Mùa tiếp mùa…
Gió xô nghiêng niềm
nhớ
Nắng nhạt phai màu
ngơ ngẩn khoảng chiều rơi…
Đi xuống phố… tần
ngần ai ngóng đợi
Đợi chờ ai? Ai đợi…
mà chờ?
Nghe chát đắng dư âm
vần thơ cũ
Giọt buồn không tên
ru giấc ngủ từng đêm
Anh ở bên ấy có thấy
lòng thổn thức?
Mùa yêu đương dịu
ngọt sắp qua đi
Nỗi nhớ có chật trong
tháng ngày rộng rãi?
Hoặc một chút thôi …
Em mơ ước chi nhiều?
Mùa thu xưa em đã
tiễn anh đi
Không nước mắt… chỉ
khoảng không lặng gió
Mùa thu nay…men cay
còn đó
Ái ân nào vùi dập một
cánh hoa?
Làm sao có thể quên?
Đông sắp sang rồi anh
có biết ko?
Phố nhỏ mỗi tối hút
heo từng con gió
Như tiếng đàn đêm ai
gieo cung nhớ
Trăng cô đơn… trăng
lẻ bóng bên thềm!!!
Thoảng xa xa tiếng
hát ai đưa
Thương người con gái
đã không còn quá khứ
Đàn ngừng nhịp nỗi
buồn kia ai giữ?
Đắng cay!
Giáng Sinh về mọi thứ
có đổi thay?
Hạnh phúc đến hay nỗi
buồn vẫn … đợi?
Em sợ lắm! Người ơi
đừng gian dối
Thủy tinh tầm
thường…vẫn thổn thức đau thương!
Ngày tháng cứ
trôi…những đêm trường…
Em không muốn hát bản
tình ca của mùa đông năm cũ.
Cho em mượn bờ vai
đêm làm chỗ dựa
Hãy ôm em vào lòng…
Đưa bàn tay xoa một chút... đơn côi!!!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét