Thứ Tư, 5 tháng 3, 2014

Dù Buồn dù Vui cũng đều là Phước

Đôi lúc người ta hay nhầm lẫn những trạng thái của cảm xúc trước một sự việc gì đó liên quan đến một ai đó.
Hôm trước, tôi và một người đồng nghiệp tranh luận về vấn đề trong công việc, chị làm cùng phòng nói tôi hơi đâu giận cho mệt nhưng tôi cười và nói với chị rằng tôi không giận mà chỉ bực thôi. Giận là một trạng thái cảm xúc dành cho một người nào đó thân thiết với mình đã làm việc gì đó mắc lỗi cho nên trong trường hợp này tôi không giận người đồng nghiệp nọ vì thực tế vị trí của anh ta không thể nhận được cảm xúc ấy của tôi.
Tuy nhiên, trạng thái dễ nhầm lẫn lại không phải trạng thái bực và giận mà đó là trạng thái giận và buồn. Cảm giác này chỉ có chủ thể cảm xúc mới hiểu rõ nhất.
Giận là sự hờn dỗi, trách cứ của bản thân với một ai đó về việc họ đã làm. Mỗi người có cách giận khác nhau nhưng chung quy thì giận dễ nguôi nếu người mắc lỗi nhận lỗi, chịu nghe mình trút hết bực bội và năn nỉ làm hòa.
Trạng thái buồn thì ở mức độ sâu hơn của cảm xúc. Nó không còn đơn giản là sự hờn trách ai đó hoặc thậm chí nó cũng không có sự trách hờn. Buồn khi hiểu rằng mọi thứ chỉ có thể là như vậy thôi.
Khi tôi buồn vì ai đó những lời giải thích hay chọc ghẹo làm hòa hóa ra vô nghĩa vì tôi không còn giận để mà giải thích, tôi không còn vui để sẵn sàng cho việc đùa giỡn với ai. Tôi cần im lặng, cần một khoảng không gian để thả trôi những cảm xúc của mình. Nếu có thể, chỉ cần im lặng bên tôi là đủ. Và nếu thật sự yêu thương tôi thì hãy cho tôi một bờ vai, cầm bàn tay tôi để tôi vẫn có thể ở không gian của mình nhưng không trong sự cô độc của chính nó.
Tháng Ba lại về với Sài Gòn. Phố chật chội, oi bức. Tôi lại thèm được lang thang trên con dốc mù sương, thèm nghe tiếng sóng vỗ dạt dào những đêm trăng trước biển. Thèm lắm được ngủ vùi trong vòng tay của nỗi nhớ và đợi chờ mơ hồ tháng năm rồi lại buồn hơn một chút vì những suy tư, những khắc khoải và những lo lắng không thể định lượng được.
Hôm trước đi ngắm hoàng hôn bên sông Sài Gòn nơi khung trời cũ, chợt giật mình nhận ra bước thời gian quá vội. Lời hẹn cưới nhau năm tôi 30 tuổi với người bạn thân thời sinh viên vẫn được nhắc đến. Hai đứa lại đùa năm sau thì gần quá nên phải gia hạn thôi. Ước gì thời gian có thể quay trở lại quãng đời sinh viên đó, tất cả mọi thứ còn giản đơn và trong ánh mắt vẫn lấp lánh sắc hồng.
Dạo này, bỗng dưng tìm được điểm tựa nơi tâm linh mới. Có lẽ cũng là Duyên. Cảm ơn Người đã ban cho con cả niềm vui với nỗi buồn, để con còn thấy trái tim mình vẫn đang đập với những khát khao!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét