Thứ Bảy, 23 tháng 11, 2013

Cho em một đêm thôi... Ngày mai em sẽ lại cười

Giấc mơ vừa bắt đầu đã vội kết thúc?
Những việc đã và đang làm, những dự định trong chuỗi ngày sắp tới cũng giống như giấc mơ... vội kết thúc?
Không ngờ sự chân thành không được nhìn nhận. Những nghĩ suy cho người khác cũng không có nghĩa gì.
Cuộc đời thật là đáng để cười. Mà sao giờ nước mắt lại cứ lăn thế này?
Cho em một đêm thôi... Ngày mai em sẽ lại cười.

Thứ Sáu, 22 tháng 11, 2013

Thật khó để yêu thương ai đó khác mình

Trong tình yêu, người ta nói phải có sự bù trừ nhưng thực tế nếu yêu một người chỉ toàn mang những điều khác mình thì thật khó khăn.
Giống như khi bản thân là người sống thiên về tình cảm lại đi bên cạnh một kẻ bất kể điều gì cũng cho lý trí quyết định vậy thì khác nào một kẻ khao khát trước một kẻ dửng dưng, lúc ấy chắc không có gì diễn tả tâm trạng thích hợp ngoài từ ức chế.
Một người lúc nào cũng mang những ưu tư bên cạnh một người có cuộc sống tràn ngập niềm vui và những điều thú vị, vậy đồng điệu ở đâu để hiểu tâm trạng và xúc cảm của nhau?
Đó là những điểm cơ bản, chưa kể đến thói quen, sở thích, văn hoá... nếu cũng khác nhau thì dung hoà bằng cách nào?
Tôi nghĩ về những rung cảm trong quá khứ. Không biết tại sao tôi lại có thể chờ đợi một người rất khác mình. Chờ đợi trong vô vọng với nỗi nhớ héo úa theo thời gian để rồi ngậm ngùi hiểu rằng: dại khờ, ngốc nghếch là tôi.
Cảm ơn lý trí đã đẩy lùi hình bóng ấy về một cái nơi gọi là dĩ vãng! Đi qua bóng tối để thấy ngày nắng lên.
Tôi lại bắt đầu vui vì ai đó khác mình. Và lại có những tranh luận không nhẹ vì những điều khác ấy. Khi một người ảnh hưởng nhiều đến tâm trạng của mình có nghĩa là người ấy đã chiếm một vị trí nhất định trong lòng mình rồi. Vị trí ấy như thế nào thì bản thân mình sẽ là người rõ nhất. Vẫn biết là khó khăn vậy có nên cố gắng? 
Thật tình, có nhiều lúc tôi rất nản chỉ muốn buông cho mọi thứ trở về với vị trí trước giờ của nó. Thế nhưng, ngay lúc đó tôi lại sợ để lỡ điều tôi trân quý chỉ vì cái tôi của mình, vì thói quen và những tự do của bao nhiêu năm qua. Khi bình tâm và nhận xét sự việc trong cái nhìn thoáng hơn tôi thấy lòng nhẹ nhàng. Tự nhiên tôi vui vì nhận thấy sự mâu thuẫn từ phía con người khác tôi ấy. Tôi muốn gần anh hơn và muốn làm anh vui hơn thay vì những tranh cãi mỏi mệt cho cả chính tôi.
Tôi biết mình đang thay đổi vì anh, một sự thay đổi không gượng ép.
Sẽ vẫn là tôi của tháng năm xưa - gìn giữ những điều quan trọng với tất cả những gì tôi có thể. Con đường còn dài lắm. Có thể cùng đi đến đích hay rẽ theo ngã rẽ nào thì thời gian sẽ trả lời. Tôi đã biết tháng năm con tim nằm im trong lồng ngực nhạt và buồn hơn cả nỗi đau, cảm ơn anh đã đến cho tôi biết mình còn sống! Có thể chỉ là thế thôi, cũng có thể sẽ nhiều hơn thế nữa.
Yêu thương ai đó khác mình thật khó khăn. Anh sẽ đưa bàn tay cho tôi nắm dù lúc này chúng ta chưa thực sự là của nhau?

Thứ Tư, 20 tháng 11, 2013

Lạc

Ngày tháng mười qua nhanh
Đêm dài quá cho tâm tư sâu thẳm
Những âm thanh chìm trong thinh lặng
Khoảng không gian không đáy
Hồn rơi…

Có nụ cười vừa mới buông lơi
Chợt mang theo tiếng thở dài đã cũ
Ta ru ta vào trong giấc ngủ
Giữa hoàng thành bỗng tỉnh cơn mơ

Nhặt cổ tích
Ghép lại vần thơ
Những mảnh ghép không thành tranh diễm tuyệt
Trước dòng sông đong đầy bóng nguyệt
Lệ rơi…

Trăng tròn cũng vỡ tả tơi
Hoa đã héo trong mùa hanh gió
Có ai vì ta vá vầng trăng đó?
Để đêm trường không khắc khoải câu thơ

Lạc rồi giữa thực và mơ…


Chủ Nhật, 17 tháng 11, 2013

Về Miền Tây

Lâu lắm rồi mới về với sông nước miền Tây.
Mùa hạ đã qua nhưng sen vẫn còn lác đác đâu đó trong hồ nhỏ dọc hai ven đường suốt chiều dài tỉnh lộ 824 từ thị trấn Đức Hoà đi Thạnh Hoá. Thời tiết hôm ấy không nắng gắt, tôi lại kéo cái khẩu trang ra để thoả sức hít thở không khí miền quê trong lành.
Miền Tây mùa nước nổi. Ruộng đồng mênh mông là nước. Chạy xe đổ từ trên dốc cầu xuống, gió thổi lộng, hơi mát từ dưới đưa lên cho tôi cảm giác thật dễ chịu. Những bông súng trắng nhỏ trải dày trên mặt nước - lần đầu tiên tôi thấy bông súng trắng, tiếc là mải chạy xe nên không thể chụp mấy tấm hình. Chở bé em đằng, sau, cứ thế huyên thuyên hết chuyện công việc, đồng nghiệp rồi đến tình cảm thời gian gần đây. Chuyến đi lần này thực ra là chuyến đi bất chợt do tôi đề xuất vì muốn giải toả những linh tinh trong đầu của cả mấy chị em nhưng chuyến đi cũng mang lại một kết quả nữa là chị em cảm thấy gần gũi nhau hơn, đó cũng là điều tôi mong đợi. Yêu thương cho đi và nhận lại để cuộc đời vẫn đẹp trong mắt ai. Với tôi, tình yêu có nhiều dạng và mỗi dạng lại mang ý nghĩa riêng của nó.
Xe đã đến với nơi cần đến, chị em tôi kéo nhau ra sông ngồi. Gió từ sông đưa lên hương vị phù sa. Chiếc thuyền máy đi ngang, sóng vỗ bờ, tiếng rao hàng và tiếng gọi lanh lảnh của hàng xóm tất cả rất quen thuộc với tôi một thời. Tôi nhớ người yêu cũ. Bất kể là ai đã đi qua cuộc đời tôi, cho tôi những cảm xúc vui, buồn, hạnh phúc, khổ đau tôi đều nhớ. Đoản khúc cuối đã viết cho người nhưng không có nghĩa người đã không còn tồn tại trong suy nghĩ. Mong mọi thứ tốt đẹp đến với người trong hiện tại và tương lai dù tôi và người đã bước xa nhau lâu rồi.
Chiều xuống, chị em tôi kéo nhau chèo xuồng ra ruộng hái bông súng. Mục đích cũng là đi kiếm bông điên điển và bông so đũa vì mặc dù về miền Tây nhiều lần nhưng tôi chưa hề biết mặt mũi của mấy cây đặc trưng vùng sông nước này. Tuy nhiên, cho đến khi quay trở về nơi xuất phát tôi cũng chỉ có thể biết cây điên điển là như thế nào.
Quyết tâm học chèo xuồng của tôi đã hoàn thành. Đứng trên xuồng tôi reo hò sung sướng như thể con nít được mẹ cho quà. Tôi nhảy từ trên xuồng xuống sông, lâu lắm rồi mới có cảm giác rơi tự do như vậy, thật thoải mái, như trở về cái tuổi 9-10 tắm ao ngày xưa, những cơn mưa và những cái bè chuối.
Buổi tối, trăng thật đẹp. Dòng sông đầy trăng, vườn đầy trăng và con đường làng cũng vậy. Thiên nhiên bỗng trở nên hiền hoà và nỗi nhớ cả ngày len lỏi bây giờ được dịp trỗi dậy tràn đầy như không gian ngập tràn ánh trăng xung quanh tôi. Sau 4 năm, tôi có thể thoát khỏi nỗi nhớ cũ và bị ám ảnh bởi một nỗi nhớ khác vào ngày này. Tôi mở điện thoại. Cảm xúc vui buồn lẫn lộn. Một tiếng thở dài buông. Tôi thấy tim tôi khó khăn trong nhịp đập khi nghĩ đến điều ước thật sự có ai đó giận mình. Ánh trăng ngoài vườn vẫn sáng vằng vặc. Tiếng thở đều đều của bé em bên cạnh làm tôi càng khó ru mình vào giấc ngủ. Quá khứ, hiện tại và tương lai quay vòng. Mai tôi sẽ lại dậy sớm thôi.

Thứ Tư, 13 tháng 11, 2013

Vui này, đừng bỏ tôi đi

Người ta nói: bắt đầu yêu là con người lại bắt đầu điệu đà và hay khùng khùng không phải lối. Có lẽ vì vậy mà dạo này tôi bị mọi người chọc ghẹo "sắp chống lầy".
Mái tóc xù mì thay thế cho mái tóc thẳng quen thuộc trước giờ. Tuyên bố bỏ nhậu. Tập giảm độ nóng và giảm chua ngoa trong lời nói. Tự nhiên xí xọn hẳn và đặc biệt hát líu lo nhiều hơn trước một cách rõ rệt... Dường như mọi người chưa quen với phong cách này của tôi nên đều tỏ ra ngạc nhiên. Haiz, cơ mà điều gì thì cũng có nguyên do của nó cả. Tôi cảm thấy mình cần thay đổi và tôi bắt đầu.
Sự thay đổi nằm từ trong ý nghĩ do đó mà tôi không hề có vẻ ngượng nghịu với những điều khác lạ của chính mình. Trời xanh hơn, nắng tươi hơn và... mưa cũng đẹp hơn. Những cái đáng chán rẻ tiền được tôi thả rơi vào lòng sông quá khứ, bất quá thì cũng chỉ là một cái tặc lưỡi "kệ", thế là xong.
Tôi trở lại với cuộc sống ở một mình. Điều đó cũng không làm tôi buồn hơn mà ngược lại. Một ngày, những niềm vui thi thoảng lại đến êm đềm khi nghĩ về nửa bầu trời và sự ngẫu nhiên kỳ lạ. Nhưng câu nói của 4 năm trước vẫn không hề thay đổi với thời gian hiện tại: Niềm vui đến thật vu vơ.
Hôm nay, lòng tôi lại thấy buồn, nỗi buồn nhiều hơn tôi nghĩ. Khi chính tôi còn không nghĩ được mình sẽ như thế nào thì làm sao trách người ta đã không thể "trước khi hành động nghĩ đến đối phương sẽ cảm thấy ra sao với hành động đó".
Này nhé, chuyện con con ốc ấy, tôi đã từng kể rồi. Nó mang bên người cái vỏ bọc vững chắc cho cơ thể mềm yếu. Nó sẽ chui ra ngoài khi gặp môi trường cho nó cảm giác an toàn nhưng nếu chỉ cần cảm thấy chút nguy hiểm hay gặp một điều gì sẽ gây tổn thương đến nó nó lập tức chui ngay vào cái vỏ bọc ấy và không trở ra cho đến khi thực sự thấy an toàn. Tôi dường như cũng giống nó điểm này.
Có người đã nói sẽ không bao giờ làm tôi giận, điều này sao có thể khẳng định nhỉ? Cuộc sống muôn màu mà ai chắc chắn được ngày hôm qua, ngày hôm nay và ngày mai đều giống nhau. Tôi giống như một con ốc cần một môi trường cho tôi cảm giác an toàn, nơi đó là khoảng không gian của những bình yên sâu lắng. Có thể không giúp tôi chui ra khỏi cái vỏ của mình hay là lại khiến tôi quay trở lại và ngủ quên trong đó???
Không thoát được xúc cảm ập đến buổi tối nên trốn vào đây một mình. Góc nhỏ của tôi cho tôi dựa mỗi lúc chênh vênh. Vui này, đừng vu vơ nữa.. Vui này, đừng bỏ tôi đi...

Thứ Sáu, 8 tháng 11, 2013

Bất Chợt

Bất chợt cơn bão về
Sài Gòn ngày mưa giông
Lạnh qua từng con phố
Nét buồn trong mắt trong

Những nỗi nhớ xoay vòng
Tay đan hoài trên phím
Tóc rối chiều bịn rịn
Ngủ vùi trên vai ngoan

Bất chợt nỗi đa đoan
Nhẹ theo từng tiếng thở
Một chút như là mơ
Bỗng thấy lòng chợt ấm

Bất chợt và bất chợt
Ta biết ta nhớ mình...

Thứ Hai, 4 tháng 11, 2013

Viết cho mùa thu qua

Một khoảng thời gian lặng kéo dài. Blog đóng bụi.
Với thời gian biểu giống nhau của 2 tháng nhưng tôi không còn rảnh rỗi cho việc gửi tâm hồn mình xuôi theo mây gió nào được. Nghĩ và buồn thì vẫn đấy nhưng không có đủ thì giờ để viết ra. Bận rộn khiến người ta cứ phải lao theo vòng xoáy thời gian. Thế nhưng, khi chỉ cần rảnh rang đôi chút thì lòng lại chùng xuống liền. Những đêm đi về thấy ngày cứ nhàn nhạt trôi qua trong đôi mắt mất dần thần sắc.
Mùa thu năm nay qua nhanh hơn những mùa thu khác thì phải. Mọi năm, ngày sinh nhật của mình tôi không tổ chức nhưng cũng cho phép mình nghỉ làm ít nhất một ngày. Một ngày để thong dong đâu đó, thả tâm hồn mình theo những tầng cảm xúc lên xuống thất thường và nhớ về mọi thứ có ý nghĩa đến và đi trên quãng đường mình đã qua. Nhưng, năm nay thì không. Giờ đã là cuối mùa thu rồi phải không? Người ta đã chia tay mùa thu nhiều rồi nên tôi nghĩ như vậy. Miền Nam thì làm gì có mùa. Chỉ là tôi thích cái không khí dìu dịu của thời gian này và những ngày lành lạnh dịp cuối năm. Thích giờ thì là thích vậy thôi, chẳng cần có nguyên do nữa.
Cuối tuần trước về nhà giỗ bố. Nơi bố yên nghỉ hoang vắng. Buồn cho người khi lâu lâu mới có 2 đứa con gái ghé thăm thôi. Đó là khoảng ký ức mà hiện giờ rất ít khi tôi chạm tới, nơi tận cùng của nỗi đau thì không ai muốn chạm cả. 
Do đang trong thời gian trị bệnh nên không tham gia tiệc tùng dù có ông thông gia lên chơi. Thật ra thì cũng không phải chỉ do nguyên nhân đang bệnh mà không nhậu nhẹt nữa (Vì tự trong lòng đã hứa với một người nên thực hiện). Kể cũng lạ, quy định do bản thân tự đưa ra thì người ta thường thực hiện rất tốt. Chiều hôm đó không ngủ, nhổ tóc bạc cho mẹ rồi đánh bóng chuyền với thằng cháu. Thấy mẹ và cháu vui lòng tôi cũng ấm áp, chỉ có điều họ không biết tôi đang thấy trong lòng mình những ngọt ngào.
Từ lúc công việc thay đổi, tôi cảm thấy rất mệt mỏi. Những sự việc xảy ra khiến tôi thấy tình cảm con người quá rẻ mạt. Mọi thứ phơi bày như một cơ thể loã lồ không còn gây tò mò và trí tượng tượng được nữa. Tiền bạc gặm nhấm nhân cách của người ta mất rồi. Tôi ngửa mặt lên cười với đời, cái cười nhạt thếch như nồi nước ốc... không hơn. 
Tuyên bố đổi thay. Tương ứng với trò đời hiện tại. Cảm ơn người bạn mới! Những câu chuyện với bạn làm tôi có quyết tâm thay đổi hơn. Và tôi biết rằng, tôi cũng chẳng mơ mộng hay huyễn hoặc một điều gì chỉ là nhặt nhạy những thứ tốt cho mình rồi giữ lại thôi. Nhớ bạn nhiều hơn một chút chút.