Thứ Năm, 13 tháng 3, 2014

Đời Thường

Dù trong lòng đã biết "yêu" cả những thứ không mong đợi mà cuộc sống mang lại nhưng thật sự là đôi lúc không tránh khỏi cảm giác mệt mỏi.
Vẫn biết từ trước tết Nguyên Đán là sau tết có thể sẽ "được" chuyển chi nhánh khác làm việc nhưng mấy ngày nay nghe lặp lại tin đồn này tự dưng lòng cảm thấy những ấm ức khó tả. 
Với tôi, việc ở lại chi nhánh này hay không không quan trọng. Làm việc tại đây đã không còn ý nghĩa với tôi từ ngày tôi nhận ra mặt trái của những người cộng sự, sự thấp hèn chỉ khiến tôi có thể cười khẩy và cảm thấy tiếc những gì mình đã cho đi. Nhưng nếu việc công ty tôi điều chuyển nhân sự chỉ vì thiếu nhân sự ở một chi nhánh khác thì không cần nói làm gì, mỗi lần điều chuyển là đều có vấn đề nên mới như vậy thôi. Về công việc, tôi không ngại làm việc ở bất cứ chi nhánh nào bởi chẳng có tật gì mà sợ người khác sờ gáy cả. Nhưng ở đây có sự hiểu lầm của cấp trên về tôi từ những lời đâm thọc của những người không ưa tôi. Sống ngay thẳng và không thèm của đút lót nên bị ghét, thật buồn cười. Tôi không phải người vừa nhưng lại không thèm chấp những chuyện vặt nên cũng chẳng thèm ăn miếng trả miếng để làm chi. Trong mỗi người đều có lương tâm thì thôi để lương tâm họ tự vấn họ. Riêng phần mình, tôi đã làm rất nhiều cho những người cộng sự mà giờ trở thành người nói xấu tôi, tôi cũng đã làm nhiều cho bộ phận của tôi nhưng cuối cùng thì cũng chỉ như thế này thôi. Có sự ấm ức không hề nhẹ mà cũng đang dần quen rồi.
Cuộc sống đúng là chẳng dễ thở tí nào nhưng thôi cái gì bỏ qua được cứ bỏ qua cho nó nhẹ lòng. Trút hết những ấm ức rồi sẽ lại tươi cười mà bước. Ngày mai có là ngày tận thế đi chăng nữa thì cũng chẳng phải hối tiếc gì vì mình đã sống đúng cuộc sống của một con người.

Thứ Năm, 6 tháng 3, 2014

Dịu dàng góc nhỏ riêng ta

Đến giây phút này với tôi có thể là đã qua một ngày. Một ngày qua đi vẫn những nụ cười, những câu nói đùa giỡn, thỉnh thoảng lại hát lên một vài câu hát bất chợt đến trong đầu. 
Nhịp sống Sài Gòn tấp nập như thường ngày vẫn thế và xung quanh tôi mọi thứ vẫn đang diễn ra đúng theo quy luật của nó. Tôi không muốn tác động bất kể điều gì, chỉ muốn lặng lẽ nhìn dòng đời trôi theo từng tiếng thở.
Không còn nổi loạn để chôn vùi những suy tư trong lòng mình thay vào đó tôi dành thời gian cho riêng nó. Không một bàn tay nắm, không một bờ vai để dựa, cũng không một ai có thể lắng nghe. Nỗi buồn không thành nước mắt lăn trên gò má, rơi trên môi và ướt nhòe trên gối. Nỗi buồn đọng lại nơi tim, tận sâu thẳm cứ âm ỉ đau mà không thể thốt thành tiếng. Con tim cũng đã biết dịu dàng ôm ấp nó như thể đó là một điều không thể thiếu cho trái tim nhỏ bé còn đập. Tôi bắt đầu biết tôn trọng những xúc cảm của mình.
Không thể hiểu tại sao khi người ta chọn những ngã rẽ người ta lại rất thường làm tổn thương nhau nhiều hơn tổn thương ban đầu.
Tôi lặng lẽ chấp nhận và không trách móc, chỉ là những nhịp thở sao nặng nề hơn.
Việc quy lỗi lầm thuộc về ai với tôi cũng không là điều cần thiết, có thay đổi được gì?
Tôi sẽ yêu thương tôi nhiều hơn bởi vì tôi đang đơn độc. Hãy để mọi thứ qua đi nhẹ nhàng đó là cách tốt nhất dành cho bản thân. Dù thế nào thì cũng đã có những khoảng thời gian rất đẹp. Tôi cảm ơn và tôn trọng như tôn trọng tình cảm đã cho đi của chính mình.

Thứ Tư, 5 tháng 3, 2014

Dù Buồn dù Vui cũng đều là Phước

Đôi lúc người ta hay nhầm lẫn những trạng thái của cảm xúc trước một sự việc gì đó liên quan đến một ai đó.
Hôm trước, tôi và một người đồng nghiệp tranh luận về vấn đề trong công việc, chị làm cùng phòng nói tôi hơi đâu giận cho mệt nhưng tôi cười và nói với chị rằng tôi không giận mà chỉ bực thôi. Giận là một trạng thái cảm xúc dành cho một người nào đó thân thiết với mình đã làm việc gì đó mắc lỗi cho nên trong trường hợp này tôi không giận người đồng nghiệp nọ vì thực tế vị trí của anh ta không thể nhận được cảm xúc ấy của tôi.
Tuy nhiên, trạng thái dễ nhầm lẫn lại không phải trạng thái bực và giận mà đó là trạng thái giận và buồn. Cảm giác này chỉ có chủ thể cảm xúc mới hiểu rõ nhất.
Giận là sự hờn dỗi, trách cứ của bản thân với một ai đó về việc họ đã làm. Mỗi người có cách giận khác nhau nhưng chung quy thì giận dễ nguôi nếu người mắc lỗi nhận lỗi, chịu nghe mình trút hết bực bội và năn nỉ làm hòa.
Trạng thái buồn thì ở mức độ sâu hơn của cảm xúc. Nó không còn đơn giản là sự hờn trách ai đó hoặc thậm chí nó cũng không có sự trách hờn. Buồn khi hiểu rằng mọi thứ chỉ có thể là như vậy thôi.
Khi tôi buồn vì ai đó những lời giải thích hay chọc ghẹo làm hòa hóa ra vô nghĩa vì tôi không còn giận để mà giải thích, tôi không còn vui để sẵn sàng cho việc đùa giỡn với ai. Tôi cần im lặng, cần một khoảng không gian để thả trôi những cảm xúc của mình. Nếu có thể, chỉ cần im lặng bên tôi là đủ. Và nếu thật sự yêu thương tôi thì hãy cho tôi một bờ vai, cầm bàn tay tôi để tôi vẫn có thể ở không gian của mình nhưng không trong sự cô độc của chính nó.
Tháng Ba lại về với Sài Gòn. Phố chật chội, oi bức. Tôi lại thèm được lang thang trên con dốc mù sương, thèm nghe tiếng sóng vỗ dạt dào những đêm trăng trước biển. Thèm lắm được ngủ vùi trong vòng tay của nỗi nhớ và đợi chờ mơ hồ tháng năm rồi lại buồn hơn một chút vì những suy tư, những khắc khoải và những lo lắng không thể định lượng được.
Hôm trước đi ngắm hoàng hôn bên sông Sài Gòn nơi khung trời cũ, chợt giật mình nhận ra bước thời gian quá vội. Lời hẹn cưới nhau năm tôi 30 tuổi với người bạn thân thời sinh viên vẫn được nhắc đến. Hai đứa lại đùa năm sau thì gần quá nên phải gia hạn thôi. Ước gì thời gian có thể quay trở lại quãng đời sinh viên đó, tất cả mọi thứ còn giản đơn và trong ánh mắt vẫn lấp lánh sắc hồng.
Dạo này, bỗng dưng tìm được điểm tựa nơi tâm linh mới. Có lẽ cũng là Duyên. Cảm ơn Người đã ban cho con cả niềm vui với nỗi buồn, để con còn thấy trái tim mình vẫn đang đập với những khát khao!

Chủ Nhật, 23 tháng 2, 2014

Vỡ

Con tim nhói nơi lồng ngực.
Thèm được ngủ vùi một giấc quên đời.
Muốn được oà khóc như một đứa con nít trong cái tổ ấm cô đơn riêng mình.
Nhưng... nước mắt chỉ lặng lẽ rơi với nỗi buồn của một người không còn là con nít nữa.
Tình cảm lưu lại nơi con tim, lưu lại trong khối óc nên cảm xúc cũng thật sâu, nỗi buồn không đáy.
Tôi sẽ trở về với thế giới riêng của mình.
Hạnh phúc, niềm vui như ánh sao băng vụt tắt.

Thứ Sáu, 21 tháng 2, 2014

Qua Phố













Chiều
Vạt nắng rớt trên vai em gầy guộc
Tiếng chuông ngân sao khắc khoải thiên trường
Phố vẫn ồn ào nhưng phố lại chênh vênh
Gió và lá giăng buồn lên mắt phố?

Lạnh!
Buồng tim run rẩy khóc
Lá xiết mặt hè khắc vết đau thương
Lời ai nói? Và mảnh đời ai diễn?
Em gượng cười. Ta biết ta thôi

Bình thường lắm! - trong tầm thường giả dối
Sự thực nào chua chát với em tôi?
Ru hời nhé! Những nỗi buồn hãy ngủ
Bờ mi ơi... rung nhẹ... xót lòng thôi

Thứ Bảy, 8 tháng 2, 2014

Khuyết

Ta mở cửa nhìn mùa xuân ngoài ngõ
Màu vàng phai vạt nắng rớt cuối chiều
Chim ríu rít trên nhành me nặng trái
Mà khoảng trời tha thiết tháng Giêng tan

Phong linh vang nỗi nhớ gửi mây ngàn
Con tim bé nhói đau vì vết cắt
Nắng đã tắt phút giao thời thinh lặng
Lạnh lòng ta. Trăng khuyết chân mây

Tình giờ đây chỉ là mơ mộng vậy
Ta với người thương nhớ nửa trời riêng
Nụ cười vẫn tươi. Buồn sâu mắt biếc
Biết đến bao giờ thôi tiếc giấc mơ chung?


Thứ Ba, 4 tháng 2, 2014

Xin chào hi vọng!

Chiều mùng 5 Tết, Sài Gòn đã đông hơn ngày hôm trước. Gió se lạnh, thổi bay những sợi tóc che ngang mặt lòng lại thấy nao nao buồn mà chẳng hiểu buồn vì điều gì nữa.
Ở nhà được 3 ngày, quyết định đi Sài Gòn vào ngày mùng 4 vậy mà mới tới Sài Gòn thì lại thấy cô đơn và nhớ nhà.
Năm nay, tuy vẫn rời khỏi công ty trưa ngày 30 tết nhưng cũng làm được khá nhiều việc. Do không nghĩ đến chuyện phải theo lề lối cũ của gia đình tôi khiến gia đình thông gia khá thoải mái. Ghé gửi lễ, nghe câu chuyện của em trai anh rể mà thấy thương, lạ lùng với người phụ nữ có thể bỏ rơi những đứa con còn quá nhỏ.
Chiều sập xuống khu nghĩa trang huyện, một mình tôi len lỏi qua những ngôi mộ nằm không theo quy củ nào vào ngồi bên cạnh mộ bố. Lần đầu tiên tôi ra thăm bố một mình. Xung quanh khói nhang nghi ngút, nghĩa trang rợp hoa. Tôi đặt chậu hoa mới mua ở chợ huyện lên mộ và ngồi lặng im bên cạnh mặc cho xung quanh đang diễn ra điều gì.
Quay xe về nghĩa trang thị trấn, nơi anh nằm nghỉ quen thuộc với tôi. Tôi leo lên thành, ngồi vắt vẻo trên bụng anh và bắt đầu huyên thuyên đủ thứ chuyện kể anh nghe. Nước mắt lại lăn trên 2 gò má. Tôi nhớ anh!
Buổi tối, chở mẹ đi chùa ngày cuối năm, tôi không vào Chánh Điện vì lu bu công việc nguyên ngày vẫn chưa thể tắm gội gì. Lang thang ngoài khuôn viên chùa, tôi kiếm cho mình một vị trí đủ để không bị quan sát nhiều. Gió miền cao thổi lạnh run người. Tôi thấy nhớ B. Dù đã nói chuyện với tôi nhưng tôi vẫn cảm nhận khoảng cách rõ rệt nơi anh. Lỗi nào phải của ai, chỉ là quan niệm khác nhau mà thôi.
Năm nay mẹ đi chùa nên chương trình mừng sinh nhật mẹ kèm tất niên trễ. Quà sinh nhật dành cho mẹ là bức tranh tôi tự thêu. Mẹ vui là tôi thấy hạnh phúc rồi. Vì đã hứa với B không ăn nhậu nhiều nên tôi chỉ uống một chút thôi. Tin nhắn của anh đến liên tục làm anh chị tôi phàn nàn nhưng tôi vui vì điều đó, vậy là hết giận rồi. Mọi chuyện về B làm gia đình tôi lo lắng. Tôi hiểu nhưng hãy yên tâm về Út mà, dù thế nào tôi vẫn sẽ vượt qua thôi.
Mùng 2 - đến hẹn lại lên, cả nhà tôi lại kéo nhau đi karaoke xả trét. Bạn của tôi và bạn của chị thứ cũng thấy lạ khi nghe nhà tôi có thể ăn nhậu và chơi chung như vậy. Tôi thì thấy rất bình thường. Tết là để sum họp gia đình mà. Gia đình gần gũi như vậy để xua đi cái lạnh, cái thiếu mà người ngoài chẳng bao giờ hiểu được.
Từ lâu rồi nhà tôi không mấy khi có khách. Tôi đã quen với không khí yên ắng này và nếu thay đổi chắc rằng tôi sẽ không thoải mái. Cái tính ngạo mạn và bất cần, chuộng chất lượng chứ không cần số lượng trong tôi khiến tôi như vậy. Bao nhiêu năm qua cũng đã đủ thời gian cho tôi hiểu rằng những nụ cười và những mối quan hệ thân mật giả tạo ấy chẳng đáng đồng xu nào cả, nhiều khi nó như con dao 2 lưỡi đằng nào cũng có thể làm mình đứt tay.
Giờ này ngồi trong căn phòng nhỏ của mình, hưởng thời gian cuối cùng của kỳ nghỉ Tết năm nay. Mai tôi lại bắt đầu công việc, mong rằng mọi thứ sẽ tốt đẹp trong năm mới này. Điều ước không mất tiền mua vậy thì tội gì không ước phải không? Cố lên tôi ơi, đi qua đêm tối sẽ thấy ngày nắng lên! Xin chào ngày mới, xin chào Giáp Ngọ!