Thứ Năm, 23 tháng 1, 2014

Khát Tình

Chẳng thể nào anh nhìn thấy nước mắt em
Như tiếng nấc kia cũng chỉ tan vào đêm tuyệt vọng
Tình là nhớ
Buồn vu vơ
Giọt nước mắt nóng bỏng
Bàn tay gầy gạt lệ cuối đông
Chạnh lòng không? Ai ơi, trời trở gió
Mắt đèn vàng đâu đó... tàn phai?
Mỗi sớm mai,
Buồn như sương giăng phố
Em biết đến nơi nào ngắt đoá Vô Ưu?
Tình hỡi tình,
- Chuyến phiêu lưu số phận
Biết làm sao cho, nhận những yêu thương?
Em... đang là kẻ lạc đường
Trên sa mạc tình anh bỏng cháy

Thứ Tư, 22 tháng 1, 2014

Mệt!!!

Chỉ còn 8 ngày nữa là được nghỉ Tết. Càng trông đợi thì càng thấy ngày dài như mùa vậy. Mỗi ngày bước vào công ty đều đếm số ngày còn lại và bắt được những đồng cảm thấy thương từ những đồng nghiệp, ngẫm mà mắc cười.
Bữa trước về nhà, trời lạnh căm, Bình Phước đang vào mùa cao su thay lá. Mọi người hỏi tôi "Sao không để Tết về luôn?". - Tết là chuyện của Tết, còn bây giờ là chuyện bây giờ.
Trên đường về, qua thị trấn Phước Vĩnh rồi ngang xã An Bình là có thể nhận thấy cảm giác quen thuộc với một thời xa của tôi. Con đường rẽ vào Tà Lách vẫn như cũ bởi phía ngoài là nông trường cao su nếu có thay đổi thì thời gian phải khá dài. Bất chợt cơn gió se lạnh của buổi sáng vùng tiếp giáp cao nguyên làm tán lá vàng của rừng cao su đổ xuống đường. Tôi giảm ga, đưa tay chụp những chiếc lá vàng rơi rơi trước mặt, nhớ lại tuổi học trò, mỉm cười. Chiếc xe ô tô chạy cùng hướng bóp còi, chắc họ cũng phải lẩm bẩm điều gì đó.
Những ngày này lại bắt đầu tất niên. Những buổi gặp gỡ cà phê, ăn uống để chia tay bạn bè về quê ăn tết diễn ra liên tục. Trong đám bạn, tôi bao giờ cũng là người ở quê cuối cùng rời khỏi Sài Gòn dịp Tết. Gọi cho nhỏ bạn cấp 3 thì được báo đã chuyển về nhà làm, tự dưng thấy chạnh lòng. Chưa năm nào nản vì công việc như năm nay. Những mối quan hệ công việc làm tôi cười mãi trò đời. Mà tôi cũng thật là một kẻ ngốc! Có lẽ tôi nên quay về cái thời chân chất, mộc mạc ngày xưa để sống thì nó phù hợp hơn.
Thời tiết lạnh kéo dài nên vẫn cảm tưởng còn Đông. Sáng ra đường mặc áo len bên trong và thêm một áo khoác mà vẫn thấy lạnh. Ngồi trong bệnh viện, thấy em bé gái mè nheo trong lòng mẹ, tủi thân quá! Tôi cũng thèm được dựa giẫm, thèm được nhõng nhẽo như em bé gái kia thay vì ngồi im lặng ở hàng ghế chờ và dựa vào cây cột lạnh tanh bên cạnh. Tin nhắn của B đến, lòng ngập buồn.
Tôi chưa bao giờ vẽ lên một hình mẫu để dựa vào đó chọn người mình yêu thương. Với tôi, yêu là sự rung động của con tim, yêu một người vì người ấy là người ấy chứ không phải để tôi gán lên cho người ấy những gì mà tôi mong muốn. Cho nên, khi chọn anh, tôi cũng yêu anh như vậy.
Đêm trước, lại mất ngủ. Tôi hiểu sự buồn bã nơi B nhưng tôi không thể chìu theo yêu cầu của anh bởi trong nguyên tắc sống của tôi, điều đó bất di bất dịch. Anh dường như chưa đặt mình vào vị trí của tôi.
Ai cũng có quyền tự do chọn lựa nên tôi sẽ tôn trọng sự chọn lựa của anh.
Trong tình trạng mệt toàn diện đón Tết, tôi tự thoả thuận với mình rằng sẽ tốt thôi vì dù sao cũng được nghỉ ngơi trong góc nhỏ riêng mình.

Thứ Ba, 21 tháng 1, 2014

Chỉ có em về trong đêm nay

Xa quá người ơi, nửa bầu trời!
Nỗi buồn đong đếm những chơi vơi
Từng dòng tin gửi, thôi hết nhớ?
Chẳng hiểu vì sao em vẫn mơ

Cuối đông rồi mà lạnh nhiều hơn trước
Những đêm khuya gió thổi sắt se lòng
Em lại ước có bàn tay anh nắm
Ta dắt nhau về trên lối hoa

Chuyện tình yêu qua bao lần vẫn mới
Em vụng về anh lại trách vu vơ
Đã không còn là chuyện của tuổi ngây thơ
Em biết đâu là cần cho qua và đâu là điều giữ lại

Xin lỗi nhé! Cứ làm anh buồn mãi
Giữa chúng ta nào xét chuyện đúng - sai
Nhưng anh ạ, trong cuộc sống cả hai
Những góc riêng vẫn là điều cần thiết

Gió thổi lạnh lùng anh nào biết
Chỉ có em về trong đêm  nay...

Thứ Tư, 8 tháng 1, 2014

Lại một đêm làm Cú Vọ

Đêm qua, lại một đêm mất ngủ.
Điện thoại báo tin nhắn, sau khi đọc xong không tài nào ngủ được. Suy nghĩ vẩn vơ về những việc đã và đang diễn ra. Mắt cay xè vì đêm trước thiếu ngủ vậy mà vỗ hoài cũng không thể vào giấc. Khả năng tự ru mình đã biến mất, cuối cùng quyết định mở đèn ngồi thêu tranh. Bức tranh làm để tặng sinh nhật mẹ đã gần hoàn thành. Công việc này dường như làm nỗi buồn trong lòng tôi dịu lại đôi chút.
Có đôi khi, việc xảy ra để xét về sai - đúng không rõ ràng. Căn bản là do cảm nhận đi về những chiều hướng khác nhau và mỗi người lại cứ ôm khư khư cái cảm nhận đó. Tôi biết cái tôi trong tôi đang trỗi dậy. Sự mệt mỏi về thể xác và tinh thần khiến tôi cứ để mặc nó tự do.
Mở những bản không tên của Vũ Thành An nghe. Dù sao thì âm nhạc cũng là người bạn dễ để sẻ chia nhất.

Thứ Ba, 7 tháng 1, 2014

Khó ngủ

Vỗ giấc gần một tiếng đồng hồ mà vẫn chưa ngủ được. Hôm nay trái gió trở trời nên tự dưng khó ngủ, bình thường nằm xuống chẳng nhiêu lâu là ngủ say mất rồi.
Công việc vào mùa Tết nên thường xuyên bận bịu tối mặt tối mày. Mùa này hằng năm được gọi là mùa kinh hoàng đối với tôi. Năm nay còn đáng sợ hơn những năm trước bởi chương trình tổ chức nhiều hơn và vô hình chung mùa Tết kéo dài 2 tháng. Không biết khi Tết đến, thân xác còn giữ được ngần nào phong độ nữa. Chắc là mẹ sẽ xót lắm thôi. Trong giờ làm, nghe điện thoại nhiều đến nỗi điện thoại mình đổ chuông cũng dị ứng luôn. Tội nghiệp con Bạch Vô Thường chị tặng quá! Lỗi lầm gì mà nó kêu tôi cũng ghét. Dường như nỗi chán nản đối với môi trường nơi này đã quá nhiều rồi. Ngó qua ngó lại thì thấy toàn điều nhỏ nhặt và đáng buồn cười. Nản toàn tập. Nhiệt tình mất hết. Tôi chỉ ước khi ngày mai thức dậy thì dòng thời gian trên điện thoại hiển thị là ngày 30.01.2014. Muốn nghỉ ngơi rồi.
Trưa nay, nói chuyện với bé em. Nó buồn. Tôi không biết phải an ủi nó sao khi thực tế vẫn là thực tế. Dù sao kết quả này cũng đúng với quy luật khắc nghiệt của thời gian và nó chính là người tự chọn lựa. Tôi thấy thương nó nhiều hơn là trách nó với những gì đã diễn ra trong quá khứ. Ai hiểu tôi những lúc là kẻ cuối cùng đưa tiễn trên sân ga?
Tôi vẫn mỉm cười và bước đi trong cái ngạo nghễ cô độc của mình. Thế giới tôi khó vào bởi sự kén chọn khắt khe. Nếu không đủ kiên nhẫn và nhiệt tâm thì hãy dừng lại.
Mấy ngày nay diễn ra nhiều việc liên quan đến tình cảm. Tôi buồn người, người buồn tôi. Bỗng chốc thấy mình chơi vơi trong khoảng không u tối.
Băn khoăn năm tháng rộng dài
Thực hư lẫn lộn biết ai tỏ bày
Thoắt vui buồn thoắt chia phôi
Miệt mài theo đuổi dòng đời quẩn quanh
Đường đời thiên lý biếc xanh
Biết ai, ai biết năm canh đợi chờ
Khát khao cuộc sống ước mơ
Hỏi người lữ khách có chờ nhau không?
Giữa chốn nhân gian điên đảo hiện nay, biết đâu là bến bờ cho mình, biết nơi nào là hạnh phúc bình yên?
Tôi cứ mải miết cho đi nhiều rồi đến hồi tự hụt hẫng, tủi thân, tự nghi ngờ và cảm thấy mình cô độc. 
Những việc làm quái gở thiếu kiểm soát của tôi sẽ khiến ai đó buồn, tôi biết. Xin lỗi! Tôi không muốn ai buồn vì mình cả. Trái tim tôi lớn lắm nên tôi chứa nhiều tình cảm trong đó và chỉ cần một ai đó buồn tôi tôi sẽ lại cảm thấy áy náy vô cùng. Đừng buồn vì tôi nếu như nỗi buồn ấy không đáng có.
Thời gian trôi qua, yêu dấu hay hờn ghét cũng phôi phai. Tôi đã buông những thứ mà tôi chờ đợi. Ngoan cố là tôi nhưng với tôi sự ngoan cố nào cũng có giới hạn. Nếu có nuối tiếc thì người hãy buông theo một tiếng thở dài và rồi hãy quên đi bởi chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Dòng chảy cuộc sống luôn tiến về phía trước, chần chừ sẽ bị bỏ lại phía sau và cơ hội đã bỏ lỡ khó tìm lại được.
Thật là ghét khi đêm khó ngủ như thế này. Đầu óc cứ miên man miên man về những miền xa không định hướng được. Quay lại thực tại thì càng chạnh buồn. Đồ mít ướt trong tôi trỗi dậy. Muốn khóc.

Thứ Bảy, 4 tháng 1, 2014

Lang tang nhân cái sự Buồn

Khép lại năm 2013 với rất nhiều thay đổi trong cảm xúc và cuộc sống đời thường. Buồn nhiều, vui cũng nhiều. Mọi hư hao trong ngày cũ và những gì nhận được trong hiện tại tạo nên một tôi như bây giờ mà nhiều người vẫn khen đó là sự thay đổi tốt. Thật ra thì vẫn đầy những suy nghĩ chua chát trong đầu tôi đó thôi, chỉ là biết nên sống với nó như thế nào dù đôi lúc vẫn cười ngạo nghễ.
Những mối quan hệ đã thay đổi khá nhiều. Đem nỗi buồn thả vào quá khứ dù là vẫn nhớ. Cái cảm giác không cam tâm nhưng vẫn phải chấp nhận khi bố tôi từ bỏ cõi trần gian này là cảm giác khó chịu nhất tôi đã vượt qua nên giờ đây chỉ một tiếng thở dài tôi có thể bỏ qua thứ mà tôi biết có níu giữ cũng không được, cần gì đợi nhặt những hư hao.
Đêm nay, thật sự đang buồn.
Bao cố gắng thời gian qua để có thể tiếp tục yêu thương bất chợt ùa về cảm giác mệt mỏi. Sự bất cần trong tôi trỗi dậy. Tôi muốn dừng mọi thứ khi trong đầu lại hình dung ra viễn cảnh không mấy tốt đẹp. Tốt nhất là không nên nói gì vào giờ này vì tôi biết sự yếu đuối tình cảm ngày mai sẽ đối lập với những gì hôm nay tôi đang nghĩ.
Hôm trước, nghe tin một người ở xa đã ra đi, cảm giác không buồn không vui. Thoảng qua trong lòng là sự trống rỗng đến khó chịu. Tạo hoá cứ trớ trêu mà.
Ngày mới đã qua khá lâu rồi. Ngủ thôi, khi thức dậy thì cuộc sống sẽ lại lôi tôi vào vòng xoáy của nó. Nghĩ suy gì cũng chóng mặt với mưu sinh.
Đọc lại bài thơ của người bạn cũ. Ước gì cũng có người sẽ vì tôi muốn làm những điều không thể như thế này.

Nỗi buồn của em ơi...
Cho tôi xin về nhé...
Để nụ cười rực rỡ trên môi xinh
Để ánh mắt trong không vướng những giọt tình
Như để tôi... trả nợ chuyện mình từ kiếp trước...

Nỗi buồn của em ơi
Cho tôi đi... điều tôi ao ước
Hạnh phúc cho em... dẫu rằng tôi nhận được
Những vết sẹo dài... ngàn vết sước trong tim

Nỗi buồn của em ơi
Dày vò chi một trái tim...
Một trái tim hiền hoà... trái tim em... nhỏ bé
Đến với tôi đi... Xin đừng, đừng cào xé
Tâm hồn em... Thế nhé! vạn nỗi buồn

Nỗi buồn của em ơi!
Hãy về cùng với tôi
Để giấc mơ em có cả một thiên đường...
Nơi mà nỗi buồn không bao giờ tồn tại
Không sợ hãi... Không có những lầm sai
...dù không có tôi......
Em luôn cười hạnh phúc

Nỗi buồn của em ơi!!!!!!!
Cho tôi xin về nhé..............

Thứ Tư, 25 tháng 12, 2013

Chợt nghe đâu đó Tàn Phai

Không biết nói gì với chính tôi bây giờ nữa.
Cảm thấy hư hao, cảm thấy có lỗi, cảm thấy chán chính mình.
Lặng im.
Chấp nhận sự kết tội của bản thân mà không đổ lỗi cho tại, bị, thì, là...
Kết thúc đi.