Thứ Sáu, 29 tháng 7, 2011

Stop!

Về quê dự đám cưới người bạn. Muốn dành nhiều thời gian bên gia đình hơn nên chỉ đi tiệc xong rồi về. Thế nhưng, cuối cùng thì cũng mình với mình lẩn quẩn.
Chiều ngớt mưa, đạp xe ra nghĩa trang thăm anh. Ko mang theo hoa nên lớp đất mới đắp thêm sau ngày hôm qua vẫn còn đang trống.
Tối về nhà, đem cái kỷ niệm hằng ngày của thời gian đã qua ra đốt. Mình vẫn biết chẳng vui gì hơn với hành động ấy nhưng hãy để ngày tháng qua lùi về dĩ vãng và theo quy luật thời gian sẽ có những việc nhắc lại chẳng nhớ nó đã diễn ra bao giờ.

Thứ Hai, 25 tháng 7, 2011

Ru Êm

Ko hiểu sao mấy ngày nay trong người thấy mệt mỏi rã rời, chẳng còn muốn làm gì, chỉ muốn được nằm  yên trong tổ ấm mà thôi. Trở về với Sài Gòn, lại là cái nóng ngột ngạt đến khó chịu, lại những cơn mưa ào ào nhiều khi ko có gì báo trước, lại công việc hằng ngày, lại những hẹn hò đôi khi muốn đôi khi ko.
Kết thúc khóa học với kết quả tốt nhưng cảm giác cũng bình thường giống như đó là cái lẽ tất yếu tự đặt ra cho mình rồi, ko có gì phải ngạc nhiên cả. Ấy thế mà hôm nay cũng đem ra để nhõng nhẽo với mẹ. Dường như trời phú cho khả năng nhõng nhẽo bẩm sinh rồi nên thường được người ta đánh giá là "nhí". Lầm to!!!
Tan ca, chạy xuống chị. Lâu rồi mới xuống... mà trong cái thời điểm này thì uể oải quá đi, trời thì chuyển mưa nữa. Thế nhưng đã nói đem quà xuống rồi thì có lết cũng phải xuống thôi, ko thích thất hứa với bất kỳ ai mà.
Chị mở cửa trong bộ dạng cuốn khăn trên đầu (vì tóc ướt) trông cứ như người con buôn làng chính cống => ko nhịn được cười. Trước khi đi cứ nghĩ rằng bà chị chạy xe hơn 100km chắc nhìn như bánh bao chiều ấy thế mà trái lại trông tươi tỉnh, trẻ trung hơn nhiều so với sự tưởng tượng. Công việc của chị ko còn khó khăn, bức xúc như trước đây, những điều làm nặng lòng nay đã vơi đi nhiều. Bất chợt cảm thấy vui vui!
Chị nói người ta đi coi ngày, hối cưới mà chị thì do dự. Haizzz... Mình hiểu vì sao chị lại như thế, nếu là mình thì mình cũng vậy thôi. Tuy nhiên, ko thể xuôi theo cái chiều hướng ấy mà phải nhìn cả những mặt tươi sáng hơn nên mình vẫn vô tư thao thao những luận điểm tích cực của mình. Mẹ sẽ yên tâm và mình cũng thế. Mình mong ai đó sẽ che chở cho chị trong cái thế giới xô bồ này để ko còn cảm giác bơ vơ nữa. Vì sao chị cứ thích "lục bình" mãi thế? mình cảm nhận điều đó chẳng tốt tí nào.
Mình thoáng nghĩ, vào ngày vui ấy mình như thế nào? mẹ như thế nào? Hehe, bất chợt mình nói với chị mình ko mặc váy đâu vì sợ đẹp hơn cô dâu mất, chị cười phá lên. Thoải mái!
Con đường về dường như dài hơn dưới cơn mưa. Ai ai cũng vội vàng. Riêng mình thì vẫn bình thản. Mưa hôm nay dịu dàng như vòng tay, ngọt ngào như lời hát êm mượt. Con sông chìm trong bóng tối bởi cột đèn cao áp ko đủ rọi sáng đến nơi xa bình yên đến lạ! Mưa vẫn vỗ về...

Chủ Nhật, 24 tháng 7, 2011

Slideshow Kỷ Niệm


Còn nhiều thứ để nhớ, đầy chật cả mơ ước trong dĩ vãng và ở tương lai.

Thứ Tư, 20 tháng 7, 2011

Di

Photobucket

Có gì như là quên lãng... Một chút nhớ chẳng đủ khơi dậy nỗi niềm... Một
chút buồn chưa cất thành vần điệu... Một chút vui sao buông tiếng thở
dài!


Thứ Hai, 11 tháng 7, 2011

Nước mắt bao giờ cũng chảy xuôi


Quy luật muôn đời ko thay đổi là thời gian luôn đi về phía trước.
Trẻ con rồi sẽ lớn lên và ngày nào đó sẽ già đi... điều tất yếu nữa sẽ là trở về với đất để nghe những lời tâm tình của đất mẹ đã nâng đỡ cả cuộc đời ta.
Nó - bây giờ có thể nói là đã lớn dù chưa được gọi là mẹ của con nít và nếu có người ko nghĩ nó đã lớn thì chỉ có mẹ của nó thôi.
Nó ko sống gần mẹ cũng 7 năm rồi, khoảng cách ko xa (chỉ hơn 100km) nhưng chẳng mấy khi nó về nhà...ko phải vì nó ko biết nhớ. Đã có lúc, nó như một đứa trẻ con nước mắt giàn dụa vì nhớ mẹ. Rồi thời gian, rồi cuộc sống với những va vấp lúc nhẹ, lúc nặng nước mắt ko còn dễ lăn dài như xưa nữa và có về nhà nó cũng ko cho nó được quyền khóc bù lu bù loa trong lòng mẹ dù nó rất muốn.
Sống một mình, nó cũng bắt đầu phải học cách tự lo toan mọi thứ trong cuộc sống.
Thỉnh thoảng, nó lại ước mình có thể trở lại với cái tuổi thơ bé dù ngày tháng đó đối với nó cũng ko dễ dàng (người ta nói khi nhìn lại, quá khứ thường là thiên đường do con người dệt lên mà).
Nếu nói cuộc sống công nghiệp nơi này làm nó ko có thời gian để chăm sóc mình kỹ lưỡng thì hình như đó chỉ là lý do. Nó chợt nhận ra một điều ít khi mà nó biết làm đá chanh, mua C sủi, mua trái cây, làm sinh tố... cho bản thân mình như những đứa con gái khác. Đến vô công ty mà ly ngũ cốc cũng do cô thu ngân làm cho nó thì nó mới uống... còn gì để nói nổi nó nữa? Nó chợt chạnh lòng khi nghĩ về mẹ.
Ngày xưa, khi nó còn ở nhà ôn thi, mẹ pha nước chanh, làm cam vắt mang vào tận phòng cho nó. Chiều mẹ lại đưa vô chôm chôm, xoài, ổi... nhà có thứ gì mẹ để dành cho nó thứ đó, nhiều khi còn phải dụ nó ăn. Mẹ phải làm 2 bổn phận đối với nó mà vẫn có thể chu đáo như vậy. Nghĩ lại, nó đã làm gì cho mẹ? - Nó ko biết nói lời yêu thương cho mẹ mát ruột. Nó lì lờm, ngang bướng, một vấn đề nó cho là đúng thì ko thể thay đổi được. Nó ko thích nhổ tóc sâu. Mẹ đau lưng nó đấm bóp một chút là nó đã mỏi nhừ rồi, sau đó,  họng của nó còn than nhiều hơn cả mẹ. Rồi nó đi, chẳng mấy khi thấy nó về. Nó về, có thể trong ngày thôi nó lại đi. Lâu lâu nó mới gọi điện cứ như chẳng có gì phải lo lắng. Tóm lại, nó là đứa vô tâm.
Câu nói "cha mẹ nuôi con biển hồ lai láng" quả ko sai chút nào. Trên đời này, chỉ có đấng sanh thành ra mình khi cho mình bất cứ thứ gì đều ko có toan tính nào trong đó cả, có chăng chỉ muốn nhận lại là sự ngoan ngoãn của đứa con mình và muốn nhìn con sống hạnh phúc, bình yên. Mẹ nó cũng vậy, đến tận giờ này, dù đã chọn một con đường (nó biết mẹ nó nghĩ đi con đường đó mẹ nó vẫn có thể bảo vệ được những đứa con mình) nhưng cũng ko đành ra đi khi vẫn còn ngổn ngang trăm mối mà trăm mối ấy từ đâu? - cũng từ chị em nó mà thôi.
Rồi có ngày nào nó sẽ giống như mẹ? Có những đứa con và yêu thương chúng hết lòng? - lúc ấy có lẽ nó sẽ hiểu hơn lòng mẹ nó. Nhưng, nó ko muốn xa hơn nữa cái ý nghĩa của đời nó, dù đã dặn lòng phải chuẩn bị tâm lý, nhưng nghĩ đến điều ấy sao nó vẫn thấy cay cay khóe mi. Cuối cùng thì nó vẫn chẳng làm được gì cho ra hồn...

Thứ Bảy, 9 tháng 7, 2011

Vẫn mãi lặng im...?


Lâu lắm rồi tôi mới thấy anh. Nhưng chỉ trong vài giây ngắn ngủi. Thời gian sao ko dừng lại phút giây ấy mà chỉ có con tim tôi thôi... như muốn dừng lại vì quên công việc cần làm.
Đã bao lâu rồi nhỉ? Tôi như một cánh hoa lặng lờ trôi theo dòng chảy của những lo toan đời thường. Những nụ cười tươi luôn thể hiện cho người ta thấy thì bao giờ khi quay mặt đi lại là một tiếng thở dài.
Ngày hôm đó - cái ngày òa vỡ thật buồn... cho đến hôm nay... tôi nhớ rất rõ là bao lâu rồi nhưng tôi luôn tự cho rằng... ko nhớ.
Người nào buồn hơn giữa tôi và anh? Có gì để so sánh??? Tôi sống cuộc sống của tôi, tôi biết những ngày trôi qua như thế nào với mình. Còn cuộc sống của anh? - tôi ko biết và có lẽ cũng chẳng bao giờ biết...
Chờ đợi là 2 chữ gắn liền với bước chân tôi khi đã đi qua một quãng đời. Và từ trước đến nay, sự chờ đợi nào có ý nghĩa lớn thì kết quả chỉ vỏn vẹn trong 2 từ "vô vọng" - Tôi quen rồi! Quen với những hi vọng lụi tàn để lại những tro than kỷ niệm ám muội trên vết thương gợi nên nỗi xót xa âm thầm, dai dẳng.
Lật từng trang kỷ niệm trong trí nhớ mình, cảm xúc trĩu nặng. Giá mà mít ướt được thì sẽ tốt hơn!
Tôi ko còn cảm xúc như ngày xưa đối với những cơn mưa (có phải là tại anh?). Tôi cần gió. Tôi thích những khoảng trời lộng gió. Gió làm tôi cảm thấy chênh vênh hơn nhưng gió lại giúp tôi thoát khỏi cảm giác ngột ngạt, tù túng. 
Anh đã đến, mang cho tôi sự ấm áp, niềm hạnh phúc và những giấc mơ. Song, niềm vui đến thật vu vơ và nỗi buồn sao đến vội vàng như anh nói. Tôi - một kẻ có quá nhiều khiếm khuyết tới bây giờ cũng chẳng dám mơ ước gì xa hơn, chỉ có một mơ ước nhỏ thôi mà tôi hi vọng có thể thành sự thật nhưng ko biết anh sẽ thế nào.
Thời gian gần đây, anh im lặng... cũng là sự im lặng như lần ra đi ấy.
Tôi cũng vậy. Tôi muốn gạt đi những hoang đường trong cuộc sống của tôi. Điều gì tốt đẹp sẽ đến? tôi ko còn tin nữa. Tôi phủ nhận sự hiện diện anh trong cuộc sống tôi vì thực tế chưa một ngày qua đi có anh hiện diện... Thế nhưng, tôi ko thể phủ nhận sự tồn tại của anh với chính mình vì những nỗi nhớ âm thầm là có thật. Tuy nhiên, tôi vẫn thường tự nói với mình rằng chẳng có gì để nhớ cả cho nên ta chẳng nhớ gì.
Thế đấy, tôi vẫn luôn là kẻ giả vờ như thế, gạt gẫm người, gạt gẫm mình. Mà có nực cười ko khi bản thân thì dối gian chính mình mà lại đi khuyên người khác phải thành thật với cảm xúc?
Vậy thì trong những giây phút này đây, tôi sẽ về với tôi rất thật...
Xin lỗi cảm xúc tôi vì tôi đã gò ép nó quá nhiều...!

Thứ Hai, 4 tháng 7, 2011

Lưng Chừng


Tỉnh giấc vào cái thời khắc ko biết có thể gọi là sáng hay vẫn còn là đêm khuya. Căn phòng trống trải, lặng lẽ. Bên ngoài, những giọt mưa khuya nhè nhẹ rơi trên thềm. Nhạc điệu buồn, lòng người man mác... cánh cửa là ranh giới giữa cô đơn và khoảng trống chông chênh.
Thèm một bản nhạc, một lời ca quen thuộc để cảm thấy ấm áp hơn và khát khao hơn trong những thứ vô chừng của cuộc sống. Dù sao thì vẫn hạnh phúc khi còn có điều để mong mỏi trong lúc này đây.
Cũng đã tròn ba năm. Thời gian cứ trôi qua ơ thờ  ko bao giờ biết quay đầu lại... tất cả rồi cũng chìm vào lãng quên theo một chiều hướng, một ý nghĩ nào đó. Lại lặng lẽ mỉm cười trong nỗi khắc khoải riêng ai.
Việc chọn lựa nhiều lúc quá dễ dàng nhưng có đôi lúc lại khó khăn khi cứ phân vân trước những ngã rẽ. Rồi mình sẽ quên những dĩ vãng đã qua? Rồi mình sẽ thôi mơ những ảo ảnh xa xăm? Điều đó có ai dám khẳng định? Đôi khi, lòng tự giận mình sao cứ ngốc nghếch mãi. Thế nhưng, điều đó có thay đổi được gì? khi nhìn lại những dấu xói mòn theo thời gian.