Thứ Bảy, 29 tháng 6, 2013

Làm Sao Để Lại Có Thể Tiếp Tục Yêu Thương?


Khi người ta khen một người nào đó mạnh mẽ, có ai nghĩ rằng tại sao người đó lại mạnh mẽ không?
Cùng được cha mẹ sinh ra nhưng có đứa bé được chăm từ trong trứng chăm ra, lớn lên trong sự bao bọc đầy đủ của cha mẹ, thậm chí cả tương lai đã được cha mẹ dọn sẵn chỗ cho ngồi hoặc chí ít cũng chuẩn bị đầy đủ cơ sở cho tương lai êm ấm, đủ đầy. Ngược lại, có những đứa trẻ vừa chào đời đã nếm mùi sương gió, lớn lên trong cảnh lăn lóc củ khoai, tương lai do bản thân tự biết nhận thức mà cố gắng, nhiều khi phải đấu tranh với số phận để nhận được hạnh phúc - cái hạnh phúc nhỏ nhoi mà với những đứa trẻ tốt số chẳng phải khó khăn gì để có được mà biết đâu đối với những đứa trẻ ấy có khi lại là sự phiền phức. Sự mạnh mẽ tất nhiên không phải là thứ sẵn có do đấng tối cao nào đó ban cho một con người từ khi người đó còn là đứa trẻ. Trên đường đời của mỗi người có thể so sánh giống như đường đua với những chướng ngại vật riêng. Khi vấp ngã vì chướng ngại vật, không một bàn tay nào đưa cho ta nắm sẽ không còn sự lựa chọn nào khác là bản thân phải tự đứng lên, tự mình bước qua những chướng ngại vật mà số phận sắp đặt. Cứ vấp ngã rồi tự mình đứng lên dần dà con người ta sẽ quen tự đi trên đôi chân của mình, một chút ngạo nghễ, chút bất cần với những gì đến và đi trong cuộc sống.
Tôi cũng đứng trong hàng ngũ những người được gọi là mạnh mẽ. Khi nghe người ta khen ngợi và ước ao có được tính ấy của tôi tôi chỉ mỉm cười. Bài học nào cũng phải trả học phí cả thôi.
Sự mạnh mẽ nhiều khi không cho tôi sống thực với xúc cảm của mình. Những suy tư giằng xé mà chỉ bản thân mới hiểu. Muốn được khóc thoải mái khi đau nhưng khuôn mặt lại thản nhiên như chẳng có chuyện gì.
Tôi vẫn bước một mình, ngạo nghễ trên nỗi buồn của chính mình. Tôi đã buông tay với nhiều thứ mà có cố níu giữ cái dành riêng cho tôi cũng chẳng phải là niềm vui. Người ta nhìn vào nghĩ như thế nào tôi không biết và cũng chẳng cần biết. Chỉ biết rằng tôi chưa bao giờ ân hận khi buông tay một điều gì vì trước khi buông tay tôi đã cố gắng hết sức mình để gìn giữ nó.
Hiện tại, tâm trạng của tôi không tốt một tẹo nào nhưng lại không biết làm sao để tháo gỡ những khúc mắc trong lòng mình. Tự nhiên hôm trước lại nằm khóc. Dường như tôi quá quen với nước mắt đưa mình vào giấc ngủ. Đời thật nhạt khi không đau khổ cũng chẳng hạnh phúc, giống như một bản nhạc đều đều không trầm, không bổng gây nhàm chán cho người nghe. Ngoài người thân ra, trong những mối quan hệ xung quanh liên quan trực tiếp cuộc sống của tôi, không mối quan hệ nào khiến tôi phải đặc biệt ưu ái. Tôi không vì ai mà làm một điều gì như trước đây nữa. Trạng thái hiện tại không phải hờn giận gì nhưng cũng chẳng thể mỉm cười, không đau lòng nhưng lại chẳng thể ấm áp, không thể cho đi và cũng chẳng đón nhận gì. Tôi thấy mình không còn sẵn sàng cho sự nhiệt tình trước một mối quan hệ. Một phần vì những vết thương để sẹo nên chai lì? Một phần vì sợ lại tiếp tục buồn, thất vọng và mệt mỏi như trước? - Có lẽ là thế. Sự thờ ơ này không phải điều tôi mong muốn. Có hứng thú gì đâu khi ngày trôi qua cứ bàng bạc một màu. Dù cho những mối quan hệ trước kia tôi luôn là người ngốc nghếch nhưng tôi vẫn mong mình có thể nhiệt tình vì ít nhất một ai đó, vẫn mong mình có thể hạnh phúc khi thấy ai đó hạnh phúc như trước đây, vẫn có thể khóc vì hờn giận và vẫn có thể mỉm cười khi bên ai đó dạo phố ngắm mưa.
Làm sao để lại có thể tiếp tục yêu thương? Có lẽ tôi cần một trái tim nồng nàn, ấm áp để cho tôi sống dậy cảm giác muốn yêu thương và cho đi yêu thương. Có câu nói rất hay rằng "Có những thứ không thể nhưng yêu thương là có thể". Câu này ai nói nhỉ? Làm ơn ra đây cho tôi thấy có thể yêu thương như thế nào.

Chủ Nhật, 16 tháng 6, 2013

Trở Lại Phố Biển

Lâu lắm rồi không về với phố biển, hình như cũng bốn - năm năm gì đó, lần này trở lại Nha Trang cảm xúc dạt dào.
Sân bay Cam Ranh chiều mưa do ảnh hưởng cơn bão vắng người. Con đường từ trung tâm thành phố ra sân bay cũng không thấy mấy bóng dáng của những chiếc taxi chịu thương chịu khó. Thỉnh thoảng có chiếc xe máy của người dân địa phương phóng vút qua, lao vào trong màn nước trắng xoá. Ngồi trong xe nhìn ra, màu trắng của cát vẫn cho một cảm giác tinh khiết như lần đầu đi qua nơi này.
Xe chạy vào cung đường Sông Lô - Hòn Rớ, vịnh Nha Trang hiện ra trước mặt. Vì đặc điểm địa lý nên dù ngoài kia bão tố trong vịnh vẫn rất bình yên, chỉ là cơn mưa chiều làm lòng tôi cứ nao nao với những nỗi nhạt nhoà như màn mưa ngoài ô cửa kính.
Tôi nhớ Sài Gòn! Dù rằng mới rời xa Sài Gòn chưa đến một ngày đã thấy nhớ.
Muốn đi đâu đó để thoát khỏi sự bế tắc của cảm xúc trong thời gian gần đây nhưng sao tôi vẫn thấy mình chơi vơi trong khoảng không gian của nó hay là chính nó đã bao trùm tất cả không gian của chính tôi?
Cảm giác bình yên như mắt bão nó như thế nào nhỉ? Với tôi cảm giác ấy xa lạ làm sao!
Đường Trần Phú mùa này sao thiếu hoa phượng đỏ? Dường như phượng dỗi hờn nơi đây nên di tản sang phố khác mất rồi. Vừa kết thúc Festival Biển ngày hôm trước nên trên những con đường trong trung tâm thành phố vẫn còn lại dư âm của nó. Tháp Bút trầm mặc dưới mưa.
Không hiểu sao những cây cối ở miền Trung này thân xác nhỏ bé nhưng khi trổ hoa thì lại rực rỡ và sum xuê. Có lẽ do không được sự ưu ái của thiên nhiên nên những cây cối ở đây cũng biết phải cố gắng vươn lên với hoàn cảnh khắc nghiệt và kết quả của sự nỗ lực ấy là những điểm nhấn bắt mắt trên khắp các con đường ở miền Trung này khiến tôi bị mê hoặc. Nhìn cây cối ở đây, tôi liên tưởng đến những con người thuộc về miền Trung mà ngưỡng mộ họ. Lúc ấy, tôi lại thấy mình quá bé nhỏ thôi.
Ký ức lại trở về khi ghé thăm các địa danh cũ: Biển Dốc Lết, Hòn Chồng, chùa Long Sơn, chợ Đầm, tháp Bà, cầu Xóm Bóng... Nhớ nhỏ và mấy thằng phòng ngập nước! Lần này, dù có đi chung với một người trong số những người thuộc nhóm mấy thằng phòng ngập nước năm cũ nhưng... bánh xe cuộc đời đã đưa đi quá xa với ngày đó, chỉ một bước chân quay lại cũng đã khác nói chi gần 10 năm trôi qua rồi. Tôi tự nhủ lòng hãy cứ vui khi nhìn về kỷ niệm đẹp ngày cũ, nuối tiếc một chút cho thời gian ngày đó như thế là đủ rồi, đừng buồn vì thời gian hiện tại.
Tôi lại thơ thẩn một mình dạo biển đêm Trần Phú. Một sở thích hay một thói quen mỗi khi đi biển tôi cũng không cần phân định rõ, chỉ cảm thấy đó như là một điều không thể thiếu thôi.
Mưa rơi nhẹ trên tóc, tiếng sóng vỗ dạt dào. Tôi lại hát, những bản nhạc trữ tình mà tôi vẫn thích. Biển lắng nghe tôi, tôi lắng nghe biển. Biển vỡ oà, tôi cũng vỡ oà.

Thứ Bảy, 15 tháng 6, 2013

Đi qua nhau nhé?

Em về phương đó
Mưa gió một chiều
Buồn không anh hỡi
Ngày nắng cô liêu?

Bóng đổ xiêu xiêu
Bờ vai hút gió
Ngoài kia chẳng rõ
Em ngóng đợi gì
Mưa khẽ thầm thì
Lạnh lòng em lắm!

Biển đêm sâu thẳm
Nỗi nhớ cồn cào
Sóng vỗ dạt dào
Ngập ngừng em hát
Một ngày thật nhạt!
Ai nhớ ai không?

Sau những ngóng trông
Nỗi buồn thoáng đợi
Trời cao vời vợi
Trống vắng lấp đầy
Những ngón tay gầy
Buông từng phím mỏng

Biển lòng mãi động
Giông tố triền miên
Bước chân muộn phiền
Miên du ngày tháng

Một vì sao sáng
Lặng lẽ đêm thâu
Trong cuộc bể dâu
Bến bờ anh đợi?
Thôi đừng nghĩ ngợi
Sóng xô dạt bờ
Hay mình ơ thờ
Đi qua nhau nhé?

Thứ Năm, 6 tháng 6, 2013

Con muốn làm Bà Mẹ Đơn Thân

- Mẹ ạ, con không muốn lấy chồng. Nếu con không lấy chồng thì mẹ sẽ cảm thấy như thế nào?
Người mẹ nhìn cô con gái, miệng nửa cười. Trong ánh mắt người mẹ giống như đang nói "đùa hả con?". Cô con gái tiếp:
- Con không đùa đâu, con chẳng muốn lấy chồng.
Lần này thì người mẹ tin rằng con mình đang nghiêm túc.
- Thế con định thế nào?
- Chẳng định thế nào mẹ ạ, chỉ là không muốn thì không lấy thôi.
- Chị con nó bảo nó chuẩn bị cưới là để cho con chịu đi lấy chồng đấy, chứ nó cũng không muốn cưới xin gì đâu.
- Việc bả cưới hay không cũng không ảnh hưởng đến việc con quyết định mẹ ạ, con chỉ mong bả sẽ sống tốt với những chọn lựa của bả thôi. Phần con, duyên nợ tới thì đành phải chịu còn không thì con chẳng muốn nặng nợ mà gắn đời mình vào cuộc đời của một tên đàn ông nào cả.
- Nếu thế thì chỉ có đi tu là tốt nhất cho sau này.
- Ôi con không đi đâu, con mà vào chùa thì chắc loạn (cười). Mẹ thừa biết con không thể nào sống theo lối sống như vậy mà.
Người mẹ im lặng, trong đôi mắt đầy dấu chân chim thoáng buồn. Có lẽ người mẹ hiểu vì sao đứa con gái mình lại có suy nghĩ ấy, nhưng nói gì bây giờ khi đôi tay người mẹ không đủ rộng để che chở khỏi những vết sước trong tâm hồn cô con gái. Có tiếng thở dài tan vào đêm, tan vào tiếng quạt gió vi vu thổi lùa những hơi nóng còn vương lại trong căn phòng nhỏ của một chiều hè oi ả.
- Mà mẹ này, con muốn làm bà mẹ đơn thân tự sinh con và nuôi nó, mẹ nghĩ sao? Lúc con con nhỏ, con không thể ở nhà với nó suốt thì bà ngoại giúp trông cháu nhé. Lúc ấy, mẹ lên đây nhé.
- Như vậy thì xã hội nó bàn luận ghê lắm.
- Ôi con chẳng quan tâm xã hội này nghĩ gì mẹ ạ. Có ai sống giùm con đâu. Con chẳng hại ai cả nên con chẳng có gì mà hổ thẹn, thế là đủ rồi. 
- Nhưng như thế thì cũng không tốt đâu, hay là xin con nuôi.
- Con muốn được làm mẹ, mẹ ạ. Anh chị rồi cũng có cuộc sống của mỗi người. Mẹ dù thế nào rồi cũng lại đi còn con trơ trọi một mình. Từ trước đến giờ, lý do của con sống là người thân. Không lẽ khi con còn một mình con lại tự tìm cho mình cái chết. Con không muốn hèn nhát mà tìm cách tự kết thúc cuộc đời mình. Đến hơi thở cuối cùng, con vẫn muốn là người có ích. Con cần lý do để tiếp tục sống và cố gắng mẹ ạ. Lúc ấy, đứa bé sẽ là ý nghĩa sống của con.
Người mẹ im lặng. Sự phân vân thể hiện rõ trên vầng trán. Thế nào mới tốt cho con đây? Con nói cũng có lý của con nhưng mẹ lại sợ con không chịu nổi áp lực của xã hội này. Mẹ sợ cuộc đời con mẹ lại chịu nhiều bão giông mà sức mẹ giờ không thể bảo vệ con được nữa.
Cô con gái hiểu mẹ đang không yên trong lòng, vòng tay ôm chặt người mẹ. "Chẳng sao đâu mẹ ạ, con là ai cơ chứ?. Mẹ gầy quá, xấu gái quá đi"

Thứ Tư, 5 tháng 6, 2013

Thương thằng cháu tôi

Lầm lì, ít nói là đặc điểm của cha nó truyền cho nó mà cái đặc điểm này làm tôi tức điên và không ít lần phê phán, góp ý sửa đổi. Cuối cùng thì chứng nào tật nấy. Người lớn gọi không thưa, còn tảng lơ như không nghe thấy và biến đi đằng khác trong tích tắc nếu như thấy ở đầu ngõ đám bạn đang nô đùa.
Không biết bảo vệ tài sản của chính bản thân mình. Ai thích gì cứ lấy, hào phóng đến thế là cùng? Lại còn bảo nhà mình hơi giàu nữa, tôi nghe câu này chỉ biết bó tay.
Mẹ nó bảo mang đồ sang bà ngoại thì không biết nói đến câu "bà ơi, mẹ cháu bảo mang biếu bà..." thay vào đó lại là câu "bà ngoại, cháu cho bà...". Mà mẹ tôi là người Bắc rặc, không chấp nhận những câu như vậy và phán thẳng "mày mang về đi".
Ăn uống từ nhỏ đến giờ liên tục thay đổi khẩu vị nhưng khá kỳ quặc. Lúc bé tí không chịu ăn gì ngoài trứng, lớn hơn một tí nữa thì lại chuyển ăn mắt cá, từ bỏ mắt cá thì chuyển sang trứng cá, giờ khá hơn là có thể ăn nhiều thứ nhưng nhất định là không chịu ăn rau và canh. Một cái tính xấu kèm theo là đã thích ăn gì thì không biết nhường nhịn.
Ngồi học bài tâm hồn cứ treo ngược cành cây, trong đầu nghĩ gì mà mắt nhìn đẩu đâu chẳng rõ.
Người lạ hỏi thì im thin thít, nép vào sau lưng người thân hoặc cười ngượng nghịu tránh mặt. Chẳng hiểu cái tính nhút nhát này ở đâu ra nữa.
Thế nhưng... lại có vẻ sống tình cảm lắm.
Mỗi lần biết 2 dì về là trông ngóng. Có điều sợ Út như sợ cọp, chỉ dám đứng xa nhìn chứ không dám lao vào ôm hôn, không dám nhõng nhẽo. Mỗi lần Út kêu đi học bài thì căng thẳng cực. Đố mà dám mộng với mơ. Nhìn thời gian hiện tại thì ai nghĩ được lúc nó còn bé xíu ngoài cha mẹ nó thì nó chỉ đòi theo Út của nó thôi.
Chiều 30 tết chưa thấy tôi về tới là gọi điện rối rít lên, vậy mà khi tôi về thì lại chỉ chạy ra kêu được tiếng Dì Út rồi chui tọt vô trong nhà.
Một lần về nhà, tôi có việc ở công ty nên phải trở lại Sài Gòn trước không thể chờ chị gái cùng đi. Khi tôi ra đường đón xe thì nó tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa, chạy qua nhà không thấy tôi nó liền hỏi Út đâu rồi, mẹ nó nói "Út đi rồi, giờ mày đạp xe ra đường chắc gặp". Vậy mà nó liền chạy ra sau lấy chiếc xe đạp của ba nó phóng ra ngoài lộ. Năm phút sau, nó trở về, mặt phụng phịu, chỉ nói 2 tiếng "đi rồi". Từ đó, nó không ngủ trưa mỗi lần 2 dì nó về thăm nhà và chuẩn bị đi nữa.
Hai hôm trước, mẹ tôi ghé chỗ tôi ở để trị bệnh. Nó lại thức để canh giờ bà ngoại đi. Đến giờ rồi mà vẫn thấy bà ngoại ngủ. Nó không dám gọi. Cứ lấm la lấm lét đọc thời gian thật lớn để bà ngoại tự dậy.
Nhiều lúc thấy thương thằng cháu, không biết rồi sau này nó sẽ thế nào. Cha mẹ nó là người ảnh hưởng nó nhiều nhất nhưng anh chị tôi lại cưng chiều nó nên hay xót con. Không thể ở gần để góp phần uốn nắn nó, chỉ có biết đứng nhìn và lo lắng. "Nếu đã giống dì về cách biểu hiện tình cảm thì hãy giống dì về ý thức và sự mạnh mẽ nhé thằng cháu ơi!"


Thứ Tư, 22 tháng 5, 2013

Gửi Flyingdance


F thân mến, 
Ngày hôm qua tôi nhận được câu trả lời của bạn trên net lòng tôi chùng xuống F ạ. F biết không, rất nhiều entry bạn viết tôi đọc và hiểu trạng thái của bạn, muốn chia sẻ với bạn nhưng tôi lại không biết mình nên nói gì và nói như thế nào để bạn không buồn, để tâm trạng bạn tốt hơn vì thế mà tôi chỉ có thể lắng nghe và muốn ôm bạn, thật sự là muốn ôm bạn đấy, mặc dù cái ôm của tôi chẳng thể giúp được gì cho bạn, chẳng đủ để cho bạn cảm thấy chút ấm áp trong chiều mưa giông.
F nói tuổi 27 là tuổi vừa đẹp để chết. Tôi ngẫm về cái tuổi 27 của mình, về cuộc sống mà tôi không mấy thiết tha, ngoài nỗi lo cho cuộc sống người thân tôi sau khi tôi đi thì tôi chẳng còn gì để luyến tiếc. Đối với tôi, để sống sao mà khó khăn quá. Tôi phân vân không biết tôi đang sống hay là tồn tại trong xã hội này. Nhìn những khát khao của F, sự nuối tiếc khi đã "quá muộn để chết" khiến tôi ước muốn có thể sẻ chia với F thời gian ngắm nhìn ánh nắng và hít thở không khí dưới bầu trời này F ạ.
Những tấm ảnh bạn chụp, tấm nào cũng cười rạng rỡ nhưng sau nụ cười ấy là những suy tư mà chỉ bản thân bạn mới hiểu rõ nhất. Nhưng, dù thế nào đi chăng nữa bạn cũng phải cười tươi lên F nhé, bạn cười trông thật đẹp và tôi ganh tị với nụ cười bạn đấy, biết không?
F à, tôi ước có thể ra Hà Nội để gặp bạn, để được bạn mời tôi ly cà phê thưởng thức theo cách mà bạn đã nói, xem cà phê Hà Nội đậm đà đến thế nào. Tuy nhiên, đó còn là ước mơ vì hiện tại tôi không đủ khả năng để làm điều đó. Tôi sẽ cố gắng để có dịp ra thăm thủ đô, bạn sẵn lòng chờ mời tôi ly cà phê chứ?
Cố gắng lên! Tôi chỉ có thể nói với F như vậy và chắc là bạn hiểu. Khi quá mệt mỏi, bạn hãy nghĩ có một người bạn trong thế giới mạng là tôi muốn cầm tay bạn, ôm bạn và nói "sẽ không sao đâu, F à".
Thương!

Thứ Bảy, 11 tháng 5, 2013

Tháng Năm

Sài Gòn đã bước vào mùa mưa. Những con đường chiều mưa nghiêng nghiêng trên phố. Có một chút gì đó như là nhớ, như là mơ, như là vỡ tan... nhưng chẳng còn có thể khóc như ngày xưa nên cũng chẳng cần trời mưa để che đậy những giây phút mít ướt trẻ con ngày ấy.
Hoa Hoàng Hậu đã không còn trên con đường tôi thường đi. Những cánh hoa vàng tươi nay chuyển màu nhạt trải trên lối đi sũng nước. Tôi thấy nuối tiếc một chút sắc hoa vàng như nuối tiếc thời hoàng kim của hạnh phúc hoang tưởng. Một nỗi nhớ kèm ước mong tha thiết về khung trời xa xôi chẳng bao giờ có trong tầm với và đến bây giờ nó cũng đã tắt trong tâm tưởng chính tôi. Phượng cháy đỏ và bằng lăng trổ màu tím buồn ngập phố. Ừ thì hè sang! Thời tiết cũng không thể bất công với bất cứ mùa nào mà.
Hôm qua, dầm mưa. Lâu lắm rồi mới lại điên khùng như thế. Không thấy đau, không thấy lạnh, không buồn, không vui. Tôi cứ hát dưới mưa những lời hát chợt đến trong đầu lúc ấy "lệ xoá cho em được không những kỷ niệm đắng? Lời nói yêu thương ngày xưa có trở về tìm?" Có nhất thiết đó là câu hỏi không nhỉ khi mà bản thân tôi có thể trả lời.
Đời thật buồn cười khi những gì người ta không mong thì cứ tặng mãi, còn những thứ người ta mong thì nó lại giành lấy đi. Giá mà có cây đũa thần để trao đổi mong ước giữa những con người với nhau có lẽ đời vui nhiều hơn buồn đấy.
Giờ tôi không thể tha thứ cho một người. Vẫn biết là nặng nợ thì bản thân tôi càng mệt mỏi thêm, càng đáng thương hơn nhưng tôi không có lý do nào để tha thứ nổi. Tôi hận người nhưng không làm gì người ấy, bản thân không đủ ác, không đủ cuồng ngông để hành động bất cứ điều gì. Tôi chỉ là thùng rỗng kêu to khi nhận mình là Chí Phèo thời hiện đại. Nhiều lúc tôi thấy ghét chính mình.
Gần một tháng rồi tôi ở một mình. Tôi không buồn mà trái lại còn hài lòng với sự cô đơn ấy. Khi người ta lớn lên, người ta không những biết giữ gìn điều người ta yêu quý mà đồng thời còn biết buông cho mọi thứ nhẹ nhàng. Cũng như vừa mới đây thôi, tôi tạ từ với "chó bông" quay lại con đường chỉ có một mình mình. Tôi không mong ai vì tôi mà phải nghĩ. Tôi đã quen một mình đối diện với mọi thứ, quen nắm chặt bàn tay mình khi sốc trước nỗi đau, quen nước mắt lăn rồi sẽ tự khô, quen với việc cười tươi của chiếc mặt nạ...
Ngày cứ nhàn nhạt trôi qua như tháng Năm mưa mù, nắng nhạt. 
Trong công việc, nếu chỉ có những đức tính chăm chỉ, biết cố gắng, nhiệt tình và thật thà chưa đủ, phải có chút mánh lới, phải biết lời ngon tiếng ngọt và phải có yếu tố may mắn nữa thì người ta mới có thể làm được nhiều điều người ta mong muốn mà đâu phải may mắn đều đến với bất kỳ ai và ở mọi thời điểm. Tôi đang mất phương hướng trên con đường mình. Bạn vẫn nói phải cố gắng. Ừ thì lại cố gắng lên tôi ơi!
Ngày hôm nay, chị về nhà. Tôi hiểu quyết định tới thời điểm này của chị. Tôi đã nói sẽ ủng hộ chị thì mãi mãi là như vậy nhưng thật sự lòng tôi không yên được. Xót cho những cảm xúc hiện tại nơi chị mà tôi không thể nào giúp san sẻ hoặc xoá đi. Tôi thấy mình bé nhỏ quá. Xung quanh đời tôi cũng là những vầng trăng khuyết hư hao.
Đêm nay, trời im gió. Tâm trạng chùng xuống với nỗi nhớ về những xúc cảm đã cố gạt đi trong một khoảng thời gian dài. Cảm thấy buồn cười nhưng đây là một nụ cười nhạt, nhạt thếch như cái vị nhạt của tháng Năm bây giờ.