Thứ Hai, 17 tháng 4, 2017

Lẩn Quẩn

Mọi sự hiệp lại hay rạn vỡ đều do chữ duyên mà ra.
Con người sống trên đời này không ai toàn vẹn đó là điều không thể chối cãi. Cũng chẳng lạ gì khi người ta khổ đau thì người ta hay quy kết lỗi lầm vào một ai đó hoặc một nguyên do nào đó. Giống như tôi từng đánh giá cao một người để rồi thực tế đã chứng minh không phải vậy, ai cũng có những ích kỷ riêng mình do đó điều thực tế chứng minh ấy cũng bình thường mà thôi. Người ta viết cho tôi một câu truyện giữa người ta và một người khác để làm gì?
Cái giá của hạnh phúc là sự ràng buộc, cái giá của tự do là cô đơn. Thế nhưng chẳng phải mình chấp nhận ràng buộc để đổi lấy hạnh phúc mà đối phương cũng có sự lựa chọn như mình. Mà dường như tôi cũng không phải mẫu phụ nữ của gia đình nên được đánh giá là vụng về, thiếu sót.
Cuộc sống gắn kết giữa hai con người cần có sự cố gắng và hi sinh nhiều từ hai phía bới khi đã không còn sống cho riêng mình nữa thì cần phải thay đổi nhiều thói quen như lúc còn tự do thậm chí những dự định, ước mơ cũng thay đổi, và đôi khi cả cái tôi cũng cần gạt bỏ. Thế  nên vẫn có những đổ vỡ và không phải đổ vỡ nào cũng là do bên nào đó xấu xa. Có lẽ sự ràng buộc này đã bóp nghẹt cả hạnh phúc.
Tôi muốn làm mọi thứ tốt cho thiên thần của tôi nên cũng chẳng quan trọng miệng đời hay đạp đi cả phù phiếm của bản thân.
Không phải buông xuôi nhưng cũng như là buông xuôi vậy, mọi việc tùy duyên.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét