Qua tết rồi mà khuya trời vẫn lạnh, đôi lúc ko còn rõ mình đang ở vào thời điểm nào trong một năm nên nhiều khi cũng nghi ngờ đầu óc dường như bị lão hóa sớm.
Năm nay ko đi ngắm hoa xuân, ko đảo quanh khu trung tâm với một lý do hợp lý là công việc nhiều ko có thời gian.
Năm nay, siêng thật siêng chạy một quãng đường xa để ra cầu hóng gió lúc xế chiều.
Sài Gòn cuối năm ngập tràn sương... lòng lại dạt dào! Nhưng tất cả cũng mơ hồ như trong màn sương kia ko có gì rõ rệt. Giữa 2 chiều nhớ - quên đúng là cả một sự dằn vặt của con người.
Ko mong chờ mùa xuân mà xuân thì cứ đến, dòng chảy của thời gian thôi cũng làm cho cảm giác mệt mỏi kéo dài. Nhàm chán các nghi thức rườm rà, chỉ ước được ném vào một xó nào đó ko ai nhòm tới, ko ai lôi ra nên dần dà bình yên nhất là về nhà và ngồi bên anh trong nghĩa trang vắng.
Mấy đêm rồi, ko biết có phải do hoảng loạn mà ngủ ko yên vì cái duyên âm nào đó. Chẳng biết mơ hay tỉnh khi nhìn thấy một nụ cười của một người xa lạ lúc nửa khuya. Tự nhiên thấy rùng rợn!
Ngày thật nhạt rồi cũng vào guồng quay của nó!
Quyết định cắt bỏ gánh nặng lòng, làm những điều mà trước đây chưa bao giờ người khác nhìn vào gương mặt mình thấy nó hiện hữu.
Có lẽ rồi sẽ có nhiều lời nhận xét mình thay đổi, và cũng có thể có người buồn vì điều đó nhưng thôi... cho mình buông mọi thứ. Nghĩ nhiều vì cảm nhận người khác đến khi nhìn lại thấy mình thật đáng thương...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét