Mấy ngày qua tôi chẳng hiểu mình muốn gì nữa, cảm xúc mâu thuẫn với cảm xúc làm tôi quay cuồng với tất cả những suy nghĩ. Tìm thấy một chút ấm áp! Song, đối diện với nó tôi lại ko biết mình đang ở trạng thái nào giữa rạch ròi muốn và ko muốn có được ấm áp đó nữa. Và dường như tôi đang nghi ngờ điều tốt đẹp của cuộc sống tôi? - có đến ko nhỉ??? Những hiện thực trần tục của cuộc sống cứ phanh phui trước mắt khiến niềm tin tàn lụi dần, tôi ko mạnh dạn bước để tìm một thiên đường dưới hạ giới nữa vì điều đó chỉ có ở trong mơ. Sự thờ ơ của chính tôi với hiện thực làm tôi cảm thấy mọi điều đến hay đi cũng thế thôi và có lẽ có buồn... buồn một chút! Xin lỗi ai đó vì tôi đang nghi ngờ! nhưng cũng có thể chẳng cần phải xin lỗi?
Mùa này, bầu trời cứ trắng mờ làm cho cảm xúc mang nhiều tầng sắc thái quá! Có những sự việc diễn ra mà chính bản thân cũng ko thể lý giải vì sao... Tôi lại muốn lên Đà Lạt một mình hoặc chỉ cần nhỏ! Nhớ nhỏ!
Đôi lúc cảm thấy chát đắng, tôi muốn lãng quên một kỷ niệm... Thế nhưng, giây phút đó qua rồi lại thấy lòng ko muốn lãng quên! Ảo ảnh thì cũng mãi chỉ là ảo ảnh... Tôi bỗng thuộc về một thế giới ko thật! Ko hiểu mình muốn gì và đang ở đâu giữa những tầng trời...
Từng ngày trôi qua... cảm xúc trôi qua... nhịp thời gian rồi cũng cuốn tôi đi mãi. Thờ ơ, lạnh lùng, gần gũi... những đặc tính đó trong tôi đều có đối với cuộc sống này. Phức tạp quá đến nỗi tôi cũng chẳng hiểu mình nữa...