Thứ Ba, 8 tháng 12, 2009

Muốn gì???


Mấy ngày qua tôi chẳng hiểu mình muốn gì nữa, cảm xúc mâu thuẫn với cảm xúc làm tôi quay cuồng với tất cả những suy nghĩ. Tìm thấy một chút ấm áp! Song, đối diện với nó tôi lại ko biết mình đang ở trạng thái nào giữa rạch ròi muốn và ko muốn có được ấm áp đó nữa. Và dường như tôi đang nghi ngờ điều tốt đẹp của cuộc sống tôi? - có đến ko nhỉ??? Những hiện thực trần tục của cuộc sống cứ phanh phui trước mắt khiến niềm tin tàn lụi dần, tôi ko mạnh dạn bước để tìm một thiên đường dưới hạ giới nữa vì điều đó chỉ có ở trong mơ. Sự thờ ơ của chính tôi với hiện thực làm tôi cảm thấy mọi điều đến hay đi cũng thế thôi và có lẽ có buồn... buồn một chút! Xin lỗi ai đó vì tôi đang nghi ngờ! nhưng cũng có thể chẳng cần phải xin lỗi?


Mùa này, bầu trời cứ trắng mờ làm cho cảm xúc mang nhiều tầng sắc thái quá! Có những sự việc diễn ra mà chính bản thân cũng ko thể lý giải vì sao... Tôi lại muốn lên Đà Lạt một mình hoặc chỉ cần nhỏ! Nhớ nhỏ!


Đôi lúc cảm thấy chát đắng, tôi muốn lãng quên một kỷ niệm... Thế nhưng, giây phút đó qua rồi lại thấy lòng ko muốn lãng quên! Ảo ảnh thì cũng mãi chỉ là ảo ảnh... Tôi bỗng thuộc về một thế giới ko thật! Ko hiểu mình muốn gì và đang ở đâu giữa những tầng trời...


Từng ngày trôi qua... cảm xúc trôi qua... nhịp thời gian rồi cũng cuốn tôi đi mãi. Thờ ơ, lạnh lùng, gần gũi... những đặc tính đó trong tôi đều có đối với cuộc sống này. Phức tạp quá đến nỗi tôi cũng chẳng hiểu mình nữa...

Thứ Sáu, 4 tháng 12, 2009

Đừng Yêu Tôi!

Đừng yêu tôi, tôi sợ sẽ làm người buồn. Đừng cho tôi cảm giác ray rứt khi ko thể đón nhận tình cảm của người. Tôi ko giản đơn như vẻ ngoài của tôi mà người vẫn thấy. Càng gần tôi, người sẽ thấy tôi xa đến nhường nào.


Đừng dành tình cảm cho tôi! Trái tim tôi ko dễ để gửi về một ai khác lúc này, đó là điều tôi biết. Tôi mong người cũng chỉ xem tôi là một người bạn, đơn giản là một người bạn, tìm niềm vui ngắn ngủi nơi nhau để lãng quên những muộn phiền kéo dài của cuộc sống.


Đừng đặt nặng tình cảm trong mối quan hệ giữa chúng ta hơn tình bạn. Tôi ko muốn một ngày nào đó tôi thấy mình là người có lỗi, tôi ko muốn người cảm thấy đó là trò chơi tình yêu mà tôi đã kéo người vào cuộc chơi. Dường như mọi mối quan hệ thật khó điều tiết cho giản đơn khi con người ta lớn!


Đừng vội vàng! Sự vội vàng có thể làm người ko thể nhận ra tình cảm của tôi dành cho người cũng chỉ bình thường như tôi đã dành cho rất nhiều người bạn của tôi. Đôi lúc tôi nghĩ, nếu như người xem mối quan hệ giữa chúng ta là một trò chơi thì tôi cũng bằng lòng vì tôi biết cuộc sống của người cũng thật buồn tẻ.


Nụ cười của người rất đẹp, đừng vì tôi mà mất đi nụ cười ấy nhé. Tôi xin lỗi nếu làm người buồn! Đừng yêu tôi!

Thứ Năm, 3 tháng 12, 2009

Phương Ấy Mùa Đông




Gió lạnh lùng ngoài ấy phải ko cha?

Đêm cố hương lòng người có ấm áp?

Dẫu xa cách... Những mùa trăng vội vã

Cha cũng chỉ là người lữ khách nơi miên viễn phương con.



Cái khoảng cách từ thời con thơ dại

Tháng ngày đầy sao nó vẫn xa xôi!

Chút hi vọng mong manh tàn lụi

Như buổi chiều nắng tắt chợt phai mau...



Thân lữ khách con đăng trình thu ấy

Hành trang đầy là tình mẹ thương yêu

Gió thổi lạnh con nghiêng về một hướng

Dĩ vãng nhòa... ngoảnh mặt nước mắt rơi.



Nơi phố thị thương mẹ chiều quạnh vắng

Chuyến đò đời chỉ bến đục lênh đênh

Ở nơi đó đâu còn nghe con hát

Đâu còn đầu hồi con đưa võng những đêm trăng



Cha trở về quê cha có vui ko?

Trên chuyến xe chiều con là người đưa tiễn

Mảnh đất cha ông con chưa từng biết đến

Nghe nặng nề, lạc bước phiêu du



Ừ thì thế! cha về quê cha nhé

Sống yên vui cho trẻ được yên lòng

Ko hi vọng, ko cầu xin chi nữa

Lữ khách buồn lữ khách lại ra đi...!!!

Thứ Ba, 24 tháng 11, 2009

Bỗng Dưng...


Bỗng dưng muốn thức trọn đêm nay. Bỗng dưng muốn nhớ, muốn nghĩ về tất cả.


Ko gian đang yên ắng vì đã qua thời gian mở đầu một ngày mới. Thời khắc bình yên của thành phố tấp nập này dường như chỉ có những giờ như bây giờ là khá tương đối. Đây cũng là lúc yên tĩnh nhất để đối diện với chính bản thân mình, mang tâm hồn mình ra soi gương, chiêm nghiệm để hiểu mình đang cảm thấy gì, đang cần gì. Nhưng, có hiểu được?


Thời tiết đã thay đổi vì mùa đông sang? Tôi ko cảm thấy mà là nhận ra sự thay đổi đó. Mỗi sáng bước chân xuống phố, dòng người qua lại nhiều màu sắc hơn bởi những chiếc áo ấm, áo khoác thay vì những đồng phục giản đơn cả về thiết kế và màu sắc theo quy định của một số công ty như những ngày trước. Chỉ có tôi là vẫn thế. Áo nhỏ mong manh, giản đơn và đôi lúc còn kết hợp với quần lửng. Gió thổi sớm mai, mái tóc nhẹ bay, cảm giác chênh vênh như là một vật nhỏ bé đậu trên mái tóc ấy. Mùa đông ko lạnh có phải là mùa đông ấm áp? Dường như ko hẳn là vậy...


Tối nay gặp bạn cũ. Bước đi của thời gian được cảm nhận rõ rệt trong phút giây này. Im lặng nhé để lắng nghe! Thật nhẹ, thật nhẹ dòng thời gian trôi và hình thành mọi khoảng cách trong cuộc sống của con người cả khoảng cách ko gian lẫn khoảng cách tâm hồn. Thế nhưng, bỗng dưng tôi nhận ra rằng tôi vẫn muốn góp nhặt những gì đã qua trong đời mình. Đừng! Đừng đánh rơi tôi, kỷ niệm ơi!


Miền Bắc đang lạnh. Bỗng dưng trong lòng ko yên, muốn gọi ra ngoài đó nhưng lại ko muốn tâm trạng nặng nề vì nhiều thứ. Ko biết người tôi đang nghĩ có dành đôi phút nhớ đến miền Nam khi đã gần cuối cuộc đời mà chỉ sống cho chính mình? Chạnh lòng!


Trưa nay, bỗng dưng nằm mơ. Mơ thấy một người mà có lẽ ko nên mơ. Một con người ko biết vô tình hay cố ý, phũ phàng gây nên nỗi đau của những vết thương ko phải bằng dao. Vì giấc mơ mà nỗi nhớ lại về làm con tim tội nghiệp thêm. Đôi lúc nhủ lòng quên đi nhưng sâu thẳm lại ko muốn quên một điều gì cả. Gác nỗi nhớ qua một bên như mình đã quên vậy. Lại bước!


Những mối quan hệ gần đây làm cho cuộc sống thay đổi mà đến bây giờ vẫn chưa biết đó là thay đổi tốt hay ko được tốt. Tôi đã giả vờ vui biết đâu sau này tôi lại còn giả vờ hạnh phúc, giả vờ đau khổ, giả vờ ghen và giả vờ... yêu!

Thứ Ba, 17 tháng 11, 2009

Thêm Một Lần Nữa...

Tôi về quê nội. Đây là lần đầu tiên về với cái nơi mà có lẽ người ta gọi đó là quê quán của tôi nhưng còn tôi thì chưa bao giờ gọi nó là quê của mình cả. Ngày tôi ở đó, gió bấc tràn về. Miền Bắc đã chớm đông! Đứng trên mảnh đất của một tỉnh thuộc đồng bằng Bắc Bộ tôi lại thấy nhớ đến đất Tổ vua Hùng - cái nơi tôi được sinh ra và sống những năm đầu đời, nơi quê ngoại nghèo khó mà thân thương với những tháng ngày đẹp đẽ khó quên trong ký ức thơ bé, nơi tôi được nhận tình cảm của bà ấm áp biết bao mà cũng thật là ngắn ngủi!


Lần đầu tôi về quê nội ko phải là một chuyến viếng thăm bình thường mà là cuộc đối đầu bằng lý lẽ với cả dòng tộc bởi con mắt thành kiến của họ hàng khi nghe một chiều về mẹ và anh chị em tôi. Hành trình đi về cũng là một cửa ải đầy khó khăn. Tôi đã phải đối diện với cái quá khứ mà tôi ko bao giờ muốn nhìn lại và nước mắt tôi rơi dù tôi ko muốn thế - tôi ko muốn yếu đuối trước họ. Cha tôi giờ ở lại quê. Ko biết có trở lại miền Nam? - Thêm một lần nữa tiễn đưa? Có lẽ... tôi mất cái mà thật ra tôi chưa bao giờ có! Như thế có trút đi gánh nặng? - Ko có gì đảm bảo. Tôi ko buồn, ko vui, chỉ là một sự lặng im trống rỗng nhìn vào bầu trời xa xăm trắng mờ của tiết trời vào đông. Nghĩ gì?


Cha tôi cũng im lặng, giống như người già đãng trí. Thế nhưng, tôi biết cha tôi đang giả vờ. Nhìn hình ảnh ấy, tôi khóc. Chẳng đưa ra được nguyên do của những giọt nước mắt ấy... Cuối cùng, tôi cũng quay bước đi trong buổi tối lạnh trời gió bấc. Bước chân tôi ko vướng bận gì nhưng chẳng thể dứt khoát, cũng chẳng nhẹ nhàng. Tháng ngày tới sẽ ra sao? Dường như, với tôi quanh năm chỉ có mùa đông!

Chủ Nhật, 8 tháng 11, 2009

Say?

Uống một chút đã say chưa? Lâu rồi, khuya nay lại ngồi nhậu với Rùa Con. Chẳng thích nhậu nhưng sao lại cứ uống? và đôi lúc sao lại thèm được say thật là say? say ko còn biết mình đang ở đâu giữa trời đất nữa.


Trăng già, đã già rồi. Ngắm trăng khuya có lạnh ko? - Dường như chỉ cảm thấy nỗi man mác, mênh mông xa vời vợi.


Ko còn tiếng động, chung quanh là nhịp thở đều đều của những người đã làm việc mệt mỏi cả ngày qua. Sự yên tĩnh làm nhớ nhiều hơn hay do một tí men vừa uống mới rồi?


Nhớ mẹ, nhớ 2 chị và cháu! nửa muốn về, nửa ko.


Nhớ bạn! những người cả rất quan tâm cả rất vô tâm với mình nhưng đều là những người quan trọng đối với cuộc sống tinh thần của chính bản thân.


..............................


Nhớ sự bất lực của mình! Nực cười!


Rùa Con say rồi. Ghẹo bạn trai cũ. Vẫn là kẻ lắm trò như vậy. Hôm nay, Rùa Con buồn! Lại là chuyện liên quan đến tình yêu. Chia tay hỏi ai vui cho được trừ kẻ đó là kẻ vô tâm thôi. Nhưng, xét lại thì đàn ông là động vật lạnh lùng, trốn tránh ko dám đối diện với sự thật trong tình cảm. Khi tán tỉnh thì mỗi người một cách nhưng khi muốn ra đi thì lại có một điểm chung - Im lặng. Họ ít khi mở miệng nói lời chia tay trước vì sợ tội lỗi. Giống như ko dám cầm dao đâm người bạn mình mà lại có những thái độ thờ ơ khiến cho người phụ nữ tự cầm dao đâm chính con tim mình dựa vào chính đặc điểm là cái kiêu hãnh của người con gái. Họ im lặng ra đi, làm như chưa bao giờ đến. Ai tự dằn vặt mình? Khổ đau mình mình? Mất hi vọng và niềm tin?


Còn thời gian để ngủ 3h nữa thôi. Biết kỹ như vậy thì chắc còn tỉnh lắm? Qua tháng sắp xếp về vì mẹ mới gọi điện dặn như vậy. Đối diện với cái quá khứ mà tôi nửa muốn rũ bỏ nửa ko vì còn đọng lại hình ảnh anh trai trong những ngày ấy. Ôi! giá như là kẻ vô tình! Hay cứ giả vờ đi?


Vào với tổ ấm thôi và mơ những ngày nắng lên. Wish...!!!

Thứ Sáu, 6 tháng 11, 2009

Viết Cho Ngày Ko Nắng Ko mưa


Không lang thang tìm nỗi chơi vơi


Mà cô quạnh vẫn lùa từ vạn hướng


Bầu trời xa chẳng xanh màu hi vọng


Chỉ trắng mờ những ảo ảnh mong manh


 


Ngừng nhịp thở nghe đời vẫn chảy


Dư âm nào tiếng não nuột buông lơi


Trăng khuyết rồi đầy... Tháng ngày lặng lẽ


Hoa nở vô hồn - ong bướm dửng dưng...


 


Thì lạnh lùng đi hỡi gió hỡi mây


Cũng chỉ như dao làm vết thương chảy máu


Giản đơn thôi... đời là thế đó


Chán trần thế rồi cung quế mở lối ko?