Thứ Hai, 28 tháng 2, 2011

Buồn Vẫn Chờ Tôi



Cuộn cứng người, nép vào gốc buồn ơi

Cảm ơn mi còn thương ta đơn độc!

Bể trầm luân những lần ta tuột dốc

Chỉ có mi còn bồng bế ta thôi


Hình như niềm vui, ngủ quên ở phương trời

Hoa và gió lao xao... từng biến động

Mỏng manh qua những vùng khu đồng trống

Cõng hồn ta... bắt bóng... thả mồi


Trăng về đi, cho hồn ta tắm gội

Những bợn nhơ, cằn cỗi, tối tăm...

Ta muốn đi, đi về nơi... xa lắm

Buồn vẫn yên, lặng đắm... chờ ta!

Thứ Năm, 24 tháng 2, 2011

Rồi Cũng Phôi Phai

Đã lâu rồi em không làm thơ


Mùa đi qua để lại gì anh nhỉ?


Mà mùa nào đã qua?


Trong miên man quên - nhớ 2 chiều




Có phải nàng xuân đang ngự trị quanh đây?


Nhưng sao mưa vẫn rơi hoài trên phố?


Lá se sẽ buồn nên lạnh lùng vàng úa


Để gió vô tình dựng cảnh một chiều thu




Ừ thì gió... rồi thì mưa... mang đông về lạnh giá


Đây miền Nam thời tiết thất thường


Em cũng vậy lúc buồn - vui chẳng rõ


Ngày nối ngày... những hoang vắng vô biên


Dòng đời trôi đọng lại những ưu phiền


Niềm vui mong manh - giọt sương mai trên lá


Trăng cuối tháng nghiêng soi thềm đá


Trở giấc muộn màng em lặng lẽ ngoài hiên




Đã lâu rồi kể từ lúc anh đi


Có giây phút nào anh nghĩ cho em một thuở


Ước mơ vời xa, tan cùng lời hứa


Tiếng hát ai vô tình... nhói trái tim đau






À ơi, lời nói quên mau


Phương xa đó có bình yên mỗi tối?


Giây phút lắng lại những ngày nông nỗi


Có nhớ màu vàng tha thiết một mùa thu?




Đã lâu rồi em lạc bước phiêu du


Cảm giác "người trở về" phôi pha cùng năm tháng


Chống chếnh suy tư... vui - buồn bỗng nhạt


Em mỉm cười... ngày tháng sẽ chóng qua!



Thứ Ba, 22 tháng 2, 2011

Chia Tay Hoàng Hôn



Em phải về thôi, xa anh thôi
 Hoàng hôn yên lặng cũng theo về

Giọt nắng cuối ngày rơi xuống tóc

Mà lời từ biệt chẳng lên môi


Em phải về thôi, xa anh thôi

Xa hàng cây đêm hò hẹn ta ngồi

Hoa khế rụng kín ngăn lối nhỏ

Để lòng ta xao xuyến bồi hồi

 Chia tay anh, chia tay hoàng hôn

Chia tay anh, chia tay hoàng hôn

Em mang theo về tình yêu và nỗi nhớ

Em mang theo về con tim cô đơn


Chia tay anh chia tay hoàng hôn

Chia tay anh chia tay hàng cây

Gửi lại cho anh trái tim thắp lửa

Gửi lại cho anh một nửa vầng trăng



Thứ Hai, 14 tháng 2, 2011

Nhạt...

Qua tết rồi mà khuya trời vẫn lạnh, đôi lúc ko còn rõ mình đang ở vào thời điểm nào trong một năm nên nhiều khi cũng nghi ngờ đầu óc dường như bị lão hóa sớm.
Năm nay ko đi ngắm hoa xuân, ko đảo quanh khu trung tâm với một lý do hợp lý là công việc nhiều ko có thời gian.
Năm nay, siêng thật siêng chạy một quãng đường xa để ra cầu hóng gió lúc xế chiều.
Sài Gòn cuối năm ngập tràn sương... lòng lại dạt dào! Nhưng tất cả cũng mơ hồ như trong màn sương kia ko có gì rõ rệt. Giữa 2 chiều nhớ - quên đúng là cả một sự dằn vặt của con người.
Ko mong chờ mùa xuân mà xuân thì cứ đến, dòng chảy của thời gian thôi cũng làm cho cảm giác mệt mỏi kéo dài. Nhàm chán các nghi thức rườm rà, chỉ ước được ném vào một xó nào đó ko ai nhòm tới, ko ai lôi ra nên dần dà bình yên nhất là về nhà và ngồi bên anh trong nghĩa trang vắng.
Mấy đêm rồi, ko biết có phải do hoảng loạn mà ngủ ko yên vì cái duyên âm nào đó. Chẳng biết mơ hay tỉnh khi nhìn thấy một nụ cười của một người xa lạ lúc nửa khuya. Tự nhiên thấy rùng rợn!
Ngày thật nhạt rồi cũng vào guồng quay của nó!
Quyết định cắt bỏ gánh nặng lòng, làm những điều mà trước đây chưa bao giờ người khác nhìn vào gương mặt mình thấy nó hiện hữu.
Có lẽ rồi sẽ có nhiều lời nhận xét mình thay đổi, và cũng có thể có người buồn vì điều đó nhưng thôi... cho mình buông mọi thứ. Nghĩ nhiều vì cảm nhận người khác đến khi nhìn lại thấy mình thật đáng thương...