Thứ Sáu, 9 tháng 9, 2011

Tháng 9 Về

 



Tháng chín lại về trên phố mưa rơi


Thu qua bao lần mà Sài Gòn vẫn vậy


Chỉ có em... già đi trước tuổi


Đã biết yêu Sài Gòn... không như buổi đầu tiên




Tháng chín về nắng cũng dịu hiền


Me vàng lá rơi đầy vai em nhỏ


Có phải không anh: "Mùa thu trên phố"?


Thiếu một bàn tay nên có chút đơn côi




Tháng chín lại về nơi ấy xa xôi


Anh hãy nhớ khoác lên mình áo ấm


Trời bên đó lạnh lùng chi lắm


Để như đông nào se sắt trái tim anh




Tháng chín về... lưu bút ngày xanh


Buồn vui cũ cũng cựa mình tỉnh giấc


Có những thứ phôi phai là điều rất thực


Nên sỏi đá buồn cho giọt nước mắt thủy tinh...




Tháng chín về. Ôi tháng chín mong manh!


Ai sẽ hát tình ca đón mừng thu tới?


Hay chỉ mỗi em với nỗi buồn vẫn đợi?


Ngậm ngùi phương trời... vàng tha thiết... thu xưa.


 


Thứ Ba, 30 tháng 8, 2011

Relax

Nghỉ 2 ngày. Tính vô chùa gặp mẹ thì sáng sớm mẹ gọi điện nói chuẩn bị về nhà. Hôm trước có đến một lần nhưng vì khóa học Phật Thất nên thầy ko cho gặp mẹ. Chẳng hiểu sao lúc ấy lại tủi thân mà đỏ hết cả mắt. Giờ thì mẹ về rồi, lại lỡ một lần nữa.
Chị lên tới, 2 chị em đi Đầm Sen chơi. Đây hình như là lần đầu mình đi chơi thật sự trong những khu vui chơi dù ko phải là đến những nơi đó lần đầu. Mình đòi chơi nhiều trò chơi như một đứa con nít nào là đạp vịt, rồi lên đu quay, sang vượt thác, chơi xe điện đụng... Mình và chị đã cười thật nhiều. Mình ko còn muốn đóng vai một kẻ độc lập đến xa lạ với những người mà mình thương yêu. Thật thoải mái khi mình cứ là một đứa em như thế.
Chiều tối, đưa chị đi cà phê Seven-teen ngắm thành phố lên đèn. Ngồi uống cà phê ngắm nhìn thành phố từ trên cao thật thú vị! Dải đường băng của sân bay Tân Sơn Nhất kéo dài, những chiếc máy bay cất cánh liên tục, những con người trong đó đang đi về đâu nhỉ? Mình lại bắt đầu suy tư. Chị nói một điều ước mà mình cũng đang ước "giá mà có thể bay đi nhỉ, đến một nơi nào đó". Mình buột miệng: "Hà Nội". Ko hiểu vì sao mình lại nói trong vô thức như vậy vì khi ngồi nghĩ lại thì mình đã định ko ra ngoài ấy nữa rồi. Mình nhoẻn miệng cười với chị. Lại huyên thuyên về ko gian của quán, về bài hát đang phát, về con đường 1 bên rất nhiều ánh sáng màu vàng và 1 bên rất nhiều ánh sáng màu đỏ phía dưới kia, về dải đèn quốc lộ 1A phía xa và những chuyến đi trong tương lai ko gần... Một ngày nghỉ trôi qua.
Ngày mới đến. Mình chỉ ở phòng. Bạn nói biểu hiện của mình gần đây là mình mắc bệnh "tự kỉ lâu năm" có lẽ đúng. Ngoài những thời gian dành cho người thân còn lại đa phần mình chỉ thích ở một mình. Ko muốn chat, ko muốn nhắn tin, ko muốn gọi điện và cũng chẳng muốn hẹn hò. Những con người ở chỗ làm khiến mình nảy sinh nhiều cảm xúc. Có lúc, mình thấy họ thật ích kỷ biết bao, ai cũng chỉ biết ôm khư khư cái lợi ích của bản thân để hành xử. Có lúc, mình lại thấy họ cũng đáng yêu lắm chứ! Đi đứng, cười nói, đùa giỡn giống như trẻ con vậy. Lúc đó, mình thấy vui vui, nếu ko vào làm ở đây thì chắc sẽ chẳng bao giờ mình hiểu và gần những con người trông cái vẻ ngoài bặm trợn như thế này. Nếu ko phải vì kiếm kế mưu sinh thì chắc mọi người ai cũng đáng yêu cả.
Cũng đã lâu rồi, mình ko nói chuyện với "bờ vai tưởng tượng". Mà cái tên đó đến bây giờ đã là quá khứ trong cảm nhận của mình. Đúng, chỉ còn có thể gọi nhau bằng cái tên bình thường như người khác gọi thôi. Cậu hiểu, đúng ko? Ngày trước, mỗi khi tớ cảm thấy chông chênh tớ đều nghĩ đến việc tớ còn người bạn là cậu, chỉ cần cậu biết tớ như vậy cậu sẽ nói một điều gì đó để tớ cười hoặc chỉ một câu nói thôi cậu cho tớ cảm giác tớ ko phải một mình. Bây giờ, nhiều lúc tớ cảm thấy mình thật đơn độc, tớ ko cảm thấy có chỗ dựa khi nghĩ tới cậu nữa vì cậu ko còn là bờ vai tưởng tượng dành cho tớ. Tớ nhớ cậu. Nhưng nó ko đủ để vượt qua cảm giác muốn một mình của tớ. Mỗi lúc tớ vùi đầu vào phim net là tớ biết giai đoạn đó tâm trạng tớ tệ hơn, dù thế tớ vẫn vùi đầu vào. Sau thời gian vắng mặt, cậu trở lại, khác trước rất nhiều. Tớ ko dám lấy điều mình muốn ra để mong cậu như vậy. Tớ chỉ mong sao cậu sẽ thấy vui. Điều gì thay đổi cậu cho là tốt thì cậu cứ giữ lấy vì cậu là người duy nhất phải sống với những chọn lựa của mình.
Trời mưa lớn. Đêm nay sẽ lạnh lắm đây. Cuộn tròn trong chăn ngủ vùi như mèo ngoan. Ngày mai đến, sẽ lại bắt đầu.

Thứ Hai, 29 tháng 8, 2011

Em tìm gì nơi ký ức rất xưa?



Em tìm gì nơi ký ức rất xưa?
Thời gian đã phôi pha bao mùa gió
Sương trắng giăng... trăng về viễn xứ
Con dốc nằm giữa phố cũ chênh vênh...

Ai đã xa rồi, ai có nhớ mong manh?
Chỉ là chút bóng của ngày qua hằn in - Phế tích!
Em khẽ chạm rêu phong phút giao thời chiều lặng
Trong giấc mơ hoang, thành quách bỗng huy hoàng.
Cánh chim thu ngày ấy đã lạc giữa chiều vàng
Là vì anh? Vì em? Hay vì những điều không thể nói?
Phố em ở lạc mùa từ đó
Anh nghĩ gì khi em gọi: Phố Lang Thang?

Trời vẫn mưa... những cơn giông bất chợt
Em có thấy gì ngoài khoảng trống chông chênh
Nỗi nhớ bây giờ đâu có đủ làm em bật khóc
Ảo ảnh xưa cũng chẳng góp nổi nụ cười.
Anh đã quên rồi nên anh quá xa xôi
Đưa tay cố với. Chỉ được nỗi buồn trong hơi thở
Bút hững hờ im lìm bên trang vở
Câu thơ ngậm ngùi không cất nổi tiếng thở than.

Em tìm gì nơi ký ức... Sẽ tan!
Gió khuya lạnh cợt đùa làn tóc rối
Ánh mắt nhìn xa xăm như chờ đợi
Con thuyền nào đưa em trở lại miền thương?

Thứ Tư, 10 tháng 8, 2011

Vui Một Chút...

Một việc làm nho nhỏ của mình có kết quả vào chiều nay. Chế độ của những người cộng sự được hợp lý hơn kể từ kỳ này. Có thể có người cho rằng mình bao đồng, mình lanh chanh. Điều đó là chuyện thường tình bởi trong con mắt của những người ko ưa mình, mình chẳng có gì hay ho cả. Chuyện nhỏ! Tất cả là bình thường thế thôi! Mặc kệ người ta nghĩ gì thì nghĩ. Quan trọng là mình cảm thấy vui vì điều đó, ít ra mình đã làm một việc có ý nghĩa theo cách cảm nhận của mình.
Mình lại chuẩn bị chia tay một người. Khi một người ra đi, nếu sự ra đi đó mở ra một chân trời mới thì cũng nên chúc mừng người ấy. Mình nhận thấy, dần dà sự điều tiết của lý trí càng ngày càng chiếm ưu thế trong cuộc sống của mình.
Hôm nay, một anh làm chung nói với mình "anh nghĩ, ai thích người nào mà cố giấu thì đúng là đại ngốc, cuộc sống ko có nhiều cơ hội". Ko biết ảnh nói vô tình hay cố ý. Có thể chỉ là do mình nhạy cảm quá thôi. Mình chợt mỉm cười vì suy nghĩ của nhiều người trong thời gian này. Mình ko biết mình đang như thế nào nữa, đầu óc mình trống rỗng.

Chủ Nhật, 7 tháng 8, 2011

Giấc mộng vàng dễ gì từ bỏ???

Tan chưa giấc mơ tôi? - Ko biết, cũng chẳng muốn biết để mà chi. Từ nhỏ đã quen với cuộc sống phải qua nhiều gập ghềnh thế nhưng trong lòng cũng tự hỏi ko hiểu vì sao mọi thứ tôi có được đều phải khó khăn đến thế.
Ngày hôm nay, cảm giác ko được ổn. Chẳng biết cảm xúc của tôi lúc này được quy ra một phạm trù gì nữa. Đôi lúc, chính bản thân cũng ko thể hiểu nổi mình. Đời là thế đấy!
Nhưng, những thông tin phong phanh ngày hôm nay có làm tôi từ bỏ giấc mộng mình? Có lẽ ko thể nào đâu. Con người tồn tại với những hoài bão, chỉ có chừng ấy khó khăn thôi mà nhụt chí thì sao nhỉ??? Đem ném ngay vào góc khuất của xã hội thì tốt hơn. Giải quyết được tình trạng tăng dân số hiệu quả lắm đấy.
Trong khoảng 10 ngày nay, cảm giác cứ muốn hờ hững trước mọi thứ. Đọc một entry của người bạn xong cũng tắt đi. Cũng chẳng biết mình đang mong chờ điều gì. Các hoạt động dường như theo thói quen mà thôi. Cảm thấy mệt mỏi cho sự nhiệt tình của bản thân tôi trước giờ. Với tôi, điều gì cũng có giới hạn của nó.

Thứ Bảy, 6 tháng 8, 2011

Em cứ đợi mặc bao lời của gió...



Với anh


Suốt mùa hè dầm chân chờ mong
Em sợ nắng cháy dần thương nhớ
Hết tiếng ve mới giật mình bỡ ngỡ
Ngọn khói cuối cùng rời bỏ đam mê


Lửa đã tàn, nỗi nhớ gói vào thu
Gom tro than rồi đi như chiếc bóng
Em cứ đợi, mặc bao lời của gió
Gió chẳng thật thà có phải thế không anh?


Mùa đông! Mùa đông thông thái ơi!
Ai xé đôi nụ cười ta ngày ấy
Em chẳng biết, chỉ mỗi lần chợt nhớ
Nửa nụ cười côi cút hóa vần thơ


Mùa xuân nào thì cỏ cũng xanh thôi
Dẫu màu xanh có làm ta bối rối
Trời- đất –em- anh, ai người có lỗi?!
Hãy mang chính mình trả lại miền thương.


Thứ Hai, 1 tháng 8, 2011

Cuối Tuần Kín Lịch Chơi Bời

Ko được nghỉ vào cuối tuần nên đối với mình ngày nào trong tuần cũng giống nhau nhưng với bạn mình thì khác.
Sáng: Là ngày cuối cùng của tuần trực vệ sinh phòng nên mở mắt là một tá công việc đang chờ đợi
. Ko sao, một tí là xong ngay thôi... mình đảm đang mà
. Gần xong việc thì bạn gọi đi cà phê sớm thôi
. Chà! nghĩ đến chuyện cà phê, ngồi buôn dưa lê chuyện trong nhà ngoài phố tỉnh cả người
. Ấy thế mà trời lại đổ mưa
, chờ hoài cũng chẳng tạnh
mở đầu một ngày thế này thì thật là ảm đạm thay. Bạn lại nhắn tin, nấu cơm cho ăn rồi đấy
. Vào tắm cái đã rồi đội mưa đi đại thôi ko nên để người khác chờ
.
Trưa: chương trình karaoke đã đến
Mặc dù ko hào hứng lắm nhưng ko nên làm người  khác ko vui vì cái bộ mặt mình, mà việc mình đóng một cái bộ mặt vui tươi cho người khác thấy cũng đâu có j là khó khăn đâu, chuyện nhỏ ấy mà
. Tranh giành bài hát với người khác cũng đâu kém tẹo nào đâu, đến mình cũng phải phục tài mình
.
Chiều: Về trước thôi, đến giờ làm rồi
. Trời đã tạnh mưa, phóng xe như bay từ Bình Thạnh về Tân Phú (chả hiểu mình có phải là con gái ko nữa
). Đến công ty, bước vào phòng vẫn cái kiểu chào hỏi rôm rả mọi ngày nhưng hôm nay lại còn được phụ họa bởi một người nữa (vô tình về đến đúng lúc mình vô) Trời ơi! chết mất. Mọi người quay lại chọc rồi
. Phải giở kiểu đỏng đảnh ra thôi "ừ, chúng nó đi hẹn hò về đấy"
(nói xong tự nghĩ tự ói). Vào vị trí thôi, ngoài công việc ở công ty hôm nay vẫn còn được phân công một công việc khác trong giờ đi ăn (hỗ trợ cho chương trình ăn chơi tối nay), con người đa năng thế đấy
.
Tối: Sắp hết giờ làm rồi, hôm nay cho phép chấm công sớm vì có mấy người đang đợi mình ở "ốc biển"
. Tưởng là mình ra sớm, ai dè ra ngoài sàn thì chuông báo hết giờ làm đã vang lên rồi, trời mưa nên hết khách sớm chú quản lý cho về... haha đúng là "thiên thời, địa lợi, nhân hòa"
. Tèn ten, đón bé em thôi, bánh kem đây rồi, quà đây rồi, thẳng tiến Ốc Biển
. Chủ nhân của buổi tối hôm nay có cái kiểu bất ngờ đến lúng túng ko biết làm sao khiến mình phải phì cười
. Thật ko ngờ bày cái trò bánh kem, quà cáp này cho hắn thì mình và bé em là người đầu tiên đấy
. Cụng ly "happy birthday" nào
.
Khuya: cha mẹ hắn gọi nãy giờ rồi
, out thôi bà con mình tự do mình khác
. Chở bé em về, lại chạy xe một mình rồi, lạnh quá!
. Cuối cùng thì cũng về đến phòng. Bé em đang ngủ. Mình cùng buồn ngủ rũ người
nhưng mà phải tắm qua cái đã nào. Hắn gọi. Mình biết chắc là sẽ thế mà
- Sốc vì món quà
. Hắn thành thật muốn chết, mà mình buồn ngủ wa' ko nói nhiều, sáng dậy nghĩ mà mắc cười ko chịu nổi.
Đúng là một ngày làm thì ít, ăn chơi thì nhiều