Thứ Ba, 3 tháng 2, 2009

Entry for February 02, 2009

Những ngày tết cũng trôi qua! Ko một mùa tết nào vui trong đọan đường tôi đã qua và tôi cũng quen với điều đó cho nên mùa xuân năm nay ko vui cũng chẳng có gì là chuyện ko bình thường. Tôi ko mong chờ mùa xuân bao giờ nhưng đó lại là quy luật của thời gian, vì thế dù tôi có ko thích thì mùa xuân cũng đến. Năm nay, cái cảm nhận khung trời tuổi thơ đã xa rồi lại càng sâu sắc. Tôi tự thấy mình lạc lõng với vùng đất mà bao nhiêu năm tuổi thơ tôi từng gắn bó, tuy rằng ngôi nhà hiện nay ko phải là ngôi nhà cũ nhưng dù sao sinh họat của những con người ở đó cũng ko xa lạ gì đối với tôi. Tết, tôi quanh quẩn ở nhà thay vì chạy ra ngòai đường tìm đám bạn thời học sinh bởi vì tôi tự nhận ra một điều tôi chẳng là gì đối với họ. Buồn thật nhưng đó lại là sự thật. Tôi ước mình cứ bé nhỏ mãi để suy nghĩ có thể đơn giản ko phức tạp như bây giờ và ko thấy cuộc sống sao quá nhiều chông gai. Con đường trước mặt tôi ko trông thấy điều gì rõ rệt cả, ko biết cuộc sống rồi đây sẽ ra sao mà bây giờ bao nhiêu rắc rối cứ bủa vây. Đêm mùng 3 tết thay vì ngủ nhà thì tôi lại nằm cùng chị gái trong bệnh viện huyện. Nước mắt chảy để làm gì khi nó ko thể giải quyết được gì cả, nhưng nó đưa tôi vào giấc ngủ ko mấy bình yên!

Thứ Tư, 21 tháng 1, 2009

Entry for January 21, 2009

Còn mấy ngày nữa là Tết rồi. Nhìn lại thời gian trôi đi nhanh quá, thế mà đã 1 năm rồi. Một năm vừa qua với bao nhiêu là chuyện đến với mình, kể cả niềm vui lẫn đau buồn. Bao nhiêu sóng gió cứ dồn lên hòng nhấn chìm một con tàu đơn độc. Mình đã thay đổi chỗ làm bao nhiêu lần rồi và đôi lúc mình cảm thấy mệt mỏi quá đỗi. Mình nói với nhỏ, có lẽ mình đúng là sao chổi vì mình luôn có mặt ở những nơi xảy ra chuyện ko hay nhưng nhỏ lại nói mình ko phải sao chổi bởi vì sao chổi mang lại xui xẻo cho người khác chứ đâu có mang xui xẻo cho chính mình.

Năm nay, mình ko muốn về nhà. Thế nhưng làm sao mà ko về được vì mình sợ lắm nước mắt mẹ rơi vào đêm Giao Thừa. Có điều nước mắt mình sẽ lại rơi khi ko còn biết trông mong ai vào cái khoảnh khắc ấy. Nhớ anh quá! Hôm trước, mình gọi điện cho chị gái, nói chuyện một hồi chị lại khóc. Thương chị mà chẳng biết phải làm sao. Nếu nói mình ước cho bố ko còn ở đây nữa thì mình có bất hiếu quá ko? Mình đã thất vọng về bố nhiều đến nỗi ko còn mong đợi điều gì nữa mà bố thì cứ gây ra nỗi buồn cho tất cả những người mà mình yêu thương, cả nỗi buồn mãi mãi mang theo của anh mình nữa.

Sắp hết một năm rồi, mình lại chuẩn bị cho năm mới với những cái mới phải đối đầu. Chỉ biết 2 từ cố gắng mà thôi...

Thứ Ba, 23 tháng 12, 2008

Entry for December 23, 2008

Noel sắp đến rồi, tức là mùa xuân cũng sắp đến. Chẳng có gì hơn là chúc cho tất cả các bạn của tôi một mùa Noel thật vui và ý nghĩa, qua năm mới sẽ may mắn và thành công hơn. Còn riêng tôi, biết ước gì bây giờ để mong ông già Noel mang đến vào đêm Giáng Sinh? Tôi vẫn thích mùa đông nhưng vì cái gì? Bởi cái lạnh se se mang về cho con người nỗi nhớ hay bởi vì những chuyện tình mùa đông lãng mạn trong phim? Sài Gòn mấy ngày này thật tráng lệ, hình như đây là năm đầu tiên tôi đi dạo quanh những con phố giăng mắc dây điện nháy trên hai hàng cây bên đường giống như bầu trời kia đang lấp lánh muôn ngàn ngôi sao nhỏ. Đâu là ngôi sao may mắn? - Tôi tự hỏi mình như thế nhưng làm sao mà có thể tìm ra được. Tôi có cảm giác như đang bước một mình trên con phố đông người qua...

Thứ Hai, 15 tháng 12, 2008

NGẨN NGƠ

NGẨN NGƠ

Bây giờ là tháng mấy rồi anh?

Mà se sắt những đêm trời trở gió

Ánh trăng sáng dường như thêm hơi lạnh

Dưới dòng sông lặng lẽ bóng trăng soi.

Một thoáng khựng em thèm mùi khói thuốc

Chút men cay sao ấm lòng người?

Bỗng thấy nhớ rừng thông mờ sương phủ

Tiếng chuông chiều trong ký ức xa xưa,

Những đêm biển dạt dào sóng vỗ

Đại dương trăng thấp thoáng bóng xa mờ.

Nhớ đêm phố Hội trung tuần rực rỡ

Sông Hương trữ tình ai đã thả hoa đăng

Ai đã choàng vai em, ai đã lau dòng lệ

Và nữa, tiếng đàn buồn ai đã gảy đêm khuya.

Bây giờ là tháng mấy rồi anh?

Em đã trải qua bao mùa lá đổ?

Khái niệm thời gian dường như ko còn nữa

Em cũng ko còn ... cô bé của ngây thơ.

Cuộc sống là đại dương - Em, một con thuyền nhỏ bé

Bước hải hành sao vẫn mãi đơn côi

Một lần yêu bờ bến cũng là thôi

Mà bờ bến của em gần nhưng lại xa đến vậy!

Ko biết tại vì sao dạo này mình lại thấy nhớ những kỷ niệm đến vậy, nhớ quay quắt làm sao! Có lẽ do cái lạnh se sắt lòng thì phải. Tất cả những gì đã diễn ra trong đời đều hiện hữu trước mắt. Mình lại tìm về với dòng sông và vầng trăng xưa mà bồi hồi nhớ nhưng mà tất cả đã thay đổi với cuộc sống bộn bề hiện tại mà mình thì ko thể níu kéo lại. Cuộc sống thì cứ ngày càng đè những gánh nặng lên đôi vai của mình hay tự mình đã tạo nên điều đó. Mình phải làm gì đây để ngăn được dòng nước mắt của chị, để cháu mình được sống một cuộc sống như những đứa trẻ bình thường mà tạo hóa đã tạo ra???

Thứ Ba, 25 tháng 11, 2008

Entry for November 24, 2008

Mấy bữa nay đi ăn tiệc cưới, nhìn người ta sao mình thấy họ hạnh phúc đến thế. Và rồi sau này họ sẽ cho ra đời những baby, cảm giác có một đứa bé thật là tuyệt phải ko nhỉ? Tuy nhiên, mình lại ko dám mơ mình sẽ giống như họ. Có lẽ mình sợ, sợ một ngày nào đó phải kết thúc tất cả những gì mình đang theo đuổi về học hành, sự nghiệp, gia đình và bạn bè của mình. Khi cất bước vu quy, mình sợ mình ko cười rạng rỡ được như những cô dâu ấy mà lại trùng với tâm trạng của "Những cô áo đỏ sang nhà khác / Gió hỡi làm sao lạnh rất nhiều". Rồi lại nghĩ chuyện có con, mình sợ mình ko cho nó được hạnh phúc, sợ ko đủ khả năng dạy dỗ một con người ... Gom lại tất cả những sợ hãi ấy, mình thấy mình ko sẵn sàng cho việc lập nên một gia đình mới. Thêm vào nữa, tình yêu đối với mình giờ này là gì? Hình như nó đang bị mình gạt sang bên lề cuộc sống của chính mình. Chiều nay, mình biết một sự thực mà đối với mình nó hơi phũ phàng đấy chứ. Thêm một lần đau nữa và trái tim mình cũng sẽ tăng thêm sự lạnh lùng. Chỉ muốn ôm nhỏ để khóc thôi nhỏ ạ vì tao biết chỉ có mày mới khóc cùng tao. Niềm tin ơi, có còn trở lại?

Thứ Tư, 19 tháng 11, 2008

Entry for November 19, 2008

Mấy hôm nay trời trở lạnh rồi, thế là mùa đông cũng đã đến. Mình vẫn cảm thấy thích cái ko khí se se lạnh như thế này nhưng dường như mùa đông năm nay lạnh hơn những mùa đông trước. Những đêm đi học về một mình qua con đường Phùng Khắc Khoan, gió thổi lành lạnh gây nên cảm giác nhớ nhung - mùa đông là thế! Mình thấy nhớ Mít mặc dù ngày nào cũng gặp. Ko có Mít đi học cùng thấy buồn buồn nhưng mình đã tự nhủ rằng mình vẫn phải thực hiện những gì mình đã chọn lựa.

Dạo này, mình nhớ anh mình quá. Hình như đến bây giờ mình mới chấp nhận sự thực là mình sẽ ko bao giờ còn gặp anh ấy nữa. Thời gian trước, nhiều khi trong suy nghĩ của mình là anh ấy đang sống ở xa mình giống như bình thường đã là như vậy nhưng giờ thì mình ko còn nghĩ thế được nữa rồi. Mình nhớ anh nhiều hơn, hình ảnh của anh lẫn vào trong sinh hoạt hằng ngày của mình. "Anh là kẻ thất hứa phải ko anh? Anh đã nói với em khi nào xe chạy tốn xăng thì bảo anh để anh kiếm cho bình xăng con Nhật thay là ok, giờ sao anh ko kiếm cho em nữa? Ngày xưa, mỗi lần xe em có vấn đề em thường hỏi anh nhưng bây giờ em biết hỏi ai đây? Anh bảo em làm ở đây một thời gian đi rồi anh sẽ nhờ bạn lo cho em vào làm văn phòng, lương cao mà ko vất vả. Bây giờ em mệt lắm rồi anh ạ sao anh ko có việc cho em? Nếu bây giờ có ai đó bắt nạt em, ai bảo vệ cho em? Anh còn nợ em nhiều lắm, anh phải trả nợ cho em. Em ko cho phép anh bỏ đi như vậy đâu. Đêm giao thừa năm nay, em biết ngóng trông ai đây???". Sẽ chẳng có ai trả lời cho mình những câu hỏi đó.

Một mùa đông lạnh, lạnh của trời và lạnh cả lòng người!

Thứ Hai, 17 tháng 11, 2008

Entry for November 17, 2008

Mình giờ đã trở thành "ko thể khóc được" rồi. Một cảm giác trống rỗng, tỉnh táo và vô hồn bao trùm mãi. Nhìn bề ngoài thì cảm thấy mình vui vẻ, đôi lúc có vẻ lạnh lùng nhưng trong lòng mình lại cảm thấy buồn vô kể mà cũng chẳng rõ nguyên nhân. Ko ai hiểu mình. Ko phải do mình ko nói mà là mình nói người ta cũng ko hiểu, mình chắc chắn vì mình đã thử, thử nhiều rồi và bây giờ ko còn muốn thử nữa. Đôi lúc mình cũng hỏi nguyên nhân tại sao mà mình trở thành như thế này? - Mình ko trả lời được. Thất vọng, chán nản và nhiều thứ khác nữa đeo bám mình. Mình muốn khóc nhưng ko thể khóc được!