Nếu tôi thành thật thú nhận rằng tôi đang muốn giết người thì tòa án lương tâm sẽ xử tôi tội gì? Tội có ý định sát nhân? mà còn tệ hơn nữa người tôi muốn giết chính là người thân với tôi nữa chứ. Nghe có vẻ rùng rợn nhỉ? Đúng thôi, ngay chính bản thân tôi còn sợ khi nghĩ đến điều đó nữa thì nói chi những người ngoài nhìn vào. Có những sự việc diễn ra trong cuộc sống lấy cái gì là thước đo chuẩn mực đúng sai? Tôi ko biết. Giữa một bên là giải phóng cuộc sống đọa đày cho những con người mà tôi yêu thương và một bên là đạo lý tôi phải chọn con đường nào? Sự giằng xé trong tâm tưởng khiến người ta mệt mỏi quá! Tôi lặng im cúi đầu bất lực. Cảm xúc buồn chán quá giới hạn tất yếu trở nên bão hòa, chỉ còn là một khoảng ko u tối, mờ mờ trước mặt tôi - ko có một biểu hiện cụ thể nào của cảm xúc. Máu chảy ruột mềm, đau lòng khi biết bến sông của tôi bị bão dâng mùa lũ. Nước mưa hòa cùng nước mắt hôm nay. Càng xót xa hơn khi nghĩ đến anh trai mình, sao thù hằn lại bùng lên trong lòng tôi cao đến vậy?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét