Thứ Bảy, 21 tháng 12, 2013

Mùa Nhớ

Mấy ngày nay thời tiết thật lạnh. Bầu trời trắng đục. Mặt trời dường như mệt mỏi, hắt những vạt nắng yếu ớt lên thành phố cũng chẳng đủ xua đi cái lạnh.
Mỗi lần trời lạnh như thế này thì nỗi nhớ lại kéo về từ khắp mọi ngả không cho một cơ hội để đề phòng. Nó ương bướng đến phát bực, phát ghét. Nhưng... rồi thì cũng phải chấp nhận nó.
Tự dưng thấy thèm được cùng cả nhà đi uống cà phê như mỗi lần về tết. Thèm bữa cơm gia đình, có mẹ, anh chị và cháu, những buổi nói chuyện trong nhà ngoài ngõ không biết điểm dừng. Lại muốn được một lần nữa nhìn trăng treo trên ngọn những cây bạch đàn trước sân qua khung cửa sổ nơi ngôi nhà cũ trong ký ức vào những đêm lạnh không tài nào chợp mắt dù rằng quay trở lại với quá khứ chỉ là tiếng thở dài. Cái nỗi nhớ và ước muốn này sao lại khắc khoải đến thế, cảm giác tủi thân tràn về nhưng bây giờ không còn bé nhỏ nữa để có thể khóc như quãng thời gian đầu tiên sống đời sinh viên mỗi lần ngồi viết thư cho mẹ.
Thời tiết này làm tôi nhớ Đà Lạt. Lâu rồi không về thăm nơi ấy - cái nơi lạ mà quen, quen mà lạ. Nơi mà mỗi lần mệt mỏi tôi lại hướng về và khao khát được bước đi trên những triền dốc, giữa không gian mờ sương và cái lạnh ôm ấp, vuốt ve. Tôi nhớ Nhỏ. Muốn được cầm tay nhỏ dạo bước giữa thành phố của ngàn thông như năm nào. Nhiều lần trở về Đà Lạt, tôi vẫn dành thời gian cho việc một mình dạo phố, bỏ mặc những mối quan hệ và những việc cần làm trong khoảng thời gian ấy. Từ ngày tay tôi không còn nắm bàn tay Nhỏ thì đôi tay ấy nằm ngoan ngoãn trong túi áo khoác và việc mở bàn tay ra để nắm một bàn tay ai khác có vẻ gì đó ngượng nghịu, khó khăn.
Tôi nhớ 5 thằng Phòng Ngập Nước. Bạn bè chỉ có thể bước cùng nhau trên một đoạn đường rồi ai cũng sẽ có lối đi riêng mà lúc ấy cuộc sống của mỗi người nảy sinh nhiều vấn đề khó có thể chia sẻ cùng nhau đó là bình thường. Vẫn biết vậy nhưng sao lại nuối tiếc quá khứ nhiều.
Phải thừa nhận với lòng mình, tôi vẫn nhớ Rùa Con. Trong cái vẻ ngoài thờ ơ, vô tư của tôi những nốt trầm của cảm xúc luôn xuất hiện, có thể chỉ là trong khoảnh khắc chiếc lá rơi thôi cũng khiến tôi xao lòng vì những kỷ niệm. Chắc bây giờ Rùa Con đang hạnh phúc với việc làm vợ, làm mẹ. Tôi thật mong Rùa Con sẽ hạnh phúc, không cần nhớ đến tôi vì khi nhớ đến tôi, Rùa Con sẽ lại nuối tiếc.
Giáng Sinh đã thật gần. Mùa Giáng Sinh năm nay tôi sẽ lại dạo phố. Dường như tôi trẻ lại, vui tươi hơn dù áp lực cuộc sống chẳng nhẹ hơn ngày trước chút nào. Mùa đông này đang ấm áp trong tim tôi với những kế hoạch mà mỗi khi nghĩ đến tôi lại thấy thú vị và hào hứng.
Công việc ở công ty ngày càng bận mà những xúc cảm mang lại không thoải mái chút nào. Chưa bao giờ khi kết thúc thời gian làm việc tôi lại cảm thấy trên vai mình như trút đi được cái gánh nặng như bây giờ. Nhưng tôi đang dần lấy lại thăng bằng và chỉ một thời gian ngắn nữa thôi, hãy chờ xem... tất cả chỉ còn là một cái phủi nhẹ.
Dạo này, Chó Bông mất tích. Tôi không thể an tâm. Cảm xúc nơi anh tệ hơn có phải một phần do tôi? Rồi mọi thứ sẽ tốt đẹp với anh chứ? Tôi không biết sẽ như thế nào nhưng kết quả như thế nào cũng do phần lớn sự chọn lựa của chính anh. Cố lên anh! Nắng vẫn hồng và mặt trời thì không bao giờ ngủ quên mãi mãi. Nếu bàn tay tôi có thể kéo anh ra khỏi bóng đêm quanh anh tôi sẽ làm bởi trong tôi tình yêu thương giữa con người với con người là điều đáng quý.
Hôm trước, dự buổi truyền giảng theo lời mời. Giây phút người ta kêu gọi tôi đến với lòng tin mới tôi lại đứng yên ở vị trí của mình. Tôi không có tính a dua để xuôi theo lời kêu gọi. Khi quyết định một vấn đề, tôi không chỉ nghĩ cho mỗi mình tôi. Xúc cảm của những người tôi yêu thương là yếu tố chính để nơi tôi có một quyết định. Tôi có thể dễ tiếp nhận nhưng không vội vàng từ bỏ. Trái tim lớn thì thu vào để chất chứa trong đó nhiều hơn là bỏ ra mà.
B nói B không muốn vì B mà tôi mới có lòng tin nhưng đó lại là sự thật. Tôi không có lòng tin vào một thế giới siêu nhiên nào cả. Tôi chỉ dừng ở sự tôn trọng đối với đại diện cho một tín ngưỡng - điểm tựa tinh thần của những người tin, theo. Tôi tin và có động lực để làm điều gì đó là vì những người mà tôi yêu quý thôi. Bởi vì tôi yêu họ nên những gì họ yêu tôi cũng sẽ yêu hoặc ít ra cũng là một sự trân trọng.
Tôi bỗng muốn dừng sự tự do trong cô đơn hiện tại nhưng cảm giác lo sợ nhiều thứ cứ ám ảnh có lẽ do bản tính cầu toàn. Tôi nghĩ nhiều về B và những gì anh nói. Nỗi nhớ, cảm giác ấm áp và gần gũi ngày càng nhiều. Thực chất, trong sâu thẳm lòng mình, tôi vẫn muốn được yêu thương.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét