Một khoảng thời gian lặng kéo dài. Blog đóng bụi.
Với thời gian biểu giống nhau của 2 tháng nhưng tôi không còn rảnh rỗi cho việc gửi tâm hồn mình xuôi theo mây gió nào được. Nghĩ và buồn thì vẫn đấy nhưng không có đủ thì giờ để viết ra. Bận rộn khiến người ta cứ phải lao theo vòng xoáy thời gian. Thế nhưng, khi chỉ cần rảnh rang đôi chút thì lòng lại chùng xuống liền. Những đêm đi về thấy ngày cứ nhàn nhạt trôi qua trong đôi mắt mất dần thần sắc.
Mùa thu năm nay qua nhanh hơn những mùa thu khác thì phải. Mọi năm, ngày sinh nhật của mình tôi không tổ chức nhưng cũng cho phép mình nghỉ làm ít nhất một ngày. Một ngày để thong dong đâu đó, thả tâm hồn mình theo những tầng cảm xúc lên xuống thất thường và nhớ về mọi thứ có ý nghĩa đến và đi trên quãng đường mình đã qua. Nhưng, năm nay thì không. Giờ đã là cuối mùa thu rồi phải không? Người ta đã chia tay mùa thu nhiều rồi nên tôi nghĩ như vậy. Miền Nam thì làm gì có mùa. Chỉ là tôi thích cái không khí dìu dịu của thời gian này và những ngày lành lạnh dịp cuối năm. Thích giờ thì là thích vậy thôi, chẳng cần có nguyên do nữa.
Cuối tuần trước về nhà giỗ bố. Nơi bố yên nghỉ hoang vắng. Buồn cho người khi lâu lâu mới có 2 đứa con gái ghé thăm thôi. Đó là khoảng ký ức mà hiện giờ rất ít khi tôi chạm tới, nơi tận cùng của nỗi đau thì không ai muốn chạm cả.
Do đang trong thời gian trị bệnh nên không tham gia tiệc tùng dù có ông thông gia lên chơi. Thật ra thì cũng không phải chỉ do nguyên nhân đang bệnh mà không nhậu nhẹt nữa (Vì tự trong lòng đã hứa với một người nên thực hiện). Kể cũng lạ, quy định do bản thân tự đưa ra thì người ta thường thực hiện rất tốt. Chiều hôm đó không ngủ, nhổ tóc bạc cho mẹ rồi đánh bóng chuyền với thằng cháu. Thấy mẹ và cháu vui lòng tôi cũng ấm áp, chỉ có điều họ không biết tôi đang thấy trong lòng mình những ngọt ngào.
Từ lúc công việc thay đổi, tôi cảm thấy rất mệt mỏi. Những sự việc xảy ra khiến tôi thấy tình cảm con người quá rẻ mạt. Mọi thứ phơi bày như một cơ thể loã lồ không còn gây tò mò và trí tượng tượng được nữa. Tiền bạc gặm nhấm nhân cách của người ta mất rồi. Tôi ngửa mặt lên cười với đời, cái cười nhạt thếch như nồi nước ốc... không hơn.
Tuyên bố đổi thay. Tương ứng với trò đời hiện tại. Cảm ơn người bạn mới! Những câu chuyện với bạn làm tôi có quyết tâm thay đổi hơn. Và tôi biết rằng, tôi cũng chẳng mơ mộng hay huyễn hoặc một điều gì chỉ là nhặt nhạy những thứ tốt cho mình rồi giữ lại thôi. Nhớ bạn nhiều hơn một chút chút.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét