch đến bảo thủ. Ừ thì cuối cùng là như bây giờ... Tôi không phải là pha lê, tôi chỉ là thủy tinh vụn vỡ.

Thứ Sáu, 25 tháng 8, 2017

Giấc Mơ

Những giấc mơ liên tục đến. Tôi thì lại chúa sợ mơ vì ngày xưa nằm mơ hay thành sự thật. Có một khoảng thời gian sau khi anh trai bị tai nạn lần đầu tôi không dám ngủ sớm mà chờ cho đến lúc thật mệt rồi mới ngủ vì mong sẽ ngủ say một mạch cho đến sáng. Nhưng bây giờ, dù không được ngủ nhiều tôi cũng không thể ngủ say vì bản năng một người mẹ. Thời gian đầu có lẽ do công việc, cuộc sống và n thứ suy nghĩ quay quắt trong đầu mà giấc mơ mang hơi hướm của chết chóc, tang thương. Gần đây, giấc mơ ít đi và cũng đỡ đáng sợ hơn lúc đó. Hôm trước, tôi còn mơ một giấc mơ mà khiến tôi cứ nghĩ linh tinh suốt mấy ngày. Tôi mơ thấy mình trở về nơi đó, nằm ngủ trong căn phòng quen thuộc, mọi thứ không có gì thay đổi so với trước; rồi tôi ra ngoài, anh đang thu dọn mọi thứ; khi nhìn thấy tôi, anh cười và nói bằng giọng như lần đầu tiên gặp mặt; tiếp đến là chúng tôi đã vô Nam; anh chờ tôi trang điểm để đến dự đám cưới của D trong một trạng thái thoải mái, vui vẻ; chúng tôi còn ghé thăm một bé em làm cùng tôi từ thời sinh viên và tôi nhớ mình có lấy một cuốn sách nhưng không thể nhớ tựa. Giấc mơ lạ so với hiện thực cũng làm tôi nghĩ mấy ngày. Vui đó, buồn đó cùng tồn tại. Giấc mơ đôi khi là phản ánh ước mơ, suy nghĩ cho nên lắm khi viễn vông. Có lẽ...

Thứ Năm, 17 tháng 8, 2017

sinh nhật đầu tiên

Ngày này năm ngoái con chào đời. Tròn một năm mẹ có cái đuôi theo mọi lúc, kể cả trong giấc ngủ. Nhớ lúc đầu làm mẹ, mẹ vụng về không hiểu ý con nên con hay quấy khóc. Hạnh phúc và buồn tủi cứ đan xen nhau trong thời gian đó, mẹ lấy con làm lý do để vượt qua tất cả. Lúc đó, con còn chưa biết gì. Thời gian nhìn đi thì lâu nhưng nhìn quay lại thấy thật nhanh con ạ. Giờ con của mẹ đã biết nhiều thứ, không đồng ý gì thì gào thét lên, biết đòi thứ mình muốn, biết mừng vui khi mẹ đón về, biết ê a múa hát, biết gáy ò ó o khi nhìn thấy hình con gà trên bức tranh tờ lịch... Mẹ vẫn là người mẹ vụng về như một năm trước, yêu con nhưng lại không dịu dàng. Con ạ, có những lúc áp lực cuộc sống làm mẹ rất mệt mỏi. Mẹ thấy ấm áp lắm khi bàn tay bé nhỏ của con đã biết xoa xoa tay mẹ, thỉnh thoảng con lại vỗ vỗ lưng khi mẹ bế lên vai. Mỗi lúc trêu con con cười nhăn mũi mẹ thấy hạnh phúc. Con bắt đầu tập nói, tiếng rõ nhất là ạ và bà, còn mấy từ con nói nhưng chưa rõ. Mỗi lần con cất tiếng nói thì tim mẹ rộn ràng làm sao! Chân con cũng dần cứng cáp, đã tự đứng lên và đi được hai ba bước lao về phía mẹ. Đến trường con leo ngược cầu tuột, lên đến đỉnh cầu con bám vào thanh sắt rồi đứng cười toe toét, cô giáo nào cũng nói con nghịch quá chừng! Bà ngoại thì nói con này phải là con trai mới đúng vì luôn đập phá các thứ đồ chơi và không để bà ngoại yên mỗi khi ngồi trông cháu. Mỗi ngày trôi qua mẹ nhìn con lớn dần. Cuộc sống hiện tại thực sự là rất mệt nhưng con là động lực để mẹ mạnh mẽ hơn. Mẹ mong con ăn ngon, ngủ kỹ, khỏe mạnh, mau lớn khôn lên thiên thần của mẹ ạ. Hôm nay, sinh nhật con mẹ không thể mua bánh kem cho con như đã định vì mẹ luôn tăng ca về trễ mà con gái mẹ thì cứ đòi ngủ sớm nên đành đợi bữa cúng thôi nôi mẹ làm luôn một lượt con nhé. Bữa nay vẫn tăng ca nhưng khi về mẹ tranh thủ đi lựa một bức tranh thêu khổ lớn để mẹ thêu làm quà cho con gái của mẹ. Bức tranh mẹ chọn có hoa rực rỡ và đàn cá tung tăng dưới nước vì mẹ mong  cuộc đời con gái mẹ vui vẻ và rực rỡ sắc màu như vậy. Yêu con lắm! Bố con hôm trước có gửi tiền nói mẹ đi mua quà cho con. Mẹ hỏi bố muốn mẹ mua gì cho con thì bố nói mẹ tự quyết định, thấy con cần gì thì mua. Con cần nhiều lắm nhưng thứ con cần hơn cả là bố phải không con?

Thứ Ba, 1 tháng 8, 2017

chuyện ngoài ngõ

Hôm nay, công ty tôi nhờ đoàn y tế ở ngoài vào khám sức khỏe cho công nhân mới. Sau khi khám các hạng mục theo yêu cầu, con bé em vô cùng ngày với tôi hí hửng rỉ tai tôi mà nói "anh bác sĩ khám mắt đẹp trai quá chị ha?". Tôi ngớ người ra. Lâu lắm rồi tôi quên việc ngắm trai thì phải. Mà dường như tôi vô cảm trước đàn ông rồi. Thật không phải khi mình quơ đũa một nắm nhưng thật sự  giờ đây niềm tin vào chân tình và những điều tốt đẹp khác nơi họ có vẻ sa sỉ đối với tôi. Tôi luôn hình dung trong đầu những gì tương phản với thứ mình nhìn thấy và tự nói cạm bẫy luôn giăng sẵn chờ những con nai. Rồi cuối cùng là tôi bất hạnh hay những con nai kia bất hạnh?
Thôi thì kệ đáp án nó là gì. Ai cảm thấy nên sống như thế nào thì sống. Tôi cũng chẳng nhiều thời gian cho việc nghĩ ngợi đến những thứ linh tinh nữa. Chỉ mong thời gian mau qua và con bé luôn khỏe mạnh là vui rồi.

Thứ Năm, 20 tháng 7, 2017

Đến lúc cần nghỉ ngơi

Lần đầu tiên nhập viện bằng đường cấp cứu. Không nghĩ mình bị bệnh nặng vậy nên đi có một mình, cuối cùng bác sĩ phải lo phục vụ hết thay cho người nhà.
Tôi phát hiện ra mình vẫn thích nằm cạnh ô cửa sổ như ngày nào. Nhớ khoảng không gian nhỏ bé qua ô cửa sổ ngày xưa, những buổi tối trăng soi chiếu xuyên qua tán điều gió đưa lá xào xạc. Giờ nằm đây, nhìn ngọn hoàng lan ngoài khuôn viên bệnh viện, mưa bay bay. Lòng có gì đó như chùng xuống, miên man lại có gì đó như tái sinh có lẽ là nhờ màu xanh non của những chồi non đang tắm mát.
Đêm qua xin về nhà với con. Con bé thấy mẹ về reo lên mừng rỡ rồi đổi ngay mếu xệch để ăn vạ. Khi phụ nữ một mình thì phụ nữ càng phải mạnh mẽ. Ôm con vào lòng vỗ về cho nó ngủ, tôi thầm cầu cho sức khỏe mau hồi phục. Đúng là sợ nhất khi mẹ bệnh bởi mẹ bệnh rồi thì còn sức đâu mà chăm con. Cũng may là đã cho con đi trường chứ không thì ngững ngày như thế này ai chịu nổi độ quấy phá của nàng ta đây.
Thì vẫn biết theo thời gian mọi thứ sẽ qua hết nhưng để qua hết thì cũng tủi và mệt không biết bao nhiêu lần.

Thứ Hai, 17 tháng 7, 2017

lảm nhảm bước đầu

Bắt đầu nếm trải đời sống của một công nhân. Đi làm là để kiếm cái mà cắn, thật tình tôi không mấy quan tâm đến những chuyện chẳng liên quan gì mình nhưng tai không điếc, mắt chẳng mù nên vẫn nghe thấy, vẫn nhìn thấy để về nhà lại lên đây lảm nhảm. Từ chuyện anh bảo vệ nạt nộ công nhân mới không đi vào một hàng, lại đến chuyện chuyên gia người Đài Loan suốt ngày quát tháo bằng thứ tiếng chả ai hiểu, rồi lại chuyện cán bộ nói trên đầu trên cổ công nhân, đến những điệp viên đi săn ảnh, sơ sẩy là ngày hôm ấy hình ảnh lỗi lầm của mình nằm trong tay cấp trên ở văn phòng, nhẹ thì cảnh cáo nặng thì sa thải. Đi làm thôi mà, bất quá thì nghỉ chứ làm gì mà xỉa xói người khác dữ vậy hè? Tôi đồng ý có người do người ta không muốn sa thải nhân viên nên người ta hay la làng như vậy nhưng số ấy được bao nhiêu và không phải điều gì cũng có giới hạn? Một ngày đầu tuần thật kinh khủng với toàn tiếng la ó, những câu hỏi chất vấn và những ánh mắt soi mói kiểm tra. Bệnh sốt mấy ngày chưa khỏi tôi cũng không dám nghỉ vì cái mác người mới. Hôm nay có công nhân được cán bộ cho dọn nhà vệ sinh vì ngồi lâu ngoài toilet, hỏi ra mới hay là chị ấy sốt. Thiệt khổ! Hôm trước tôi sốt và mắc ói, cũng may là không đi ra ngoài lâu chứ không thì cũng chảng khá hơn đâu.

Đó là chuyện với cấp trên, còn chuyện với đồng nghiệp cũng muôn hình vạn trạng. Đại loại là thị phi nó thể hiện rõ nét đến sống động. Từ trước đến giờ tôi không thích việc dèm pha chuyện của một ai đó thế nên tôi không cảm thấy có nhu cầu kết thân với bất kỳ ai vì rất nhiều thứ cần phải tương tác sau đó. Và người hay chê bai, hay nhìn mọi thứ u ám cũng không nên chơi thân. Ở nơi này, công nhân rất hiếu chiến, sẵn sàng chửi thề và lao vào oánh lộn như đi chợ. Tôi chợt nghĩ, liệu mấy anh bảo vệ, mấy cán bộ hay bà chuyên gia ko quát tháo thì có nói nổi họ không? Thôi thì cơm ai người ấy ăn, việc ai người ấy làm, cuộc đời ai người ấy sống. Tôi cứ làm phần việc của mình và nhớ con thôi. Mong cho mau khỏi bệnh, bệnh tật làm sao có sức mà lo cho con.


Thứ Tư, 12 tháng 7, 2017

uất

Ngày đi xin việc được nhận vô thử việc luôn, mùi hóa chất từ vật liệu làm giày xộc lên làm tôi chóng mặt. Nghĩ đến việc hôm nay sẽ đón con trễ thấy thương thương nó sao đó. Trưa ở lại nhà ăn của công ty, không ngủ được, lấy điện thoại xem video của con lại ứa nước mắt. Bây giờ mẹ đi kiếm đường sống cho mẹ con mình nên phải cố gắng thôi con ạ.
Chiều tan ca, vội chạy ra khỏi công ty để về đón con thì bị 113 vịn. Thật là u ám!
Tối về nhà, bố của con nhắn tin yêu cầu hỏi vụ camera trường học. Bận đủ việc nên uhm để trả lời thì rep là "nhắn tin lịch sự vãi lồn". Đến lúc này thì điên rồi. Có vẻ như anh cho rằng mình ở thế trên cao nên khi giọng ra lệnh hay ban phát thì bình thường còn người ta nói với anh phải 1 tiếng dạ 2 tiếng vâng. Anh nói anh thương con, lo cho con, vì con .v.v. Thương con thì lúc con ở gần sao anh không dành thời gian cho con. Anh viết trên fb của anh tôi lừa anh trong cuộc hôn nhân. Không biết tôi lừa anh để được gì mà đúng hơn là anh lừa tôi mới phải chứ. Chuyện tình cảm ngày xưa anh đã nói dối không biết ngượng bao nhiêu lần? Tôi lừa anh để từ bỏ mọi thứ ra đó sống bơ vơ sao? Để rồi từ một chủ quán cà phê tôi trở thành một người xin việc mới chỉ là cô công nhân quèn trong nhà máy chứ không dám mơ gì cao hơn? Đám cưới tôi đòi hỏi gì anh không hay đến thứ cần có đối với cô dâu cũng không có? Anh muốn được theo phong cách của mình tôi cũng thông cảm. Nhưng dường như thứ nào dễ có thì người ta không biết trân trọng. Thế nên anh vẫn yêu game và các cuộc vui hơn vợ con mình. Không hiểu sao anh lại cảm thấy anh làm chồng tốt rồi khi anh cứ để nước mắt vợ lăn ngay từ trong ngày cưới cho đến tận bây giờ. Không hiểu anh thuơng vợ con đến thế nào mà cuối cùng vợ phải quyết định ra đi? Ngày xưa tôi thương anh vì nghĩ số phận ngược đãi anh nhưng bây giờ tôi lại nghĩ tại anh mà số phận anh như vậy và tôi tự thương mình nhiều hơn. Có lẽ không cần phải dõi theo nhau làm gì nữa bởi trong mắt anh chỉ có sự coi thường dành cho tôi.

Thứ Sáu, 7 tháng 7, 2017

Khoảng Lặng

Tạm biệt nhé những ngày đã cũ
Dấu chân trần trên cát tuổi đôi mươi
Hoa cuối mùa xin gửi nguồn hương sắc
Trở về đời không tuổi, không tên

Chỉ còn đó nỗi buồn len lén
Vén rèm thưa trăng tỏ trăng mờ
Đi qua hết dại khờ thấy mình đã cũ
Giọt ngậm ngùi rơi trên cỏ Giêng Hai

Trăng nguyên tiêu còn đổ xuống bờ vai?
Gió ve vuốt tóc mây sợi dài sợi ngắn?

Phải thế chăng điều còn lại là khoảng lặng?
Trong vi vu tiếng gió qua trời?

Chủ Nhật, 2 tháng 7, 2017

Vạn Sự Khởi Đầu Nan

Cho Su đi học 1 tuần rồi mà vẫn chưa quen gì hết, bữa nào cô giáo cũng gọi điện lên trường đón về vì quấy hoặc không chịu ăn. Mẹ tập cho Su ban ngày không ti mẹ để dễ gửi trường, Su thèm sữa mẹ khóc ra rả nghe xót dễ sợ. Ngày nào đón Su từ trường về đều thấy Su nức nở. Biết làm sao được Su ơi, trước sau gì con cũng phải trải qua giai đoạn này dù ở bất cứ đâu. Thương con nhưng mẹ đành phải chấp nhận. Con đi học được thì mẹ sẽ đi kiếm việc làm để còn tự nuôi sống hai mẹ con mình và phòng khi ốm đau, bệnh tật nữa. Khi con lớn con sẽ hiểu, sống là phải tự đi trên đôi chân của mình, không nên và cũng không thể dựa vào bất kỳ ai.
Tối hôm kia Su sốt, nắm bàn tay nhỏ bé của con mà thương con đứt ruột. Theo lẽ thì 2 bàn tay sẽ không bên nào phải chơi vơi nhưng bây giờ tay Su chỉ có một bên nắm. Khi nghĩ đến đó mẹ thấy nước mắt mình lăn giống như nước mắt cũng tự nhiên lăn không thể ngăn lại trong suốt hành trình bay hôm ấy. Ôm Su chặt hơn vào lòng, chỉ mong rằng mẹ không bé nhỏ quá cho việc chở che cho đứa con bé bỏng của mẹ. Mẹ vẫn nói với ngoại, nếu là người phụ nữ sống cùng nền văn hóa và có tình cảm với nhau, bố con sẽ là một người chồng tốt.
Hôm nay, mẹ phạt đòn Su. Nhìn thấy da con ửng đỏ mắt mẹ lại rưng rưng. Nhưng thà mẹ đánh con đau còn hơn để có ngày con bị quạt chém. Mẹ xin lỗi Su vì mẹ không dịu dàng! Mẹ biết có đôi lúc mình nóng một cách thái quá. Thế nhưng, mẹ cũng đang trên con đường hoàn thiện bản thân mình, hãy làm động lực để giúp mẹ con nhé!
Sắp tới, mẹ chưa biết mình sẽ làm gì nhưng có lẽ chỉ là một công việc đơn giản, mức lương đủ để chi tiêu và để đủ thời gian mẹ bên Su trong những lúc Su cần. Một người phụ nữ làm hai nhiệm vụ một lúc chắc là sẽ nhiều thiếu sót nhưng cùng cố gắng với mẹ Su nhé. Cố gắng thích nghi nghe con gái yêu của mẹ. Mẹ biết rằng sẽ rất nhiều khó khăn như thế này nhưng không thể tránh khỏi đôi lúc cảm thấy mệt mỏi. Trong chuỗi bận rộn không tên vẫn len lỏi vào lòng mẹ những nỗi nhớ, chỉ là không đủ thời gian không đủ điều kiện để chúng lên ngôi. Mẹ giờ lo nhất cho Su của mẹ. Mong rằng con của mẹ sẽ mau chóng quen và cứng cỏi hơn. Rồi sẽ ổn cả. Mẹ vẫn tự động viên mình như vậy để bước tiếp. Ngày mai trời lại sáng thôi.

Thứ Hai, 26 tháng 6, 2017

Cho tháng 6 qua đi


Anh có lẽ mãi mãi không bao giờ hiểu vì sao tôi ra đi.
Đọc stt mới của anh định pm một vài điều xong lại thôi bởi với cách nghĩ ấy của anh thì nói có hàng trăm vạn điều cũng vậy và trước giờ cũng đã nói quá nhiều rồi. Ừ thì tôi xấu xa, bạc bẽo. Nhưng anh có cần rêu rao lên cho cả thiên hạ nghe như một thành tích?
Bé con của tôi vào ngoại cũng được hơn 10 ngày, nó đã dần thích nghi với cuộc sống hiện tại. Tôi nghĩ nó cũng biết nhớ nên vẫn chỉ hình cưới trên tường cho nó xem. Con bé giờ chỉ có thể nhìn hình và gọi ê a như thế. Nghĩ thương con tôi lại bấm máy gọi, tôi muốn cho con có thể nghe được giọng của cha mình. Dù thế nào đi chăng nữa, tình phụ tử vẫn là mãi mãi và tôi biết rằng anh cũng sẽ rất nhớ con. Xa xôi như vậy là thiệt thòi cho cả đôi bên rồi.
Mọi chuyện rồi cũng là quá khứ. Giọt nước mắt chỉ lăn trước mặt người biết sẻ chia. Guồng quay cuộc sống vẫn cứ tiếp tục, có những điều sẽ quên và có những điều còn nhớ.

Thứ Hai, 12 tháng 6, 2017

Cho một ngày hôm nay

Tất cả sẽ chỉ còn trong quá khứ khi ngày mai đến. Tôi sẽ rời khỏi nơi đây, rời khỏi cuộc đời anh. Cõi lòng đã tan nát giờ dường như thản nhiên quá đỗi. Tôi đã cố gắng nhưng không thể nên đành buông xuôi. Anh chưa bao giờ cảm thấy hài lòng về tôi và tôi chắc rằng anh luôn so bì tôi với người cũ thế nên trước khi tôi sinh khoảng 2 tháng anh vẫn tìm người ta. Thật ra tôi không khắt khe lắm với những chuyện trong quá khứ, tôi vẫn có thể cảm thông nếu nói cho tôi biết mọi chuyện bằng sự tôn trọng giá trị của tôi với cuộc đời anh và đừng dối gạt tôi như mình rất chân thành. Anh không muốn nói chuyện với vợ bởi bận rộn với những đam mê riêng mình nhưng lại dành thời gian cho việc tìm người cũ tâm sự, thế nên tôi có là gì đâu để tồn tại trong cuộc đời anh. Giờ tôi ra đi để trả anh cho đam mê và những tình yêu cũ. Lòng tin của tôi với sự chân thành của con người đã mất. Tôi sẽ trở lại nơi có những người cần tôi, yêu tôi nhưng không phải là tôi của ngày hôm qua nữa. Tối nay, bố chồng tôi nói thấy tôi vui vẻ trong hoàn cảnh này, tôi chỉ im lặng. Gào khóc để làm gì? Ai sẽ thương tôi? Tôi nhận ra một điều giải thích chỉ là vô nghĩa khi trong đầu người ta đã mặc định mình là như vậy nên ai nhận xét gì cũng được, tôi không có ý kiến. Và tương tự, việc anh nói người nhà anh tình cảm cũng chỉ là do anh nói thôi. Chiều nay, anh lại một lần nữa khẳng định tôi chẳng có giá trị gì đối với người thân anh khi nhấn mạnh họ hàng anh đến chơi chỉ là vì con anh thôi không phải vì tôi, thật ra, tôi không cần anh nói những điều ấy. Thôi đó, cho một ngày nặng nề nữa trong chuỗi u ám đời mình rồi sau đó hãy kết thúc ngay đi. Tôi sẽ thôi không hờn trách để bản thân mình nhẹ lòng. Anh hãy sống tốt với những gì anh chọn lựa nhé!

Thứ Hai, 5 tháng 6, 2017

Cuộc đời là chuyến hành trình đơn độc

Không ai rũ bỏ được quá khứ của mình mặc dù cũng không sống mãi với nó. Và một đứa trẻ thật ra nó cũng không thể tự quyết định có đến hay không với cuộc đời này. Thật sự tôi chưa từng thiết tha cuộc sống nhưng cũng không đến nỗi sống trong trạng thái quá ủ dột. Tôi bơ vơ, quay quắt với ước mơ gia đình từ trong sâu thẳm nhưng có lẽ điều tưởng chừng giản đơn ấy lại là thứ sa sỉ đối  với tôi khi cuộc sống cứ tước dần những hi vọng đi mãi mãi. Tôi nghĩ mình không sai khi bản thân mưu cầu hạnh phúc nhưng có lẽ tôi đã sai với quyết định của mình khi bản thân không phù hợp để làm một người phụ nữ của gia đình. Có lẽ tự lập quá đã trở thành con dao hai lưỡi đối với tôi, kết hợp với sự mâu thuẫn phức tạp của bản thân đã khiến mọi thứ càng trở nên tệ hại. Không thể đặt được chữ nếu với quá khứ nhưng thật sự nếu quay ngược được thời gian tôi sẽ không đi con đường đã chọn để không gây hệ lụy cho người trong cuộc với tôi và cũng để chuyến hành trình đơn độc của tôi vẫn như đã từng.
Sẽ là những ngày hè oi bức cuối. Tôi không biết nhiều về nơi này vì tôi cũng chẳng đi đến đâu. Khoảng thời gian qua cũng chỉ có những chuyến đi một mình xuống Hà Nội và về nhà khi anh rể lớn mất. Tôi nhớ ngày tôi sinh con, cơn đau chuyển dạ giữa đêm trong bệnh viện, nằm ôm bụng cầu nguyện mà nước mắt cứ lăn dài. Tôi ước gì lúc ấy có anh để tôi được dựa giẫm. Có lẽ số phận tôi đã được gồng gánh hai chữ "một mình" từ tuổi thơ cho đến lúc lớn lên và sau này nữa. Tôi bắt đầu hiểu và chấp nhận nó.
Tôi biết tôi vụng về và cuộc sống cũng chẳng phải chỉ cần sự chân thành với nhau. Một thất bại lớn trong cuộc sống của tôi là không có được trái tim chồng mình. Tình yêu của anh đã ra đi mãi  sau mối tình sâu nặng 6 năm với cô gái Hà Nội. Sau này, chỉ là cảm giác thích thú, một chút lý trí và bản năng, chắc cũng chưa đủ để hát bản trái tim không ngủ yên mà tôi vẫn hay mở khi còn bán quán giải khát khi trước.
Hôm trước anh đăng stt trên fb, p/s nói về chuyện giàu nghèo. Tôi chạnh lòng. Nếu vì chuyện giàu nghèo thì tôi sẽ có mặt ở đây? Tôi sẽ không cảm thấy ngậm ngùi khi đôi bông tai cho cô dâu mới cũng không có?... Nhưng thôi, viết gì là quyền của anh chỉ là anh đang làm những gì ngược lại với điều anh nói lúc trước khi tôi đăng những stt buồn. Nếu đó là lý do để anh cảm thấy thoải mái hơn thì anh cứ xác định như thế. Nhưng cuộc sống này nếu chỉ suy xét chiều hướng tiêu cực thì trước tiên bản thân mình sẽ không thoải mái. Tôi hay bỏ qua những hờn giận và kể cả hận thù chẳng phải vì tôi cao thượng, chỉ là vì tôi muốn tôi thoải mái thôi.
Mấy đêm nay nóng, bé con của tôi ngủ không ngon. Nhìn con tôi lại khóc. Tôi nhớ gần nửa năm trước, cũng là 2 mẹ con bơ vơ giữa Nội Bài. Hành trình sẽ còn dài hơn nữa. Xin lỗi thiên thần nhỏ của tôi! Tôi không thể cố gắng trong cảnh luôn cảm thấy đơn độc như thế này. Và anh cũng không thể sống khác hơn những gì anh đã khẳng định đó mới là cuộc sống. Tôi không muốn cuối cùng lại chỉ dành cho nhau những lời khiếm nhã và sự coi thường thế nên tôi chọn một kiểu đơn độc trong những mẫu mã dành cho tôi. Xin lỗi con yêu! Điều mẹ chỉ có thể làm bây giờ là sẽ cố gắng hết sức để con không cảm thấy bị bơ vơ mà thôi. Mẹ yêu con!

Thứ Ba, 23 tháng 5, 2017

Rồi chúng ta sẽ xa lạ nhau

Chỉ còn mỗi im lặng
Mênh mông những nỗi buồn
Niềm vui anh có biết
Chúng ta dần xa xôi?

Thứ Hai, 22 tháng 5, 2017

Ngủ Ngoan Con Nhé

Ngủ  ngoan nhé, thiên thần của mẹ!
Hè đã sang oi bức đêm về
Mồ hôi con vẫn đổ canh khuya
Thương biết mấy giữa chừng con khóc!

Cái răng kia chẳng bình yên mọc
Mà hành con không thể ăn ngon
Hơn một tháng giờ ăn con khóc
Xót lòng thôi chứ biết phải sao

Ngủ ngoan nhé, mẹ thầm ước ao
Mỗi ngày mới con cười rạng rỡ
Nét hồn nhiên xua tan rạn vỡ
Bức tranh đời thấm thía mặn môi

Người đàn bà đi biển mồ côi
Để ngày tháng đưa nôi mẹ hát
Con yêu ơi, điều mẹ khao khát
Là tình yêu con mẹ dạt dào

Ngủ ngoan nào, thiên thần bé nhỏ!
Dần lớn khôn con tỏ con tường
Đường đời kia đâu phải giản đơn
Và cuộc sống so bì hơn thiệt

Tình yêu mẹ luôn luôn tha thiết
Rộng vòng tay siết chặt yêu thương
Ví dầu con lạc lối sai đường
Mẹ vẫn yêu... yêu con hơn thế
Ngủ ngoan nhé, tình yêu của mẹ!

Thứ Tư, 26 tháng 4, 2017

Ngày của nỗi đơn côi

Một buổi chiều thật dài! Đã đi qua hết bao nhiêu thứ trong quãng thời gian gắn bó với nơi này. Có lẽ chỉ tôi nghĩ và nhớ cho đến tận cùng những chi tiết nhỏ nhặt nhất. Bên cạnh, người vẫn say mê với con dế yêu của người. 
Lại là những cay đắng khác gieo rắc vào đời nhau cho đến thừa thãi quá một phận số bơ vơ tột cùng. 
Có đôi khi, thấy những khó khăn vây lấy lại không muốn buông tay người vì sợ người cô đơn trước sóng gió nhưng thực tế người nào cần bàn tay này nắm lấy. 
Người thản nhiên đến độ sự thản nhiên ấy như một món quà tàn nhẫn dành cho nhau thêm một lần nữa. 
Sao tôi vẫn có lúc không tin vào sự thật đang diễn ra trước mắt mình? Có vẻ khờ khạo đến ngưỡng vô đối rồi chăng? 
Thôi đừng ủ ê mãi nữa. Vì không cần nhau nên mới đẩy nhau ra khỏi cuộc đời.

Thứ Năm, 20 tháng 4, 2017

Thấm

Tôi đã từng thấy lạ khi người ta nói thương yêu nhau nhưng giọt nước mắt của nhau chẳng chạm được vào sự thương yêu ấy. Có rất nhiều rất nhiều thứ để chứng minh một sự thật không nằm trong mong đợi. Những thiệt thòi mà bản thân không để tâm tới hay những đổi thay lớn vì tình cảm nay vì những vụn vặt tầm thường đã trở thành vô nghĩa. Chợt thấy bẽ bàng cho tình người. Tôi đã hiểu một cách tường tận. Hạt giống yêu thương trong người đã chết từ khi chưa nảy mầm.

Thứ Hai, 17 tháng 4, 2017

Lẩn Quẩn

Mọi sự hiệp lại hay rạn vỡ đều do chữ duyên mà ra.
Con người sống trên đời này không ai toàn vẹn đó là điều không thể chối cãi. Cũng chẳng lạ gì khi người ta khổ đau thì người ta hay quy kết lỗi lầm vào một ai đó hoặc một nguyên do nào đó. Giống như tôi từng đánh giá cao một người để rồi thực tế đã chứng minh không phải vậy, ai cũng có những ích kỷ riêng mình do đó điều thực tế chứng minh ấy cũng bình thường mà thôi. Người ta viết cho tôi một câu truyện giữa người ta và một người khác để làm gì?
Cái giá của hạnh phúc là sự ràng buộc, cái giá của tự do là cô đơn. Thế nhưng chẳng phải mình chấp nhận ràng buộc để đổi lấy hạnh phúc mà đối phương cũng có sự lựa chọn như mình. Mà dường như tôi cũng không phải mẫu phụ nữ của gia đình nên được đánh giá là vụng về, thiếu sót.
Cuộc sống gắn kết giữa hai con người cần có sự cố gắng và hi sinh nhiều từ hai phía bới khi đã không còn sống cho riêng mình nữa thì cần phải thay đổi nhiều thói quen như lúc còn tự do thậm chí những dự định, ước mơ cũng thay đổi, và đôi khi cả cái tôi cũng cần gạt bỏ. Thế  nên vẫn có những đổ vỡ và không phải đổ vỡ nào cũng là do bên nào đó xấu xa. Có lẽ sự ràng buộc này đã bóp nghẹt cả hạnh phúc.
Tôi muốn làm mọi thứ tốt cho thiên thần của tôi nên cũng chẳng quan trọng miệng đời hay đạp đi cả phù phiếm của bản thân.
Không phải buông xuôi nhưng cũng như là buông xuôi vậy, mọi việc tùy duyên.

Thứ Tư, 12 tháng 4, 2017

Lạc Giữa Cõi Trần Ai 5 - Lặng

Hoa rụng rơi đầu ngõ
Trải kín lối những chiều
Buồn chơ vơ đến lạ
Nhói lòng xót cánh hoa

Mùa vẫn qua lặng lẽ
Ai khe khẽ ru mình
Chút tình duyên chừng ấy
Thêm mấy cũng hoài công?

Ngược thời gian được không
Cho ta về ngày cũ?
Thương yêu kia có đủ
Để gắn đời nhau chưa?

Những ngày lạnh dần thưa
Tháng ba mùa hoa cuối?
Nơi ngưỡng cửa cuộc đời
Cài then không mở lối

Bầu trời đầy u tối
Ta tiễn ta ngậm ngùi
Những vui buồn rồi sẽ
Tan vào lòng đơn côi
Xa xôi quá, xa xôi!

Thứ Hai, 3 tháng 4, 2017

Chơ Vơ

Muốn được nằm yên trong tổ ấm đơn côi và lặng lẽ khóc như ngày trước.
Nét mặt thơ ngây và nụ cười cô con gái nhỏ cứ xoáy vào lòng những tái tê, quặn thắt. Trên suốt con đường của một chiều đơn côi nước mắt lăn dài.
Phía trước tôi trời mưa giông. Tôi vẫn bước. Xót xa!
Rồi mọi thứ sẽ khác, cả những giấc mơ đã từng... Cái gọi là số phận đôi khi nghiệt ngã.
Thôi thì cứ ve vuốt những bơ vơ của cuộc đời mình và tiếp tục sống.
Không hiểu sao ngày này lại thấy mình một mình đến thế! 

Thứ Hai, 20 tháng 2, 2017

!

Chẳng hiểu thực sự bản thân lúc này là như thế nào nữa. Có lẽ, có nhiều chuyện không nên biết thì tốt hơn. Thế nhưng cuộc sống thì cứ phơi bày một cách trơ trẽn như vậy đó. Hôm trước nói chuyện với nhỏ về cuộc sống hiện tại, ai cũng có những nỗi niềm khó nói. Giá mà đừng xa nhau như thế thì ít ra vẫn còn có nhau để tựa nương những lúc như thế này đây. 
Tôi không thể hiểu được tại sao người vẫn phải kiếm tìm mặc dù chẳng thiếu thốn? Phải chăng thứ đã có đã cũ, đã gớm ghiếc quá rồi sao? Buồn không tôi nhỉ? Thật sự là không biết có phải là buồn không nữa nhưng thấy nhạt thếch vị đời. Tự dưng, một cảm giác gì đó thật tồi tệ như là bị phản bội, sự phản bội trong ánh nhìn, trong nghĩ suy. Niềm tin đã có mong manh đến lạ! Đầy rẫy những ngờ vực nhưng cũng chẳng buồn bận tâm. Muốn ngửa mặt lên cười một tiếng. Cười với sự sắp xếp của ông trời, cười với chính tôi.

Thứ Sáu, 17 tháng 2, 2017

Thương Người Thương Ta

Hôm nay, bác họ chồng nhà sát bên nhà tôi mất. Ranh giới mong manh giữa sự sống và cái chết lại một lần nữa thể hiện trong đời tôi. Mới cách mấy ngày, tôi còn bế Su ra sau nhà trêu bác ấy khi bác ấy xới cỏ gốc bưởi bên vườn nhà bác đó thôi.
Tôi tranh thủ sang thặm khi xe cứu thương chưa đưa bác về tới vì người ta nói có con nhỏ nên kiêng kỵ đám tang. Nhìn chị con bác ấy mắt đong đầy nước, không hiểu sao lúc ấy tôi cũng thấy mắt mình cay cay. Đã trải qua mất mát nên tôi hiểu cảm giác của người ở lại như thế nào và cũng chính vì hiểu mà tôi không thể động viên chị ấy bằng câu "chị đừng buồn nữa". Trong sinh ly tử biệt thì người còn sống mới đáng thương hơn bởi những khoảng trống mà người ra đi để lại không thể lấp đầy. Tôi muốn ôm chị ấy bởi với tôi cái ôm ghì là lời động viên chân thành nhất nhưng tôi lại ngần ngại bởi khoảng thời gian tôi sống nơi này dường như tôi luôn lập dị với nếp văn hóa nơi đây. Thôi thì chỉ biết cầu mong sự an yên sẽ mau đến với những người thân của bác ấy.
Tôi ra về, suốt buổi chiều muộn cho đến lúc này đây đầu óc cứ lẩn quẩn bao suy tư này nọ. Tôi nhớ hình ảnh bác ấy mỗi ngày đạp xe qua nhà tôi đi mua đồ hoặc ra trạm xá xin thuốc, rồi những lần bác qua bế Su nhà tôi cho đỡ nhớ cháu ngoại. Mới đó thôi mà hôm nay bác đã nằm im lìm. Đời người vô thường và ngắn ngủi quá! Ngày cũ lại ùa về. Tôi nhớ những bước vô hồn của mình giữa trưa đường phố Sài Gòn ngày anh mất. Rồi cảm giác đắng cay đến nỗi buông những tiếng nấc nghẹn ngào trước sự ngỡ ngàng của đứa bạn thời phổ thông khi bố tôi đi. Và gần nhất là giây phút tiễn anh rể lớn ra nghĩa trang trong gió nắng miền Nam vào cái tháng nắng khô nhất năm ấy. Tất cả hiện hữu chi phối cảm xúc làm lòng tôi thật khó tả. Khoảng trống chạm phải bao giờ cũng chông chênh.

Thứ Sáu, 6 tháng 1, 2017

Nice to meet you, 2017!

Ranh giới của năm dần được tôi tính theo Tây lịch mặc dù nơi này người ta chẳng để ý đến cái lịch ấy mấy khi. Cũng đã đi qua hết một năm dài lặng lẽ và bắt đầu đặt chân lên một chặng đường mới, mong rằng mọi thứ sẽ tốt đẹp cho năm mới này đây.
Trước mắt có rất nhiều thứ phải tính toán vì tết âm lịch cận kề. Thực tình thì tết cổ truyền đối với tôi chẳng có gì đặc biệt cả. Khi còn nhỏ không mong tết đến thì nói chi lúc lớn lên, tết chỉ cảm thấy nhiều lo toan bộn bề. Tuy nhiên, với tôi thì rồi mọi thứ đều sẽ ổn.
Hôm trước, ngồi nói chuyện với anh mới vỡ lẽ những hiểu lầm. Cũng may tôi đã không giữ riêng những suy diễn làm lòng không được vui ấy. Chào năm mới với khởi sắc từ xuất phát điểm! Dù sao cũng nên chuẩn bị tinh thần phấn chấn để đón ngày mai.