Thứ Tư, 25 tháng 12, 2013

Chợt nghe đâu đó Tàn Phai

Không biết nói gì với chính tôi bây giờ nữa.
Cảm thấy hư hao, cảm thấy có lỗi, cảm thấy chán chính mình.
Lặng im.
Chấp nhận sự kết tội của bản thân mà không đổ lỗi cho tại, bị, thì, là...
Kết thúc đi.

Thứ Bảy, 21 tháng 12, 2013

Mùa Nhớ

Mấy ngày nay thời tiết thật lạnh. Bầu trời trắng đục. Mặt trời dường như mệt mỏi, hắt những vạt nắng yếu ớt lên thành phố cũng chẳng đủ xua đi cái lạnh.
Mỗi lần trời lạnh như thế này thì nỗi nhớ lại kéo về từ khắp mọi ngả không cho một cơ hội để đề phòng. Nó ương bướng đến phát bực, phát ghét. Nhưng... rồi thì cũng phải chấp nhận nó.
Tự dưng thấy thèm được cùng cả nhà đi uống cà phê như mỗi lần về tết. Thèm bữa cơm gia đình, có mẹ, anh chị và cháu, những buổi nói chuyện trong nhà ngoài ngõ không biết điểm dừng. Lại muốn được một lần nữa nhìn trăng treo trên ngọn những cây bạch đàn trước sân qua khung cửa sổ nơi ngôi nhà cũ trong ký ức vào những đêm lạnh không tài nào chợp mắt dù rằng quay trở lại với quá khứ chỉ là tiếng thở dài. Cái nỗi nhớ và ước muốn này sao lại khắc khoải đến thế, cảm giác tủi thân tràn về nhưng bây giờ không còn bé nhỏ nữa để có thể khóc như quãng thời gian đầu tiên sống đời sinh viên mỗi lần ngồi viết thư cho mẹ.
Thời tiết này làm tôi nhớ Đà Lạt. Lâu rồi không về thăm nơi ấy - cái nơi lạ mà quen, quen mà lạ. Nơi mà mỗi lần mệt mỏi tôi lại hướng về và khao khát được bước đi trên những triền dốc, giữa không gian mờ sương và cái lạnh ôm ấp, vuốt ve. Tôi nhớ Nhỏ. Muốn được cầm tay nhỏ dạo bước giữa thành phố của ngàn thông như năm nào. Nhiều lần trở về Đà Lạt, tôi vẫn dành thời gian cho việc một mình dạo phố, bỏ mặc những mối quan hệ và những việc cần làm trong khoảng thời gian ấy. Từ ngày tay tôi không còn nắm bàn tay Nhỏ thì đôi tay ấy nằm ngoan ngoãn trong túi áo khoác và việc mở bàn tay ra để nắm một bàn tay ai khác có vẻ gì đó ngượng nghịu, khó khăn.
Tôi nhớ 5 thằng Phòng Ngập Nước. Bạn bè chỉ có thể bước cùng nhau trên một đoạn đường rồi ai cũng sẽ có lối đi riêng mà lúc ấy cuộc sống của mỗi người nảy sinh nhiều vấn đề khó có thể chia sẻ cùng nhau đó là bình thường. Vẫn biết vậy nhưng sao lại nuối tiếc quá khứ nhiều.
Phải thừa nhận với lòng mình, tôi vẫn nhớ Rùa Con. Trong cái vẻ ngoài thờ ơ, vô tư của tôi những nốt trầm của cảm xúc luôn xuất hiện, có thể chỉ là trong khoảnh khắc chiếc lá rơi thôi cũng khiến tôi xao lòng vì những kỷ niệm. Chắc bây giờ Rùa Con đang hạnh phúc với việc làm vợ, làm mẹ. Tôi thật mong Rùa Con sẽ hạnh phúc, không cần nhớ đến tôi vì khi nhớ đến tôi, Rùa Con sẽ lại nuối tiếc.
Giáng Sinh đã thật gần. Mùa Giáng Sinh năm nay tôi sẽ lại dạo phố. Dường như tôi trẻ lại, vui tươi hơn dù áp lực cuộc sống chẳng nhẹ hơn ngày trước chút nào. Mùa đông này đang ấm áp trong tim tôi với những kế hoạch mà mỗi khi nghĩ đến tôi lại thấy thú vị và hào hứng.
Công việc ở công ty ngày càng bận mà những xúc cảm mang lại không thoải mái chút nào. Chưa bao giờ khi kết thúc thời gian làm việc tôi lại cảm thấy trên vai mình như trút đi được cái gánh nặng như bây giờ. Nhưng tôi đang dần lấy lại thăng bằng và chỉ một thời gian ngắn nữa thôi, hãy chờ xem... tất cả chỉ còn là một cái phủi nhẹ.
Dạo này, Chó Bông mất tích. Tôi không thể an tâm. Cảm xúc nơi anh tệ hơn có phải một phần do tôi? Rồi mọi thứ sẽ tốt đẹp với anh chứ? Tôi không biết sẽ như thế nào nhưng kết quả như thế nào cũng do phần lớn sự chọn lựa của chính anh. Cố lên anh! Nắng vẫn hồng và mặt trời thì không bao giờ ngủ quên mãi mãi. Nếu bàn tay tôi có thể kéo anh ra khỏi bóng đêm quanh anh tôi sẽ làm bởi trong tôi tình yêu thương giữa con người với con người là điều đáng quý.
Hôm trước, dự buổi truyền giảng theo lời mời. Giây phút người ta kêu gọi tôi đến với lòng tin mới tôi lại đứng yên ở vị trí của mình. Tôi không có tính a dua để xuôi theo lời kêu gọi. Khi quyết định một vấn đề, tôi không chỉ nghĩ cho mỗi mình tôi. Xúc cảm của những người tôi yêu thương là yếu tố chính để nơi tôi có một quyết định. Tôi có thể dễ tiếp nhận nhưng không vội vàng từ bỏ. Trái tim lớn thì thu vào để chất chứa trong đó nhiều hơn là bỏ ra mà.
B nói B không muốn vì B mà tôi mới có lòng tin nhưng đó lại là sự thật. Tôi không có lòng tin vào một thế giới siêu nhiên nào cả. Tôi chỉ dừng ở sự tôn trọng đối với đại diện cho một tín ngưỡng - điểm tựa tinh thần của những người tin, theo. Tôi tin và có động lực để làm điều gì đó là vì những người mà tôi yêu quý thôi. Bởi vì tôi yêu họ nên những gì họ yêu tôi cũng sẽ yêu hoặc ít ra cũng là một sự trân trọng.
Tôi bỗng muốn dừng sự tự do trong cô đơn hiện tại nhưng cảm giác lo sợ nhiều thứ cứ ám ảnh có lẽ do bản tính cầu toàn. Tôi nghĩ nhiều về B và những gì anh nói. Nỗi nhớ, cảm giác ấm áp và gần gũi ngày càng nhiều. Thực chất, trong sâu thẳm lòng mình, tôi vẫn muốn được yêu thương.

Thứ Hai, 2 tháng 12, 2013

Lạ

Tháng 11 đã khép lại nhường bước cho tháng 12.
Thời gian trôi qua nhanh thật, vậy là chuẩn bị thêm 1 tuổi nữa. Cái tuổi nó đuổi xuân đi vậy mà sao tôi vẫn lí lắc và bình chân như vại. 
Lâu lắm rồi mới liên lạc được với cô giáo cũ - người đối với tôi như một người chị gái. Cô lại khuyên tôi dừng chân với những cuộc vui được rồi. Bạn bè không còn bao nhiêu đứa vẫn giữ cuộc sống độc thân như mình, ngẫm cũng thật sự là có tuổi.
Tôi đang cảm thấy thú vị khi bắt tay vào việc chuẩn bị quà mừng sinh nhật mẹ. Chưa năm nào quà sinh nhật mẹ được chuẩn bị công phu như thế này (trước 2 tháng). Thời gian tới phải giảm các chương trình rong chơi và hạn chế online để tập trung vào việc đó. Tuy có mệt một chút nhưng cảm giác hạnh phúc sao ấy, tự làm một cái gì đó cho người mình thương yêu thật là tuyệt. Hình như tôi trẻ hoá khi lại làm những việc mà ngày xưa thích làm.
Sáng nay, tôi đi nhà thờ như đã định. Lần đầu tiên tôi đi nhà thờ của đạo Tin Lành và cũng là lần đầu tiên tôi đến nhà thờ một mình. Tất cả mọi thứ đều lạ lẫm. Cũng may tôi từng tham dự lễ của đạo Công Giáo nên không quá bỡ ngỡ nhưng rõ ràng cùng tôn thờ Chúa nhưng lễ của 2 tôn giáo này khác nhau. Từ dưới chân cầu thang lên khu vực thánh đường tôi đã nghe vang vang tiếng thánh ca ấm và ngọt. Trong thánh đường không có tượng Chúa như thánh đường của Công Giáo. Không khí buổi lễ gần gũi hơn, ấm áp hơn. Màn hình được đặt ở các vị trí thuận lợi để các tín đồ có thể theo dõi bài giảng giúp tôi không quá lạc lõng. Cũng là tiếng đàn đệm cho những bài thánh ca nhưng có lẽ do thiết kế của đền thánh này nhỏ mà tôi cảm thấy âm thanh ấy vang dội và đi vào lòng người. Ngày xưa, tôi vẫn thấy những bài thánh ca bên Thiên Chúa hay nhưng với âm thanh hôm nay tôi còn nghe thấy được độ rung trong lòng mình mà hình như tôi đang bị tình cảm chủ quan đánh lừa nên không được công tâm cho lắm. Trí tưởng tượng phong phú của tôi khiến tôi hình dung ra buổi lễ bên B, có lẽ sẽ hoành tráng hơn ở đây nhưng tôi nghĩ nếu như tiếng đàn kia là của anh... Tự nhiên xốn xang. Buổi lễ kết thúc, một cô bé bên cạnh bắt chuyện với tôi (có lẽ do cái mặt tôi lạ hoắc). Qua một vài câu trao đổi, tôi đã có người làm tình nguyện viên hướng dẫn cho tôi tìm hiểu đạo Tin Lành rồi. Danh bạ điện thoại thêm một số mới và cũng thêm cái hẹn chủ nhật gặp nhau nơi nhà thờ.
Tôi ra về. Chạy qua chỗ hẹn mà chị đồng nghiệp đã nhắn tin trong lúc đang dự lễ. Những suy nghĩ mâu thuẫn trong đầu lúc này khiến tâm không được thoải mái lắm. Cảm giác của tôi như là kẻ có lỗi - có lỗi với Pháp Danh của mình. Nghĩ đến mẹ, người thân và B, chẳng biết sẽ như thế nào. Thật tình thì mọi thứ mịt mù lắm. Tôi kéo mạnh tay ga cho tiếng gió xé bên tai mình. Lại hát mà chẳng cần biết mình đang hát bài gì, trông vẫn yêu đời không kém gì tuổi teen.

Thứ Sáu, 29 tháng 11, 2013

Đừng buồn, người tình ơi!

Anh...
Đêm đã khuya rồi đó
Ngày sẽ qua dẫu những tiếng thở dài
Khi vầng dương réo gọi ban mai
Xin đừng để nỗi buồn hôm nay ám ảnh

Anh...
Tháng năm dài lặng lẽ
Mùa mưa về, xa xứ... nhớ nhung ai
Có phải em đã sai khi bên anh - tình bạn?
Mà hợp đồng giới hạn bởi tình yêu

Anh...
Em xin nhận những chiều
Mây và gió bốn phương trời kéo lại
Để nơi anh khúc tình ca vang mãi
Xin đừng buồn, đừng tê tái vì đâu...

P/s: Cuộc sống có nhiều nỗi buồn. Tôi đã từng nói với anh tôi băng giá sẽ không thể sưởi ấm cho cái lạnh mùa đông trong lòng anh được. Nhưng, nếu trong quan hệ của chúng ta, tôi lại làm anh buồn hơn thì tôi thật sự áy náy. Xin lỗi anh! Dù cả hai chúng ta đều biết lỗi không phải của ai cả. Tôi quan tâm đến cảm xúc của anh và chẳng mong anh sẽ buồn. Làm sao tôi có thể dửng dưng với chuỗi suy tư ấy được. Cố lên và đừng buồn nữa nhé, chó bông của tôi.

Ngọt ngào như một khúc ru


Hôm qua, bất ngờ nhận được một món quà tinh thần, lòng ngập niềm vui. Đó là một món quà từ người anh mà tôi vô tình quen biết tại trang blog này. Hạnh ngộ nơi đây không trở thành hạnh ngộ trong đời sống thực tế có thể vì nhiều lý do và tôi muốn nói với anh rằng: tôi hiểu được điều ấy. Những ngày ở Vũng Tàu, biết đâu tôi đã vô tình chạm mặt người anh này khi lang thang phố biển mà tôi không hề biết. Hãy cứ để chữ duyên của cuộc sống đưa tôi đi về phương trời nào thì tự nó đưa. Nếu thật sự có duyên thì dù chối từ cũng không thể.
Một status vô tình nối lại liên hệ với một người? Phải do sự vô tình hay thực chất là cố ý? Mà dù thế nào đi nữa thì nếu thật sự dửng dưng sẽ chẳng bao giờ có thêm một câu quan tâm dành cho nhau từ khi nói lời tạm biệt. Một đêm mưa, dòng tin ngắn gọn của người cũng làm lòng tôi bớt lạnh. Tôi nhớ. Nỗi nhớ ấy đã một lần tôi nói với người rằng nó không cồn cào như một cơn sóng dữ. Ở cái tuổi hiện giờ của tôi dường như xúc cảm nó đằm như lứa tuổi nên nỗi nhớ cũng nhẹ nhàng mà dai dẳng, khó ưa. Trái tim tôi thấy xốn xang trước những điều người bộc lộ. Tôi biết, mình lại muốn tin.

Thứ Tư, 27 tháng 11, 2013

Quay lại từ nơi bắt đầu


Đêm qua, trời mưa lớn. Tiếng sấm rền vang và những tia chớp liên hồi bên ngoài làm tôi cứ giật mình. Một cảm giác sờ sợ len nhẹ vào lòng kèm theo nỗi cô đơn lạ. Tiếng mưa rơi cứ rào rào trên mái như một dàn xướng âm tôn vinh cho cảm giác ấy lên ngôi trong lòng tôi. Mệt nhoài, chỉ muốn có thể thiếp đi và khi mở mắt ra tôi có thể quên hết mọi thứ không mong đợi ấy như một âm hồn đi qua cầu Nại Hà được uống chén canh Mạnh Bà và bắt đầu một kiếp khác.
Ngày hôm qua trôi qua không nhẹ. Thay đổi vị trí trong công việc tôi mới biết được mặt trái của những con người mà bao thời gian qua tôi dành cho tình cảm và làm những điều mà bây giờ tôi nghĩ đó là thừa. Ai cũng ích kỷ cả thôi nhưng sự ích kỷ nào trong giới hạn và sự ích kỷ nào trở nên quá nhỏ nhen. Tất cả những xấu xa phơi bày ra, trơ trẽn, lố bịch. Tôi thấy chán nản và quyết định dừng mối quan hệ không đáng này trừ những mục đích công việc nhưng thực chất trong lòng tôi có một nỗi buồn cứ dâng lên. Chị đồng nghiệp nói dạo này tôi đã bớt nóng tính nhưng trong một trạng thái thờ ơ, mất đi sự nhiệt tình nếu như những sự việc xảy ra xung quanh tôi không nằm trong trách nhiệm công việc của tôi. Tôi cười. Đúng là tôi đã mất đi sự nhiệt tình thật rồi từ khi tôi hay nói câu đùa rằng “ngồi ở vị trí này để đấm vỡ mặt nhau ra”. Thật nực cười khi họ làm mà không dám nhận kể cả người cùng bộ phận với tôi. Chất quân tử của một thằng đàn ông đi đâu mất biệt thua cả một đứa con gái là tôi. Trong cái nhìn của họ thì cả thế giới và những chuẩn mực của nó nằm gói gọn trong lợi ích cá nhân họ. Song, suy nghĩ thì không thể áp đặt và họ cũng chỉ có được ngần đó thôi. Một người chị nói với tôi rằng: có thể mãi mãi họ không hiểu được những gì tôi đã làm. Lại là một nụ cười nơi tôi. Cuộc sống không thể cưỡng cầu mà, cứ để tự nhiên đi, giá trị thẩm mỹ của một người người khác có thể tận hưởng được hay không phụ thuộc vào khả năng cảm nhận của người khác đó. Tôi bỗng mong mình có thể trở lại vị trí của ngày xưa – một đứa vô danh tiểu tốt nhưng những tình cảm trong tôi với nơi này phần nhiều là màu hồng.
Khi khúc mắc trong lòng tôi chưa được giải quyết, tôi thường rơi vào 1 trong 2 trạng thái: trầm hoặc nổi loạn. Chiều hôm qua, tan ca đi uống cà phê với người chị đồng nghiệp. Những câu chuyện xung quanh công việc và tình cảm làm tôi nghĩ nhiều hơn. Sắp tới tôi lại lên kế hoạch rong chơi cho mình.
Cuối tuần này tôi sẽ đi tìm hiểu đạo Tin Lành xem những cái hay trong đạo ấy là như thế nào. Tôi muốn hiểu về một người nhưng dường như hơi khó với khả năng của tôi thì giờ đây tôi cứ làm những gì mình có thể, chẳng cần biết sẽ được gì trong hành động ấy. Tôi là một Xử Nữ ngốc nghếch, dù chọn lựa như thế nào thì tình cảm vẫn chi phối đáng kể.
Phải làm sao khi tôi nhớ người nhỉ? Quay lại từ nơi bắt đầu à? Vị trí thì có thể nhưng suy nghĩ thì sao? – Hình như là không thể rồi.
Sáng nay trời buồn buồn, sau cơn mưa đêm qua không khí trở nên lành lạnh. Ngày lại không tươi trong mắt tôi, cảm giác không muốn làm gì ngoài việc nằm im trong tổ ấm cho đến khi không còn nằm được nữa thì bò dậy và lướt đều tay trên phím. Cho tôi một chút thời gian trìu chuộng tính làm biếng trong lúc này. Rồi mọi thứ sẽ qua như một tất yếu thôi.

Thứ Hai, 25 tháng 11, 2013

Sau một đêm, em lại cười...Dù rằng nụ cười chỉ vui một nửa

Rời Sài Gòn, mang theo hành trang lang thang về miền biển.
Gọi cho Nhỏ, báo Nhỏ sẽ ghé thăm. Giọng Nhỏ vẫn như ngày nào: "mày cũng rảnh lắm" - "haha, ừ thì tao vẫn điên như ngày nào mà, không điên sao mà ghé mày được". 
Nhỏ mập hơn trước nhưng vẫn xinh không thua gì ngày đó. Thằng nhóc con của Nhỏ giờ kháu khỉnh thấy ghét, lần đầu gặp nó cũng là lúc nó vừa được sinh ra và ngày sinh của nó thật đặc biệt - đúng vào sinh nhật của tôi. Hơn hai năm trước, tôi biết Nhỏ cố tình vào Sài Gòn khám cũng vì sinh nhật tôi nhưng không ngờ lại nhập viện mổ vì tim thai em bé không ổn định. Thật may là mọi thứ cuối cùng cũng tốt đẹp và bây giờ là một thằng nhóc hiếu động nhưng biết nghe lời. Lúc tôi rời khỏi nhà Nhỏ, ánh mắt Nhỏ nhìn tôi. Tôi nhìn thoáng qua rồi vội chào tạm biệt. Thật ra, tôi rất nhớ ánh mắt ấy. Ánh mắt tràn đầy tình cảm được giấu sau vẻ mặt khó gần và hơi chảnh của Nhỏ. Tôi thèm được như ngày xưa ngả vào bờ vai của Nhỏ ngồi ngắm trăng nơi bờ sông Sài Gòn gần khu chúng tôi ở. Thèm được ai đó chuẩn bị đồ và nhắc nhở đủ thứ trước những hành trình theo tour... Ngày tháng cứ trôi qua, vị trí của chúng tôi hiện giờ khiến chúng tôi không thể có lại được khoảnh khắc ấy. Vẫn yêu Nhỏ như ngày nào Nhỏ ạ.
Hai ngày trôi qua ở biển, thật mừng là trời không mưa. Tôi không tham gia vào các khu giải trí nơi này vì đã ngán cái độ ồn ào của các khu vui chơi và chỉ muốn tìm nơi nào thoáng, yên một chút. Thuê xe đạp đôi tôi và chị lang thang phố biển Vũng Tàu. Uống cà phê Trung Nguyên trên đường Hạ Long nghe tiếng sóng biển vỗ vào bờ đá. Tôi cùng chị dạo biển đêm. Cuối tháng, trăng lên trễ nhưng cũng đủ sức rọi lên biển một màn sáng mờ ảo. Hai chị em xách dép, đi dọc theo bờ cát. Sóng xô bờ rồi quay trở lại đại dương vô tình cũng xô dạt bao nỗi nhớ, nỗi buồn trong lòng của ai đó. Những lần ra biển tôi ít tắm biển, chỉ cần gió và sóng như buổi tối này thôi đủ cho tôi cảm giác được biển vỗ về, ấp ôm trong lòng nó.
Với tâm trạng của tôi những ngày vừa rồi tôi không thích ra khỏi nhà và nếu có ra khỏi nhà tôi cũng muốn được một mình. Nhưng chuyến đi lần này đã được lên kế hoạch từ lâu với mục đích là mong chị tôi khuây khoả nên dù thế nào đi chăng nữa tôi vẫn thực hiện. Tôi ít nói, ít hỏi về những chuyện khác ngoài việc cứ lí lắc đùa giỡn và hít hà gió biển. Tôi đã nói tôi sẽ lại cười mà. Cứ cười lên rồi mọi thứ cũng qua. Ngay bây giờ đưa ra quyết định thì nỗi buồn có lẽ sẽ không nhiều như lâu hơn nữa và được một điều là phần lớn tất cả mọi thứ nằm trong cảm nhận chứ không phải là cuộc sống thực tế nên chắc chắn rằng khi bước chân sáo ra khỏi nhà không ai hỏi tôi về việc ấy cả chỉ là tự bản thân tôi mà thôi không thoát ra ngay được.
Tôi hỏi chị có thích đi như thế này không thì chị mỉm cười gật đầu. Cảm giác vui lạ trong lòng. Hình như để hạnh phúc đối với tôi cũng không khó khăn lắm.
Giờ này nằm đây hắt xì, chân tay mỏi rã rời, mắt đau. Có lẽ cơ thể tôi bắt đầu rơi vào trạng thái lười biếng, muốn trốn tránh tất cả những trách nhiệm vây quanh tôi một vài ngày rồi.