Những ngày lạnh ngập tràn trên phố. Gió thổi xao xác làm không gian hoang hoải với nỗi nhớ đeo bám đằng đẵng không yên.
Chở chị bạn rời khỏi trung tâm ồn ào sôi động. Cái nắng gay gắt của buổi trưa xuyên qua nhiều lần vải làm da thịt cũng rát bỏng.
Xe chạy qua bao nhiêu con đường từ quen dần sang lạ, từ phố xá đông đúc chuyển sang thưa thớt. Tôi quay lại nhìn chị cười, hiểu cảm giác hồi hộp trong lòng chị. Chị ôm tôi, xiết nhẹ.
Khu thả diều mùa này đang là ruộng lúa xanh rì. Huơng đồng nội phảng phất nghe chừng còn quen thuộc lắm. Không khí ngoại ô bắt đầu trở nên trong lành mặc dù cái nắng vẫn gắt gỏng trong tiết trời se lạnh. Lúc này, tâm trạng có nỗi lo lắng mơ hồ về mục đích chuyến đi, về cảm xúc của chị và những gì sẽ nhận được. Bóp nhẹ bàn tay chị tôi nói coi như chúng tôi đang đi đổi gió, coi như là chuyến đi dã ngoại để có gì đó nhớ khi chúng tôi xa nhau. Đưa mắt về đồng ruộng bên đường, tôi hẹn chị đi thả diều sau tết. Chị nhiệt tình huởng ứng. Tôi cũng cười. Những gì tôi có thể làm cho chị chỉ được thế này thôi.
Việc tìm kiếm có vẻ khó khăn hơn những gì tôi tưởng tượng. Sử dụng lợi thế quen biết của công việc tôi giúp chị lấy được thông tin cần thiết và chúng tôi lại tiếp tục. Do sáng dậy sớm nên đôi mắt mỏi hơn dưới cái nắng vùng ngoại ô này. Loay hoay mãi cuối cùng chúng tôi cũng đến nơi muốn đến. Con đường đất đỏ bụi mù mịt. Hai bên đường, ruộng lúa xanh mướt vụ đông xuân đang thì. Chị rạng rỡ hẳn khi thấy được trước mắt khoảng không gian dường như quen thuộc dù chỉ một lần đến. Tôi hiểu hết những cảm giác ấy nhưng lòng vẫn phân vân khó tả. Dù sao thì cũng phải đi đến tận cùng con đường để nhìn nhận đâu là giá trị thật sự, có thể sẽ là nỗi đau nhưng nhờ đó mới có thể từ bỏ để mạnh dạn bước trên con đường mới.
Chúng tôi ngồi quán nước bên đường. Gió mang vị phù sa thổi qua mát lạnh nhưng cũng chẳng thiếu phần hiu hắt. Mặt trời ngả bóng. Tôi và chị chờ đợi. Tôi đã chờ đợi rất nhiều nên tôi biết rằng chờ đợi làm sao có thể hạnh phúc được. Với mục đích chân thành và động cơ trong sáng của chị tôi không thể bỏ mặc chị với ưu tư riêng mình. Tôi nhìn chị, cái nhìn trìu mến. Giữa xã hội này đâu còn mấy người có trái tim như chị. Bất chợt tôi cảm thấy xót xa cho chị, xót xa cho tôi. Chị biết không chân thành nhiều khi là ngốc nghếch đấy, biết không?
Mặt trời đã tắt. Nỗi buồn thể hiện rõ trong đôi mắt chị. Tôi nhìn chị, vỗ nhẹ vào vai và nói cùng cố gắng đến phút cuối. Chị cười hiền, nụ cười không thể che đi sự mệt mỏi và thất vọng mà bản thân chị đang cảm thấy. Tôi thì thật tệ trong việc an ủi người khác nên chẳng biết làm gì hơn ngoài việc kiên nhẫn đến cùng với chị. Bàn tay tôi sẽ nắm nếu bàn tay ấy chơi vơi. Bờ vai tôi sẽ là chỗ dựa nếu như chị mệt mỏi.
Không có gì thay đổi khi xung quanh là màn đêm đen thẫm, tiếng ếch nhái kêu nghe hoang vắng. Người ta nói, sau một lần quay lưng là cả sự hờ hững. Tất cả những tốt đẹp đã trải cũng như chưa hề diễn ra, họ cứ nghiêm trọng hóa vấn đề, tự nghĩ và rồi tự cho mình cái quyền chà đạp, chà đạp lên cả điều trong sáng đáng quý như pha lê. Phũ phàng quá! Mà phũ phàng cũng tốt, để dứt khoát quay lưng không còn trông theo một bóng người.
Tôi chở chị về. Trời đêm lạnh se sắt. Phía sau lưng, miền ký ức đã vỡ.
Cuộc đời có bao lâu mà hững hờ... thôi thì... hãy cứ cười lên nhé!
Mong bình yên cho chị, cho tôi...