Thứ Năm, 3 tháng 12, 2009

Phương Ấy Mùa Đông




Gió lạnh lùng ngoài ấy phải ko cha?

Đêm cố hương lòng người có ấm áp?

Dẫu xa cách... Những mùa trăng vội vã

Cha cũng chỉ là người lữ khách nơi miên viễn phương con.



Cái khoảng cách từ thời con thơ dại

Tháng ngày đầy sao nó vẫn xa xôi!

Chút hi vọng mong manh tàn lụi

Như buổi chiều nắng tắt chợt phai mau...



Thân lữ khách con đăng trình thu ấy

Hành trang đầy là tình mẹ thương yêu

Gió thổi lạnh con nghiêng về một hướng

Dĩ vãng nhòa... ngoảnh mặt nước mắt rơi.



Nơi phố thị thương mẹ chiều quạnh vắng

Chuyến đò đời chỉ bến đục lênh đênh

Ở nơi đó đâu còn nghe con hát

Đâu còn đầu hồi con đưa võng những đêm trăng



Cha trở về quê cha có vui ko?

Trên chuyến xe chiều con là người đưa tiễn

Mảnh đất cha ông con chưa từng biết đến

Nghe nặng nề, lạc bước phiêu du



Ừ thì thế! cha về quê cha nhé

Sống yên vui cho trẻ được yên lòng

Ko hi vọng, ko cầu xin chi nữa

Lữ khách buồn lữ khách lại ra đi...!!!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét