Thứ Tư, 13 tháng 11, 2013

Vui này, đừng bỏ tôi đi

Người ta nói: bắt đầu yêu là con người lại bắt đầu điệu đà và hay khùng khùng không phải lối. Có lẽ vì vậy mà dạo này tôi bị mọi người chọc ghẹo "sắp chống lầy".
Mái tóc xù mì thay thế cho mái tóc thẳng quen thuộc trước giờ. Tuyên bố bỏ nhậu. Tập giảm độ nóng và giảm chua ngoa trong lời nói. Tự nhiên xí xọn hẳn và đặc biệt hát líu lo nhiều hơn trước một cách rõ rệt... Dường như mọi người chưa quen với phong cách này của tôi nên đều tỏ ra ngạc nhiên. Haiz, cơ mà điều gì thì cũng có nguyên do của nó cả. Tôi cảm thấy mình cần thay đổi và tôi bắt đầu.
Sự thay đổi nằm từ trong ý nghĩ do đó mà tôi không hề có vẻ ngượng nghịu với những điều khác lạ của chính mình. Trời xanh hơn, nắng tươi hơn và... mưa cũng đẹp hơn. Những cái đáng chán rẻ tiền được tôi thả rơi vào lòng sông quá khứ, bất quá thì cũng chỉ là một cái tặc lưỡi "kệ", thế là xong.
Tôi trở lại với cuộc sống ở một mình. Điều đó cũng không làm tôi buồn hơn mà ngược lại. Một ngày, những niềm vui thi thoảng lại đến êm đềm khi nghĩ về nửa bầu trời và sự ngẫu nhiên kỳ lạ. Nhưng câu nói của 4 năm trước vẫn không hề thay đổi với thời gian hiện tại: Niềm vui đến thật vu vơ.
Hôm nay, lòng tôi lại thấy buồn, nỗi buồn nhiều hơn tôi nghĩ. Khi chính tôi còn không nghĩ được mình sẽ như thế nào thì làm sao trách người ta đã không thể "trước khi hành động nghĩ đến đối phương sẽ cảm thấy ra sao với hành động đó".
Này nhé, chuyện con con ốc ấy, tôi đã từng kể rồi. Nó mang bên người cái vỏ bọc vững chắc cho cơ thể mềm yếu. Nó sẽ chui ra ngoài khi gặp môi trường cho nó cảm giác an toàn nhưng nếu chỉ cần cảm thấy chút nguy hiểm hay gặp một điều gì sẽ gây tổn thương đến nó nó lập tức chui ngay vào cái vỏ bọc ấy và không trở ra cho đến khi thực sự thấy an toàn. Tôi dường như cũng giống nó điểm này.
Có người đã nói sẽ không bao giờ làm tôi giận, điều này sao có thể khẳng định nhỉ? Cuộc sống muôn màu mà ai chắc chắn được ngày hôm qua, ngày hôm nay và ngày mai đều giống nhau. Tôi giống như một con ốc cần một môi trường cho tôi cảm giác an toàn, nơi đó là khoảng không gian của những bình yên sâu lắng. Có thể không giúp tôi chui ra khỏi cái vỏ của mình hay là lại khiến tôi quay trở lại và ngủ quên trong đó???
Không thoát được xúc cảm ập đến buổi tối nên trốn vào đây một mình. Góc nhỏ của tôi cho tôi dựa mỗi lúc chênh vênh. Vui này, đừng vu vơ nữa.. Vui này, đừng bỏ tôi đi...

Thứ Sáu, 8 tháng 11, 2013

Bất Chợt

Bất chợt cơn bão về
Sài Gòn ngày mưa giông
Lạnh qua từng con phố
Nét buồn trong mắt trong

Những nỗi nhớ xoay vòng
Tay đan hoài trên phím
Tóc rối chiều bịn rịn
Ngủ vùi trên vai ngoan

Bất chợt nỗi đa đoan
Nhẹ theo từng tiếng thở
Một chút như là mơ
Bỗng thấy lòng chợt ấm

Bất chợt và bất chợt
Ta biết ta nhớ mình...

Thứ Hai, 4 tháng 11, 2013

Viết cho mùa thu qua

Một khoảng thời gian lặng kéo dài. Blog đóng bụi.
Với thời gian biểu giống nhau của 2 tháng nhưng tôi không còn rảnh rỗi cho việc gửi tâm hồn mình xuôi theo mây gió nào được. Nghĩ và buồn thì vẫn đấy nhưng không có đủ thì giờ để viết ra. Bận rộn khiến người ta cứ phải lao theo vòng xoáy thời gian. Thế nhưng, khi chỉ cần rảnh rang đôi chút thì lòng lại chùng xuống liền. Những đêm đi về thấy ngày cứ nhàn nhạt trôi qua trong đôi mắt mất dần thần sắc.
Mùa thu năm nay qua nhanh hơn những mùa thu khác thì phải. Mọi năm, ngày sinh nhật của mình tôi không tổ chức nhưng cũng cho phép mình nghỉ làm ít nhất một ngày. Một ngày để thong dong đâu đó, thả tâm hồn mình theo những tầng cảm xúc lên xuống thất thường và nhớ về mọi thứ có ý nghĩa đến và đi trên quãng đường mình đã qua. Nhưng, năm nay thì không. Giờ đã là cuối mùa thu rồi phải không? Người ta đã chia tay mùa thu nhiều rồi nên tôi nghĩ như vậy. Miền Nam thì làm gì có mùa. Chỉ là tôi thích cái không khí dìu dịu của thời gian này và những ngày lành lạnh dịp cuối năm. Thích giờ thì là thích vậy thôi, chẳng cần có nguyên do nữa.
Cuối tuần trước về nhà giỗ bố. Nơi bố yên nghỉ hoang vắng. Buồn cho người khi lâu lâu mới có 2 đứa con gái ghé thăm thôi. Đó là khoảng ký ức mà hiện giờ rất ít khi tôi chạm tới, nơi tận cùng của nỗi đau thì không ai muốn chạm cả. 
Do đang trong thời gian trị bệnh nên không tham gia tiệc tùng dù có ông thông gia lên chơi. Thật ra thì cũng không phải chỉ do nguyên nhân đang bệnh mà không nhậu nhẹt nữa (Vì tự trong lòng đã hứa với một người nên thực hiện). Kể cũng lạ, quy định do bản thân tự đưa ra thì người ta thường thực hiện rất tốt. Chiều hôm đó không ngủ, nhổ tóc bạc cho mẹ rồi đánh bóng chuyền với thằng cháu. Thấy mẹ và cháu vui lòng tôi cũng ấm áp, chỉ có điều họ không biết tôi đang thấy trong lòng mình những ngọt ngào.
Từ lúc công việc thay đổi, tôi cảm thấy rất mệt mỏi. Những sự việc xảy ra khiến tôi thấy tình cảm con người quá rẻ mạt. Mọi thứ phơi bày như một cơ thể loã lồ không còn gây tò mò và trí tượng tượng được nữa. Tiền bạc gặm nhấm nhân cách của người ta mất rồi. Tôi ngửa mặt lên cười với đời, cái cười nhạt thếch như nồi nước ốc... không hơn. 
Tuyên bố đổi thay. Tương ứng với trò đời hiện tại. Cảm ơn người bạn mới! Những câu chuyện với bạn làm tôi có quyết tâm thay đổi hơn. Và tôi biết rằng, tôi cũng chẳng mơ mộng hay huyễn hoặc một điều gì chỉ là nhặt nhạy những thứ tốt cho mình rồi giữ lại thôi. Nhớ bạn nhiều hơn một chút chút.

Thứ Năm, 29 tháng 8, 2013

Đoản Khúc Cuối Cho Người Tình Lỡ

Chẳng thể nào nói tiếp lời yêu cũ
Mùa hạ qua sen rũ bên song
Chốn quê xưa nước vẫn lớn - ròng
Con đò nhỏ cứ chòng chành sóng vỗ

Từ thuở xưa thuyền xa bến đỗ
Đằng đẵng mùa đi chim én không về
Chiều mây hạ câu hát sơn khê
Còn đọng lại chỉ giọt buồn giọt nhớ

Câu thơ cũ chia xa người tình lỡ
Dòng đời trôi tan vỡ mộng uyên ương
Một lữ khách. Một quán trọ ven đường
Nỗi yêu thương cũng tàn khi nắng chớm

Một người đi. - Cơn say sớm ngậm ngùi
Bóng dáng nhỏ tựa thềm trăng năm cũ
Câu xưa hát nay gửi về miền nhớ
Ánh trăng mờ ai đó ngóng trông nhau?


Thứ Năm, 22 tháng 8, 2013

Hoa Hồng Phấn Cài Trên Áo

Lâu rồi mới đi chùa. Các băng rôn được treo lên hoành tráng mừng ngày Đại Lễ Vu Lan Báo Hiếu. Bảo tháp chùa Giác Lâm đêm nay cũng sáng đèn trên các tầng trên cao của tháp. Thực tình thì đi chùa để tìm sự thanh tịnh nên tôi thường tránh những ngày tuần nhưng bởi vì là tháng bảy nên tôi có mặt vào đúng ngày mà nơi đây tấp nập người ra vào.
Sự im lặng nơi tôi đối lập hoàn toàn với không khí của ngày Đại Lễ. Tôi vẫn một mình.
Sau khi bỏ thùng công đức, những Phật tử làm công quả ở chùa đưa cho tôi một bông hoa hồng đính lên trên ngực trái. Chiếc bàn bày hoa có rất nhiều hoa hồng nhưng chỉ có 3 màu: đỏ, hồng phấn, trắng. Bông hoa cài trên áo tôi màu hồng phấn. Tôi lặng lẽ bước ra khỏi điện thờ. Hình như tôi khóc. 

Thứ Sáu, 16 tháng 8, 2013

Ai bảo cứ cố chấp làm gì?

Người người đã nói lời từ biệt mùa hè để đón chào mùa thu nhẹ nhàng với những chiếc lá vàng chao nghiêng theo cơn gió ru hời. Tôi thì chẳng mảy may để ý rằng thật sự mùa hè đã qua chưa, chỉ thấy xác phượng rụng đầy dưới gốc cây mà những cơn mưa ngâu tháng bảy vô tình làm cánh hoa đáng thương kia sũng nước. Bước vào tháng mưa ngâu nên trời cũng hào phóng cho những lúc nặng lòng và dường như ở bất cứ nơi đâu đều gặp những gì ướt át.
Ngày đếm bao đợt mưa qua.
Những hôm đi làm về khuya, trời vừa tạnh sau cơn mưa kéo dài suốt buổi chiều. Con đường về nhà, không gian mờ ảo làm cho tôi có chút nhầm lẫn Sài Gòn với nơi mà tôi yêu quý. Tôi mỉm cười với cảm giác sẻ chia giản đơn nơi mình với thời khắc ấy. Thực tế lại cuốn tôi theo, ngày trôi qua lặng.
Rùa Con đã cưới gần 1 tháng và chúng tôi đã không còn ở cạnh nhau gấp đôi ngần ấy thời gian. Đó là mốc kết thúc thật sự những kỷ niệm đẹp và cả những nỗi buồn. Tôi không trách Rùa Con, chỉ mong rằng cô ấy sẽ sống tốt cuộc sống của cô ấy. Khi tôi đã quay đi sẽ không có ngày trở lại, sẽ không có người để cho Rùa Con thở than những mệt nhọc của cuộc sống đời thường. Mong rằng Rùa Con đừng buồn bởi những gì đã mất. Cuộc sống là đi về phía trước nên những cái có được thay thế cái đã mất sẽ bước theo mỗi chúng ta. Dù rằng ở phía trước của tôi, sẽ chẳng còn chỗ cho Rùa Con nhưng ở quá khứ của tôi, Rùa Con vẫn luôn tồn tại, để những lúc cầm dù xuống phố dưới mưa những hình ảnh cũ vẫn hiển hiện vẹn nguyên tựa hồ như vừa diễn ra ngay trong khoảnh khắc ấy. Tạm biệt Rùa Con, tạm biệt những chân thành thời gian cũ nơi tôi!
Công việc dạo này thay đổi. Cảm giác mệt mỏi cứ kéo dài. Tôi không đến công ty của bạn nữa, chỉ giới hạn công việc chính nơi tôi đang làm. Ở chi nhánh của tôi vừa phải chia tay. Chia tay một người làm cùng tôi từ lúc bước vào đây cho đến bây giờ. Dù rằng cũng đã có những lần tranh cãi, dù rằng không hợp nhau nên ít khi nói chuyện mà ngày cuối cùng khi bạn bước chân ra khỏi phòng, hai đứa quay nhìn nhau bằng ánh mắt luyến tiếc và chân thành mà trước giờ chưa một lần dành cho nhau. Tôi biết trong ánh mắt ấy có rất nhiều điều bạn muốn nói và tôi biết bạn hiểu cả ánh mắt của tôi chứa đựng điều gì. Mong bạn sẽ trưởng thành hơn với cuộc sống nhiều va chạm mới.
Mùa Vu Lan năm nay, có lẽ tôi không về trong ngày mẹ cúng Trai Phạm. Thế nhưng, tôi âm thầm nguyện và làm một điều cho linh hồn của bố. Tôi không biết có giúp được gì không nhưng dù sao thì tâm cũng nhẹ hơn một chút. Một đứa nghông nghênh, ai hiểu và biết nó sẽ làm gì. 
Hôm trước giỗ bà về nhà phụ mẹ làm giỗ. Cuối cùng thành ra về cho đủ tay chứ chẳng phụ được gì. Từ hồi anh trai đi, năm nay mới về giỗ bà. Về đến nhà, cơn say khi đi đám cưới ở Sài Gòn vẫn chưa hết. Nghe chuyện của chị lại nhậu tiếp rồi xổ một tràng. Nói những gì cần nói với người phải nói mà thương chị quá, sao vở kịch cứ kéo dài mãi không dứt nhỉ? 
Chị đi trước, ở nhà thêm với mẹ 1 ngày. Sáng đó, dẫn thằng cháu ra nghĩa trang thăm anh. Chỉ kịp nói với anh vài câu rồi phải về vì trời mưa tới. Năm năm rồi, nỗi niềm nằm sâu trong tâm tư của mỗi thành viên trong gia đình, không ai nói ra vì sợ lại chạm vào nỗi đau chung với người thân của mình. Vẫn nhắc đến như một phần chưa hề vắng và không thể thiếu, thời gian trôi...
Quay trở lại Sài Gòn, cảm giác ấm áp của ngày trước khi về nhà dần vơi. Suy nghĩ nhiều hơn và tự nhiên không biết mình nên làm gì. Thà trắng thà đen đi, để dễ dàng cho bản thân quyết định. Cứ thế này chỉ thêm một phần mệt mỏi nữa cho tôi mà thôi.
Một món quà (có lẽ thế) gửi qua trung gian. Một lời nhận lỗi? Nhưng với tôi, họ thật thấp hèn và mọi thứ đã chấm hết. Tôi không bao giờ quên và không bao giờ tha thứ vì đã bị phản bội lòng tin của mình. Tôi không trả đũa nên không hành động gì, thứ khốn nạn sẽ nhận được những điều xứng đáng với thứ khốn nạn chứ không hơn, đời này vậy mà công bằng lắm.
Một vài địa chỉ mail trong friend list bị yahoo mail xoá. Cảm thấy hụt hẫng vì thật sự kết thúc? Không hiểu sao tôi cứ đa mang những thứ mà đáng lẽ bản thân phải quên lâu rồi. Cái thứ tình cảm trong tôi thật chết tiệt, nó ương bướng với lý trí như cái tính cách ương bướng của tôi trước đời này. Dù bây giờ có nói bao lời xin lỗi và có giải thích như thế nào thì cũng không thoả đáng với khoảng thời gian đã trôi qua. Mau mà quên hết đi, nhớ đấy nhé!

Chủ Nhật, 4 tháng 8, 2013

Chạm

Hãy ngồi lại gần nhau thêm chút nữa đi anh
Cho em mượn một bờ vai để khóc
Cho em trút bớt bao điều khó nhọc
Cho bình yên về một thoáng... trái tim em

Hãy ngồi yên. Chẳng cần lau nước mắt em
Cứ để hai dòng lệ lăn dài trên má em nóng hổi
Trong lúc ấy chắc làm anh bối rối
Bóng đêm che rồi, không ai thấy em khóc, chỉ anh thôi…

Hãy ngồi bên em và đừng nói chia phôi
Hát em nghe bài tình ca mà anh thích nhất
Đời cứ trôi và người rất thật
Cho em một lần được là mình trong tất bật mưu sinh

Hãy nhìn em bằng ánh mắt trái tim
Cho xương rồng cũng được nở hoa trên miền sỏi đá
Cho giữa cõi trần ai ta bỏ đi mặt nạ
Thành thật một lần có khó quá không anh?