Chẳng thể nào nói tiếp lời yêu cũ
Mùa hạ qua sen rũ bên song
Chốn quê xưa nước vẫn lớn - ròng
Con đò nhỏ cứ chòng chành sóng vỗ
Từ thuở xưa thuyền xa bến đỗ
Đằng đẵng mùa đi chim én không về
Chiều mây hạ câu hát sơn khê
Còn đọng lại chỉ giọt buồn giọt nhớ
Câu thơ cũ chia xa người tình lỡ
Dòng đời trôi tan vỡ mộng uyên ương
Một lữ khách. Một quán trọ ven đường
Nỗi yêu thương cũng tàn khi nắng chớm
Một người đi. - Cơn say sớm ngậm ngùi
Bóng dáng nhỏ tựa thềm trăng năm cũ
Câu xưa hát nay gửi về miền nhớ
Ánh trăng mờ ai đó ngóng trông nhau?
Thứ Năm, 29 tháng 8, 2013
Đoản Khúc Cuối Cho Người Tình Lỡ
Nhãn:
Thơ
Google Account Video Purchases
Thành phố Hồ Chí Minh, Hồ Chí Minh, Việt Nam
Thứ Năm, 22 tháng 8, 2013
Hoa Hồng Phấn Cài Trên Áo
Lâu rồi mới đi chùa. Các băng rôn được treo lên hoành tráng mừng ngày Đại Lễ Vu Lan Báo Hiếu. Bảo tháp chùa Giác Lâm đêm nay cũng sáng đèn trên các tầng trên cao của tháp. Thực tình thì đi chùa để tìm sự thanh tịnh nên tôi thường tránh những ngày tuần nhưng bởi vì là tháng bảy nên tôi có mặt vào đúng ngày mà nơi đây tấp nập người ra vào.
Sự im lặng nơi tôi đối lập hoàn toàn với không khí của ngày Đại Lễ. Tôi vẫn một mình.
Sau khi bỏ thùng công đức, những Phật tử làm công quả ở chùa đưa cho tôi một bông hoa hồng đính lên trên ngực trái. Chiếc bàn bày hoa có rất nhiều hoa hồng nhưng chỉ có 3 màu: đỏ, hồng phấn, trắng. Bông hoa cài trên áo tôi màu hồng phấn. Tôi lặng lẽ bước ra khỏi điện thờ. Hình như tôi khóc.
Nhãn:
Lảm Nhảm
Google Account Video Purchases
Thành phố Hồ Chí Minh, Hồ Chí Minh, Việt Nam
Thứ Sáu, 16 tháng 8, 2013
Ai bảo cứ cố chấp làm gì?
Người người đã nói lời từ biệt mùa hè để đón chào mùa thu nhẹ nhàng với những chiếc lá vàng chao nghiêng theo cơn gió ru hời. Tôi thì chẳng mảy may để ý rằng thật sự mùa hè đã qua chưa, chỉ thấy xác phượng rụng đầy dưới gốc cây mà những cơn mưa ngâu tháng bảy vô tình làm cánh hoa đáng thương kia sũng nước. Bước vào tháng mưa ngâu nên trời cũng hào phóng cho những lúc nặng lòng và dường như ở bất cứ nơi đâu đều gặp những gì ướt át.
Ngày đếm bao đợt mưa qua.
Những hôm đi làm về khuya, trời vừa tạnh sau cơn mưa kéo dài suốt buổi chiều. Con đường về nhà, không gian mờ ảo làm cho tôi có chút nhầm lẫn Sài Gòn với nơi mà tôi yêu quý. Tôi mỉm cười với cảm giác sẻ chia giản đơn nơi mình với thời khắc ấy. Thực tế lại cuốn tôi theo, ngày trôi qua lặng.
Rùa Con đã cưới gần 1 tháng và chúng tôi đã không còn ở cạnh nhau gấp đôi ngần ấy thời gian. Đó là mốc kết thúc thật sự những kỷ niệm đẹp và cả những nỗi buồn. Tôi không trách Rùa Con, chỉ mong rằng cô ấy sẽ sống tốt cuộc sống của cô ấy. Khi tôi đã quay đi sẽ không có ngày trở lại, sẽ không có người để cho Rùa Con thở than những mệt nhọc của cuộc sống đời thường. Mong rằng Rùa Con đừng buồn bởi những gì đã mất. Cuộc sống là đi về phía trước nên những cái có được thay thế cái đã mất sẽ bước theo mỗi chúng ta. Dù rằng ở phía trước của tôi, sẽ chẳng còn chỗ cho Rùa Con nhưng ở quá khứ của tôi, Rùa Con vẫn luôn tồn tại, để những lúc cầm dù xuống phố dưới mưa những hình ảnh cũ vẫn hiển hiện vẹn nguyên tựa hồ như vừa diễn ra ngay trong khoảnh khắc ấy. Tạm biệt Rùa Con, tạm biệt những chân thành thời gian cũ nơi tôi!
Công việc dạo này thay đổi. Cảm giác mệt mỏi cứ kéo dài. Tôi không đến công ty của bạn nữa, chỉ giới hạn công việc chính nơi tôi đang làm. Ở chi nhánh của tôi vừa phải chia tay. Chia tay một người làm cùng tôi từ lúc bước vào đây cho đến bây giờ. Dù rằng cũng đã có những lần tranh cãi, dù rằng không hợp nhau nên ít khi nói chuyện mà ngày cuối cùng khi bạn bước chân ra khỏi phòng, hai đứa quay nhìn nhau bằng ánh mắt luyến tiếc và chân thành mà trước giờ chưa một lần dành cho nhau. Tôi biết trong ánh mắt ấy có rất nhiều điều bạn muốn nói và tôi biết bạn hiểu cả ánh mắt của tôi chứa đựng điều gì. Mong bạn sẽ trưởng thành hơn với cuộc sống nhiều va chạm mới.
Mùa Vu Lan năm nay, có lẽ tôi không về trong ngày mẹ cúng Trai Phạm. Thế nhưng, tôi âm thầm nguyện và làm một điều cho linh hồn của bố. Tôi không biết có giúp được gì không nhưng dù sao thì tâm cũng nhẹ hơn một chút. Một đứa nghông nghênh, ai hiểu và biết nó sẽ làm gì.
Hôm trước giỗ bà về nhà phụ mẹ làm giỗ. Cuối cùng thành ra về cho đủ tay chứ chẳng phụ được gì. Từ hồi anh trai đi, năm nay mới về giỗ bà. Về đến nhà, cơn say khi đi đám cưới ở Sài Gòn vẫn chưa hết. Nghe chuyện của chị lại nhậu tiếp rồi xổ một tràng. Nói những gì cần nói với người phải nói mà thương chị quá, sao vở kịch cứ kéo dài mãi không dứt nhỉ?
Chị đi trước, ở nhà thêm với mẹ 1 ngày. Sáng đó, dẫn thằng cháu ra nghĩa trang thăm anh. Chỉ kịp nói với anh vài câu rồi phải về vì trời mưa tới. Năm năm rồi, nỗi niềm nằm sâu trong tâm tư của mỗi thành viên trong gia đình, không ai nói ra vì sợ lại chạm vào nỗi đau chung với người thân của mình. Vẫn nhắc đến như một phần chưa hề vắng và không thể thiếu, thời gian trôi...
Quay trở lại Sài Gòn, cảm giác ấm áp của ngày trước khi về nhà dần vơi. Suy nghĩ nhiều hơn và tự nhiên không biết mình nên làm gì. Thà trắng thà đen đi, để dễ dàng cho bản thân quyết định. Cứ thế này chỉ thêm một phần mệt mỏi nữa cho tôi mà thôi.
Một món quà (có lẽ thế) gửi qua trung gian. Một lời nhận lỗi? Nhưng với tôi, họ thật thấp hèn và mọi thứ đã chấm hết. Tôi không bao giờ quên và không bao giờ tha thứ vì đã bị phản bội lòng tin của mình. Tôi không trả đũa nên không hành động gì, thứ khốn nạn sẽ nhận được những điều xứng đáng với thứ khốn nạn chứ không hơn, đời này vậy mà công bằng lắm.
Một vài địa chỉ mail trong friend list bị yahoo mail xoá. Cảm thấy hụt hẫng vì thật sự kết thúc? Không hiểu sao tôi cứ đa mang những thứ mà đáng lẽ bản thân phải quên lâu rồi. Cái thứ tình cảm trong tôi thật chết tiệt, nó ương bướng với lý trí như cái tính cách ương bướng của tôi trước đời này. Dù bây giờ có nói bao lời xin lỗi và có giải thích như thế nào thì cũng không thoả đáng với khoảng thời gian đã trôi qua. Mau mà quên hết đi, nhớ đấy nhé!
Google Account Video Purchases
Thành phố Hồ Chí Minh, Hồ Chí Minh, Việt Nam
Chủ Nhật, 4 tháng 8, 2013
Chạm
Hãy ngồi lại gần nhau thêm chút nữa đi anh
Cho em mượn một bờ vai để khóc
Cho em trút bớt bao điều khó nhọc
Cho bình yên về một thoáng... trái tim em
Hãy ngồi yên. Chẳng cần lau nước mắt em
Cứ để hai dòng lệ lăn dài trên má em nóng hổi
Trong lúc ấy chắc làm anh bối rối
Bóng đêm che rồi, không ai thấy em khóc, chỉ anh thôi…
Hãy ngồi bên em và đừng nói chia phôi
Hát em nghe bài tình ca mà anh thích nhất
Đời cứ trôi và người rất thật
Cho em một lần được là mình trong tất bật mưu sinh
Hãy nhìn em bằng ánh mắt trái tim
Cho xương rồng cũng được nở hoa trên miền sỏi đá
Cho giữa cõi trần ai ta bỏ đi mặt nạ
Thành thật một lần có khó quá không anh?
Nhãn:
Thơ
Google Account Video Purchases
Thành phố Hồ Chí Minh, Hồ Chí Minh, Việt Nam
Thứ Sáu, 19 tháng 7, 2013
Xanh Xao Tháng Bảy
Em hát tình ca giữa ngày mưa tháng bảy
Mặt trời không dậy
Gió lùa vào căn phòng trống thênh thang
Con chim sẻ ngập ngừng bay ngang
Đôi cánh ướt lúc đùa vui tắm nước
Ở ngoài kia vẫn nhiều điều mơ ước
Bên này em sao mãi những hư hao
Phong linh rộn ràng, lạnh quá khát khao
Tìm đâu thấy ước ao ngày cũ
Lúc cười vui, lúc âu sầu, ủ rũ
Em mượn tình yêu, em mượn những âu lo
Giữa cuộc đời cứ tính toán so đo
Mọi thứ nhạt thếch không màu, không vị
Mệt quá rồi, đôi chân muốn nghỉ
Ghế đá nào cho em trút bớt đa đoan
Buồn vui em vẫn những giấc say ngoan
Đôi mi khép, lệ lạnh lùng im tiếng
Em muốn dừng hành trình tìm kiếm
Nơi thềm xưa trăng khuyết vỡ tan rồi
Mặt trời không dậy
Gió lùa vào căn phòng trống thênh thang
Con chim sẻ ngập ngừng bay ngang
Đôi cánh ướt lúc đùa vui tắm nước
Ở ngoài kia vẫn nhiều điều mơ ước
Bên này em sao mãi những hư hao
Phong linh rộn ràng, lạnh quá khát khao
Tìm đâu thấy ước ao ngày cũ
Lúc cười vui, lúc âu sầu, ủ rũ
Em mượn tình yêu, em mượn những âu lo
Giữa cuộc đời cứ tính toán so đo
Mọi thứ nhạt thếch không màu, không vị
Mệt quá rồi, đôi chân muốn nghỉ
Ghế đá nào cho em trút bớt đa đoan
Buồn vui em vẫn những giấc say ngoan
Đôi mi khép, lệ lạnh lùng im tiếng
Em muốn dừng hành trình tìm kiếm
Nơi thềm xưa trăng khuyết vỡ tan rồi
Nhãn:
Thơ
Google Account Video Purchases
Thành phố Hồ Chí Minh, Hồ Chí Minh, Việt Nam
Thứ Bảy, 29 tháng 6, 2013
Làm Sao Để Lại Có Thể Tiếp Tục Yêu Thương?
Khi người ta khen một người nào đó mạnh mẽ, có ai nghĩ rằng tại sao người đó lại mạnh mẽ không?
Cùng được cha mẹ sinh ra nhưng có đứa bé được chăm từ trong trứng chăm ra, lớn lên trong sự bao bọc đầy đủ của cha mẹ, thậm chí cả tương lai đã được cha mẹ dọn sẵn chỗ cho ngồi hoặc chí ít cũng chuẩn bị đầy đủ cơ sở cho tương lai êm ấm, đủ đầy. Ngược lại, có những đứa trẻ vừa chào đời đã nếm mùi sương gió, lớn lên trong cảnh lăn lóc củ khoai, tương lai do bản thân tự biết nhận thức mà cố gắng, nhiều khi phải đấu tranh với số phận để nhận được hạnh phúc - cái hạnh phúc nhỏ nhoi mà với những đứa trẻ tốt số chẳng phải khó khăn gì để có được mà biết đâu đối với những đứa trẻ ấy có khi lại là sự phiền phức. Sự mạnh mẽ tất nhiên không phải là thứ sẵn có do đấng tối cao nào đó ban cho một con người từ khi người đó còn là đứa trẻ. Trên đường đời của mỗi người có thể so sánh giống như đường đua với những chướng ngại vật riêng. Khi vấp ngã vì chướng ngại vật, không một bàn tay nào đưa cho ta nắm sẽ không còn sự lựa chọn nào khác là bản thân phải tự đứng lên, tự mình bước qua những chướng ngại vật mà số phận sắp đặt. Cứ vấp ngã rồi tự mình đứng lên dần dà con người ta sẽ quen tự đi trên đôi chân của mình, một chút ngạo nghễ, chút bất cần với những gì đến và đi trong cuộc sống.
Tôi cũng đứng trong hàng ngũ những người được gọi là mạnh mẽ. Khi nghe người ta khen ngợi và ước ao có được tính ấy của tôi tôi chỉ mỉm cười. Bài học nào cũng phải trả học phí cả thôi.
Sự mạnh mẽ nhiều khi không cho tôi sống thực với xúc cảm của mình. Những suy tư giằng xé mà chỉ bản thân mới hiểu. Muốn được khóc thoải mái khi đau nhưng khuôn mặt lại thản nhiên như chẳng có chuyện gì.
Tôi vẫn bước một mình, ngạo nghễ trên nỗi buồn của chính mình. Tôi đã buông tay với nhiều thứ mà có cố níu giữ cái dành riêng cho tôi cũng chẳng phải là niềm vui. Người ta nhìn vào nghĩ như thế nào tôi không biết và cũng chẳng cần biết. Chỉ biết rằng tôi chưa bao giờ ân hận khi buông tay một điều gì vì trước khi buông tay tôi đã cố gắng hết sức mình để gìn giữ nó.
Hiện tại, tâm trạng của tôi không tốt một tẹo nào nhưng lại không biết làm sao để tháo gỡ những khúc mắc trong lòng mình. Tự nhiên hôm trước lại nằm khóc. Dường như tôi quá quen với nước mắt đưa mình vào giấc ngủ. Đời thật nhạt khi không đau khổ cũng chẳng hạnh phúc, giống như một bản nhạc đều đều không trầm, không bổng gây nhàm chán cho người nghe. Ngoài người thân ra, trong những mối quan hệ xung quanh liên quan trực tiếp cuộc sống của tôi, không mối quan hệ nào khiến tôi phải đặc biệt ưu ái. Tôi không vì ai mà làm một điều gì như trước đây nữa. Trạng thái hiện tại không phải hờn giận gì nhưng cũng chẳng thể mỉm cười, không đau lòng nhưng lại chẳng thể ấm áp, không thể cho đi và cũng chẳng đón nhận gì. Tôi thấy mình không còn sẵn sàng cho sự nhiệt tình trước một mối quan hệ. Một phần vì những vết thương để sẹo nên chai lì? Một phần vì sợ lại tiếp tục buồn, thất vọng và mệt mỏi như trước? - Có lẽ là thế. Sự thờ ơ này không phải điều tôi mong muốn. Có hứng thú gì đâu khi ngày trôi qua cứ bàng bạc một màu. Dù cho những mối quan hệ trước kia tôi luôn là người ngốc nghếch nhưng tôi vẫn mong mình có thể nhiệt tình vì ít nhất một ai đó, vẫn mong mình có thể hạnh phúc khi thấy ai đó hạnh phúc như trước đây, vẫn có thể khóc vì hờn giận và vẫn có thể mỉm cười khi bên ai đó dạo phố ngắm mưa.
Làm sao để lại có thể tiếp tục yêu thương? Có lẽ tôi cần một trái tim nồng nàn, ấm áp để cho tôi sống dậy cảm giác muốn yêu thương và cho đi yêu thương. Có câu nói rất hay rằng "Có những thứ không thể nhưng yêu thương là có thể". Câu này ai nói nhỉ? Làm ơn ra đây cho tôi thấy có thể yêu thương như thế nào.
Google Account Video Purchases
Thành phố Hồ Chí Minh, Hồ Chí Minh, Việt Nam
Chủ Nhật, 16 tháng 6, 2013
Trở Lại Phố Biển
Lâu lắm rồi không về với phố biển, hình như cũng bốn - năm năm gì đó, lần này trở lại Nha Trang cảm xúc dạt dào.
Sân bay Cam Ranh chiều mưa do ảnh hưởng cơn bão vắng người. Con đường từ trung tâm thành phố ra sân bay cũng không thấy mấy bóng dáng của những chiếc taxi chịu thương chịu khó. Thỉnh thoảng có chiếc xe máy của người dân địa phương phóng vút qua, lao vào trong màn nước trắng xoá. Ngồi trong xe nhìn ra, màu trắng của cát vẫn cho một cảm giác tinh khiết như lần đầu đi qua nơi này.
Xe chạy vào cung đường Sông Lô - Hòn Rớ, vịnh Nha Trang hiện ra trước mặt. Vì đặc điểm địa lý nên dù ngoài kia bão tố trong vịnh vẫn rất bình yên, chỉ là cơn mưa chiều làm lòng tôi cứ nao nao với những nỗi nhạt nhoà như màn mưa ngoài ô cửa kính.
Tôi nhớ Sài Gòn! Dù rằng mới rời xa Sài Gòn chưa đến một ngày đã thấy nhớ.
Muốn đi đâu đó để thoát khỏi sự bế tắc của cảm xúc trong thời gian gần đây nhưng sao tôi vẫn thấy mình chơi vơi trong khoảng không gian của nó hay là chính nó đã bao trùm tất cả không gian của chính tôi?
Cảm giác bình yên như mắt bão nó như thế nào nhỉ? Với tôi cảm giác ấy xa lạ làm sao!
Đường Trần Phú mùa này sao thiếu hoa phượng đỏ? Dường như phượng dỗi hờn nơi đây nên di tản sang phố khác mất rồi. Vừa kết thúc Festival Biển ngày hôm trước nên trên những con đường trong trung tâm thành phố vẫn còn lại dư âm của nó. Tháp Bút trầm mặc dưới mưa.
Không hiểu sao những cây cối ở miền Trung này thân xác nhỏ bé nhưng khi trổ hoa thì lại rực rỡ và sum xuê. Có lẽ do không được sự ưu ái của thiên nhiên nên những cây cối ở đây cũng biết phải cố gắng vươn lên với hoàn cảnh khắc nghiệt và kết quả của sự nỗ lực ấy là những điểm nhấn bắt mắt trên khắp các con đường ở miền Trung này khiến tôi bị mê hoặc. Nhìn cây cối ở đây, tôi liên tưởng đến những con người thuộc về miền Trung mà ngưỡng mộ họ. Lúc ấy, tôi lại thấy mình quá bé nhỏ thôi.
Ký ức lại trở về khi ghé thăm các địa danh cũ: Biển Dốc Lết, Hòn Chồng, chùa Long Sơn, chợ Đầm, tháp Bà, cầu Xóm Bóng... Nhớ nhỏ và mấy thằng phòng ngập nước! Lần này, dù có đi chung với một người trong số những người thuộc nhóm mấy thằng phòng ngập nước năm cũ nhưng... bánh xe cuộc đời đã đưa đi quá xa với ngày đó, chỉ một bước chân quay lại cũng đã khác nói chi gần 10 năm trôi qua rồi. Tôi tự nhủ lòng hãy cứ vui khi nhìn về kỷ niệm đẹp ngày cũ, nuối tiếc một chút cho thời gian ngày đó như thế là đủ rồi, đừng buồn vì thời gian hiện tại.
Tôi lại thơ thẩn một mình dạo biển đêm Trần Phú. Một sở thích hay một thói quen mỗi khi đi biển tôi cũng không cần phân định rõ, chỉ cảm thấy đó như là một điều không thể thiếu thôi.
Mưa rơi nhẹ trên tóc, tiếng sóng vỗ dạt dào. Tôi lại hát, những bản nhạc trữ tình mà tôi vẫn thích. Biển lắng nghe tôi, tôi lắng nghe biển. Biển vỡ oà, tôi cũng vỡ oà.
Google Account Video Purchases
Nha Trang, Khánh Hoà, Việt Nam
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)