Thứ Ba, 24 tháng 6, 2008

KỶ NIỆM CAO NGUYÊN

KỶ NIỂM CAO NGUYÊN

Em về quê ai uốn quanh dốc núi

Hai bên đồi đậu bắp xanh tươi

Cơn gió nhẹ thoảng đưa hương lúa mới

Trên mặt hồ thuyền độc mộc nhẹ trôi xuôi.

Vào Buôn Đôn đi cầu treo trên sông Sêrêpok

Ngẩn ngơ nhìn dòng nước cuộn trôi

Màu nước đỏ như màu của đất

Đắk Lắk ơi! Thương nhớ một thời.

Em lại theo chuyến hành trình về dưới

Thấy mơ hồ một nỗi vấn vương

Tạm biệt nhé, rừng cà phê nối tiếp

Gửi lời chào đến Đắk Lắk quê anh.

Thứ Sáu, 20 tháng 6, 2008

Entry for June 19, 2008

Tôi lại chuẩn bị cho một hành trình lên Tây Nguyên nữa, lần này tôi không lên với phố núi ngàn thông mà tôi yêu mến mà tôi đến với một vùng đất mà tôi chưa hề đến - đó là miền cao nguyên đất đỏ bazan Đắk Lắk. Đó cũng chính là nơi có con người đã đánh cắp những rung động đầu đời của trái tim tôi. Chẳng biết sẽ như thế nào trong hành trình lần này nhưng tâm trạng hiện giờ của tôi không mấy thoải mái. Có những thái độ khiến cho tôi phải suy nghĩ, có lẽ tôi đã kỳ vọng vào người ta vượt mức mà đáng lẽ ra tôi nên dừng lại. Lúc này tôi lại thấy cô đơn khi mà không có một bờ vai nào để tôi có thể dựa, không có ai để lắng nghe tôi. Sao có những lúc tôi tự thấy mình yếu đuối đến thế? Nhưng tôi biết chắc rằng tôi sẽ lại bình thường sau đôi chút thời gian tôi buông xuôi cảm xúc. Trời chiều nay sao thấy có màu gợi buồn thế? Có lẽ do tâm trạng của tôi chăng?...

Thứ Tư, 11 tháng 6, 2008

Entry for June 10, 2008

Lại được trải qua những ngày trên cao nguyên thông xanh, nỗi nhớ cứ cồn cào nỗi nhớ và thấy buồn buồn vì không về nhà thăm mẹ vào ngày tết Đoan Ngọ quê mình. Đà Lạt mùa này không lạnh lắm, không có sương giăng nhưng Mimôsa đã bắt đầu nở một màu vàng tha thiết. Đà Lạt ơi! không hiểu sao tôi lại yêu thành phố ấy, yêu cái không gian lạnh se người, yêu những giọt mưa bay, yêu rừng thông ngút ngàn và một chút hương thông nhè nhẹ cho tôi cái cảm giác bình yên. Trong cái không gian se se lạnh, tôi thấy nhơ nhớ mùi khói thuốc. Một hay nhiều hình bóng mơ hồ nào đó bên cạnh tôi, hình bóng của những ngày tháng xa xưa mà tôi luôn suy nghĩ. Tôi chợt bânh khuâng: "sao luôn thấy những bước độc hành?"

Trở về thành phố sau chuyến hành trình, cầm phone gọi về nhà vì chị gái bệnh, tôi nghe giọng mọi người trong gia đình, giọng 2 đứa cháu đùa giỡn chợt thấy rằng mình cũng nhớ nhà lắm chứ. Nhưng, cũng thấy buồn buồn vì mình là người vô dụng, những gì làm được bé nhỏ quá so với những gì mình muốn làm được. Thành phố vẫn luôn ồn ào, hối hả. Lại thấy nhớ chút sương giăng trong chiều Đà Lạt cô tịch năm nào!

Thứ Tư, 4 tháng 6, 2008

Entry for June 03, 2008

Thế là cũng đã vào tháng 6 rồi đấy và cũng vừa trải qua sinh nhật của hai thằng bạn trong đám bạn thân mà lời cầu chúc của mình thì cũng âm thầm như bước đi của dòng thời gian vậy. Mùa này, Đà Lạt chắc hay mưa. Nhớ lần đầu tiên đến Đà Lạt, mình cảm nhận được một chút hương thông nhẹ nhàng bao trùm cả không gian tĩnh lặng làm lòng mình cũng được đôi chút lặng yên. Chiều ấy, sao mà lại gây nhớ đến vậy! Nỗi nhớ cứ dùng dằng vương vấn đến tận bây giờ. Mỗi lần lên Đà Lạt, mình thấy nhớ Thương quá, cái gì đã đi qua? cái gì vẫn còn lại và mãi mãi?

Dạo này chẳng hiểu mình buồn gì nữa. Mọi thứ cứ mờ ảo đan xen vào nhau tạo nên một không gian "chẳng thể vui được". Mình chẳng hài lòng về công việc của mình vì mình cảm thấy nó quá bé nhỏ, mình cần cố gắng và cố gắng nhiều hơn nữa. Có vẻ mình là một người phụ nữ tham vọng? - Mình chẳng thể trả lời.