Thứ Hai, 3 tháng 4, 2017

Chơ Vơ

Muốn được nằm yên trong tổ ấm đơn côi và lặng lẽ khóc như ngày trước.
Nét mặt thơ ngây và nụ cười cô con gái nhỏ cứ xoáy vào lòng những tái tê, quặn thắt. Trên suốt con đường của một chiều đơn côi nước mắt lăn dài.
Phía trước tôi trời mưa giông. Tôi vẫn bước. Xót xa!
Rồi mọi thứ sẽ khác, cả những giấc mơ đã từng... Cái gọi là số phận đôi khi nghiệt ngã.
Thôi thì cứ ve vuốt những bơ vơ của cuộc đời mình và tiếp tục sống.
Không hiểu sao ngày này lại thấy mình một mình đến thế! 

Thứ Hai, 20 tháng 2, 2017

!

Chẳng hiểu thực sự bản thân lúc này là như thế nào nữa. Có lẽ, có nhiều chuyện không nên biết thì tốt hơn. Thế nhưng cuộc sống thì cứ phơi bày một cách trơ trẽn như vậy đó. Hôm trước nói chuyện với nhỏ về cuộc sống hiện tại, ai cũng có những nỗi niềm khó nói. Giá mà đừng xa nhau như thế thì ít ra vẫn còn có nhau để tựa nương những lúc như thế này đây. 
Tôi không thể hiểu được tại sao người vẫn phải kiếm tìm mặc dù chẳng thiếu thốn? Phải chăng thứ đã có đã cũ, đã gớm ghiếc quá rồi sao? Buồn không tôi nhỉ? Thật sự là không biết có phải là buồn không nữa nhưng thấy nhạt thếch vị đời. Tự dưng, một cảm giác gì đó thật tồi tệ như là bị phản bội, sự phản bội trong ánh nhìn, trong nghĩ suy. Niềm tin đã có mong manh đến lạ! Đầy rẫy những ngờ vực nhưng cũng chẳng buồn bận tâm. Muốn ngửa mặt lên cười một tiếng. Cười với sự sắp xếp của ông trời, cười với chính tôi.

Thứ Sáu, 17 tháng 2, 2017

Thương Người Thương Ta

Hôm nay, bác họ chồng nhà sát bên nhà tôi mất. Ranh giới mong manh giữa sự sống và cái chết lại một lần nữa thể hiện trong đời tôi. Mới cách mấy ngày, tôi còn bế Su ra sau nhà trêu bác ấy khi bác ấy xới cỏ gốc bưởi bên vườn nhà bác đó thôi.
Tôi tranh thủ sang thặm khi xe cứu thương chưa đưa bác về tới vì người ta nói có con nhỏ nên kiêng kỵ đám tang. Nhìn chị con bác ấy mắt đong đầy nước, không hiểu sao lúc ấy tôi cũng thấy mắt mình cay cay. Đã trải qua mất mát nên tôi hiểu cảm giác của người ở lại như thế nào và cũng chính vì hiểu mà tôi không thể động viên chị ấy bằng câu "chị đừng buồn nữa". Trong sinh ly tử biệt thì người còn sống mới đáng thương hơn bởi những khoảng trống mà người ra đi để lại không thể lấp đầy. Tôi muốn ôm chị ấy bởi với tôi cái ôm ghì là lời động viên chân thành nhất nhưng tôi lại ngần ngại bởi khoảng thời gian tôi sống nơi này dường như tôi luôn lập dị với nếp văn hóa nơi đây. Thôi thì chỉ biết cầu mong sự an yên sẽ mau đến với những người thân của bác ấy.
Tôi ra về, suốt buổi chiều muộn cho đến lúc này đây đầu óc cứ lẩn quẩn bao suy tư này nọ. Tôi nhớ hình ảnh bác ấy mỗi ngày đạp xe qua nhà tôi đi mua đồ hoặc ra trạm xá xin thuốc, rồi những lần bác qua bế Su nhà tôi cho đỡ nhớ cháu ngoại. Mới đó thôi mà hôm nay bác đã nằm im lìm. Đời người vô thường và ngắn ngủi quá! Ngày cũ lại ùa về. Tôi nhớ những bước vô hồn của mình giữa trưa đường phố Sài Gòn ngày anh mất. Rồi cảm giác đắng cay đến nỗi buông những tiếng nấc nghẹn ngào trước sự ngỡ ngàng của đứa bạn thời phổ thông khi bố tôi đi. Và gần nhất là giây phút tiễn anh rể lớn ra nghĩa trang trong gió nắng miền Nam vào cái tháng nắng khô nhất năm ấy. Tất cả hiện hữu chi phối cảm xúc làm lòng tôi thật khó tả. Khoảng trống chạm phải bao giờ cũng chông chênh.

Thứ Sáu, 6 tháng 1, 2017

Nice to meet you, 2017!

Ranh giới của năm dần được tôi tính theo Tây lịch mặc dù nơi này người ta chẳng để ý đến cái lịch ấy mấy khi. Cũng đã đi qua hết một năm dài lặng lẽ và bắt đầu đặt chân lên một chặng đường mới, mong rằng mọi thứ sẽ tốt đẹp cho năm mới này đây.
Trước mắt có rất nhiều thứ phải tính toán vì tết âm lịch cận kề. Thực tình thì tết cổ truyền đối với tôi chẳng có gì đặc biệt cả. Khi còn nhỏ không mong tết đến thì nói chi lúc lớn lên, tết chỉ cảm thấy nhiều lo toan bộn bề. Tuy nhiên, với tôi thì rồi mọi thứ đều sẽ ổn.
Hôm trước, ngồi nói chuyện với anh mới vỡ lẽ những hiểu lầm. Cũng may tôi đã không giữ riêng những suy diễn làm lòng không được vui ấy. Chào năm mới với khởi sắc từ xuất phát điểm! Dù sao cũng nên chuẩn bị tinh thần phấn chấn để đón ngày mai.

Thứ Bảy, 31 tháng 12, 2016

Nhìn lại

Vài tiếng nữa thôi là kết thúc một năm theo Tây lịch.
Đây là quãng thời gian lặng lẽ nhất của tôi từ trước đến giờ bởi rút lui trên tất cả các lĩnh vực để làm vợ, làm mẹ. Trong công việc, tôi không còn vùng vẫy để khẳng định vị trí của mình ở công ty cũng như ở sự nghiệp riêng lẻ. Đối với mẹ, các chị và cháu, tôi đã không thể giúp gì được cho họ. Trách nhiệm của một đứa con của tôi được thu xếp tạm thời và đành chấp nhận gác lại. Tôi từng nói nước mắt bao giờ cũng chảy xuôi thế nên cha mẹ lo cho con cái là hiển nhiên còn để ngược lại thì e lại khó khăn quá. Lòng thực sự chẳng yên. Biết thời gian có còn chờ đợi? Đối với bạn bè thì giờ đây tôi đã quá xa rồi.
Tôi có được gì trong một năm qua? Có lẽ chỉ là những khuyết điểm và sai lầm. Bản thân mình dù có đơn giản đi chăng nữa thì cuộc sống này chưa chắc đã giản đơn. Nhân sinh quan hạn hẹp, tôi dần dà bị vây hãm bởi những điều vụn vặt, nhỏ nhen. Việc chế ngự cảm xúc của bản thân càng ngày càng tệ đến nỗi gần như ngược lại với phong cách của chính mình.
Có lẽ điều ngọt ngào duy nhất mà tôi có được là Su bé bỏng của tôi. Tất cả có thể phán xét, coi thường thậm chí khinh ghét tôi nhưng Su thì luôn cười vui khi tôi đến gần và cần tôi vỗ về để được ngon giấc. Tôi vì con mà gạt đi cái tôi, sự sĩ diện của bản thân trước ranh giới được mất của gia đình. Và lần ấy anh cũng đã cố gắng.
Tôi bây giờ chỉ muốn làm mọi thứ vì con. Những dấu khuyết vĩnh viễn trong cuộc đời đã là không thể xóa bỏ vậy thì hãy chấp nhận nó hà tất phải cưỡng cầu. Nỗi niềm riêng lại viết cho riêng mình, chỉ đơn giản thế thôi.

Thứ Năm, 29 tháng 12, 2016

Nhịp phách chùng cô đơn

Cuộc sống này, sự tồn tại của một con người có nhiều lý do với chính bản thân họ.
Sự chọn lựa nào cũng vậy cũng là do những lý do. Thế nhưng, có những chọn lựa là sai lầm và có lẽ người đã sai.
Riêng tôi, sự phù phiếm của mình đã làm nên những ngậm ngùi.
Con người cứ đeo những mặt nạ để sống. Và người còn có vẻ hài lòng với việc không ai hiểu được người thực sự nghĩ gì.
Đúng vậy. Tôi chẳng hiểu gì cả, thế nên mới có những ngỡ ngàng.
Hôm nay, tôi lại lặng lẽ cười khi nhìn những file word người vẫn đọc. Và tôi hiểu được điều gì đó cho mình.
Cuộc sống có nhiều vị nhạt.
Tuy nhiên, như tôi đã nói, ai cũng đều có lý do để tồn tại.
Thế giới riêng của mỗi người sẽ lớn dần lên bởi những chiếc mặt nạ có hồn.
Và ngày tháng vẫn cứ trôi...

"Rung một cánh nhạc buồn, phím có hay người khóc trên cung đàn lẻ loi..."


Chủ Nhật, 9 tháng 10, 2016

Được Làm Mẹ

Vậy là cũng đã hơn 1 tháng từ ngày thiên thần bé bỏng của tôi chào đời. Cuộc sống từ đó lại có nhiều đổi thay.
Tháng 8 yêu thương với niềm vui đón mừng con trẻ sau bao ngày trông đợi. Có thể nói một lần sinh nở giống như tham gia một trận chiến sinh tử với đau đớn, lo âu và hạnh phúc. Tôi nghĩ, chẳng ngôn từ nào diễn tả hết được trạng thái và cung bậc cảm xúc của người phụ nữ lúc vượt cạn. Ông bà ngày xưa chẳng đã từng nói "Đàn ông đi biển có đôi, Đàn bà đi biển mồ côi một mình".
Bé con của tôi chào đời vào giữa buổi sáng của một ngày mưa cuối hè. Bởi bé lớn quá so với trọng lượng các bé sơ sinh những ca mà bệnh viện huyện này thực hiện nên tôi được các bác sĩ thông báo có khả năng phải mổ. Anh dìu tôi vào phòng sanh, nỗi lo lắng trong tôi lúc ấy càng làm tôi khó thở. Máy đo nhịp tim thai đang hoạt động thì bị lỗi kêu tít tít kéo dài làm tim tôi như ngừng đập. Sau 2 tiếng trầy trật trong phòng sanh thì tôi cũng được nhìn thấy khuôn mặt bé bỏng của con. Bác sĩ đặt bé lên cánh tay rã rời của tôi. Nước mắt tôi trào ra. Không hiểu sao lúc ấy tôi lại khóc. Có lẽ nó là giọt nước mắt của hạnh phúc, của tủi thân khi nghĩ đến gia đình lớn của mình hòa quyện lại nóng hổi lăn trên gương mặt nhợt nhạt vì những cơn đau chuyển dạ từ lúc nửa đêm. Tôi muốn hôn ngay lên má con nhưng đã không còn sức nên chỉ nằm nhìn bé con của tôi mút môi vì đói.
Từ ngày ấy tôi thực sự làm mẹ.
Những bỡ ngỡ, vụng về khi lần đầu chăm sóc một đứa trẻ mang lại không ít rắc rối. Có lẽ khi một người phụ nữ sinh con thì hầu hết đều có những niềm riêng mang đến cảm giác tủi thân và những giọt nước mắt vì thế lặng lẽ lăn dài. Tôi và anh lại có những bất đồng nảy sinh. Cuộc đời đã thay đổi quá nhiều từ khi lập gia đình và giờ sinh con lại càng đổi khác hơn nữa. Bị động hoàn toàn. Mất ngủ và mệt mỏi. Thế nhưng, mỗi lúc nhìn con say ngủ tôi lại có cảm giác như đang được thêm sức. Lần đầu con bị ộc sữa tôi lo lắng, xót xa. Không hiểu sao càng ngày mình càng mít ướt, đụng một chút đã rơm rớm nước mắt rồi. Sự gắn kết mẹ con đã đè bẹp những ích kỷ trong tôi khi tiếc thời gian cũ. Tôi cảm thấy gắn bó hơn nơi này. Bé con khiến ngày của tôi thêm nhiều màu sắc. Tôi tập hát ru, tập kiềm chế sự nóng nảy vốn là bản tính, để ý từng trạng thái của con để hiểu những gì con muốn. Tôi cũng dẹp bớt sự cố chấp, bướng bỉnh của mình để hiểu chồng hơn với mong muốn con tôi có một gia đình thật sự. Những lúc con ngủ bà mụ dạy con cười tự dưng tôi thấy lòng hân hoan lạ, tôi lại hình dung cái miệng đang nhoen nhoẻn kia lúc méo xệch lại rồi hả to ra gào khóc khi hờn.mà cười. Mỗi ngày qua đi, con tôi lại có vẻ lớn hơn một chút, giờ đã biết hóng hớt, biết ê a, biết cười khi có người trêu đùa, lật nghiêng người để ngủ, đòi lẫy trong khi bây giờ chưa đầy 2 tháng và cổ chưa mang nổi đầu.
Khi còn đang mang thai tôi đã giận mẹ. Nhưng sau khoảng thời gian ngắn vừa rồi mà tôi thực sự làm mẹ, tôi đã khác. Dù bây giờ sự quan tâm của mẹ tôi đến chị em tôi đã bị phân tán bởi niềm tin vào thế giới siêu nhiên một cách thái quá nhưng dù sao mẹ tôi cũng đã trải qua bao vất vả để tạo ra và nuôi chị em tôi nên người.
Thành thật mà nói được làm mẹ rất vất vả và đánh đổi nhiều thứ nhưng hạnh phúc thì không nói hết được bằng lời. Mong sao bé con của tôi luôn ngoan và khỏe mạnh. 
Mẹ sẽ cố gắng để làm tất cả những gì có thể cho con.