Thứ Ba, 19 tháng 7, 2016

Cho một niềm tin

Cái nóng oi bức của mùa hè đầu tiên ở miền Bắc nhiều lúc tưởng chừng không còn có thể chịu nổi. Thời gian trôi đi thật nhanh, thế là tôi đã xa miền Nam cũng khá lâu rồi. Ngày xưa chỉ nghe người ta nhắc đến thời tiết khắc nghiệt của miền ngoài nhưng giờ thì thực sự được sống và được cảm nhận từng chút một.
Tháng 6 âm lịch đến và sẽ đi có nhiều ngày để nghĩ: Là thời gian họp mặt chị em trong giỗ bà ngoại ngày xưa. Là nỗi buồn dai dẳng 8 năm khi anh trai tôi đi mãi mãi. Là 100 ngày của anh rể lớn trong năm nay. Là sự có mặt của đứa cháu thứ 2 trong gia đình. Là sự chờ đợi của tôi để nhìn thấy tình yêu bé bỏng chào đời. Guồng quay của cuộc sống mới đã cuốn tôi theo. Nỗi nhớ cho những ngày đã cũ vẫn luôn ấp ủ. Gia đình lớn là tình yêu và nỗi buồn. Những giọt nước mắt có thể vẫn còn lăn cho suốt một đời người với những điều không thể trọn vẹn được. Chỉ là khoảng trống buồn sâu sắc dần quen trong từng ngóc ngách tâm hồn. Giờ thì chẳng thể uống cạn như ngày xưa đã từng. Có những thứ đã ngoài tầm kiểm soát.
Dạo này thời tiết khó chịu, tình yêu bé bỏng của tôi cũng không còn yên như trước, những cơn đau nhẹ xuất hiện, những lúc giẫy đạp của bé con làm tôi mệt mỏi diễn ra thường xuyên, bước chân ngày càng nặng nề. Mặc dù vậy, tôi cảm thấy mình hạnh phúc, hạnh phúc thiêng liêng của những ai được làm mẹ. Không còn bao lâu nữa con của tôi sẽ chào đời. Những bỡ ngỡ và lo lắng là điều không thể tránh khỏi. Tôi hi vọng mọi thứ sẽ ổn. 
Còn về cuộc sống này, không thể có gì hoàn hảo. Có lẽ sống là phải biết chấp nhận.
Tôi đã thấy được nhiều điều khiến tôi đau lòng nhưng đã là con người thì không ai có thể vượt qua giới hạn của con người được. Và người kia, nếu biết cặn kẽ những sự thực thì cũng sẽ đau lòng không kém tôi. Tuy nhiên, những nỗi buồn mà người ấy trải đã là đủ cho chính sự ích kỷ của người ấy rồi. Thật ra người ấy có nên trách, nên hận ai không? Sự chọn lựa của người ấy dẫn đến như vậy sao lại đổ lỗi lên người khác? Vừa muốn trọn vẹn với những ý nghĩa gia đình lại vừa muốn giữ một người mà bản thân không có lời hứa chắc chắn há chẳng phải là ích kỷ sao? Khi đã biết rõ mọi thứ rồi, tôi không thể vui vì kết quả đúng là chọn lựa cuối cùng có sự can thiệp của lý trí nhưng tôi biết rõ ràng mình nên như thế nào với những điều đã cũ ấy. Đừng bao giờ quá tin vào những gì mình nghe thấy cả tôi và người ạ. Sự ngốc nghếch của chúng ta là quá tin vào chân, thiện, mỹ mà mình mơ trong khi mọi thứ đều có giới hạn. Tất cả đã thay đổi về diện mạo và tính chất. Sự khắc nghiệt của quy luật cuộc sống này không nhường chỗ cho bất cứ điều gì.
Tôi giờ đã thích nghi với cuộc sống hiện tại. Quá khứ có thể là không thỏa đáng đối với chính mình nhưng dù sao thì cũng đã qua rồi. Người đàn ông của tôi có thể không phải là người lãng mạn, cũng chẳng ngọt ngào nhưng anh sống tình cảm và cũng quan tâm nhiều đến mẹ con tôi theo cách của anh. Hạnh phúc thật giản đơn khi bàn tay anh lau những giọt mồ hôi đầm đìa trên khuôn mặt tôi vì thời tiết khắc nghiệt. Những ngọt ngào lan tỏa cảm xúc khi đang nằm ngủ lại có bàn tay quen thuộc xoa bóp đôi chân phù bị tê giữa đêm khuya. Và nhiều việc nữa mà với một người đàn ông khác có thể sẽ khó khăn nhưng với người đàn ông của tôi thì sẽ làm cho tôi ngay khi tôi cần. Cuộc sống vẫn còn rất nhiều khó khăn trước mắt nhưng tôi tin khi chúng tôi cùng cố gắng thì tất cả rồi sẽ ổn theo một chiều hướng tốt đẹp.

Chủ Nhật, 26 tháng 6, 2016

Khi tâm hồn là một hố sâu

Nhiều sự thật khiến người ta trơ như phiến đá bởi bẽ bàng đến lặng người. Tự thấy chua chát để phải cười khẩy chính mình. Biết làm sao được vì với người ta giá trị của mình đã từng chỉ là một con rối kệch cỡm.
Tan hết niềm tin và hi vọng. Một sự im lặng tưởng chừng như bình thường nhưng lại chẳng bình thường. Sẽ chẳng còn gì nữa ngoài yêu cầu rất giản đơn "chịu trách nhiệm với những gì mà người ta đã xô đẩy". Sẽ là không bao giờ tha thứ nếu như tiếp tục gieo rắc vào lòng những nỗi đau.
Sáng nay chị sinh. Không biết mặt cháu mình ra sao. Niềm vui và nỗi chạnh lòng cứ đan xen như thế. Giả sử thời gian quay trở lại thì sao nhỉ? "Tôi thương người còn ai thương tôi?"

Thứ Ba, 17 tháng 5, 2016

Phải nghĩ và tin thế nào đây?

"Đến một lúc nào đó, người ta không thể làm gì khác ngoài lặng im"
Tôi không nhớ tác giả của câu nói này là ai nhưng chỉ nhớ đã có lần đọc được nó trên facebook của anh Cà Phê Sữa, người đàn ông đã một lần đổ vỡ, rất nghệ sĩ và có một thế giới riêng mà khiến người tiếp xúc cảm thấy dễ gần nhưng lại khó chạm. Mỗi người đều có những nỗi buồn riêng và có những nguyên nhân khác nhau để dẫn đến những kết quả mà người ta có thể nhìn thấy. Tuy nhiên, tôi đã nói, nếu không sống cuộc sống của người khác thì đừng vội phán xét bất kể điều gì. Niềm vui và nỗi buồn của cuộc sống đến và đi rồi cũng vậy, lặng lẽ như thể một điều rất bình thường, chỉ có người mang những cảm xúc ấy tự hiểu nó như thế nào trong lặng im mà thôi, bởi dù có tả người khác cũng không thể hiểu hết được, trừ khi người nào đó cũng từng rơi vào một trường hợp tương tự thì mới có thể phần nào hiểu những cung bậc thăng trầm ấy.
Có những lúc bất cứ ngôn từ nào cũng chẳng đủ để nói nên có nói ra thì không có tác dụng gì hoặc thậm chí sẽ có kết quả tệ hơn bởi người khác không thể hiểu đúng.
Một người được đánh giá là tốt hay không tốt dường như phụ thuộc vào văn hóa của người đánh giá. Tôi không mấy quan tâm những người không quan trọng nghĩ gì về mình nhưng điều tôi thấy sợ và ghét là người tôi quan trọng thì lại quan tâm điều đó. Mỗi người một số phận, nếu tôi sống dựa vào cách nhìn của người khác thì có lẽ giờ đây tôi đã chết ngập ngụa từ lâu trong cái hố thẳm của miệng đời.
Anh đã nghĩ về tôi với những liên tưởng thật không hay ho tí nào. Những quy chuẩn đạo đức gán ghép một cách mặc định và phán xét. Ở đâu là bản chất? Tự nhiên tôi cảm thấy những bước chân mình quá nặng, những cố gắng dường như trong vô vọng. Tôi đã phải khác rất nhiều nhưng rồi thì sao?
Những gì tôi bắt gặp trong thế giới mà anh gìn giữ khiến tôi không ngờ. Tôi không nghĩ con người là hoàn hảo nhưng tôi cũng không nghĩ với những nguyên tắc mà anh nói anh lại là như vậy. Rồi lại thêm những hình ảnh khác nữa đập vào mắt tôi. Một thời của anh còn tiếc nuối thế sao? Ai cũng có quá khứ, điều gặm nhấm tôi không phải là quá khứ mà là hiện tại, hiện tại là sự thờ ơ hoàn toàn của anh trước câu hỏi của tôi. Tôi cảm thấy thương cho giá trị thực và buồn cười chính mình.
"Đến một lúc nào đó, người ta không thể làm gì khác ngoài lặng im". Tôi lặng im với sự lẻ loi hoàn toàn của tâm hồn. Tôi có thể tin được nữa không những gì mình từng nghe thấy? Bầu trời cũng từng lung linh lắm nhưng ai nghĩ cơn gió sẽ cuốn cát bụi bay vào trong mắt biếc? Shine đã nói tôi, khi có những mâu thuẫn, nếu thực tâm quý trọng thì hãy mở vòng tay ra, bởi cái ôm nối liền bao khoảng cách và điều đó đúng là sự thật. Nhưng giờ đây, với sự lẻ loi trong tâm hồn tôi, trước vòng tay đóng chặt, tôi thấy một mùa đông về trong những ngày đầu hạ ngột ngạt, oi bức.
Suy nghĩ của lý trí, tình cảm của con tim đều là như vậy, với anh tôi còn gì?


Thứ Bảy, 14 tháng 5, 2016

Gửi một người đã trở thành xa lạ

Nàng,
Có lẽ ta gọi nàng là "người đã trở thành xa lạ" vẫn còn nhẹ nhàng so với những gì nàng cảm nhận về mối quan hệ của chúng ta hiện giờ. Ta biết, có những lúc nàng dùng những từ rất nặng nề để nói về ta. Nếu ta nói ta không nghĩ gì thì chính là ta tỏ ra cao thượng quá, kiểu đó rất kệch cỡm bởi mỗi con người chúng ta sống đều có những ích kỷ riêng mình, chỉ là chúng ta không công nhận điều đó mà thôi.
Ta không liên lạc với nàng từ ngày anh K nói nàng yêu cầu đừng liên lạc nữa không phải vì ta xấu hổ hay nghĩ mình có lỗi với nàng mà là vì ta không muốn nàng đau. Khi một sự việc bất ngờ xảy ra, người ta không thể tránh khỏi những cú sốc và ai cũng cần có thời gian để bình tâm lại. Ngày trước, ta định nói với nàng nhiều thứ nhưng ta lại kìm lại bởi ta sợ những điều ta nói cho nàng biết sẽ tổn thương nàng nhưng thực chất thì nào có thể tránh được tổn thương khi sự việc không thể khác được. Nàng có cái ngạo nghễ của nàng và ta cũng vậy. Thời gian đã trôi qua không còn ít nữa nhưng sự bình tâm không đến với nàng mà chỉ là những cay nghiệt đọng lại. Ta không bào chữa gì cho sự việc bởi ta nghĩ điều đó là không còn cần thiết. Có những điều mà nếu nàng cứ giữ vững những suy nghĩ như thời gian qua thì mãi mãi nàng sẽ không bao giờ hiểu chúng. Hãy công bằng nhìn nhận mọi việc mặc dù có thể khi nhìn nhận lại nàng sẽ thấy uổng phí công chờ đợi của chính mình. Nhưng ta nhắc nàng rằng không ai ép bản thân mình cả, bỏ qua cho người chính là bỏ qua cho mình, nàng được gì khi kết tội người khác? Đại Kỷ Nguyên - Epochtimes Vietnam có viết một câu rằng "vẫn luôn có một lối thoát cho tâm hồn, chỉ là bạn đã sẵn sàng tiếp nhận nó hay chưa mà thôi".
Còn riêng giữa chúng ta, nàng đã gần ta bởi điều gì? Liệu có thực sự người tổn thương chỉ là nàng? Thời gian mà chúng ta trải qua chỉ vì một người mà nó trở nên vô nghĩa thế sao? Vậy, điều nàng dành cho ta có thực quý như nàng nói? Ta biết, khi người ta thấy đau thì bản thân người ta chỉ nhìn chăm chăm vào nỗi đau của mình, mấy ai có thể công tâm mà nhìn nhận sự việc chứ đừng nói nhìn nhận mọi thứ bằng ánh mắt vị tha. Thế nên, ta đã cảm thông với những câu từ khó nghe mà nàng dành tặng ta không ít ấy.
Giờ đây, ta đã có một sự chọn lựa cho số phận của mình và sống vì chọn lựa ấy. Ta không còn thời gian để đau đáu về nàng đó là sự thật. Nếu nàng cứ chìm đắm vào những thứ đã cũ thì không ai cứu nàng được nàng biết không và người đau khổ vẫn là nàng. Ta đã từng nói nàng hãy thương nàng đi trước đã. Có thể bây giờ nghĩ lại câu nói ấy nàng sẽ nhếch mép cười nhưng cũng chẳng sao. Nàng hãy cứ làm những gì nàng muốn cho thỏa lòng rồi quẳng hết đi mà sống cho tốt vào, không thương mình thì làm sao có thể thương ai được chứ.
Và điều cuối cùng ta muốn nói: nàng có thể hận người ấy bởi giữa nàng và người ấy có những nợ nần mà ta không thể hiểu hết được còn với ta, nàng không đủ quyền, đủ phép để nói hận ta đâu. Mà hận người thì kẻ đau chính là mình nàng ạ.
Tạm biệt nàng - người đã trở thành xa lạ!
p/s: viết đây nhưng không biết người nhận có nhận, thôi thì mặc duyên vậy.

Thứ Năm, 28 tháng 4, 2016

Người đàn bà ngồi bên khung cửa

Người đàn bà ngồi bên khung cửa
Lặng lẽ nhìn ngoài trời bão giông
Tóc rối vương vai gầy bịn rịn
Tay từng ngón đan buồn song thương

Tình mười phương về đâu hiu hắt
Ngọn gió lùa se sắt đêm đen
Rét Nàng Bân về len chăn gối
Lạnh lòng người thấm lối mơ hoa

Người đàn bà bật khóc đêm qua
Bên khung cửa giọt sầu rơi trên gối
Người đàn bà tơ lòng trăm mối
Vây quanh đời những khoảng tối thênh thang


Thứ Hai, 7 tháng 3, 2016

Nhỏ

Mùa này phố biển nhiều gió không?
Nghe nói miền Nam nắng cháy lòng
Nhỏ có lang thang hóng gió biển
Hay là tất bật chuyện chồng con?
Nhỏ còn đó không ánh mắt buồn?
Nhìn xa thăm thẳm những chiều buông
Dòng người trên phố qua vội vã
Nào biết lòng ai lắm tơ vương
Ngày nao nhớ phố ta vừa đến
Bình yên bên nhỏ ngắm chiều rơi
Ngày qua vội vã, khi dời gót
Nhỏ biết lòng ta sợ mắt buồn?
Ngày sau là bao thời gian nhỉ?
Ta lại cùng nghe sóng vỗ về
Đời bao hờn tủi ta trút bỏ
Trên bờ vai nhỏ như lúc xưa



Thứ Bảy, 20 tháng 2, 2016

Mẹ ơi, con người... không đẻ không đau

Giao thừa năm nay có lẽ mẹ tôi không còn khóc nữa. Ngẫm cuộc đời này, điều người ta không muốn nhớ chính là nỗi buồn nhưng thứ đeo bám dai dẳng nhất lại chính là nó. Khi nỗi buồn đã trở thành một thói quen thì con người sẽ không còn khóc nữa, thay vào đó là một cảm giác trống rỗng đến khó chịu. Ngày anh trai bắt đầu đi nghĩa vụ, hầu như tết năm nào mẹ tôi cũng trông ngóng mòn mỏi. Khi anh trai tôi mất, đêm giao thừa nào tôi cũng thấy mẹ khóc. Mãi qua cái tết thứ 6, mẹ tôi không khóc nhưng khi nhìn di ảnh của anh trong mắt mẹ tràn những ngậm ngùi. 
Năm nay tôi không ở nhà. 30 cái tết trong đời đây là năm đầu tiên tôi không đón giao thừa cùng mẹ. Mẹ tôi sẽ lại buồn hơn với thứ đã mất, thứ đã vắng và những thứ đang diễn ra trong khoảng thời gian cuối năm vừa rồi. Riêng tôi, đã khóc nhiều trong những ngày giáp tết nên khi tết đến cũng chẳng còn hào phóng nữa cho những giọt nước mắt. Nỗi tủi thân khi làm dâu xa, nỗi nhớ nhà da diết làm cho mùa tết càng trở nên lạnh lẽo khôn cùng. Tôi không quy kết hoặc đổ lỗi cho người khác. Chọn lựa là của bản thân mình nên mọi điều đến với mình thế nào thì tự mình nhận lấy.
Hôm trước nói chuyện với chị thứ, chị bảo phận làm dâu làm trăm công không được ghi nhận nhưng làm sai một điều là coi như mình chẳng còn gì. Nghe có vẻ bi quan nhưng điều đó dường như là sự thật. Mà trớ trêu khi sự thật này tôi nghe được từ một người gần tôi nhất. Ngày xưa tôi vẫn nói: có sợ gì làm dâu, thương người ta thì người ta thương lại mình thôi, tuy nhiên, thực tế thì không dễ chút nào bởi trong trường hợp này còn một cảm giác khiến con người thường có khoảng cách với nhau đó là sự sẻ chia tình cảm. Tôi cảm thấy tủi thân trước sự khác biệt trong đối xử không phải chỉ với riêng tôi. Tôi rơi nước mắt khi cảm thấy thương mẹ nhiều hơn, mẹ không hề gả bán con nhưng lại được nhìn nhận gần như là vậy. Văn hóa miền này khác biệt quá nhiều so với nơi tôi sống.
Không biết ai nói gì với mẹ tôi mà mấy bữa trước nói chuyện điện thoại với mẹ, mẹ nói tôi thôi ráng nhẫn nhục mà sống. Mẹ lại dạy tôi theo cách dạy của ông bà xưa nhưng mẹ đã quên rằng tôi tận mắt nhìn mẹ tôi sống một cuộc đời như thế nào với hai từ nhẫn nhục ấy. Tôi đã nói sẽ đạp bằng những dư luận mà sống cho chính mình từ ngày rất xa cũ và bây giờ tôi cũng không thay đổi điều này.
Sáng qua, vô tình nghe thấy bố chồng và thím chồng nói về tôi những ngày vừa rồi và cách họ nghĩ là đúng để dành cho cuộc sống của tôi nơi này, tôi chỉ lặng im cười nhạt khi thím chồng chống chế trêu tôi vì tôi bất ngờ xuất hiện. Cũng có gì lạ khi họ đang nói về những suy nghĩ bình thường của nếp sống nơi này nên không có gì phải ngại với tôi mới phải chứ. Câu nói của chồng lại văng vẳng bên tai tôi suốt mấy ngày qua. Tôi mỉm cười mà nước mắt cứ dâng lên lưng tròng.
Con của tôi vài tháng nữa chào đời sẽ là con gái, tôi phải tìm mọi cách để đảm bảo một điều kiện tốt đẹp cho con.
Tôi nhớ mẹ và các chị của tôi. Tôi nhận thấy không ai được như mẹ tôi trong cách đối xử với con mình. Tôi thấy thèm lắm một ngày được ngủ nướng khét lẹt mà không cần phải lo nghĩ bất kỳ điều gì. Mẹ ơi, con người ta không đẻ nên không đau mẹ ạ. Nhưng tất cả những điều này con không dám nói với mẹ vì con sợ nước mắt mẹ lại rơi.