Thứ Năm, 14 tháng 4, 2011

Điều Hoang Đường Nhất





 


Có lẽ từ lần đầu tiên nghe bài hát "Điều hoang đường nhất" của nhạc sĩ Đỗ Bảo do ca sĩ Khánh Linh thể hiện, tôi đã bị ám ảnh thật nhiều bởi ca từ và giọng hát trong trẻo của chị ấy... Mỗi lần nghe, trong tôi lại có những cung bậc cảm xúc khác nhau và dường như điều cuối cùng đọng lại là sự bình yên trong tâm hồn.


Phải chăng tôi tìm thấy chính mình trong bài hát đó? Những gì người con gái trong bài hát cảm thấy dù đôi khi thật mâu thuẫn nhưng hình như tình yêu là thế. "Điều hoang đường nhất là tình yêu em dành cho anh, đã lâu rồi, xa rồi, vẫn còn nảy nở chưa dứt mỏi mòn..."


Tôi luôn tự hỏi vì sao trong tình yêu, người ta luôn có một sự đấu tranh ghê gớm giữa lý trí và con tim vì chính tôi, trong lúc này đây, vẫn không thể tìm cho mình một sự lựa chọn để bản thân thấy hài lòng nhất. Người ngoài cuộc dễ dàng cho một phán xét đúng đắn và hợp lý nhưng hình như chỉ người trong cuộc mới hiểu được mình muốn gì và thực sự cần gì.


Cô gái biết, yêu chàng trai là một điều hoang đường nhất, nhưng cô không cố dập tắt đi mà vẫn để ngọn lửa tình ấy nhen nhóm mãi trong lòng, không nồng nhiệt cháy bỏng nhưng bền bỉ và dai dẳng với những hy vọng mong manh, nhỏ bé...


"Em như đứa trẻ thơ, tình này chắc nhiều dại khờ..."


Tôi không nghĩ tình yêu của cô gái là dại khờ (hay chính tôi cũng đang biện minh cho mình) mà tôi tin cô ấy có lòng dũng cảm, dũng cảm yêu, dũng cảm chấp nhận và dũng cảm chờ đợi. Mọi người nói, tôi thật điên khùng khi chờ đợi một người chẳng biết có quay về với mình không, tôi cũng suy nghĩ thật nhiều, thật nhiều, tự hỏi lòng mình phải chăng đã yêu người ta đến mù quáng nhưng cuối cùng tôi đã cho mình một lời giải đáp: Còn yêu là còn chờ đợi...


Mỗi người có một cuộc tình khác nhau, không ai giống ai, tôi biết nhiều người dù còn rất yêu nhưng đành phải dừng lại trong nước mắt và nuối tiếc. Riêng tôi, dù tình yêu chỉ còn chút hơi thở yếu ớt, tôi vẫn sẽ cố sức cứu lấy nó để sau này không bao giờ hối hận vì ít ra tôi đã thực hiện trọn vẹn những điều trái tim mình muốn.


"Chờ viết thương kia sẽ mau lành


Hạnh phúc kia rồi sẽ mau thành


Người còn yêu nhau sẽ trở về với nhau..."


Có lẽ đây là ba câu tôi thích nhất trong bài hát. Tôi vốn dĩ không phải là người lạc quan trong tình yêu và trong cả cuộc sống nhưng hy vọng của tôi dành cho tình yêu thì dường như không bao giờ tắt. Người ta nói, muốn làm lành một vết thương nên tìm đến một tình yêu mới. Điều đó không sai nhưng tôi thấy nó thật tàn nhẫn. Tàn nhẫn cho mình và cả người thay thế. Vì chúng ta chỉ cảm thấy hài lòng và hạnh phúc khi ở bên người mình yêu thực sự, dù người đó có tồn tại hay không trong cuộc sống chúng ta. Và cũng chỉ ta mới hiểu cái khoảng trống đó không dễ dàng khỏa lấp được trong một sớm một chiều.


Những ai đó đang có những cuộc tình lấp lửng, không rõ đã kết thúc hay chưa... có lẽ sẽ đồng cảm với tôi. Dù mỗi người có cách giải quyết khác nhau, có thể là quyết tâm buông tay dù rất đau khổ để giải thoát bản thân khỏi cái mê cung lẩn quẩn ấy... nhưng tôi tin những ai chọn cách thứ hai, trong lòng vẫn nuôi một hy vọng sẽ gặp người mình yêu ngay ở lối ra ấy. Vì tình yêu gắn liền với niềm tin, nếu phía cuối con đường tình yêu này vẫn còn ánh sáng thì tôi vẫn sẽ bước đi, dù đôi lúc bóng tối làm tôi sợ hãi, chùn chân.


Tôi không dám chắc hoàn toàn rằng người còn yêu nhau sẽ trở về với nhau vì cuộc sống nhiều dây dưa, lắm lúc dở khóc dở cười nhưng không nên quá bi quan cho rằng, chỉ có bản thân mình là phải chờ đợi, thiệt thòi quá, bất công quá. Vì biết đâu, người ta cũng đang đi tìm kiếm lại mình đấy thôi, chỉ là không ai muốn nói ra để làm gánh nặng cho người kia.


Chờ đợi không hẳn cần phải có một lời hứa hay thề nguyện gì cả, đối với tôi là vậy. Thật ra, nếu nghe một câu: "Anh sẽ đợi em", tôi vui mừng lắm nhưng niềm vui đó rồi cũng như những cảm xúc ngọt ngào mà cả hai đã trải qua khi còn bên nhau thôi. Rồi cuối cùng nó sẽ vô tình trôi vào miền kí ức như một kỉ niệm. Chờ đợi theo tôi là không cần nói ra thành lời, nghe khờ khạo thật, không nói thì làm sao người ta biết. Và nếu người ta không biết, người ta nghĩ mình cũng quên rồi thì hiển nhiên họ sẽ tìm đến một tình yêu mới. Tôi cho là mình đã đặt tình yêu vào một thế quá ư mạo hiểm nhưng tôi tin hai con người một khi đã hướng về nhau, chắc chắn sẽ tìm ra nhau cho bằng được.


Có thể đến khi gặp nhau, không ai biết mình có một kết thúc đẹp hay không nhưng dù sao họ đã yêu nhau bằng một tình yêu đích thực, không bị trói buộc bởi những lời hứa mà chính con tin mỗi người đã trở thành một lời hứa. Tôi nghĩ lời hứa như vậy mới là có giá trị lâu dài...


"Sẽ ra sao, dù mai sẽ thế nào


Em vẫn ngốc nghếch đợi chờ (điều này rất viễn vông)


Và người lớn anh ơi! Anh không thể nào chối từ"

Thứ Hai, 21 tháng 3, 2011

Dừng Đi Em

Nếu biết rằng phía trước là bóng tối... em vẫn còn bước tới chăng?
Nếu biết rằng phía trước là nước mắt... em có quay đầu lại?
Nếu giả dụ phía trước ko là nước mắt... em có hạnh phúc trọn vẹn? Hay nỗi buồn vẫn lẩn khuất đó đây?
Sẽ rất khó để kìm nén những cảm xúc đang lên tiếng nhưng... nếu cứ để nó thoải mái thì sẽ đáng thương cho một kẻ yếu đuối và đáng thương cho chính em đó, biết ko?
Tôi ko còn đủ lòng tin dành cho những lời nói phiếm trong xã hội này, khi người ta làm sai người ta thường lấy những lý do mỹ miều để bào chữa cho nó. Em đã từng thấy rồi đó, tình cảm của tôi và em đối với một người tiêu tan vì theo thời gian những lời nói hoa mỹ ấy ko thể che lấp sự thối tha của bản chất.
Dừng đi em, phía trước ko phải là bầu trời
Dừng đi em, sao tôi cảm thấy lối đi ấy chông chênh lắm
Tôi sợ... sợ em lại tổn thương... để rồi vết thương hằn sẹo như tôi
Em biết sự tù túng tâm trạng nơi tôi rồi... em đừng để em như vậy, em ơi!!!

Thứ Bảy, 5 tháng 3, 2011

Đêm Và ... Đêm



Con đường về lành lạnh như những ngày Noel. Cơn mưa lạc mùa làm cho Sài Gòn giảm đi cái nóng nực của những ngày nắng oi ả. Không khí trong lành hơn. Đêm mờ ảo...
7 năm rồi sống xa gia đình, cuộc sống ấy mang lại 2 cảm xúc mâu thuẫn. Với một con người có quá nhiều mâu thuẫn như tôi thì dù có thêm nữa những mâu thuẫn thì chắc vẫn ổn mà thôi. Có đôi khi... cảm nhận nỗi cô đơn thật sâu sắc. Nó ko chỉ đến với những đêm đứng ngoài thềm trông về một nơi nào đó trên vũ trụ đen kia, nó đến cả những khi xung quanh đang thật đông người rộn ràng, huyên náo và nó cũng tồn tại trong chính nụ cười nhạt nhẽo tôi đã có được ở cuộc sống này.
Bản nhạc của tôi dường như đã lạc điệu? Tôi ko dám khẳng định vì giờ đây tôi cũng chẳng thể hiểu được mình đang như thế nào nữa.
Mấy bữa trước, thật bất ngờ khi được nhận quà của người Hà Nội từ người bạn mới quen nửa năm nay, lòng ấm áp, vui vui. Ngồi với nhau ở Trầm,nghe người ấy kể về những ngày ở Hà Nội, tôi lại khát khao, lại nhớ nhung để rồi lòng lại buồn, cái buồn chênh vênh.
Tôi cảm thấy như đang bỏ tù chính mình, đến cả vần thơ cũng ko thể viết nổi.
Tôi thèm một cái ôm chặt, một cái xiết tay, một bờ vai để tựa vào ngủ giấc bình yên nhất. Nhưng, trong xã hội này có dễ không để tìm kiếm chân tình? Người tôi có thể chia sẻ nhiều chuyện của mình thì lại ko phải là cái vững chắc để tôi có thể tỏ ra yếu đuối.
Mệt mỏi... tựa vào vai đêm... tựa vào cánh tay của chính mình... Đêm bơ vơ, người cũng bơ vơ. Chạnh lòng số phận!
Bạn bè, có những người đã đi qua cuộc đời. Tôi biết là như vậy dù họ ko công nhận với tôi điều đó. Tôi vẫn cười... cái nụ cười mà cuộc đời đã dạy tôi. Ko cho mình được buồn... sao thực tế cảm giác cứ ngột ngạt!
Những ngày gần đây, sao tôi thèm được nghe ai đó đàn một cách tha thiết. Tôi thèm nghe những bản nhạc trữ tình như lời của kẻ tri âm đang thủ thỉ trong lúc cảm xúc chênh vênh cần nơi bám víu. Nhưng... ai đàn cho tôi nghe? Cuối cùng, rồi cũng chỉ có tôi và đêm trong thời khắc thành thật nhất của bản thân mình mà thôi.
Mấy người bạn khuyên tôi nên thay đổi, đừng sống mãi với cuộc sống hiện tại. Ngẫm... mình sắp già rồi sao???

Thứ Hai, 28 tháng 2, 2011

Buồn Vẫn Chờ Tôi



Cuộn cứng người, nép vào gốc buồn ơi

Cảm ơn mi còn thương ta đơn độc!

Bể trầm luân những lần ta tuột dốc

Chỉ có mi còn bồng bế ta thôi


Hình như niềm vui, ngủ quên ở phương trời

Hoa và gió lao xao... từng biến động

Mỏng manh qua những vùng khu đồng trống

Cõng hồn ta... bắt bóng... thả mồi


Trăng về đi, cho hồn ta tắm gội

Những bợn nhơ, cằn cỗi, tối tăm...

Ta muốn đi, đi về nơi... xa lắm

Buồn vẫn yên, lặng đắm... chờ ta!

Thứ Năm, 24 tháng 2, 2011

Rồi Cũng Phôi Phai

Đã lâu rồi em không làm thơ


Mùa đi qua để lại gì anh nhỉ?


Mà mùa nào đã qua?


Trong miên man quên - nhớ 2 chiều




Có phải nàng xuân đang ngự trị quanh đây?


Nhưng sao mưa vẫn rơi hoài trên phố?


Lá se sẽ buồn nên lạnh lùng vàng úa


Để gió vô tình dựng cảnh một chiều thu




Ừ thì gió... rồi thì mưa... mang đông về lạnh giá


Đây miền Nam thời tiết thất thường


Em cũng vậy lúc buồn - vui chẳng rõ


Ngày nối ngày... những hoang vắng vô biên


Dòng đời trôi đọng lại những ưu phiền


Niềm vui mong manh - giọt sương mai trên lá


Trăng cuối tháng nghiêng soi thềm đá


Trở giấc muộn màng em lặng lẽ ngoài hiên




Đã lâu rồi kể từ lúc anh đi


Có giây phút nào anh nghĩ cho em một thuở


Ước mơ vời xa, tan cùng lời hứa


Tiếng hát ai vô tình... nhói trái tim đau






À ơi, lời nói quên mau


Phương xa đó có bình yên mỗi tối?


Giây phút lắng lại những ngày nông nỗi


Có nhớ màu vàng tha thiết một mùa thu?




Đã lâu rồi em lạc bước phiêu du


Cảm giác "người trở về" phôi pha cùng năm tháng


Chống chếnh suy tư... vui - buồn bỗng nhạt


Em mỉm cười... ngày tháng sẽ chóng qua!



Thứ Ba, 22 tháng 2, 2011

Chia Tay Hoàng Hôn



Em phải về thôi, xa anh thôi
 Hoàng hôn yên lặng cũng theo về

Giọt nắng cuối ngày rơi xuống tóc

Mà lời từ biệt chẳng lên môi


Em phải về thôi, xa anh thôi

Xa hàng cây đêm hò hẹn ta ngồi

Hoa khế rụng kín ngăn lối nhỏ

Để lòng ta xao xuyến bồi hồi

 Chia tay anh, chia tay hoàng hôn

Chia tay anh, chia tay hoàng hôn

Em mang theo về tình yêu và nỗi nhớ

Em mang theo về con tim cô đơn


Chia tay anh chia tay hoàng hôn

Chia tay anh chia tay hàng cây

Gửi lại cho anh trái tim thắp lửa

Gửi lại cho anh một nửa vầng trăng



Thứ Hai, 14 tháng 2, 2011

Nhạt...

Qua tết rồi mà khuya trời vẫn lạnh, đôi lúc ko còn rõ mình đang ở vào thời điểm nào trong một năm nên nhiều khi cũng nghi ngờ đầu óc dường như bị lão hóa sớm.
Năm nay ko đi ngắm hoa xuân, ko đảo quanh khu trung tâm với một lý do hợp lý là công việc nhiều ko có thời gian.
Năm nay, siêng thật siêng chạy một quãng đường xa để ra cầu hóng gió lúc xế chiều.
Sài Gòn cuối năm ngập tràn sương... lòng lại dạt dào! Nhưng tất cả cũng mơ hồ như trong màn sương kia ko có gì rõ rệt. Giữa 2 chiều nhớ - quên đúng là cả một sự dằn vặt của con người.
Ko mong chờ mùa xuân mà xuân thì cứ đến, dòng chảy của thời gian thôi cũng làm cho cảm giác mệt mỏi kéo dài. Nhàm chán các nghi thức rườm rà, chỉ ước được ném vào một xó nào đó ko ai nhòm tới, ko ai lôi ra nên dần dà bình yên nhất là về nhà và ngồi bên anh trong nghĩa trang vắng.
Mấy đêm rồi, ko biết có phải do hoảng loạn mà ngủ ko yên vì cái duyên âm nào đó. Chẳng biết mơ hay tỉnh khi nhìn thấy một nụ cười của một người xa lạ lúc nửa khuya. Tự nhiên thấy rùng rợn!
Ngày thật nhạt rồi cũng vào guồng quay của nó!
Quyết định cắt bỏ gánh nặng lòng, làm những điều mà trước đây chưa bao giờ người khác nhìn vào gương mặt mình thấy nó hiện hữu.
Có lẽ rồi sẽ có nhiều lời nhận xét mình thay đổi, và cũng có thể có người buồn vì điều đó nhưng thôi... cho mình buông mọi thứ. Nghĩ nhiều vì cảm nhận người khác đến khi nhìn lại thấy mình thật đáng thương...