Thứ Ba, 24 tháng 6, 2008

KỶ NIỆM CAO NGUYÊN

KỶ NIỂM CAO NGUYÊN

Em về quê ai uốn quanh dốc núi

Hai bên đồi đậu bắp xanh tươi

Cơn gió nhẹ thoảng đưa hương lúa mới

Trên mặt hồ thuyền độc mộc nhẹ trôi xuôi.

Vào Buôn Đôn đi cầu treo trên sông Sêrêpok

Ngẩn ngơ nhìn dòng nước cuộn trôi

Màu nước đỏ như màu của đất

Đắk Lắk ơi! Thương nhớ một thời.

Em lại theo chuyến hành trình về dưới

Thấy mơ hồ một nỗi vấn vương

Tạm biệt nhé, rừng cà phê nối tiếp

Gửi lời chào đến Đắk Lắk quê anh.

Thứ Sáu, 20 tháng 6, 2008

Entry for June 19, 2008

Tôi lại chuẩn bị cho một hành trình lên Tây Nguyên nữa, lần này tôi không lên với phố núi ngàn thông mà tôi yêu mến mà tôi đến với một vùng đất mà tôi chưa hề đến - đó là miền cao nguyên đất đỏ bazan Đắk Lắk. Đó cũng chính là nơi có con người đã đánh cắp những rung động đầu đời của trái tim tôi. Chẳng biết sẽ như thế nào trong hành trình lần này nhưng tâm trạng hiện giờ của tôi không mấy thoải mái. Có những thái độ khiến cho tôi phải suy nghĩ, có lẽ tôi đã kỳ vọng vào người ta vượt mức mà đáng lẽ ra tôi nên dừng lại. Lúc này tôi lại thấy cô đơn khi mà không có một bờ vai nào để tôi có thể dựa, không có ai để lắng nghe tôi. Sao có những lúc tôi tự thấy mình yếu đuối đến thế? Nhưng tôi biết chắc rằng tôi sẽ lại bình thường sau đôi chút thời gian tôi buông xuôi cảm xúc. Trời chiều nay sao thấy có màu gợi buồn thế? Có lẽ do tâm trạng của tôi chăng?...

Thứ Tư, 11 tháng 6, 2008

Entry for June 10, 2008

Lại được trải qua những ngày trên cao nguyên thông xanh, nỗi nhớ cứ cồn cào nỗi nhớ và thấy buồn buồn vì không về nhà thăm mẹ vào ngày tết Đoan Ngọ quê mình. Đà Lạt mùa này không lạnh lắm, không có sương giăng nhưng Mimôsa đã bắt đầu nở một màu vàng tha thiết. Đà Lạt ơi! không hiểu sao tôi lại yêu thành phố ấy, yêu cái không gian lạnh se người, yêu những giọt mưa bay, yêu rừng thông ngút ngàn và một chút hương thông nhè nhẹ cho tôi cái cảm giác bình yên. Trong cái không gian se se lạnh, tôi thấy nhơ nhớ mùi khói thuốc. Một hay nhiều hình bóng mơ hồ nào đó bên cạnh tôi, hình bóng của những ngày tháng xa xưa mà tôi luôn suy nghĩ. Tôi chợt bânh khuâng: "sao luôn thấy những bước độc hành?"

Trở về thành phố sau chuyến hành trình, cầm phone gọi về nhà vì chị gái bệnh, tôi nghe giọng mọi người trong gia đình, giọng 2 đứa cháu đùa giỡn chợt thấy rằng mình cũng nhớ nhà lắm chứ. Nhưng, cũng thấy buồn buồn vì mình là người vô dụng, những gì làm được bé nhỏ quá so với những gì mình muốn làm được. Thành phố vẫn luôn ồn ào, hối hả. Lại thấy nhớ chút sương giăng trong chiều Đà Lạt cô tịch năm nào!

Thứ Tư, 4 tháng 6, 2008

Entry for June 03, 2008

Thế là cũng đã vào tháng 6 rồi đấy và cũng vừa trải qua sinh nhật của hai thằng bạn trong đám bạn thân mà lời cầu chúc của mình thì cũng âm thầm như bước đi của dòng thời gian vậy. Mùa này, Đà Lạt chắc hay mưa. Nhớ lần đầu tiên đến Đà Lạt, mình cảm nhận được một chút hương thông nhẹ nhàng bao trùm cả không gian tĩnh lặng làm lòng mình cũng được đôi chút lặng yên. Chiều ấy, sao mà lại gây nhớ đến vậy! Nỗi nhớ cứ dùng dằng vương vấn đến tận bây giờ. Mỗi lần lên Đà Lạt, mình thấy nhớ Thương quá, cái gì đã đi qua? cái gì vẫn còn lại và mãi mãi?

Dạo này chẳng hiểu mình buồn gì nữa. Mọi thứ cứ mờ ảo đan xen vào nhau tạo nên một không gian "chẳng thể vui được". Mình chẳng hài lòng về công việc của mình vì mình cảm thấy nó quá bé nhỏ, mình cần cố gắng và cố gắng nhiều hơn nữa. Có vẻ mình là một người phụ nữ tham vọng? - Mình chẳng thể trả lời.

Chủ Nhật, 11 tháng 5, 2008

Entry for May 11, 2008

Mấy bữa nay trời mưa nhiều quá. Thế là một mùa mưa nữa lại đến rồi mà mùa mưa năm nay đến sớm hơn những năm trước. Những cơn mưa dầm dề kéo dài làm lòng người bâng khuâng buồn và nao nao nhớ. Những kỷ niệm cứ ùa về triền miên như những cơn mưa ngoài hiên hoài không dứt. Con đường tôi qua giờ xơ xác những cành hoa giấy cạnh bờ tường. Những bông xứ lúc nào cũng nặng trĩu những giọt nước. Cây phượng thì rũ xuống như đang buồn, đang luyến tiếc một điều gì đó nằm sâu trong tâm tưởng.

Tôi mới đi biển về cách đây vài bữa. Điều đó càng làm tôi nhớ thêm về một thời, một thời từng gắn bó bên các bạn của tôi. Tôi biết bây giờ đã quá xa xôi như con sóng xô bờ rồi cuốn trôi tất cả. Tôi không còn chờ ai hát tôi nghe bài "Chút kỷ niệm buồn", không còn mong bàn tay ai gạt nước mắt tôi rơi... chỉ còn lại một nỗi buồn rơi vào thinh không như tiếng gọi hoà cùng sóng biển trong đêm tối. Có lẽ tôi đã già dặn hơn nhiều so với thời gian trước.

Công việc hiện giờ làm tôi cảm thấy bận rộn nhưng tôi lại thích được như vậy. Hình như tôi suy nghĩ về công việc nhiều hơn cả suy nghĩ về người yêu mình. Thời gian tới tôi lại bắt đầu học lại. Tôi muốn mở rộng thêm hiểu biết của mình. Ai nói biết nhiều thì khổ nhưng tôi chấp nhận được khổ như vậy. Nếu có điều kiện cho tôi học mãi thì có lẽ trọn đời tôi chưa ngừng học. Chuyện tình cảm giờ đây tôi không biết mình sẽ bước đi như thế nào nữa. Có người đã nói tôi hay buông xuôi số phận, đôi lúc tôi cảm thấy người ấy nói cũng đúng. Nhưng trong chuyện của tôi, nhiều khi tôi thấy yêu đương làm mệt mỏi, cứ sống tự do như vầy có khi lại tốt hơn, mà như thế liệu có tàn nhẫn? Thôi thì cứ để thời gian trôi qua, sẽ cho tôi biết tôi phải làm gì. Đó là câu trả lời đáng tin tưởng nhất đối với tôi.

Thứ Tư, 16 tháng 4, 2008

Entry for April 15, 2008

Tôi không thích những ngày nghỉ, buồn thật buồn khi không biết làm gì cho mình vui và ngày dài trôi qua một cách vô nghĩa. Có lẽ ngày nghỉ trở nên vô nghĩa khi tôi không biết bắt mình phải làm những việc mà mình biết nên làm như đọc sách để trau dồi kiến thức, hình như tôi đã quá chiều chuộng cái tính làm biếng của mình nhưng thật sự tôi không thể cầm quyển sách khi mà bên tai cứ vang lên tiếng cười đùa của gia đình họ. Cảm giác chủ đạo của tôi trong những ngày đó là cô đơn. Tôi không còn muốn trở về phòng ngay sau giờ làm, tôi muốn lang thang đâu đó trong những ngày cuối tuần, tôi muốn chạy thoát khỏi cảm giác cô đơn ấy. Thời gian đã làm một phần tâm hồn tôi chai sạn trước cuộc sống hay là đã quá quen với cảm giác của kẻ sống tha phương? Nhiều lúc, tôi thèm lắm vòng tay mẹ - một tình thương bao la đã che chở cho tôi thuở ấu thơ và là lý do cho tôi cố gắng phấn đấu trong cuộc sống hiện tại mặc dù mẹ không thể cho chúng tôi sự quan tâm như những người mẹ khác nhưng với tôi mẹ là người mẹ đáng thương và đáng kính nhất. Cái khoảng thời gian không bận rộn nó khiến tôi phải suy nghĩ về những gì mình đã trải qua. Một chuỗi tiếc nuối cứ kéo dài theo nỗi nhớ dù tôi vẫn biết ký ức thường là thiên đường đã được chính bản thân mình tô điểm. Những người sống chung với tôi thường nói tôi có nhiều chỗ để đi nhưng họ đâu biết rằng tôi còn thường xuyên hơn họ không biết mình có thể đi đâu như lúc này đây tôi ngồi một mình trong văn phòng chẳng để làm gì cả. Bạn bè của tôi mấy ngày qua gia đình đã gặp những chuyện buồn, thật sự là tôi không biết làm gì, nói gì để an ủi họ cả bởi vì tôi không hiểu được cảm giác của họ, chỉ biết rằng họ rất buồn thôi. Tôi nghĩ đến hoàn cảnh gia đình tôi, không biết mình cười hay mình khóc. Chiều bắt đầu sập xuống rồi, khoảnh khắc giao thời này tôi sợ phải một mình lắm, không hiểu sao không thể quen được.

Thứ Ba, 15 tháng 4, 2008

Entry for April 15, 2008

MÙA HOA GIẤY

Đối với mọi người, hoa giấy không có mùa vì lúc nào cũng thấy hoa nở trên bờ tường những ngôi biệt thự. Riêng với mình, hoa giấy sao lại có mùa và bây giờ đang là mùa hoa giấy. Hoa nở rộ trên con đường mình qua mỗi ngày, màu của hoa không chói loà, không rực rỡ mà nhẹ nhàng, dìu dịu giữa không trung. Mấy ngày này hoa đang rộ để cho những ngày mưa sắp tới hoa rụng phủ kín một góc đường. Cánh hoa rụng làm lòng mình cũng chơi vơi trong miền ký ức. Chao ôi mình nhớ những ngày còn đi học quá! một thời ấp ủ bao nhiêu mộng mơ, suy nghĩ giản đơn và cũng cho mình một niềm đau dịu ngọt. Mình nhớ mùa hoa giấy đầu tiên của lòng mình - những rung động đầu đời khó tả và cả nỗi buồn cố quên nhưng lại càng thấy nhớ nhiều hơn. Mỗi lần nhìn những chùm hoa rộ trên con đường xưa, kỷ niệm lại ùa về. Mấy năm trôi qua rồi, mình đã hiểu và chấp nhận rằng mình không thể quên kỷ niệm mùa hoa giấy, nó trở thành một góc thầm kín nằm sâu trong lòng mình. Mình sẽ sống với hiện tại nhưng cũng xin được gọi kỷ niệm thành tên.