Hôm nay, tôi tròn 23 tuổi. Già chưa nhỉ? ko biết nữa, nhưng đôi lúc khái niệm này cũng ko tồn tại trong đầu tôi. Mẹ nói, tôi chào đời quá giờ linh 5 phút, lúc chuyển dạ mẹ tôi chỉ sợ sinh đúng 12h đêm thôi vì như vậy sẽ khó nuôi lắm. Tuy ko trúng giờ linh nhưng mà tuổi cọp lại sinh vào đêm có lẽ vì vậy mà số tôi luôn lận đận. Thế nhưng, tôi vẫn tin vào lý lẽ ở đời "ông trời ko cho ai tất cả và ko lấy tất cả của ai", tôi ko chờ cái mà trời mang lại nhưng tôi có niềm tin rằng sẽ ko bao giờ tôi là kẻ trắng tay hoặc sự có mặt của tôi trên thế gian là ko có giá trị, ít nhất sự sống của tôi cũng có ý nghĩa đối với một người. Tôi yêu mẹ và người thân của tôi, ý nghĩa sống đối với tôi chính là họ. Lời nguyện ước của tôi trong lần sinh nhật nào cũng là tôi có thể làm cho họ được hạnh phúc.
Năm nay là năm có nhiều lời chúc mừng sinh nhật đầu ngày mới nhất, cũng thấy vui chứ! Rùa Con (năm ngoái tôi gọi là Mít) giờ ở cùng tôi rồi còn bày đặt nhắn tin điện thoại kêu tôi ăn no chóng lớn còn đi theo zai, nghe có vẻ choáng nhỉ? Anh ấy cũng nhắn tin cho tôi chúc một sinh nhật vui vẻ. Hình như người ta thường vậy, khi mình có thứ gì trong tay thì hay bỏ quên giá trị của nó, khi đã tuột mất rồi thì người ta lại hoảng loạn níu kéo. Mà tôi thì biết rằng tôi sẽ ko quay lại với nơi mà tôi đã quyết định ra đi. Tất cả rồi cũng qua - đó là những gì mà tôi chiêm nghiệm được trong cuộc sống này. Ko biết trách gì đây vì mỗi người đều có lý do để dẫn đến hoàn cảnh thực tại dù rằng con gái bao giờ cũng thiệt thòi hơn sau mỗi cuộc tình, thôi thì ko tìm được hạnh phúc ở nhau thì xin hãy trao cho ai mà cảm nhận được hạnh phúc. Xin bình yên cho anh và cũng xin bình yên cho chính tôi!
SINH NHẬT BÉ
Uống ly cà phê nhớ sinh nhật bé
Buổi tối Thảo Điền bát ngát gió ngoài hiên
Mười chín năm trời khóc cười đủ kiểu
Bé có kiểu nào dành riêng cho ta?
Giờ này bé đang vui cùng chúng bạn
Tóc thả ngang vai mắt biếc mây trời
Ta vẫn ngồi đây trong căn phòng nhỏ
Đốt thuốc một mình - thắp những niềm vui
Cuộc sống vô tình đâu có hẹn nhau
Ta chui ra trước, bé chui ra sau
Mở mắt chào đời bé oe oe tiếng khóc
Ai biết giờ đây bé có nghĩ gì?
Cuộc sống này không bao giờ đơn giản
Mười chín năm rồi bé còn chút ngây thơ?
Bé đừng buồn khi cuộc đời trắc trở
Hãy gồng mình gầy dựng tương lai.
Gởi dăm câu thơ mừng sinh nhật bé
Đêm đã lặng rồi mưa xuống thềm hiên
Ươm đóa hoa thơm trong ngăn tim nhỏ
Rào dậu quanh nhà đón bé sang chơi.
Đã 4 năm rồi, tôi vẫn giữ bài thơ của một người mà giờ này chắc người viết cũng chẳng còn nhớ đâu. Tôi vẫn là thế đấy - một nét mà ko bao giờ thay đổi dù giữa cuộc sống có bao nhiêu đổi thay. Ngày ấy, ko hẳn tôi là một cô bé ngây thơ nhưng dù sao thì sự ngây thơ vẫn có. Người ấy hỏi tôi có kiểu khóc cười nào dành riêng cho người ấy ko thì có lẽ là ko đâu nhưng đã từng có nụ cười và nước mắt dành cho người ấy. Tôi vẫn khuyên một người đừng vùi mình vào quá khứ nhưng ai biết được tôi cũng sống hoài với kỷ niệm xưa kia. Có nhiều sự hiểu lầm mà ngày xưa tôi ko thể giải quyết được, bước chân thời gian đi qua để lại cho tôi tiếc nuối, có thờ ơ lạnh nhạt quá ko hỡi thời gian? Tôi vẫn đang theo đuổi tình yêu nghề nghiệp của mình cũng chính đang theo đuổi một lời hứa ngày trước mà người ơi có nhớ ko? cả bài hát ngày nào và những giây phút êm đẹp? Tình cảm tôi đã dành cho người là thứ tình cảm tôi ko định nghĩa được nhưng tôi khẳng định rằng đó ko phải tình yêu. Thời gian trôi qua, người đã quên tất cả hay cố tình gạt bỏ nó vì sự nghiệp vì tình yêu, có tàn nhẫn ko người khi người biết sẽ làm đau một cô bé đa cảm mà ngày xưa người từng lau nước mắt? Tôi vẫn nhớ nhóm với 5 thằng phòng ngập nước, sinh nhật nào tôi cũng chờ đợi lời chúc từ họ và đặc biệt nhất là lời chúc của người. Bài thơ và nét chữ kia quen thuộc với tôi quá nhưng bây giờ sao mỗi lần gặp lại tôi cảm thấy người ấy xa thật xa rồi. Biết ko, những lần gặp tôi thường ít nói, chỉ nhìn và lắng nghe để đỡ nhớ những kỷ niệm hay lại càng nhớ nhiều hơn? Hôm nay ko phải là ngày xưa và cái tôi nắm giữ được hình như nó thuộc về một nơi nào ấy đã xa rồi. Mỗi lần gặp là một lần buồn thêm nhưng ko hiểu sao tôi lại cứ chủ động tìm cái buồn ấy. Thật là khùng!
Ko biết hôm nay tôi có gặp nhỏ ko nhỉ, chờ nghe nhỏ nói "chúc mày sinh nhật vui vẻ!". Tôi còn nhớ sinh nhật thứ 20 của tôi là lần tôi đã khóc, khóc vì xúc động. Tôi tưởng mất nhỏ sau mấy tháng giận nhau mà cả 2 đứa cùng buồn. Nhỏ mua cho tôi một cái bánh sinh nhật và món quà nhỏ. Hôm đó, tôi muốn ôm nhỏ lắm, muốn xiết chặt nhỏ trong tay tôi và nói với nhỏ rằng tao yêu mày lắm. 2 từ tao - mày xưng hô với nhỏ tôi cảm thấy gần gũi làm sao! Tôi nhớ lần niên hoan cuối năm về nghỉ hè, mâu thuẫn giữa tôi và nhỏ chưa được giải quyết, hôm đó tôi đã khóc như một đứa trẻ, lần đầu tiên trong đời tôi say, nhỏ đâu biết rằng đối với tôi nhỏ quan trọng nhường nào. Mấy tuần nay, tôi muốn ra Vũng Tàu với nhỏ lắm nhưng tôi ko đi được và tôi biết rồi tôi cũng sẽ gặp nhỏ trong tháng này thôi vì hôm nay là sinh nhật tôi còn cuối tuần là sinh nhật nhỏ. Nhỏ là món quà mà trời đã tặng cho tôi để tôi thấy rằng trong cuộc đời này vẫn còn người quan tâm đến tôi nhiều lắm. Cảm ơn nhỏ thật nhiều!
Rùa Con của tôi đang ngủ say. Cô Rùa Con làm biếng, ko khéo giao tiếp tí nào và đôi lúc làm tôi bực vô cùng nhưng Rùa Con vô hại với bất kỳ ai - đó là cái nét mà tôi quý nhất ở Rùa Con đấy. Thời gian qua tôi bị stress, ko muốn gặp ai nhưng cũng cảm ơn rằng Rùa Con đã cho tôi cảm thấy ở phòng là nơi thoải mái nhất, dù sao cũng có chỗ cho tôi dung thân chứ ko phải như trước kia rồi. Đôi lúc, tôi cũng cảm thấy rằng cuộc sống cũng ưu ái cho tôi dù rằng ko nhiều lắm. Nó có những nét đẹp riêng kể cả trong hạnh phúc và nỗi đau. Tôi yêu sắc màu cuộc sống!