Thứ Bảy, 22 tháng 8, 2009

LANG THANG

Chiều nay, ko hiểu nguyên do gì tôi lại lang thang vào blog của người tôi ko thích. Mà ko đúng, phải là blog của người tôi đã dành cho nhiều tình cảm, blog của người đã là bạn và cũng đã ko là bạn. Tìm kiếm gì trong đó? Hình như là muốn tìm lại chút kỷ niệm ngày xưa, tìm một lý do gì để tôi có thể trân trọng tình cảm ngày đó. Nhưng, 333 bài viết tôi ko tìm thấy được thứ tôi cần. Cái gì đó gây cho tôi cảm giác nhớ. Hình như kỷ niệm đang ngủ ngoan như mèo con ấy vì tôi tìm lý do cho nó nên nó bừng tỉnh dậy hay là nó cũng như tôi mong muốn một điều gì mơ hồ? Nhớ nhỏ, nhớ 5 thằng phòng ngập nước, nhớ tất cả những người đã đi qua tôi thời đó! Tất cả những vui buồn lẫn lộn thời sinh viên sống dậy. Tôi đang buồn, nghe một chút đau nơi lồng ngực trái!


Cuộc sống hiện tại, tôi đã âm thầm chôn đi tất cả những kỷ niệm và chấp nhận buông tay cho những gì đó ra đi được nhẹ nhàng. Thế nhưng, hôm nay chúng lại bừng tỉnh dậy một cách rõ nét, ko mơ hồ, huyễn hoặc. "Tưởng rằng đã quên đi như lòng cố lạnh lùng..." - Phải, tưởng rằng đã quên những gì thuộc về khung trời ấy, tưởng rằng ta đã lạnh lùng, tưởng rằng mọi thứ cũng chỉ như làn khói mong manh đọng lại trong tâm trí... nhưng đã sai lầm. Sao thế nhỉ? chỉ một quyết định thôi làm lòng buồn rời rợi. Hôm nay là cuối tuần, lại làm nhớ đến những cuối tuần năm cũ. Hình như ngốc thật khi quyết định mà ko xem lịch, phải tự trách bản thân thôi vì đã dặn mình ko làm gì khiến chính mình buồn nữa vậy mà vẫn vi phạm. Tôi ngốc lắm phải ko?


Ngồi buồn ko có việc làm, tôi lại tự đặt câu hỏi sao mình phải như thế? Hình như có chút trách hờn sự vô tâm của những người tôi từng gắn bó. Tự hỏi mình: "có một phút rảnh rỗi nào đó trong cuôc sống xô bồ này họ nghĩ đến tôi, nghĩ đến ngày xưa ấy mà thầm nhớ thầm tiếc hay chỉ mình tôi là kẻ nghĩ đến họ thôi?". Nhưng mà trách làm gì, hỏi làm gì - ko phản ứng, ko trả lời. Cuộc sống là vậy mà và ai cũng vậy, phải sống cho tương lai chứ ko phải là quá khứ. Hãy đi đến với cánh cửa hạnh phúc mới trước mặt mình khi cánh cửa hạnh phúc sau lưng đã khép lại! Nhớ điều đó nhé!

Thứ Năm, 20 tháng 8, 2009

TIỀN - TÌNH

Tiền là gì? đôi lúc tôi ngồi suy nghĩ về cái khái niệm này (hình như là rảnh quá thì phải). Tôi ko hiểu tại sao nhiều lúc người ta có thể như điên lên vì ko có tiền hoặc trở thành man dại chỉ vì để được có nhiều nó mà thôi. Ừ thì tiền là cơ sở vật chất cho cuộc sống của mỗi con người, góp phần làm cho tình yêu lãng mạn => tức là nó quan trọng và ko thể thiếu. Trong hoàn cảnh hiện tại của tôi, tôi cần tiền. Tôi nghĩ, việc đầu tiên mà tôi làm khi tôi có nhiều tiền là tôi sẽ đưa cháu tôi đến viện để mổ tim, tôi ko muốn nhìn cháu cười mà lòng tôi lại đau như hiện tại. Thứ 2 là trị mắt cho mẹ, mẹ hao gầy quá! nhắc đến mẹ càng quặn lòng thôi. Đó là 2 việc mà tôi ước mơ mình có thể làm được nhưng thời gian hiện tại thì ko thể và cũng chẳng biết đến bao lâu là có thể. Thế đấy, tôi rất cần nó nhưng tôi lại ghét cay ghét đắng nó. Tôi thấy quá nhiều thứ tình cảm đáng lẽ là thiêng liêng đối với con người mới phải, vậy mà nó được quy ra đồng tiền một cách ko thương tiếc, giá trị của con người sao rẻ rúng đến thế? Bao nhiêu năm sống trong thế giới này tôi đúc kết một vấn đề, tiền là thứ ko thể thiếu nhưng ko phải là tất cả. Tiền kiếm ra để làm gì? là để phục vụ cho cuộc sống, là để thực hiện những mơ ước của con người mà con người là chủ thể có cảm xúc. Cho nên,dù tiền quan trọng thì cũng hãy làm chủ nó chứ đừng biến mình thành một kẻ nô lệ của đồng tiền, rồi một ngày nào đó chết vì nó ko kịp ân hận.


 Còn vấn đề liên quan đến chữ tình? Nghĩ nực cười thật. Nhiều lúc có kẻ van xin, nài ép thậm chí mua bằng nhiều hình thức cũng ko được. Thế mà có lúc, lại điên khùng đem tình cho ko vậy, Cái cho ko ấy chính là cảm xúc chân thực từ sâu tận đáy lòng, đem cho đi, ko tính toán, ko đòi hỏi bất cứ điều gì từ đối phương. Đó mới chính là tình. Thế mà, thời đại hiện nay, con người ta đòi trao đổi tình ngắn ngủi với lợi ích kinh tế, công việc một cách trắng trợn lại vin vào mấy chữ thời hiện đại. Hiện đại thì phải như thế mới là hiện đại? Tôi hơi choáng vì điều đó. Cảm xúc khi tiếp xúc với những loại đàn ông như vậy là cảm giác kinh tởm khủng khiếp. Giá mà có súng, tôi sẽ loại trừ hết những con sâu bẩn thỉu đó trong xã hội này.

Thứ Sáu, 14 tháng 8, 2009

ĐƠN XIN THÔI VIỆC

Chị Thảo


Sáng mai em ko vào cty, nhà em có chuyện nên em về nhà mấy ngày. Sau khi lên lại Sài Gòn, em cũng sẽ ko đến làm nữa. Cảm ơn chị rất nhiều trong thời gian wa!


Từ khi vào làm cho Vân Hội, em đã có được nhiều bài học cho bản thân trong thời gian tới. Có lẽ năng lực và phương cách làm việc của em ko phù hợp với nhu cầu của cty này cho nên em nghĩ em nên đi sẽ tốt hơn cho cả em và chị.


Khoảng thời gian làm tại Vân Hội chỉ có mấy tháng thôi nhưng lại có nhiều vấn đề bất cập xảy ra wa'. Cách quản lý của chị ko thuyết phục được nhân viên như em.


Em xin nói cho chị rõ, cuộc sống của những người đi làm nhân viên cho người khác như em ko thoải mái gì, rất nhiều chi phí để phục vụ cho cuộc sống hằng ngày từ ăn uống, sinh hoạt, giải trí, phòng trọ… Tất cả đều phải chi trả dựa trên số lương thưởng nhận được. Thế nhưng, trong ngần ấy thời gian làm việc, em chỉ có một tháng được nhận lương đúng ngày còn tiền thưởng thì…


Khi chị đưa ra quy chế sales, em hay tất cả những nhân viên bên văn phòng chi nhánh đều có bản góp ý về quy chế mơ hồ của chị nhưng ko thay đổi được gì và chị nói áp dụng trong 3 tháng. 3 tháng trôi qua, chị đã thấy được kết quả chứng minh cái quy chế của mình? Ko một lời hồi đáp. Chị hãy so sánh giùm em công việc giữa nhân viên bên văn phòng chi nhánh và văn phòng chính như thế nào và mức lương như thế nào? Còn về phần em, công việc tổng hợp ngoại trừ việc tổng kết báo cáo văn phòng phẩm và quỹ chi nhánh còn việc gì em ko làm? Giữa những gì em bỏ ra và giữa những gì em nhận được có tương xứng?


Chị đừng trách ai đó ko cố gắng. Chính chị đã tạo cho họ cái cảm giác cố gắng để làm gì? Cái mà theo đúng chị phát ngôn là khuyến khích bán nhưng em có thấy khuyến khích ở chỗ nào đâu? Lương và thưởng là mồ hôi những nhân viên như em bỏ ra và xứng đáng được nhận về, em ko đi xin, xin nhấn mạnh điều đó. Thế mà, chị nghĩ lại đi mỗi lần đề xuất nhận lương và hoa hồng gửi cho chị như thế nào? Có phải nặng nề quá ko?


Phương thức thanh toán dịch vụ thì chắc chị tự biết rồi ko cần em nói ra phải ko? Những nguyên tắc về hoạt động của cty của chị có phần cứng nhắc, rắc rối làm mất thời gian vô ích. Chị luôn khiến nhân viên làm việc bị động. Việc hủy dịch vụ tour nhóm khách Đà Lạt 12/07 của chị thể hiện chị ko tâm lý. Mất uy tín của người khác chắc chị ko bận tâm đâu nhỉ? Chị có biết hôm đó chị có những câu nói tỏ ra sự nghi ngờ em và anh Hùng gian lận trong dịch vụ, điều đó đụng chạm đến lòng tự trọng của người khác mà cụ thể chính là bạn của chị và em.


Ko bao giờ chị chịu nhìn nhận lỗi lầm của mình, khi có sự việc xảy ra, chị toàn bảo vệ mình và dồn mọi lỗi vào người khác. Hôm nay, em nhận lương và bị trừ 500. Chắc chị nghĩ việc trừ lương em là điều tất yếu bởi đây liên quan đến khách của em? Xin lỗi, chị đã sai lầm. Chẳng có lý do gì để chị trừ lương em cả. Chị đang thắc mắc? Em giải thích cho chị hiểu. Nếu em cho khách thuê xe, em vẫn có lời 500 ngàn. Việc hủy xe là do chị và anh Tài quyết định thì anh chị phải chịu chứ ko phải là em. Chị hành động nhưng hậu quả người khác gánh đó là sự phi lý rõ ràng. Nhưng thôi, tuy em nghèo thật nhưng 500 ngàn ko sống được trọn đời. Hãy coi đó là món quà của em khi em ra đi.


Mấy bữa nay, em làm bên chi nhánh cùng với bạn chị. Bởi chị Lan mới vô làm nên mỗi khi có khách em đều để chị Lan làm việc và trợ giúp cho chị ấy. Thế nhưng, em ko phải là chân chạy văn thư cho chị ấy cho nên điều chị nói với chị Lan việc kêu em đi giao vé cho khách là điều nực cười, nếu em còn làm việc thì xin lỗi chị thời gian em còn phải đi kiếm khách hàng cho em chứ ko phải làm văn thư cho nhân viên của chị, đến lúc ko có doanh thu chị lại phê bình em sao.


Sáng nay, em đi Bình Dương. Chị nghĩ em ko biết mệt sao mà chiều gọi qua kêu em đi chở máy? Văn phòng có 2 người, em trực em ko làm được việc hay sao mà cứ phải là chị Lan trực, chị thiên vị cho chị Lan nhiều quá. Thôi thì có lẽ chị Lan làm việc với chị sẽ tốt hơn. Sức chịu đựng con người có giới hạn, đối với em thế là quá đủ rồi và em đã hiểu vì sao nhân viên của chị lại lần lượt ra đi như thế. Anh chị chỉ biết trách người khác thôi nhưng ko biết nhìn lại chính mình. Em có câu ngạn ngữ này tặng anh chị, hãy suy ngẫm thử xem nó có ý nghĩa ko nhé: “hãy cho đi những gì mình muốn nhận”. Sự nghi ngờ của anh chị sẽ là thứ mang lại thiệt hại lớn nhất cho chính anh chị mà ko phải là ai khác.

Mail này coi như là đơn xin thôi việc của em. Từ mai, em chính thức ko còn là nhân viên của Vân Hội.

Thứ Tư, 12 tháng 8, 2009

SINH NHẬT NGƯỜI ĐÃ RA ĐI

Điện thoại rung và hồi chuông nhắc nhở vang lên - sinh nhật Quang Phú 12/08. Chúc mừng sinh nhật anh, anh của em!

Thứ Hai, 10 tháng 8, 2009

HỌC CÁCH VỠ ÒA, HỌC CÁCH YÊU THƯƠNG

Nếu một ngày nào đó, khi thức dậy và nghĩ về ngày hôm qua, cảm thấy mất mát, bạn có khóc không? Có thể không. Nhưng tôi lại muốn khóc.


Pendo 116


Vì đã có bắt đầu nên sẽ có kết thúc. Chỉ là bản thân tôi không muốn, không dám nghĩ và không chấp nhận điều ấy. Tôi rất sợ làm tổn thương người khác. Nhưng lại luôn bị tổn thương bởi một ai đó. Hình như nếu đã sống trong đời, thì một là bạn phải làm người ta đau, hoặc là họ sẽ làm bạn đau. Đó là điều không tránh khỏi.


Có đôi khi, bạn chấp nhận buông tay không phải vì bạn không muốn tiếp tục, mà là bạn không còn sự lựa chọn. Từ bỏ một thói quen luôn khiến bản thân hụt hẫng và mất đi một người bạn lại càng khiến mình đau lòng hơn. Cái thế giới trước mắt tôi có quá nhiều mâu thuẫn, ngờ vực. Mà tôi thì lại đang mù mờ trong mớ hỗn độn ấy, không biết làm gì cho đúng. Chỉ biết hành động theo cảm tính, theo cách mà mình biết rằng sẽ có nhiều người hài lòng, dù tận sâu, rất sâu nơi lồng ngực bên trái, có cảm giác nhói đau. Nhưng nếu hành động theo cách khác, sẽ thấy dễ chịu hơn sao? Ngốc vẫn là ngốc mà thôi.



Tôi thích có một chậu hoa nhỏ đặt nơi cửa số bàn học. Đời sẽ xinh hơn một tí, nhiều hy vọng hơn một tí. Tôi cũng thích ngắm nhìn những cơn mưa. Đi dưới trời mưa, sẽ không sợ ai thấy mình khóc, không sợ khi cười bị cho là dở hơi. Đi dưới trời mưa, con người rét lạnh nhưng dễ quên hết mọi lỗi lầm, những phiền muộn và xét nét nhau. Đi dưới trời mưa, những ngày cũ dễ ùa về rồi vỡ òa, tan chảy như dòng nước nhỏ. Và đi dưới trời mưa, người ta khó nhận ra nhau, để rồi khỏi phải cảm thấy khó xử.


Sao không nhìn nhau mà mắng chửi xối xả nhau đi? Hơn là im lặng mà thấy mình lòng mình nặng trĩu? 


Vì ta lớn cả rồi. Ta có thể nhận ra rõ vấn đề. Nhưng mà, một khi ta đủ trưởng thành để thấy những việc xung quanh nghiêm trọng đến mức nào, thì ta lại càng dễ mất đi tính trong sáng ngày thơ trẻ. Không thể như một đứa bé, khóc òa lên khi bị bạn giành ăn. Ta biết, sự việc có những cái đúng sai, có những cái có thể bắt đầu lại được và có những cái không thể. Có những điều có thể nói, và cũng có những điều không được phép.


Tôi nhớ, mình từng khuyên đứa em gái nhỏ về cánh cửa hạnh phúc. Khi một cánh cửa hạnh phúc khép lại, thì một cánh khác sẽ mở ra. Nhưng con người thường hay nhìn về phía cánh cửa đã đóng mà thấy tiếc nuối, quên mất đang có một cánh cửa khác dành cho mình. Tôi cũng như vậy. Cứ đinh ninh rằng mọi thứ đã hoàn hảo quá rồi, đến khi nhận ra khỏang trống lớn ấy, mới thấy chông chênh. Rồi thì cứ tự làm mình thấy buồn và khó chịu.


Vì mọi việc không thể nào thay đổi thì cứ để chúng ngủ như con mèo ngoan. Khi nào con mèo ngoan muốn thức, sẽ thức. Vì bản thân mình đã cố hết sức giữ, nếu không thể giữ được nữa, thì cứ thả tay ra, để chúng bay đi. 


Có người nói với mình, nên nghĩ không còn người bạn này thì mình chơi với người bạn khác. Nhưng nếu những mối quan hệ cứ bị quy ra theo giá trị cũ mới, nếu bản thân có thể dễ dàng quên... chắc mình không còn là mình nữa. Mình vẫn là mình đấy thôi. Một chút vẩn vơ, một chút hy vọng, một chút thất vọng... Nhưng mình vẫn thấy cuộc sống này trong lành biết mấy, những con người xung quanh vẫn đáng yêu biết mấy. Mình không thể cho là chưa từng có gì vui buồn xảy ra, nhưng mình sẽ chấp nhận chúng. Vì đối với mình, chỉ nên yêu thương, chỉ có yêu thương mới có thể đem lại may mắn, hạnh phúc và bình yên. 


Và dù cho mọi thứ đã thay dổi, thì những ngày cũ, tình bạn cũ vẫn trong sáng và tròn đầy. Tất cả vẫn đẹp và vẹn nguyên như chưa từng có gì cả.


Khi nghĩ về những ngày đã qua, những người bạn một thời... chỉ có nụ cười, không có nước mắt, chỉ có niềm vui, không có nỗi buồn. Một ngày mới sẽ đến mang theo những niềm vui mới. Dù đó là thật hay giả thì cũng từng là bạn. Nếu có hối hận, hay tiếc nuối, chỉ là tự mình không biết quý nhau hơn thôi...


Có những thứ không thể. Nhưng yêu thương là có thể.


"Trích báo ngoisao.net"

Thứ Hai, 3 tháng 8, 2009

THINKING OF YOU

Tôi nghĩ về anh rất nhiều trong mấy ngày qua - người đã gọi tôi là "nhỏ". Tôi đặt ra cho mình nhiều câu hỏi: anh ấy đang làm gì? anh ấy thế nào?... Thời gian này năm trước tôi cũng đang rất buồn giống như anh hiện nay. Nhưng, tôi ko thể khuyên anh ấy một lời nào vì tôi biết sự mất mát làm sao mà ko đau cho được. Nếu tôi có mặt ở nơi đó giờ này, tôi sẽ bên cạnh anh ấy dù rằng tôi cũng chỉ lặng im mà thôi. Thế nhưng, khoảng cách quá xa và tôi ko thể làm được điều đó. Tôi biết anh ấy rất buồn, thường xuyên trong đầu tôi đặt ra câu hỏi "anh sao rồi?" nhưng lại ko thể nghe được câu trả lời từ phía anh - anh ấy cần yên tĩnh?. Đôi khi, sự xa cách về địa lý làm người ta khó chịu quá mức. Tôi tự trách bản thân mình vì những suy nghĩ trong thời gian trước và có lẽ nó cũng là lý do khiến những ngày qua tôi nghĩ về anh ấy quá nhiều. Anh à, nhỏ xin lỗi và mong anh sẽ mau vượt qua được nỗi buồn này.

SO TIRED

Những ngày qua là những ngày mỏi mệt với tôi. Tôi cảm thấy mình quá bé nhỏ để đối diện với những sự việc đang diễn ra chung quanh, chúng cứ liên tục liên tục dồn về phía tôi như những lớp sóng ngoài biển khơi xô nhau đổ về phía bờ cát. Giữa những con sóng ấy, tôi giống như một người ko biết bơi yếu dần yếu dần và trượt dài theo sự mệt mỏi như vậy ko tự vực bản thân mình được. Suy nghĩ mông lung để rồi kết quả là những cảm xúc chơi vơi cứ đến. Nỗi đơn côi với cảnh sống tha phương, sự thèm khát một mái ấm chưa hề có hay có thể nói là ko hề có?


Tôi vẫn cứ một mình! Vẫn một mình trong khi cuộc sống hiện tại của tôi được nhận xét là khá nhiều bạn với những mối quan hệ phong phú. Đi trong cơn mưa, bất giác tôi bật cười. Tôi lại chuẩn bị đối diện với những khó khăn mới, rồi cuộc sống sẽ ra sao đây? cả gia đình tôi nữa?... Cú phone buồn và tiếng khóc của chị! Tôi lại trách mình. Ai biết được lòng tôi đang đau trong cái vỏ bọc như bình minh căng đầy nhựa sống? Xin hãy cho tôi chút sức mạnh để tôi vượt qua những khó khăn này...