Thứ Năm, 20 tháng 7, 2017

Đến lúc cần nghỉ ngơi

Lần đầu tiên nhập viện bằng đường cấp cứu. Không nghĩ mình bị bệnh nặng vậy nên đi có một mình, cuối cùng bác sĩ phải lo phục vụ hết thay cho người nhà.
Tôi phát hiện ra mình vẫn thích nằm cạnh ô cửa sổ như ngày nào. Nhớ khoảng không gian nhỏ bé qua ô cửa sổ ngày xưa, những buổi tối trăng soi chiếu xuyên qua tán điều gió đưa lá xào xạc. Giờ nằm đây, nhìn ngọn hoàng lan ngoài khuôn viên bệnh viện, mưa bay bay. Lòng có gì đó như chùng xuống, miên man lại có gì đó như tái sinh có lẽ là nhờ màu xanh non của những chồi non đang tắm mát.
Đêm qua xin về nhà với con. Con bé thấy mẹ về reo lên mừng rỡ rồi đổi ngay mếu xệch để ăn vạ. Khi phụ nữ một mình thì phụ nữ càng phải mạnh mẽ. Ôm con vào lòng vỗ về cho nó ngủ, tôi thầm cầu cho sức khỏe mau hồi phục. Đúng là sợ nhất khi mẹ bệnh bởi mẹ bệnh rồi thì còn sức đâu mà chăm con. Cũng may là đã cho con đi trường chứ không thì ngững ngày như thế này ai chịu nổi độ quấy phá của nàng ta đây.
Thì vẫn biết theo thời gian mọi thứ sẽ qua hết nhưng để qua hết thì cũng tủi và mệt không biết bao nhiêu lần.

Thứ Hai, 17 tháng 7, 2017

lảm nhảm bước đầu

Bắt đầu nếm trải đời sống của một công nhân. Đi làm là để kiếm cái mà cắn, thật tình tôi không mấy quan tâm đến những chuyện chẳng liên quan gì mình nhưng tai không điếc, mắt chẳng mù nên vẫn nghe thấy, vẫn nhìn thấy để về nhà lại lên đây lảm nhảm. Từ chuyện anh bảo vệ nạt nộ công nhân mới không đi vào một hàng, lại đến chuyện chuyên gia người Đài Loan suốt ngày quát tháo bằng thứ tiếng chả ai hiểu, rồi lại chuyện cán bộ nói trên đầu trên cổ công nhân, đến những điệp viên đi săn ảnh, sơ sẩy là ngày hôm ấy hình ảnh lỗi lầm của mình nằm trong tay cấp trên ở văn phòng, nhẹ thì cảnh cáo nặng thì sa thải. Đi làm thôi mà, bất quá thì nghỉ chứ làm gì mà xỉa xói người khác dữ vậy hè? Tôi đồng ý có người do người ta không muốn sa thải nhân viên nên người ta hay la làng như vậy nhưng số ấy được bao nhiêu và không phải điều gì cũng có giới hạn? Một ngày đầu tuần thật kinh khủng với toàn tiếng la ó, những câu hỏi chất vấn và những ánh mắt soi mói kiểm tra. Bệnh sốt mấy ngày chưa khỏi tôi cũng không dám nghỉ vì cái mác người mới. Hôm nay có công nhân được cán bộ cho dọn nhà vệ sinh vì ngồi lâu ngoài toilet, hỏi ra mới hay là chị ấy sốt. Thiệt khổ! Hôm trước tôi sốt và mắc ói, cũng may là không đi ra ngoài lâu chứ không thì cũng chảng khá hơn đâu.

Đó là chuyện với cấp trên, còn chuyện với đồng nghiệp cũng muôn hình vạn trạng. Đại loại là thị phi nó thể hiện rõ nét đến sống động. Từ trước đến giờ tôi không thích việc dèm pha chuyện của một ai đó thế nên tôi không cảm thấy có nhu cầu kết thân với bất kỳ ai vì rất nhiều thứ cần phải tương tác sau đó. Và người hay chê bai, hay nhìn mọi thứ u ám cũng không nên chơi thân. Ở nơi này, công nhân rất hiếu chiến, sẵn sàng chửi thề và lao vào oánh lộn như đi chợ. Tôi chợt nghĩ, liệu mấy anh bảo vệ, mấy cán bộ hay bà chuyên gia ko quát tháo thì có nói nổi họ không? Thôi thì cơm ai người ấy ăn, việc ai người ấy làm, cuộc đời ai người ấy sống. Tôi cứ làm phần việc của mình và nhớ con thôi. Mong cho mau khỏi bệnh, bệnh tật làm sao có sức mà lo cho con.


Thứ Tư, 12 tháng 7, 2017

uất

Ngày đi xin việc được nhận vô thử việc luôn, mùi hóa chất từ vật liệu làm giày xộc lên làm tôi chóng mặt. Nghĩ đến việc hôm nay sẽ đón con trễ thấy thương thương nó sao đó. Trưa ở lại nhà ăn của công ty, không ngủ được, lấy điện thoại xem video của con lại ứa nước mắt. Bây giờ mẹ đi kiếm đường sống cho mẹ con mình nên phải cố gắng thôi con ạ.
Chiều tan ca, vội chạy ra khỏi công ty để về đón con thì bị 113 vịn. Thật là u ám!
Tối về nhà, bố của con nhắn tin yêu cầu hỏi vụ camera trường học. Bận đủ việc nên uhm để trả lời thì rep là "nhắn tin lịch sự vãi lồn". Đến lúc này thì điên rồi. Có vẻ như anh cho rằng mình ở thế trên cao nên khi giọng ra lệnh hay ban phát thì bình thường còn người ta nói với anh phải 1 tiếng dạ 2 tiếng vâng. Anh nói anh thương con, lo cho con, vì con .v.v. Thương con thì lúc con ở gần sao anh không dành thời gian cho con. Anh viết trên fb của anh tôi lừa anh trong cuộc hôn nhân. Không biết tôi lừa anh để được gì mà đúng hơn là anh lừa tôi mới phải chứ. Chuyện tình cảm ngày xưa anh đã nói dối không biết ngượng bao nhiêu lần? Tôi lừa anh để từ bỏ mọi thứ ra đó sống bơ vơ sao? Để rồi từ một chủ quán cà phê tôi trở thành một người xin việc mới chỉ là cô công nhân quèn trong nhà máy chứ không dám mơ gì cao hơn? Đám cưới tôi đòi hỏi gì anh không hay đến thứ cần có đối với cô dâu cũng không có? Anh muốn được theo phong cách của mình tôi cũng thông cảm. Nhưng dường như thứ nào dễ có thì người ta không biết trân trọng. Thế nên anh vẫn yêu game và các cuộc vui hơn vợ con mình. Không hiểu sao anh lại cảm thấy anh làm chồng tốt rồi khi anh cứ để nước mắt vợ lăn ngay từ trong ngày cưới cho đến tận bây giờ. Không hiểu anh thuơng vợ con đến thế nào mà cuối cùng vợ phải quyết định ra đi? Ngày xưa tôi thương anh vì nghĩ số phận ngược đãi anh nhưng bây giờ tôi lại nghĩ tại anh mà số phận anh như vậy và tôi tự thương mình nhiều hơn. Có lẽ không cần phải dõi theo nhau làm gì nữa bởi trong mắt anh chỉ có sự coi thường dành cho tôi.

Thứ Sáu, 7 tháng 7, 2017

Khoảng Lặng

Tạm biệt nhé những ngày đã cũ
Dấu chân trần trên cát tuổi đôi mươi
Hoa cuối mùa xin gửi nguồn hương sắc
Trở về đời không tuổi, không tên

Chỉ còn đó nỗi buồn len lén
Vén rèm thưa trăng tỏ trăng mờ
Đi qua hết dại khờ thấy mình đã cũ
Giọt ngậm ngùi rơi trên cỏ Giêng Hai

Trăng nguyên tiêu còn đổ xuống bờ vai?
Gió ve vuốt tóc mây sợi dài sợi ngắn?

Phải thế chăng điều còn lại là khoảng lặng?
Trong vi vu tiếng gió qua trời?

Chủ Nhật, 2 tháng 7, 2017

Vạn Sự Khởi Đầu Nan

Cho Su đi học 1 tuần rồi mà vẫn chưa quen gì hết, bữa nào cô giáo cũng gọi điện lên trường đón về vì quấy hoặc không chịu ăn. Mẹ tập cho Su ban ngày không ti mẹ để dễ gửi trường, Su thèm sữa mẹ khóc ra rả nghe xót dễ sợ. Ngày nào đón Su từ trường về đều thấy Su nức nở. Biết làm sao được Su ơi, trước sau gì con cũng phải trải qua giai đoạn này dù ở bất cứ đâu. Thương con nhưng mẹ đành phải chấp nhận. Con đi học được thì mẹ sẽ đi kiếm việc làm để còn tự nuôi sống hai mẹ con mình và phòng khi ốm đau, bệnh tật nữa. Khi con lớn con sẽ hiểu, sống là phải tự đi trên đôi chân của mình, không nên và cũng không thể dựa vào bất kỳ ai.
Tối hôm kia Su sốt, nắm bàn tay nhỏ bé của con mà thương con đứt ruột. Theo lẽ thì 2 bàn tay sẽ không bên nào phải chơi vơi nhưng bây giờ tay Su chỉ có một bên nắm. Khi nghĩ đến đó mẹ thấy nước mắt mình lăn giống như nước mắt cũng tự nhiên lăn không thể ngăn lại trong suốt hành trình bay hôm ấy. Ôm Su chặt hơn vào lòng, chỉ mong rằng mẹ không bé nhỏ quá cho việc chở che cho đứa con bé bỏng của mẹ. Mẹ vẫn nói với ngoại, nếu là người phụ nữ sống cùng nền văn hóa và có tình cảm với nhau, bố con sẽ là một người chồng tốt.
Hôm nay, mẹ phạt đòn Su. Nhìn thấy da con ửng đỏ mắt mẹ lại rưng rưng. Nhưng thà mẹ đánh con đau còn hơn để có ngày con bị quạt chém. Mẹ xin lỗi Su vì mẹ không dịu dàng! Mẹ biết có đôi lúc mình nóng một cách thái quá. Thế nhưng, mẹ cũng đang trên con đường hoàn thiện bản thân mình, hãy làm động lực để giúp mẹ con nhé!
Sắp tới, mẹ chưa biết mình sẽ làm gì nhưng có lẽ chỉ là một công việc đơn giản, mức lương đủ để chi tiêu và để đủ thời gian mẹ bên Su trong những lúc Su cần. Một người phụ nữ làm hai nhiệm vụ một lúc chắc là sẽ nhiều thiếu sót nhưng cùng cố gắng với mẹ Su nhé. Cố gắng thích nghi nghe con gái yêu của mẹ. Mẹ biết rằng sẽ rất nhiều khó khăn như thế này nhưng không thể tránh khỏi đôi lúc cảm thấy mệt mỏi. Trong chuỗi bận rộn không tên vẫn len lỏi vào lòng mẹ những nỗi nhớ, chỉ là không đủ thời gian không đủ điều kiện để chúng lên ngôi. Mẹ giờ lo nhất cho Su của mẹ. Mong rằng con của mẹ sẽ mau chóng quen và cứng cỏi hơn. Rồi sẽ ổn cả. Mẹ vẫn tự động viên mình như vậy để bước tiếp. Ngày mai trời lại sáng thôi.

Thứ Hai, 26 tháng 6, 2017

Cho tháng 6 qua đi


Anh có lẽ mãi mãi không bao giờ hiểu vì sao tôi ra đi.
Đọc stt mới của anh định pm một vài điều xong lại thôi bởi với cách nghĩ ấy của anh thì nói có hàng trăm vạn điều cũng vậy và trước giờ cũng đã nói quá nhiều rồi. Ừ thì tôi xấu xa, bạc bẽo. Nhưng anh có cần rêu rao lên cho cả thiên hạ nghe như một thành tích?
Bé con của tôi vào ngoại cũng được hơn 10 ngày, nó đã dần thích nghi với cuộc sống hiện tại. Tôi nghĩ nó cũng biết nhớ nên vẫn chỉ hình cưới trên tường cho nó xem. Con bé giờ chỉ có thể nhìn hình và gọi ê a như thế. Nghĩ thương con tôi lại bấm máy gọi, tôi muốn cho con có thể nghe được giọng của cha mình. Dù thế nào đi chăng nữa, tình phụ tử vẫn là mãi mãi và tôi biết rằng anh cũng sẽ rất nhớ con. Xa xôi như vậy là thiệt thòi cho cả đôi bên rồi.
Mọi chuyện rồi cũng là quá khứ. Giọt nước mắt chỉ lăn trước mặt người biết sẻ chia. Guồng quay cuộc sống vẫn cứ tiếp tục, có những điều sẽ quên và có những điều còn nhớ.

Thứ Hai, 12 tháng 6, 2017

Cho một ngày hôm nay

Tất cả sẽ chỉ còn trong quá khứ khi ngày mai đến. Tôi sẽ rời khỏi nơi đây, rời khỏi cuộc đời anh. Cõi lòng đã tan nát giờ dường như thản nhiên quá đỗi. Tôi đã cố gắng nhưng không thể nên đành buông xuôi. Anh chưa bao giờ cảm thấy hài lòng về tôi và tôi chắc rằng anh luôn so bì tôi với người cũ thế nên trước khi tôi sinh khoảng 2 tháng anh vẫn tìm người ta. Thật ra tôi không khắt khe lắm với những chuyện trong quá khứ, tôi vẫn có thể cảm thông nếu nói cho tôi biết mọi chuyện bằng sự tôn trọng giá trị của tôi với cuộc đời anh và đừng dối gạt tôi như mình rất chân thành. Anh không muốn nói chuyện với vợ bởi bận rộn với những đam mê riêng mình nhưng lại dành thời gian cho việc tìm người cũ tâm sự, thế nên tôi có là gì đâu để tồn tại trong cuộc đời anh. Giờ tôi ra đi để trả anh cho đam mê và những tình yêu cũ. Lòng tin của tôi với sự chân thành của con người đã mất. Tôi sẽ trở lại nơi có những người cần tôi, yêu tôi nhưng không phải là tôi của ngày hôm qua nữa. Tối nay, bố chồng tôi nói thấy tôi vui vẻ trong hoàn cảnh này, tôi chỉ im lặng. Gào khóc để làm gì? Ai sẽ thương tôi? Tôi nhận ra một điều giải thích chỉ là vô nghĩa khi trong đầu người ta đã mặc định mình là như vậy nên ai nhận xét gì cũng được, tôi không có ý kiến. Và tương tự, việc anh nói người nhà anh tình cảm cũng chỉ là do anh nói thôi. Chiều nay, anh lại một lần nữa khẳng định tôi chẳng có giá trị gì đối với người thân anh khi nhấn mạnh họ hàng anh đến chơi chỉ là vì con anh thôi không phải vì tôi, thật ra, tôi không cần anh nói những điều ấy. Thôi đó, cho một ngày nặng nề nữa trong chuỗi u ám đời mình rồi sau đó hãy kết thúc ngay đi. Tôi sẽ thôi không hờn trách để bản thân mình nhẹ lòng. Anh hãy sống tốt với những gì anh chọn lựa nhé!