Thứ Bảy, 31 tháng 12, 2016

Nhìn lại

Vài tiếng nữa thôi là kết thúc một năm theo Tây lịch.
Đây là quãng thời gian lặng lẽ nhất của tôi từ trước đến giờ bởi rút lui trên tất cả các lĩnh vực để làm vợ, làm mẹ. Trong công việc, tôi không còn vùng vẫy để khẳng định vị trí của mình ở công ty cũng như ở sự nghiệp riêng lẻ. Đối với mẹ, các chị và cháu, tôi đã không thể giúp gì được cho họ. Trách nhiệm của một đứa con của tôi được thu xếp tạm thời và đành chấp nhận gác lại. Tôi từng nói nước mắt bao giờ cũng chảy xuôi thế nên cha mẹ lo cho con cái là hiển nhiên còn để ngược lại thì e lại khó khăn quá. Lòng thực sự chẳng yên. Biết thời gian có còn chờ đợi? Đối với bạn bè thì giờ đây tôi đã quá xa rồi.
Tôi có được gì trong một năm qua? Có lẽ chỉ là những khuyết điểm và sai lầm. Bản thân mình dù có đơn giản đi chăng nữa thì cuộc sống này chưa chắc đã giản đơn. Nhân sinh quan hạn hẹp, tôi dần dà bị vây hãm bởi những điều vụn vặt, nhỏ nhen. Việc chế ngự cảm xúc của bản thân càng ngày càng tệ đến nỗi gần như ngược lại với phong cách của chính mình.
Có lẽ điều ngọt ngào duy nhất mà tôi có được là Su bé bỏng của tôi. Tất cả có thể phán xét, coi thường thậm chí khinh ghét tôi nhưng Su thì luôn cười vui khi tôi đến gần và cần tôi vỗ về để được ngon giấc. Tôi vì con mà gạt đi cái tôi, sự sĩ diện của bản thân trước ranh giới được mất của gia đình. Và lần ấy anh cũng đã cố gắng.
Tôi bây giờ chỉ muốn làm mọi thứ vì con. Những dấu khuyết vĩnh viễn trong cuộc đời đã là không thể xóa bỏ vậy thì hãy chấp nhận nó hà tất phải cưỡng cầu. Nỗi niềm riêng lại viết cho riêng mình, chỉ đơn giản thế thôi.

Thứ Năm, 29 tháng 12, 2016

Nhịp phách chùng cô đơn

Cuộc sống này, sự tồn tại của một con người có nhiều lý do với chính bản thân họ.
Sự chọn lựa nào cũng vậy cũng là do những lý do. Thế nhưng, có những chọn lựa là sai lầm và có lẽ người đã sai.
Riêng tôi, sự phù phiếm của mình đã làm nên những ngậm ngùi.
Con người cứ đeo những mặt nạ để sống. Và người còn có vẻ hài lòng với việc không ai hiểu được người thực sự nghĩ gì.
Đúng vậy. Tôi chẳng hiểu gì cả, thế nên mới có những ngỡ ngàng.
Hôm nay, tôi lại lặng lẽ cười khi nhìn những file word người vẫn đọc. Và tôi hiểu được điều gì đó cho mình.
Cuộc sống có nhiều vị nhạt.
Tuy nhiên, như tôi đã nói, ai cũng đều có lý do để tồn tại.
Thế giới riêng của mỗi người sẽ lớn dần lên bởi những chiếc mặt nạ có hồn.
Và ngày tháng vẫn cứ trôi...

"Rung một cánh nhạc buồn, phím có hay người khóc trên cung đàn lẻ loi..."


Chủ Nhật, 9 tháng 10, 2016

Được Làm Mẹ

Vậy là cũng đã hơn 1 tháng từ ngày thiên thần bé bỏng của tôi chào đời. Cuộc sống từ đó lại có nhiều đổi thay.
Tháng 8 yêu thương với niềm vui đón mừng con trẻ sau bao ngày trông đợi. Có thể nói một lần sinh nở giống như tham gia một trận chiến sinh tử với đau đớn, lo âu và hạnh phúc. Tôi nghĩ, chẳng ngôn từ nào diễn tả hết được trạng thái và cung bậc cảm xúc của người phụ nữ lúc vượt cạn. Ông bà ngày xưa chẳng đã từng nói "Đàn ông đi biển có đôi, Đàn bà đi biển mồ côi một mình".
Bé con của tôi chào đời vào giữa buổi sáng của một ngày mưa cuối hè. Bởi bé lớn quá so với trọng lượng các bé sơ sinh những ca mà bệnh viện huyện này thực hiện nên tôi được các bác sĩ thông báo có khả năng phải mổ. Anh dìu tôi vào phòng sanh, nỗi lo lắng trong tôi lúc ấy càng làm tôi khó thở. Máy đo nhịp tim thai đang hoạt động thì bị lỗi kêu tít tít kéo dài làm tim tôi như ngừng đập. Sau 2 tiếng trầy trật trong phòng sanh thì tôi cũng được nhìn thấy khuôn mặt bé bỏng của con. Bác sĩ đặt bé lên cánh tay rã rời của tôi. Nước mắt tôi trào ra. Không hiểu sao lúc ấy tôi lại khóc. Có lẽ nó là giọt nước mắt của hạnh phúc, của tủi thân khi nghĩ đến gia đình lớn của mình hòa quyện lại nóng hổi lăn trên gương mặt nhợt nhạt vì những cơn đau chuyển dạ từ lúc nửa đêm. Tôi muốn hôn ngay lên má con nhưng đã không còn sức nên chỉ nằm nhìn bé con của tôi mút môi vì đói.
Từ ngày ấy tôi thực sự làm mẹ.
Những bỡ ngỡ, vụng về khi lần đầu chăm sóc một đứa trẻ mang lại không ít rắc rối. Có lẽ khi một người phụ nữ sinh con thì hầu hết đều có những niềm riêng mang đến cảm giác tủi thân và những giọt nước mắt vì thế lặng lẽ lăn dài. Tôi và anh lại có những bất đồng nảy sinh. Cuộc đời đã thay đổi quá nhiều từ khi lập gia đình và giờ sinh con lại càng đổi khác hơn nữa. Bị động hoàn toàn. Mất ngủ và mệt mỏi. Thế nhưng, mỗi lúc nhìn con say ngủ tôi lại có cảm giác như đang được thêm sức. Lần đầu con bị ộc sữa tôi lo lắng, xót xa. Không hiểu sao càng ngày mình càng mít ướt, đụng một chút đã rơm rớm nước mắt rồi. Sự gắn kết mẹ con đã đè bẹp những ích kỷ trong tôi khi tiếc thời gian cũ. Tôi cảm thấy gắn bó hơn nơi này. Bé con khiến ngày của tôi thêm nhiều màu sắc. Tôi tập hát ru, tập kiềm chế sự nóng nảy vốn là bản tính, để ý từng trạng thái của con để hiểu những gì con muốn. Tôi cũng dẹp bớt sự cố chấp, bướng bỉnh của mình để hiểu chồng hơn với mong muốn con tôi có một gia đình thật sự. Những lúc con ngủ bà mụ dạy con cười tự dưng tôi thấy lòng hân hoan lạ, tôi lại hình dung cái miệng đang nhoen nhoẻn kia lúc méo xệch lại rồi hả to ra gào khóc khi hờn.mà cười. Mỗi ngày qua đi, con tôi lại có vẻ lớn hơn một chút, giờ đã biết hóng hớt, biết ê a, biết cười khi có người trêu đùa, lật nghiêng người để ngủ, đòi lẫy trong khi bây giờ chưa đầy 2 tháng và cổ chưa mang nổi đầu.
Khi còn đang mang thai tôi đã giận mẹ. Nhưng sau khoảng thời gian ngắn vừa rồi mà tôi thực sự làm mẹ, tôi đã khác. Dù bây giờ sự quan tâm của mẹ tôi đến chị em tôi đã bị phân tán bởi niềm tin vào thế giới siêu nhiên một cách thái quá nhưng dù sao mẹ tôi cũng đã trải qua bao vất vả để tạo ra và nuôi chị em tôi nên người.
Thành thật mà nói được làm mẹ rất vất vả và đánh đổi nhiều thứ nhưng hạnh phúc thì không nói hết được bằng lời. Mong sao bé con của tôi luôn ngoan và khỏe mạnh. 
Mẹ sẽ cố gắng để làm tất cả những gì có thể cho con.

Thứ Ba, 19 tháng 7, 2016

Cho một niềm tin

Cái nóng oi bức của mùa hè đầu tiên ở miền Bắc nhiều lúc tưởng chừng không còn có thể chịu nổi. Thời gian trôi đi thật nhanh, thế là tôi đã xa miền Nam cũng khá lâu rồi. Ngày xưa chỉ nghe người ta nhắc đến thời tiết khắc nghiệt của miền ngoài nhưng giờ thì thực sự được sống và được cảm nhận từng chút một.
Tháng 6 âm lịch đến và sẽ đi có nhiều ngày để nghĩ: Là thời gian họp mặt chị em trong giỗ bà ngoại ngày xưa. Là nỗi buồn dai dẳng 8 năm khi anh trai tôi đi mãi mãi. Là 100 ngày của anh rể lớn trong năm nay. Là sự có mặt của đứa cháu thứ 2 trong gia đình. Là sự chờ đợi của tôi để nhìn thấy tình yêu bé bỏng chào đời. Guồng quay của cuộc sống mới đã cuốn tôi theo. Nỗi nhớ cho những ngày đã cũ vẫn luôn ấp ủ. Gia đình lớn là tình yêu và nỗi buồn. Những giọt nước mắt có thể vẫn còn lăn cho suốt một đời người với những điều không thể trọn vẹn được. Chỉ là khoảng trống buồn sâu sắc dần quen trong từng ngóc ngách tâm hồn. Giờ thì chẳng thể uống cạn như ngày xưa đã từng. Có những thứ đã ngoài tầm kiểm soát.
Dạo này thời tiết khó chịu, tình yêu bé bỏng của tôi cũng không còn yên như trước, những cơn đau nhẹ xuất hiện, những lúc giẫy đạp của bé con làm tôi mệt mỏi diễn ra thường xuyên, bước chân ngày càng nặng nề. Mặc dù vậy, tôi cảm thấy mình hạnh phúc, hạnh phúc thiêng liêng của những ai được làm mẹ. Không còn bao lâu nữa con của tôi sẽ chào đời. Những bỡ ngỡ và lo lắng là điều không thể tránh khỏi. Tôi hi vọng mọi thứ sẽ ổn. 
Còn về cuộc sống này, không thể có gì hoàn hảo. Có lẽ sống là phải biết chấp nhận.
Tôi đã thấy được nhiều điều khiến tôi đau lòng nhưng đã là con người thì không ai có thể vượt qua giới hạn của con người được. Và người kia, nếu biết cặn kẽ những sự thực thì cũng sẽ đau lòng không kém tôi. Tuy nhiên, những nỗi buồn mà người ấy trải đã là đủ cho chính sự ích kỷ của người ấy rồi. Thật ra người ấy có nên trách, nên hận ai không? Sự chọn lựa của người ấy dẫn đến như vậy sao lại đổ lỗi lên người khác? Vừa muốn trọn vẹn với những ý nghĩa gia đình lại vừa muốn giữ một người mà bản thân không có lời hứa chắc chắn há chẳng phải là ích kỷ sao? Khi đã biết rõ mọi thứ rồi, tôi không thể vui vì kết quả đúng là chọn lựa cuối cùng có sự can thiệp của lý trí nhưng tôi biết rõ ràng mình nên như thế nào với những điều đã cũ ấy. Đừng bao giờ quá tin vào những gì mình nghe thấy cả tôi và người ạ. Sự ngốc nghếch của chúng ta là quá tin vào chân, thiện, mỹ mà mình mơ trong khi mọi thứ đều có giới hạn. Tất cả đã thay đổi về diện mạo và tính chất. Sự khắc nghiệt của quy luật cuộc sống này không nhường chỗ cho bất cứ điều gì.
Tôi giờ đã thích nghi với cuộc sống hiện tại. Quá khứ có thể là không thỏa đáng đối với chính mình nhưng dù sao thì cũng đã qua rồi. Người đàn ông của tôi có thể không phải là người lãng mạn, cũng chẳng ngọt ngào nhưng anh sống tình cảm và cũng quan tâm nhiều đến mẹ con tôi theo cách của anh. Hạnh phúc thật giản đơn khi bàn tay anh lau những giọt mồ hôi đầm đìa trên khuôn mặt tôi vì thời tiết khắc nghiệt. Những ngọt ngào lan tỏa cảm xúc khi đang nằm ngủ lại có bàn tay quen thuộc xoa bóp đôi chân phù bị tê giữa đêm khuya. Và nhiều việc nữa mà với một người đàn ông khác có thể sẽ khó khăn nhưng với người đàn ông của tôi thì sẽ làm cho tôi ngay khi tôi cần. Cuộc sống vẫn còn rất nhiều khó khăn trước mắt nhưng tôi tin khi chúng tôi cùng cố gắng thì tất cả rồi sẽ ổn theo một chiều hướng tốt đẹp.

Chủ Nhật, 26 tháng 6, 2016

Khi tâm hồn là một hố sâu

Nhiều sự thật khiến người ta trơ như phiến đá bởi bẽ bàng đến lặng người. Tự thấy chua chát để phải cười khẩy chính mình. Biết làm sao được vì với người ta giá trị của mình đã từng chỉ là một con rối kệch cỡm.
Tan hết niềm tin và hi vọng. Một sự im lặng tưởng chừng như bình thường nhưng lại chẳng bình thường. Sẽ chẳng còn gì nữa ngoài yêu cầu rất giản đơn "chịu trách nhiệm với những gì mà người ta đã xô đẩy". Sẽ là không bao giờ tha thứ nếu như tiếp tục gieo rắc vào lòng những nỗi đau.
Sáng nay chị sinh. Không biết mặt cháu mình ra sao. Niềm vui và nỗi chạnh lòng cứ đan xen như thế. Giả sử thời gian quay trở lại thì sao nhỉ? "Tôi thương người còn ai thương tôi?"

Thứ Ba, 17 tháng 5, 2016

Phải nghĩ và tin thế nào đây?

"Đến một lúc nào đó, người ta không thể làm gì khác ngoài lặng im"
Tôi không nhớ tác giả của câu nói này là ai nhưng chỉ nhớ đã có lần đọc được nó trên facebook của anh Cà Phê Sữa, người đàn ông đã một lần đổ vỡ, rất nghệ sĩ và có một thế giới riêng mà khiến người tiếp xúc cảm thấy dễ gần nhưng lại khó chạm. Mỗi người đều có những nỗi buồn riêng và có những nguyên nhân khác nhau để dẫn đến những kết quả mà người ta có thể nhìn thấy. Tuy nhiên, tôi đã nói, nếu không sống cuộc sống của người khác thì đừng vội phán xét bất kể điều gì. Niềm vui và nỗi buồn của cuộc sống đến và đi rồi cũng vậy, lặng lẽ như thể một điều rất bình thường, chỉ có người mang những cảm xúc ấy tự hiểu nó như thế nào trong lặng im mà thôi, bởi dù có tả người khác cũng không thể hiểu hết được, trừ khi người nào đó cũng từng rơi vào một trường hợp tương tự thì mới có thể phần nào hiểu những cung bậc thăng trầm ấy.
Có những lúc bất cứ ngôn từ nào cũng chẳng đủ để nói nên có nói ra thì không có tác dụng gì hoặc thậm chí sẽ có kết quả tệ hơn bởi người khác không thể hiểu đúng.
Một người được đánh giá là tốt hay không tốt dường như phụ thuộc vào văn hóa của người đánh giá. Tôi không mấy quan tâm những người không quan trọng nghĩ gì về mình nhưng điều tôi thấy sợ và ghét là người tôi quan trọng thì lại quan tâm điều đó. Mỗi người một số phận, nếu tôi sống dựa vào cách nhìn của người khác thì có lẽ giờ đây tôi đã chết ngập ngụa từ lâu trong cái hố thẳm của miệng đời.
Anh đã nghĩ về tôi với những liên tưởng thật không hay ho tí nào. Những quy chuẩn đạo đức gán ghép một cách mặc định và phán xét. Ở đâu là bản chất? Tự nhiên tôi cảm thấy những bước chân mình quá nặng, những cố gắng dường như trong vô vọng. Tôi đã phải khác rất nhiều nhưng rồi thì sao?
Những gì tôi bắt gặp trong thế giới mà anh gìn giữ khiến tôi không ngờ. Tôi không nghĩ con người là hoàn hảo nhưng tôi cũng không nghĩ với những nguyên tắc mà anh nói anh lại là như vậy. Rồi lại thêm những hình ảnh khác nữa đập vào mắt tôi. Một thời của anh còn tiếc nuối thế sao? Ai cũng có quá khứ, điều gặm nhấm tôi không phải là quá khứ mà là hiện tại, hiện tại là sự thờ ơ hoàn toàn của anh trước câu hỏi của tôi. Tôi cảm thấy thương cho giá trị thực và buồn cười chính mình.
"Đến một lúc nào đó, người ta không thể làm gì khác ngoài lặng im". Tôi lặng im với sự lẻ loi hoàn toàn của tâm hồn. Tôi có thể tin được nữa không những gì mình từng nghe thấy? Bầu trời cũng từng lung linh lắm nhưng ai nghĩ cơn gió sẽ cuốn cát bụi bay vào trong mắt biếc? Shine đã nói tôi, khi có những mâu thuẫn, nếu thực tâm quý trọng thì hãy mở vòng tay ra, bởi cái ôm nối liền bao khoảng cách và điều đó đúng là sự thật. Nhưng giờ đây, với sự lẻ loi trong tâm hồn tôi, trước vòng tay đóng chặt, tôi thấy một mùa đông về trong những ngày đầu hạ ngột ngạt, oi bức.
Suy nghĩ của lý trí, tình cảm của con tim đều là như vậy, với anh tôi còn gì?


Thứ Bảy, 14 tháng 5, 2016

Gửi một người đã trở thành xa lạ

Nàng,
Có lẽ ta gọi nàng là "người đã trở thành xa lạ" vẫn còn nhẹ nhàng so với những gì nàng cảm nhận về mối quan hệ của chúng ta hiện giờ. Ta biết, có những lúc nàng dùng những từ rất nặng nề để nói về ta. Nếu ta nói ta không nghĩ gì thì chính là ta tỏ ra cao thượng quá, kiểu đó rất kệch cỡm bởi mỗi con người chúng ta sống đều có những ích kỷ riêng mình, chỉ là chúng ta không công nhận điều đó mà thôi.
Ta không liên lạc với nàng từ ngày anh K nói nàng yêu cầu đừng liên lạc nữa không phải vì ta xấu hổ hay nghĩ mình có lỗi với nàng mà là vì ta không muốn nàng đau. Khi một sự việc bất ngờ xảy ra, người ta không thể tránh khỏi những cú sốc và ai cũng cần có thời gian để bình tâm lại. Ngày trước, ta định nói với nàng nhiều thứ nhưng ta lại kìm lại bởi ta sợ những điều ta nói cho nàng biết sẽ tổn thương nàng nhưng thực chất thì nào có thể tránh được tổn thương khi sự việc không thể khác được. Nàng có cái ngạo nghễ của nàng và ta cũng vậy. Thời gian đã trôi qua không còn ít nữa nhưng sự bình tâm không đến với nàng mà chỉ là những cay nghiệt đọng lại. Ta không bào chữa gì cho sự việc bởi ta nghĩ điều đó là không còn cần thiết. Có những điều mà nếu nàng cứ giữ vững những suy nghĩ như thời gian qua thì mãi mãi nàng sẽ không bao giờ hiểu chúng. Hãy công bằng nhìn nhận mọi việc mặc dù có thể khi nhìn nhận lại nàng sẽ thấy uổng phí công chờ đợi của chính mình. Nhưng ta nhắc nàng rằng không ai ép bản thân mình cả, bỏ qua cho người chính là bỏ qua cho mình, nàng được gì khi kết tội người khác? Đại Kỷ Nguyên - Epochtimes Vietnam có viết một câu rằng "vẫn luôn có một lối thoát cho tâm hồn, chỉ là bạn đã sẵn sàng tiếp nhận nó hay chưa mà thôi".
Còn riêng giữa chúng ta, nàng đã gần ta bởi điều gì? Liệu có thực sự người tổn thương chỉ là nàng? Thời gian mà chúng ta trải qua chỉ vì một người mà nó trở nên vô nghĩa thế sao? Vậy, điều nàng dành cho ta có thực quý như nàng nói? Ta biết, khi người ta thấy đau thì bản thân người ta chỉ nhìn chăm chăm vào nỗi đau của mình, mấy ai có thể công tâm mà nhìn nhận sự việc chứ đừng nói nhìn nhận mọi thứ bằng ánh mắt vị tha. Thế nên, ta đã cảm thông với những câu từ khó nghe mà nàng dành tặng ta không ít ấy.
Giờ đây, ta đã có một sự chọn lựa cho số phận của mình và sống vì chọn lựa ấy. Ta không còn thời gian để đau đáu về nàng đó là sự thật. Nếu nàng cứ chìm đắm vào những thứ đã cũ thì không ai cứu nàng được nàng biết không và người đau khổ vẫn là nàng. Ta đã từng nói nàng hãy thương nàng đi trước đã. Có thể bây giờ nghĩ lại câu nói ấy nàng sẽ nhếch mép cười nhưng cũng chẳng sao. Nàng hãy cứ làm những gì nàng muốn cho thỏa lòng rồi quẳng hết đi mà sống cho tốt vào, không thương mình thì làm sao có thể thương ai được chứ.
Và điều cuối cùng ta muốn nói: nàng có thể hận người ấy bởi giữa nàng và người ấy có những nợ nần mà ta không thể hiểu hết được còn với ta, nàng không đủ quyền, đủ phép để nói hận ta đâu. Mà hận người thì kẻ đau chính là mình nàng ạ.
Tạm biệt nàng - người đã trở thành xa lạ!
p/s: viết đây nhưng không biết người nhận có nhận, thôi thì mặc duyên vậy.