Lòng tin tắt lịm. Tôi bất chợt cười ngạo nghễ với cái xã hội thối tha này. Cười vào tôi - một con người xuẩn ngốc.
Giá trị nhân phẩm của con người phai tàn tỉ lệ thuận với sự tiến hoá của đời sống hiện đại. Thật hoang đường khi bản thân cứ tin một cách ngốc nghếch vào cái chân, thiện, mĩ đã tan như bong bóng xà phòng gặp gió.
Buồn cười bởi cái thối nát luôn được che đậy bằng cái vẻ mĩ miều bên ngoài mà người ta luôn đánh bóng nó, tung hô nó. Tôi nhổ vào.
Ai là tao nhân mặc khách nơi phàm tục này? Nghe cụm danh từ đó muốn hò sông Hậu quá xá.
Nơi tôi, ký ức cũng vỡ tan rồi.
Những hoài niệm, những nỗi nhớ và cả sự chờ đợi cũng mất.
Sống chân tình để làm gì? Với xã hội hiện tại có đáng không?
Giờ bản thân tôi trở nên cay nghiệt hơn trước nên nơi tôi không còn sự ấm áp, không còn là một bầu trời trắng trong thuần khiết yêu thương của bất kỳ ai.
Cảm xúc chết. Mọi thứ nhạt nhẽo. Trả hết đời đấy, mang hết đi cho nhờ.
Tôi không còn muốn là tôi nữa - chỉ ngốc nghếch, dại khờ...
Muội cay đắng quá rồi.
Trả lờiXóaMong muội sớm an nhiên >:D<
m cần thời gian, cần một ai đó làm những cảm xúc khô cứng, cay nghiệt này mềm ra thì m mới trở lại ngốc nghếch như cũ. ko biết có ai có khả năng đó ko t ạ, có thể là ko đâu. Nhưng, điều đó cũng ko quan trọng với m nữa. Có điều, cho m xin cái ôm kia lâu lâu một chút t nhé ^^
XóaHãy cứ là em đi... Tôi vẫn là tôi, khoảng trời trống
Xóa... Sẽ ở bên em khi phố đã vắng những lời mời
Nhớ câu này của tt .
...
Không còn khoảng trời để tôi quay về nữa
Không phương thuốc nào chữa nổi trái tim em
Trong em - đau đớn và suy nghĩ đan xen
Bờ môi xinh không thèm cười như trước
...
Nhưng tôi tin thời gian sẽ làm được...
... Giết sự băng hàn - cay nghiệt...
Trả khoảng trời ngốc nghếch lại cho tôi
Câu này tt viết dành cho một người từ một thời xa rồi lee ạ. Bởi trong cuộc sống mọi thứ đều có giới hạn, kể cả sự ấm áp của trái tim cũng thế, sẽ mệt mỏi lắm nếu cứ cho đi mà người ta ko biết trân trọng nó.
Xóatt vẫn thấy những câu lee viết ấm áp như ngày xưa lee vẫn viết lúc tâm trạng tt bất ổn, dù ko biết rằng thời gian trôi qua tt có trở lại được như lee nói ko nhưng có lẽ với lee tt ko khác ngày xưa. Hãy viết lại đi nhé lãng tử Phố Trần.