Niềm vui là bất chợt, nỗi buồn là mãi mãi! Một ngôi sao nhỏ bé xin ngậm ngùi nhận phương trời riêng. Ko phải là pha lê chỉ là thủy tinh tầm thường mang nhiều nỗi niềm nhưng lại ko thể òa vỡ như pha lê ấy. Hoa dại thì vẫn là hoa dại, sức sống mạnh mẽ dù vẻ ngoài mỏng manh có phải ko? Cuộc sống gạt lừa nhiều thứ nhưng cũng vẫn xin được giữ niềm tin nơi nào. Sẽ ra đi? Ừ, thì sẽ ra đi... nếu phương trời ấy có nhiều điều hạnh phúc. Xin đừng buồn, xin đừng xin lỗi cũng xin đừng tước đi cái quyền giữ trong lòng kỷ niệm. Sẽ ko đợi chờ sự thương hại và cũng chẳng mong cuộc sống ưu ái thêm! Ko gượng ép, ko nài nỉ bước chân Kinh Kha. Hãy cứ đi vô tình như Thâm Tâm trong hoàng hôn năm ấy. Đừng quay lại, đừng nhìn lại phía sau. Sẽ ko có nước mắt tiễn đưa đâu. Chỉ là một khoảng ko lặng gió. Lá mùa thu ko đốt cháy nỗi nhớ mà là một màu vàng tha thiết sau lưng. Yêu biển mùa đông! Giống như chính mình. Đợi chờ! Có thể đợi chờ những mùa đông!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét