Thứ Ba, 5 tháng 5, 2009

Entry for May 04, 2009

SAU MỘT HÀNH TRÌNH

Lần đầu tiên đến với Phú Quốc - nơi mà tôi vẫn thường nghe người ta gọi là Đảo Ngọc, là thiên đường rực nắng. Những con đường đất đỏ kéo dài xuyên qua rừng cây trên khắp đảo, chỉ có đường trong thị trấn Dương Đông và con đường từ bến tàu về thị trấn là được trải nhựa. Phú Quốc thật buồn, các điểm du lịch khác ngày lễ rất đông đúc nhưng đến đây tôi ko cảm nhận được ko khí ấy. Đảo Ngọc bình yên thật sự. Biển ở đây trong xanh, cát trắng mịn, bãi biển còn hoang sơ nhưng người dân lại vô tình xả bất cứ những gì ko cần xuống làm cho đôi chỗ sóng biển đánh dạt vào bờ toàn là rác. Nếu có cái nhìn toàn diện thì Phú Quốc là một bức tranh sơn thủy hữu tình, phía dưới là biển còn phía trên là rừng nguyên sinh mênh mông, trùng điệp. Thế nhưng, để có thể giữ chân du khách Phú Quốc cần phải thay đổi rất nhiều về cơ sở hạ tầng phục vụ du lịch. Con đường dẫn vào các khu resort - là điểm mà du khách thường chọn lựa để nghỉ ngơi lại khó đi, đó là chưa đề cập đến đường vào điểm tham quan, nhà hàng chưa được đầu tư đúng mức hoặc giả có đầu tư nhưng lại vội thu lời. Chuyến đi lần này, tôi đi cùng một anh tài xế, ko nói chuyện nhiều nhưng tôi lại cảm nhận được từ anh nét chân tình thật sự của người dân huyện đảo này. Tôi hi vọng, Phú Quốc sẽ ngày một phát triển nhưng sẽ còn giữ được nét hoang sơ, yên bình cho những du khách muốn được nghỉ ngơi một thiên đường tuyệt vời nhất.

Tôi gắn bó với ngành du lịch, nếu tính tuổi nghề thì chẳng bao lâu nhưng nếu xét mức độ yêu nghề thì tôi dám vỗ ngực xưng tên vì điều đó. Tôi đã theo nhiều hành trình và gặp cũng khá nhiều hướng dẫn, tôi nhận thấy rằng rất nhiều hướng dẫn đang đánh mất cái tâm của mình làm suy thoái bản chất con người mình và suy thoái ý nghĩa thực sự của hoạt động du lịch. Tất nhiên, lĩnh vực nào kinh doanh thì cũng phải có lợi nhuận và những con người gắn bó với nghề đó phải sống được. Thế nhưng, xin đừng vin vào 2 từ cuộc sống để bào chữa cho tất cả sự thoaasi hóa bản thân mình, điều gì cũng có giới hạn nhất định và tôi chỉ chấp nhận trong giới hạn mà thôi, vượt qua giới hạn đó đối với tôi là 1 sự khinh thường. Chuyến đi kết thúc, tôi lại nhớ thầy - người đã dạy cho tôi những nghiệp vụ của nghề đồng thời dạy cho tôi biết thế nào là đạo đức nghề nghiệp. Có lẽ, tôi là đứa ko có khả năng để phát huy hết những gì thấy dạy, cho nên, xin được nói với thầy "cảm ơn và xin lỗi... tận đáy lòng em!"

Chủ Nhật, 26 tháng 4, 2009

Entry for April 25, 2009

Mưa! Mùa hè lại tới, những cơn mưa kéo dài và hoa phượng nở cháy góc trời mùa hạ. Con đường từ phòng tôi ra bờ sông hóng gió cùng Mít nở tím đường bằng lăng. Những màu hoa ấy sao gợi nhớ, mà nhớ gì đây tôi ơi? - Ko biết, dường như đó là sự suy tư thì phải. Tôi vẫn thích đi dạo trong mưa, thấy mình thật lẻ loi nhưng ko hiểu sao tôi lại đan xen cảm xúc vừa buồn mà lại vừa nhẹ nhàng hơn cho chính nỗi buồn ấy. Với tôi, từng giọt mưa rơi như là nước mắt và khi khóc thì lòng sẽ được nhẹ nhàng hơn.
Dạo này, vì có công tác nên tôi hay về nhà. Tôi nhớ mẹ nhiều hơn trước, nhớ anh chị và cả cháu tôi nữa. Tôi muốn được họ ôm tôi vào lòng, được gối đầu lên đùi họ và ngủ một giấc ngủ yên bình - với tôi, họ là tất cả. Tôi sợ lắm thời gian! vì thời gian cứ trôi qua và mọi thứ tôi yêu sẽ rời xa tôi mãi mãi. Về nhà, tôi lại ra mộ anh, giọt nước mắt cứ âm thầm chảy vào trong, sao đến giờ tôi vẫn ko muốn tin đó là sự thật?
Công việc dạo này bận một chút khiến tâm trạng tôi cũng khá hơn thời gian trước nhiều tuy trái tim dường như đã chai sạn. Đôi lúc, tôi cảm thấy sợ vì chợt nghĩ nếu mãi mãi tôi ko thể trở lại bình thường, tôi sợ chính sự lạnh lùng của bản thân mình và đôi lúc ước mình lại có thể nhớ nhung, hờn giận và ... đau như ngày xưa vậy.
Hôm nay là thứ 7, nhưng có lẽ từ giờ ko còn là thứ 7 cho Mít nữa. Mít nghĩ tôi giận thế nhưng hoàn toàn ko phải vậy. Tôi đã dành cho Mít những thứ 7 chỉ vì tôi ko muốn Mít thấy cô đơn (tôi đã trải qua một khoảng thời gian quá dài cảm giác ấy nên tôi hiểu và ko muốn người khác cũng như mình). Nay Mít đã đi làm và có một môi trường mới với mối quan hệ mới, những cuộc hẹn cùng đồng nghiệp sẽ làm cho cuộc sống của Mít vui hơn và tôi cũng cảm thấy vui vì điều đó.
2 tuần trước, tôi gặp Nhỏ và Yến. Chúng tôi đã có 1 ngày bên nhau đủ để tôi nhớ cái thời sinh viên cả 3 cùng gắn bó. 3 đứa ra Vũng Tàu leo lên tượng Chúa, tôi chỉ ước nếu Chúa thương tình thì hãy cho cả 3 cùng yên bình và sẽ lại có những lần họp mặt như thế, nhỏ mãi là nhỏ của tôi.
Về thôi khi chiều đã sập xuống, tôi sợ giây phút này cô đơn.

Thứ Tư, 1 tháng 4, 2009

Entry for March 31, 2009

Sáng nay lại về Sài Gòn sau 5 ngày ra với miền Trung yêu dấu - nơi mà đã lưu giữ bao nhiêu là kỷ niệm trong những chuyến hành trình thời sinh viên của tôi. Lại nhớ! Lại thấy nuối tiếc...! Vẫn con đường xưa, và cũng cùng một thời khắc ấy - thời khắc chiều tà buông xuống trên con đường đèo từ Phú Yên đổ vào địa phận Khánh Hòa, ánh đèn từ những con thuyền đánh cá lung linh làm phút giao thời ánh lên sắc huyền ảo nhưng lại gợi lên cảm giác buồn buồn trong lòng mình và sao tôi thấy nhớ một bờ vai đến vậy: "Cứ hồn nhiên đi cô bé ạ! rồi cô bé sẽ có được bình yên" - người ấy đã nói với tôi như vậy sau khi tôi hỏi một câu ngây ngô ko đầu ko cuối. Tối dạo trên biển Trần Phú lại nhớ đến nhỏ, biết bao giờ lại được cùng nhỏ ngắm bình minh trên biển nhỉ? Tôi nghĩ có thể là rất khó để có được thêm một lần như thế. Rồi người bạn mà tôi quen trong lần đi tour - một anh chàng khó hiểu nhưng cũng tạo cho tôi sự thú vị trong kiểu đề nghị lạ lùng. Năm nay, sinh nhật anh tôi đã ko về miền Tây, chỉ chúc mừng qua điện thoại. Có lẽ câu nói mỗi đứa hãy cố gắng theo đuổi con đường đã chọn thốt ra cũng thật khó khăn. Tôi biết mình trở thành lạnh lùng - sự lạnh lùng chính tôi cũng cảm thấy sợ. Ai bảo con tim ko chai sạn bao giờ? Lần này, trong chuyến đi tôi bất chợt thấy suy nghĩ về một người mà chưa bao giờ có với tôi một kỷ niệm. Trong cuộc đời con người, đôi lúc có những điều ko thể lý giải.
Sài Gòn hôm nay lại mưa, thời tiết năm nay kỳ lạ quá. Thời tiết kỳ lạ, vậy cuộc sống có thể có được những điều kỳ lạ?

Thứ Ba, 3 tháng 3, 2009

Entry for March 02, 2009

Một ngày buồn khi mọi cố gắng cho công việc ko mang lại kết quả mà tôi mong muốn. Kết quả đó là một vấn đề hết sức bình thường trong kinh doanh thế nhưng khi đầu tư vào đó nhiều công sức và hy vọng thì nó ko còn bình thường đối với tôi nữa. Bởi hy vọng nhiều thì ắt sẽ có thất vọng nếu kết quả ngược lại mà. Thế nhưng, tôi chỉ cho phép mình mất thăng bằng một tí thôi, ngay giây phút này và có thể là đêm nay nữa. Ngày mai, phải! là ngày mai, tôi lại bình thường và tiếp tục cố gắng, cố gắng để đi đến được với cái đích mà tôi vạch ra cho tương lai.


Trời chiều nay đẹp quá! hoàng hôn thắm trên tán cây phượng trước văn phòng trái ngược hoàn toàn với 2 ngày mưa trước. Tôi phải ra đường thôi, để ôm vào lòng mình ánh nắng, để hòa mình vào hoàng hôn mà tôi vẫn yêu chứ. Đừng vội tắt nhé - niềm vui nhỏ nhoi trong ngày của tôi.


Thứ Ba, 3 tháng 2, 2009

Entry for February 02, 2009

Những ngày tết cũng trôi qua! Ko một mùa tết nào vui trong đọan đường tôi đã qua và tôi cũng quen với điều đó cho nên mùa xuân năm nay ko vui cũng chẳng có gì là chuyện ko bình thường. Tôi ko mong chờ mùa xuân bao giờ nhưng đó lại là quy luật của thời gian, vì thế dù tôi có ko thích thì mùa xuân cũng đến. Năm nay, cái cảm nhận khung trời tuổi thơ đã xa rồi lại càng sâu sắc. Tôi tự thấy mình lạc lõng với vùng đất mà bao nhiêu năm tuổi thơ tôi từng gắn bó, tuy rằng ngôi nhà hiện nay ko phải là ngôi nhà cũ nhưng dù sao sinh họat của những con người ở đó cũng ko xa lạ gì đối với tôi. Tết, tôi quanh quẩn ở nhà thay vì chạy ra ngòai đường tìm đám bạn thời học sinh bởi vì tôi tự nhận ra một điều tôi chẳng là gì đối với họ. Buồn thật nhưng đó lại là sự thật. Tôi ước mình cứ bé nhỏ mãi để suy nghĩ có thể đơn giản ko phức tạp như bây giờ và ko thấy cuộc sống sao quá nhiều chông gai. Con đường trước mặt tôi ko trông thấy điều gì rõ rệt cả, ko biết cuộc sống rồi đây sẽ ra sao mà bây giờ bao nhiêu rắc rối cứ bủa vây. Đêm mùng 3 tết thay vì ngủ nhà thì tôi lại nằm cùng chị gái trong bệnh viện huyện. Nước mắt chảy để làm gì khi nó ko thể giải quyết được gì cả, nhưng nó đưa tôi vào giấc ngủ ko mấy bình yên!

Thứ Tư, 21 tháng 1, 2009

Entry for January 21, 2009

Còn mấy ngày nữa là Tết rồi. Nhìn lại thời gian trôi đi nhanh quá, thế mà đã 1 năm rồi. Một năm vừa qua với bao nhiêu là chuyện đến với mình, kể cả niềm vui lẫn đau buồn. Bao nhiêu sóng gió cứ dồn lên hòng nhấn chìm một con tàu đơn độc. Mình đã thay đổi chỗ làm bao nhiêu lần rồi và đôi lúc mình cảm thấy mệt mỏi quá đỗi. Mình nói với nhỏ, có lẽ mình đúng là sao chổi vì mình luôn có mặt ở những nơi xảy ra chuyện ko hay nhưng nhỏ lại nói mình ko phải sao chổi bởi vì sao chổi mang lại xui xẻo cho người khác chứ đâu có mang xui xẻo cho chính mình.

Năm nay, mình ko muốn về nhà. Thế nhưng làm sao mà ko về được vì mình sợ lắm nước mắt mẹ rơi vào đêm Giao Thừa. Có điều nước mắt mình sẽ lại rơi khi ko còn biết trông mong ai vào cái khoảnh khắc ấy. Nhớ anh quá! Hôm trước, mình gọi điện cho chị gái, nói chuyện một hồi chị lại khóc. Thương chị mà chẳng biết phải làm sao. Nếu nói mình ước cho bố ko còn ở đây nữa thì mình có bất hiếu quá ko? Mình đã thất vọng về bố nhiều đến nỗi ko còn mong đợi điều gì nữa mà bố thì cứ gây ra nỗi buồn cho tất cả những người mà mình yêu thương, cả nỗi buồn mãi mãi mang theo của anh mình nữa.

Sắp hết một năm rồi, mình lại chuẩn bị cho năm mới với những cái mới phải đối đầu. Chỉ biết 2 từ cố gắng mà thôi...

Thứ Ba, 23 tháng 12, 2008

Entry for December 23, 2008

Noel sắp đến rồi, tức là mùa xuân cũng sắp đến. Chẳng có gì hơn là chúc cho tất cả các bạn của tôi một mùa Noel thật vui và ý nghĩa, qua năm mới sẽ may mắn và thành công hơn. Còn riêng tôi, biết ước gì bây giờ để mong ông già Noel mang đến vào đêm Giáng Sinh? Tôi vẫn thích mùa đông nhưng vì cái gì? Bởi cái lạnh se se mang về cho con người nỗi nhớ hay bởi vì những chuyện tình mùa đông lãng mạn trong phim? Sài Gòn mấy ngày này thật tráng lệ, hình như đây là năm đầu tiên tôi đi dạo quanh những con phố giăng mắc dây điện nháy trên hai hàng cây bên đường giống như bầu trời kia đang lấp lánh muôn ngàn ngôi sao nhỏ. Đâu là ngôi sao may mắn? - Tôi tự hỏi mình như thế nhưng làm sao mà có thể tìm ra được. Tôi có cảm giác như đang bước một mình trên con phố đông người qua...