Lâu lắm rồi mới về với sông nước miền Tây.
Mùa hạ đã qua nhưng sen vẫn còn lác đác đâu đó trong hồ nhỏ dọc hai ven đường suốt chiều dài tỉnh lộ 824 từ thị trấn Đức Hoà đi Thạnh Hoá. Thời tiết hôm ấy không nắng gắt, tôi lại kéo cái khẩu trang ra để thoả sức hít thở không khí miền quê trong lành.
Miền Tây mùa nước nổi. Ruộng đồng mênh mông là nước. Chạy xe đổ từ trên dốc cầu xuống, gió thổi lộng, hơi mát từ dưới đưa lên cho tôi cảm giác thật dễ chịu. Những bông súng trắng nhỏ trải dày trên mặt nước - lần đầu tiên tôi thấy bông súng trắng, tiếc là mải chạy xe nên không thể chụp mấy tấm hình. Chở bé em đằng, sau, cứ thế huyên thuyên hết chuyện công việc, đồng nghiệp rồi đến tình cảm thời gian gần đây. Chuyến đi lần này thực ra là chuyến đi bất chợt do tôi đề xuất vì muốn giải toả những linh tinh trong đầu của cả mấy chị em nhưng chuyến đi cũng mang lại một kết quả nữa là chị em cảm thấy gần gũi nhau hơn, đó cũng là điều tôi mong đợi. Yêu thương cho đi và nhận lại để cuộc đời vẫn đẹp trong mắt ai. Với tôi, tình yêu có nhiều dạng và mỗi dạng lại mang ý nghĩa riêng của nó.
Xe đã đến với nơi cần đến, chị em tôi kéo nhau ra sông ngồi. Gió từ sông đưa lên hương vị phù sa. Chiếc thuyền máy đi ngang, sóng vỗ bờ, tiếng rao hàng và tiếng gọi lanh lảnh của hàng xóm tất cả rất quen thuộc với tôi một thời. Tôi nhớ người yêu cũ. Bất kể là ai đã đi qua cuộc đời tôi, cho tôi những cảm xúc vui, buồn, hạnh phúc, khổ đau tôi đều nhớ. Đoản khúc cuối đã viết cho người nhưng không có nghĩa người đã không còn tồn tại trong suy nghĩ. Mong mọi thứ tốt đẹp đến với người trong hiện tại và tương lai dù tôi và người đã bước xa nhau lâu rồi.
Chiều xuống, chị em tôi kéo nhau chèo xuồng ra ruộng hái bông súng. Mục đích cũng là đi kiếm bông điên điển và bông so đũa vì mặc dù về miền Tây nhiều lần nhưng tôi chưa hề biết mặt mũi của mấy cây đặc trưng vùng sông nước này. Tuy nhiên, cho đến khi quay trở về nơi xuất phát tôi cũng chỉ có thể biết cây điên điển là như thế nào.
Quyết tâm học chèo xuồng của tôi đã hoàn thành. Đứng trên xuồng tôi reo hò sung sướng như thể con nít được mẹ cho quà. Tôi nhảy từ trên xuồng xuống sông, lâu lắm rồi mới có cảm giác rơi tự do như vậy, thật thoải mái, như trở về cái tuổi 9-10 tắm ao ngày xưa, những cơn mưa và những cái bè chuối.
Buổi tối, trăng thật đẹp. Dòng sông đầy trăng, vườn đầy trăng và con đường làng cũng vậy. Thiên nhiên bỗng trở nên hiền hoà và nỗi nhớ cả ngày len lỏi bây giờ được dịp trỗi dậy tràn đầy như không gian ngập tràn ánh trăng xung quanh tôi. Sau 4 năm, tôi có thể thoát khỏi nỗi nhớ cũ và bị ám ảnh bởi một nỗi nhớ khác vào ngày này. Tôi mở điện thoại. Cảm xúc vui buồn lẫn lộn. Một tiếng thở dài buông. Tôi thấy tim tôi khó khăn trong nhịp đập khi nghĩ đến điều ước thật sự có ai đó giận mình. Ánh trăng ngoài vườn vẫn sáng vằng vặc. Tiếng thở đều đều của bé em bên cạnh làm tôi càng khó ru mình vào giấc ngủ. Quá khứ, hiện tại và tương lai quay vòng. Mai tôi sẽ lại dậy sớm thôi.