Tâm trạng thật tệ!
Chán nản, mệt mỏi cứ vây quanh.
Có lẽ do nghĩ linh tinh về mọi thứ quá nhiều.
Ko muốn nói chuyện với một ai hay đúng hơn là ko tìm được ai đó để có thể nói.
Nhiều lúc cảm thấy sống theo lý trí quá mệt mỏi.
Sao ko có thể gào thét lên mà cứ vờ như mọi thứ rất bình thường.
Đã cố gắng lắm rồi và tới bây giờ thì ngột ngạt quá!
Lang thang cho nhiều vào để rồi tự chuốc lấy muộn phiền.
Lại thấy đau lòng và muốn được khóc òa như đứa trẻ.
Thế nhưng... lại ko cho phép mình khóc.
Tự bản thân lại cấm đoán bản thân nhiều thứ mất rồi.
Đừng kỳ vọng nhiều quá! Lại chênh chao và muốn dựa giẫm.
Ngã... rơi... rơi... rơi...
Thứ Bảy, 29 tháng 12, 2012
Thứ Sáu, 28 tháng 12, 2012
Tương Tư Người Không Nên
Vẫn dòng thơ cũ... chao ôi nhớ!
Một thuở xa rồi... mối tình câm
Những mùa thay lá sầu giăng mắt
Đốt chút duyên thừa sưởi ấm đông
Từ lúc em đi, có vui không?
Ai người thay thế để ngóng trông?
Ngàn đêm gió lạnh bờ sông cũ
Sóng gợn... buồn trôi... câu hát đưa
Thì thôi đã lỡ một lời hứa
Còn nhớ duyên xưa đến bao giờ?
Từ lúc anh đi, em về phố
Buồn vui xin trả mùa tương tư

Thứ Bảy, 22 tháng 12, 2012
Khóc - Cười Chuyện Sản Khoa
Sáng sớm, nhìn những thiên thần còn say ngủ trong lòng mẹ mình cảm thấy chút ngọt ngào mà chẳng rõ vì sao lại cảm thấy như vậy. Giản đơn và thánh thiện là cảm nhận khi nhìn một đứa trẻ. Nhìn những người mẹ đang bế chúng khiến mình thấy quanh đời có nhiều điểm tựa. Sự thiêng liêng của tình mẫu tử làm trái tim mình cũng đập những nhịp đập dịu dàng, cũng muốn hóa mềm trái tim khô cằn, cũng muốn tan chảy khối băng trong lòng để cuối cùng chỉ còn lại trọn vẹn yêu thương.
Giá mà quá khứ ko nhuốm màu buồn, ko có những chia ly nghiệt ngã
Giá mà mọi thứ cứ giản đơn như tâm hồn một đứa trẻ
Giá mà cuộc sống trong trẻo như mặt nước hồ thu
Giá mà...
Đó chỉ là ước muốn viễn vông của mình khi đứng nhìn sự việc trái ngược nhau đang diễn ra trong cuộc sống này. Biết cười hay khóc nhỉ? Mà trước tiên cười hay khóc đều cho mình cả thôi.
Thấy người được làm mẹ, làm cha cười rạng rỡ mình cũng ấm lòng và khát khao. Song, cũng có những mầm sống ngay lúc đó sẽ vội vã trở thành quá khứ, ko bao giờ thấy ánh mặt trời và ko một lần được gọi tên.
Mình nghĩ thấy tội cho những người làm việc nơi đây, cảm xúc của họ sẽ ra sao nhỉ? Công việc cao cả khi đón chào một sinh linh nhưng khi kết thúc sự sống của một sinh linh họ sẽ thế nào?
Sáng nay, những khuôn mặt rầu rĩ khi muốn giữ cho mình thiên thần nhưng ko thể làm mình chạnh lòng. Bên cạnh đó, vài đôi nam nữ ngồi ngoài phòng chờ vẫn ko thôi những cử chỉ âu yếm, vuốt ve, ko thôi những nụ cười giòn tan như thể đang ngập tràn hạnh phúc thậm chí còn ko thôi lướt web bằng Ipad hoặc chơi game bằng Iphone.
Mình ko thể hiểu tại sao nhiều người vẫn có thể cười khi chuẩn bị cho một điều tội lỗi. Hay họ cho rằng đó là một điều rất đỗi bình thường của cuộc sống? Xã hội càng tiến bộ, con người phóng khoáng đến tàn nhẫn chăng?
Mình thấy thương cho những sinh linh vô tội vừa mới hình thành. Kết quả của tình yêu bị ruồng rẫy bởi chính bản thân người tạo nên chúng. Có lẽ, họ chưa đủ "lớn" để hiểu rằng rồi mai này họ sẽ ân hận vì cảm giác tội lỗi, họ sẽ trách móc bản thân nhiều và tình yêu hiện giờ sẽ phai dần bởi vết nứt thật sâu.
Có những người một đời khát khao được nghe tiếng trẻ thơ gọi cha, gọi mẹ nhưng ko thể, vậy mà...
Mình giờ đây xem như gần đi đến nửa đời người, đã biết thế nào là mất mát, thế nào là chua xót khi để vụt mất nhiều thứ trong cuộc sống. Mình sẽ bước chậm hơn, cẩn thận hơn để ko tiếp tục vướng những sai lầm mà những sai lầm đó muốn nhận được sự tha thứ của chính bản thân cũng thật khó khăn.
Xin hãy trân quý những thiên thần, bởi những thiên thần là món quà ngọt ngào của cuộc sống. Và nếu ko giữ được món quà ấy cho mình thì xin hãy đừng dửng dưng sống như ko hề có chuyện gì xảy ra để cho linh hồn vô tội kia phải lạnh lòng. Xin hãy trưởng thành hơn trong tình yêu để những thiên thần có thể ra đời trong yêu thương và sự chở che.
Giá mà quá khứ ko nhuốm màu buồn, ko có những chia ly nghiệt ngã
Giá mà mọi thứ cứ giản đơn như tâm hồn một đứa trẻ
Giá mà cuộc sống trong trẻo như mặt nước hồ thu
Giá mà...
Đó chỉ là ước muốn viễn vông của mình khi đứng nhìn sự việc trái ngược nhau đang diễn ra trong cuộc sống này. Biết cười hay khóc nhỉ? Mà trước tiên cười hay khóc đều cho mình cả thôi.
Thấy người được làm mẹ, làm cha cười rạng rỡ mình cũng ấm lòng và khát khao. Song, cũng có những mầm sống ngay lúc đó sẽ vội vã trở thành quá khứ, ko bao giờ thấy ánh mặt trời và ko một lần được gọi tên.
Mình nghĩ thấy tội cho những người làm việc nơi đây, cảm xúc của họ sẽ ra sao nhỉ? Công việc cao cả khi đón chào một sinh linh nhưng khi kết thúc sự sống của một sinh linh họ sẽ thế nào?
Sáng nay, những khuôn mặt rầu rĩ khi muốn giữ cho mình thiên thần nhưng ko thể làm mình chạnh lòng. Bên cạnh đó, vài đôi nam nữ ngồi ngoài phòng chờ vẫn ko thôi những cử chỉ âu yếm, vuốt ve, ko thôi những nụ cười giòn tan như thể đang ngập tràn hạnh phúc thậm chí còn ko thôi lướt web bằng Ipad hoặc chơi game bằng Iphone.
Mình ko thể hiểu tại sao nhiều người vẫn có thể cười khi chuẩn bị cho một điều tội lỗi. Hay họ cho rằng đó là một điều rất đỗi bình thường của cuộc sống? Xã hội càng tiến bộ, con người phóng khoáng đến tàn nhẫn chăng?
Mình thấy thương cho những sinh linh vô tội vừa mới hình thành. Kết quả của tình yêu bị ruồng rẫy bởi chính bản thân người tạo nên chúng. Có lẽ, họ chưa đủ "lớn" để hiểu rằng rồi mai này họ sẽ ân hận vì cảm giác tội lỗi, họ sẽ trách móc bản thân nhiều và tình yêu hiện giờ sẽ phai dần bởi vết nứt thật sâu.
Có những người một đời khát khao được nghe tiếng trẻ thơ gọi cha, gọi mẹ nhưng ko thể, vậy mà...
Mình giờ đây xem như gần đi đến nửa đời người, đã biết thế nào là mất mát, thế nào là chua xót khi để vụt mất nhiều thứ trong cuộc sống. Mình sẽ bước chậm hơn, cẩn thận hơn để ko tiếp tục vướng những sai lầm mà những sai lầm đó muốn nhận được sự tha thứ của chính bản thân cũng thật khó khăn.
Xin hãy trân quý những thiên thần, bởi những thiên thần là món quà ngọt ngào của cuộc sống. Và nếu ko giữ được món quà ấy cho mình thì xin hãy đừng dửng dưng sống như ko hề có chuyện gì xảy ra để cho linh hồn vô tội kia phải lạnh lòng. Xin hãy trưởng thành hơn trong tình yêu để những thiên thần có thể ra đời trong yêu thương và sự chở che.
Thứ Hai, 17 tháng 12, 2012
Về Bảo Lâm
Lần đầu về quê Vinh cũng là lần về dự ngày Vinh rước giai nhân về dinh, trói đời mình vào cái án chung thân mà theo lẽ thường mỗi người lớn lên đều phải thế. Suốt đường đi tám chuyện huyên thuyên với mấy thằng bạn, được sống lại với những kỷ niệm ngày cũ cười thoải mái đến nỗi tưởng chừng ko có gì thoải mái hơn được. Ngang qua đèo Bảo Lộc, quang cảnh chẳng khác gì lúc trước làm ánh mắt mình cứ nhìn đăm đắm và gửi vào cái bạt ngàn của núi đồi, rừng cây những nỗi nhớ da diết về một thời.
Bảo Lâm cũng ngập tràn nắng. Cái nắng ko gắt gỏng giống cái nắng của Sài Gòn mà nó dịu dàng đến mê hoặc khiến người ta chủ quan ko che chở cho làn da dưới cái nắng trưa nơi này.
Xe dừng lại gần giáo xứ Đại Lộc. Cuộc hành trình căng hải bắt đầu. Mình thật thông minh khi lựa chọn đôi guốc đế bằng để đi vì nếu đi giày cao gót thì ôi thôi ko thể nào bước nổi với con đường mới đổ toàn đá trộn bê tông. Mấy thắng bạn cứ đi băng băng ko thèm để ý con bé bị lọt thỏm lại phía sau vì mệt và nặng. Mấy cô, cậu người dân tộc gì đó mình chẳng biết cứ giương đôi mắt dò xét nhìn nhóm mình như những động vật lạ lùng rơi xuống giữa trần gian vậy. Một cô bé tóc xoăn xoăn nói một câu bằng tiếng dân tộc với đám bạn nó (mình hiểu chết liền), rồi bỗng dưng nó hét lớn "người gì mà xinh vậy", sau đó nó bỏ chạy một mạch khuất dạng trong những đồi chè và những vườn cà phê mới qua mùa thu hoạch. Nghe câu này mình phì cười. Chà, hết mệt!
Chiều Bảo Lâm, gió thổi se se, hít một luồng ko khí trong lành, cảm giác thật dễ chịu. Mấy thằng bạn bỏ rơi mình phụ việc với anh chị Vinh mà đi thăm thú núi đồi. Chạng vạng, mấy thằng trở về sau khi mình gọi đã khản cả cổ. Chúng nó ngạc nhiên vì bộ thời trang khá nổi bật của mình. hehe, mình luôn biến đổi như màu sắc của cuộc sống này mà (một người đã từng nói như thế).
Đêm thấm lạnh, mọi người cũng đã trở về sau cuộc hội họp trước ngày vui. Mấy thằng cũng thôi gọi điện trêu Vinh đang ở nhà vợ mà dùng 52 lá bài sát phạt nhau. Mình thì chui vào mền tìm chút hơi ấm. Nằm bên mẹ Vinh, mình kể lại những chuyện thời sinh viên đã trải qua giữa mình và năm thằng phòng ngập nước. Những trò như bấm chuông các biệt thự trên đường rồi cắm đầu chạy, lừa nhau trốn học (thật ra chỉ là lừa mình thôi) ra đánh bài, đánh bi da mà mình thì cứ một tay sổ một tay viết, để dành tiền giùm mấy thằng bằng cách lừa hỏi mượn khi bọn chúng mới "lãnh lương"... cứ hiện ra trước mắt mình mà kỷ niệm ấy thì đã bao giờ mình quên đâu. Mình ngủ thiếp đi vì một ngày dài mệt mỏi đường xa, giấc ngủ bỗng vui vì những kỷ niệm cũ.
Sáng, trốn ra ngoài cà phê (vì ở đó cũng chẳng biết nên làm gì để phụ giúp nhà Vinh). Thôi, Phong tản mạn về những cuộc tình cũ. Mình chỉ hóng hớt rồi cười. Một thoáng buồn với những cảm xúc riêng của một kẻ phức tạp như mình.
Trở về, mình đã dụ được bé Quỳnh theo mình (khả năng dụ con nít là khả năng bẩm sinh mà), con bé lại phát huy tất cả sự nhõng nhẽo vốn có của nó. Mình ôm con bé trong lòng mà ước một thoáng bình yên cho trái tim vốn dĩ nặng nợ kiếp người. Ấm và lạnh, trạng thái cứ song song tồn tại lòng mình, mình muốn trốn chạy cái lạnh.
Vinh đưa cô dâu về tới. Trong trang phục áo dài khăn đóng, hắn cười hớn hở khi nhìn thấy mình. Một giọng ca đậm chất trữ tình của ông trẻ cô dâu làm mình cũng xốn xang với từng câu Trịnh viết. Bàn của mình hò hét sôi nổi để cổ vũ và yêu cầu ông trẻ hát tặng thêm một bài. Ly cứ đầy rồi lại vơi. Lon bia ngổn ngang dưới bàn mà chưa ai có dấu hiệu bất ổn. Vinh đến, 2 đứa trao nhau một cái ôm yêu thương bạn bè, hắn thì thầm "cảm ơn, bé út". Cô dâu trao tặng mình bó hoa cưới kèm lời nhắn gửi "nhanh đến lượt chị nhé", mình thì còn biết nói gì nên cười trừ. Đi một vòng nhận lời chúc tụng xem ra Vinh cũng tê, bắt mình phải nhận bó hoa theo kiểu chụp hoa cưới như phim truyền hình thường diễn (mà ở đây là chú rể tung hoa cưới cho mình mới ghê, hehe, chịu đời ko thấu với ổng thôi).
Tiệc tan, cả đám phải đi để kịp giờ xe chạy về Sài Gòn. Một câu giã từ vội vã, mình ôm bé Quỳnh và hôn lên má. Lòng thấy buồn.
Xe đổ đèo Bảo Lộc, mình ngồi một mình đằng sau, ôm bó hoa cưới. Vầng trăng khuyết treo nghiêng trên khoảng trời nhìn qua ô kính. Lặng im nghĩ, lặng im nhớ về những gì trong quá khứ, về những gì vừa diễn ra, về những gì đã thiếu, về những niềm vui và nỗi buồn của những mối quan hệ hiện tại. Bất chợt thấy nỗi nhớ da diết khi nghĩ về một người, nỗi nhớ làm mình lo sợ, sợ một niềm đau.
Bảo Lâm cũng ngập tràn nắng. Cái nắng ko gắt gỏng giống cái nắng của Sài Gòn mà nó dịu dàng đến mê hoặc khiến người ta chủ quan ko che chở cho làn da dưới cái nắng trưa nơi này.
Xe dừng lại gần giáo xứ Đại Lộc. Cuộc hành trình căng hải bắt đầu. Mình thật thông minh khi lựa chọn đôi guốc đế bằng để đi vì nếu đi giày cao gót thì ôi thôi ko thể nào bước nổi với con đường mới đổ toàn đá trộn bê tông. Mấy thắng bạn cứ đi băng băng ko thèm để ý con bé bị lọt thỏm lại phía sau vì mệt và nặng. Mấy cô, cậu người dân tộc gì đó mình chẳng biết cứ giương đôi mắt dò xét nhìn nhóm mình như những động vật lạ lùng rơi xuống giữa trần gian vậy. Một cô bé tóc xoăn xoăn nói một câu bằng tiếng dân tộc với đám bạn nó (mình hiểu chết liền), rồi bỗng dưng nó hét lớn "người gì mà xinh vậy", sau đó nó bỏ chạy một mạch khuất dạng trong những đồi chè và những vườn cà phê mới qua mùa thu hoạch. Nghe câu này mình phì cười. Chà, hết mệt!
Chiều Bảo Lâm, gió thổi se se, hít một luồng ko khí trong lành, cảm giác thật dễ chịu. Mấy thằng bạn bỏ rơi mình phụ việc với anh chị Vinh mà đi thăm thú núi đồi. Chạng vạng, mấy thằng trở về sau khi mình gọi đã khản cả cổ. Chúng nó ngạc nhiên vì bộ thời trang khá nổi bật của mình. hehe, mình luôn biến đổi như màu sắc của cuộc sống này mà (một người đã từng nói như thế).
Đêm thấm lạnh, mọi người cũng đã trở về sau cuộc hội họp trước ngày vui. Mấy thằng cũng thôi gọi điện trêu Vinh đang ở nhà vợ mà dùng 52 lá bài sát phạt nhau. Mình thì chui vào mền tìm chút hơi ấm. Nằm bên mẹ Vinh, mình kể lại những chuyện thời sinh viên đã trải qua giữa mình và năm thằng phòng ngập nước. Những trò như bấm chuông các biệt thự trên đường rồi cắm đầu chạy, lừa nhau trốn học (thật ra chỉ là lừa mình thôi) ra đánh bài, đánh bi da mà mình thì cứ một tay sổ một tay viết, để dành tiền giùm mấy thằng bằng cách lừa hỏi mượn khi bọn chúng mới "lãnh lương"... cứ hiện ra trước mắt mình mà kỷ niệm ấy thì đã bao giờ mình quên đâu. Mình ngủ thiếp đi vì một ngày dài mệt mỏi đường xa, giấc ngủ bỗng vui vì những kỷ niệm cũ.
Sáng, trốn ra ngoài cà phê (vì ở đó cũng chẳng biết nên làm gì để phụ giúp nhà Vinh). Thôi, Phong tản mạn về những cuộc tình cũ. Mình chỉ hóng hớt rồi cười. Một thoáng buồn với những cảm xúc riêng của một kẻ phức tạp như mình.
Trở về, mình đã dụ được bé Quỳnh theo mình (khả năng dụ con nít là khả năng bẩm sinh mà), con bé lại phát huy tất cả sự nhõng nhẽo vốn có của nó. Mình ôm con bé trong lòng mà ước một thoáng bình yên cho trái tim vốn dĩ nặng nợ kiếp người. Ấm và lạnh, trạng thái cứ song song tồn tại lòng mình, mình muốn trốn chạy cái lạnh.
Vinh đưa cô dâu về tới. Trong trang phục áo dài khăn đóng, hắn cười hớn hở khi nhìn thấy mình. Một giọng ca đậm chất trữ tình của ông trẻ cô dâu làm mình cũng xốn xang với từng câu Trịnh viết. Bàn của mình hò hét sôi nổi để cổ vũ và yêu cầu ông trẻ hát tặng thêm một bài. Ly cứ đầy rồi lại vơi. Lon bia ngổn ngang dưới bàn mà chưa ai có dấu hiệu bất ổn. Vinh đến, 2 đứa trao nhau một cái ôm yêu thương bạn bè, hắn thì thầm "cảm ơn, bé út". Cô dâu trao tặng mình bó hoa cưới kèm lời nhắn gửi "nhanh đến lượt chị nhé", mình thì còn biết nói gì nên cười trừ. Đi một vòng nhận lời chúc tụng xem ra Vinh cũng tê, bắt mình phải nhận bó hoa theo kiểu chụp hoa cưới như phim truyền hình thường diễn (mà ở đây là chú rể tung hoa cưới cho mình mới ghê, hehe, chịu đời ko thấu với ổng thôi).
Tiệc tan, cả đám phải đi để kịp giờ xe chạy về Sài Gòn. Một câu giã từ vội vã, mình ôm bé Quỳnh và hôn lên má. Lòng thấy buồn.
Xe đổ đèo Bảo Lộc, mình ngồi một mình đằng sau, ôm bó hoa cưới. Vầng trăng khuyết treo nghiêng trên khoảng trời nhìn qua ô kính. Lặng im nghĩ, lặng im nhớ về những gì trong quá khứ, về những gì vừa diễn ra, về những gì đã thiếu, về những niềm vui và nỗi buồn của những mối quan hệ hiện tại. Bất chợt thấy nỗi nhớ da diết khi nghĩ về một người, nỗi nhớ làm mình lo sợ, sợ một niềm đau.
Thứ Bảy, 15 tháng 12, 2012
Tản Mạn Đêm Tháng Mười Hai
Một giờ. Ngày mới đã sang.
Con đường bình thường đông đúc là thế mà giờ này thỉnh thoảng mới có tiếng xe vội vã vụt qua rồi cũng rơi vào không gian tĩnh lặng của đêm.
Các tụ điểm giải trí hầu như đã đóng cửa chỉ còn trên phố một quán bar mới mở vẫn kẻ ra người vào với đủ kiểu thời trang từ quần áo đến xe cộ.
Trong quán nhậu, một vài người khách đã tê tê cứ ngồi cụng ly bôm bốp mặc cho xung quanh các bàn khác khách đã ra về tự hồi nào. Bác xe ôm nằm vắt vẻo trên xe, úp cái nón cũ kỹ lên mặt và mơ về một thiên đường nào đó, cái thiên đường sẽ tan khi mặt trời ló dạng hoặc tan ngay sau tiếng gọi của khách đi xe. Dưới hiên ngôi nhà, người đàn ông lang thang đang gối đầu lên bậc thềm ngủ ngon lành. Dáng bé nhỏ, quần áo phong phanh, lấm lem, khuôn mặt nhem nhuốc... vậy mà trong giấc ngủ, trông người ấy vẫn an nhiên đến lạ. Nó chạnh lòng cho cái ngây ngô của con người chắc một thời nào đó cũng đã từng có cuộc sống bình thường như nó, và rồi mai, rồi những ngày tháng tới sẽ đi về đâu chỉ có trời mới biết. Cuộc sống nhiều khi cứ tặng cho con người những món quá khắc nghiệt quá!
Gió thổi, không khí se lạnh làm cho đôi môi khô rát. Tuy nhiên, nó không hề cảm thấy khó chịu chút nào. Nó vẫn thích những ngày se lạnh, cảm giác như được ấp ủ trong chính thời tiết ấy. Noel đã thật gần. Những con đường trong khu xóm Đạo gần chỗ nó ở lại lung linh ánh đèn, mọi thứ dường như huy hoàng hơn trong mắt nó.
Miền Nam không có mùa. Đông chỉ ẩn sâu trong tiềm thức nó của những năm đầu đời sinh ra trên quê mẹ. Đông là những ngày đầu mùa chớm lạnh nơi quê cha, cái lạnh lòng người, lạnh tình đời và cái lạnh bỡ ngỡ cơn gió bấc tràn về. Nó chính là mùa đông.
Năm nay, thời tiết không lạnh như năm ngoái, vì vậy mà nó thấy dường như đông còn xa lắm. Lời hẹn mùa Noel của bao năm trước khiến cho nó vẫnchờ, vẫn đợi. Đợi để chạm vào nỗi đau của trái tim mình, cho thủy tinh vỡ vụn, nức nở như pha lê một lần, một lần để rồi quên... bởi với nỗi đau, phải đối mặt để rồi đi qua nó.
Nó đã từng vì anh mà yêu người đã khuất. Nó chân thành mong rằng sẽ có lần thăm nơi yên nghỉ của người đã đến với anh trước nó. Nó muốn mang bó hoa trắng dành tặng cho người con gái đoản mệnh cũng yêu anh dạt dào.
Nó giữ cả khoảng trời ký ức của anh mà không hề đòi hỏi thay thế, có chăng là sự trân trọng khoảng trời đó như anh đã và đang trân trọng. Thế nhưng... bây giờ, không hoàn toàn vì anh nhưng một phần cũng vì anh mà nó không thể yêu một người đang sống.
Đối với anh, mùa đông là mùa khó khăn nhất để anh có thể vượt qua. Anh không thích mùa đông nếu như ko muốn nói là ghét. Nó nguyện gom hết cái lạnh mùa đông vào nó để bên anh không còn mùa đông, để nỗi đau trong tim anh không vì mùa đông mà thức dậy biến anh trở nên lạ lùng với chính mình. Nhưng... nó lại là mùa đông. Có lẽ vì điều đó mà nó và anh bước xa nhau cũng là tất yếu.
Nó vẫn thầm mong anh sẽ về gặp nó trong mùa Giáng Sinh để lời hứa của anh vẫn trọn vẹn với nó và để anh đối diện với nó mà nói rằng "Vĩnh biệt - Mùa Đông".
Nó sẽ tiếp tục bước vì nó biết rằng sau lưng nó cánh cửa đã đóng lại, để cánh cửa phía trước mở ra một chân trời với nó. Không gì là muộn màng nếu nó vẫn còn hơi thở.
Dù thế nào, trong tâm mình, nó luôn cầu mong anh được bình an.
Con đường bình thường đông đúc là thế mà giờ này thỉnh thoảng mới có tiếng xe vội vã vụt qua rồi cũng rơi vào không gian tĩnh lặng của đêm.
Các tụ điểm giải trí hầu như đã đóng cửa chỉ còn trên phố một quán bar mới mở vẫn kẻ ra người vào với đủ kiểu thời trang từ quần áo đến xe cộ.
Trong quán nhậu, một vài người khách đã tê tê cứ ngồi cụng ly bôm bốp mặc cho xung quanh các bàn khác khách đã ra về tự hồi nào. Bác xe ôm nằm vắt vẻo trên xe, úp cái nón cũ kỹ lên mặt và mơ về một thiên đường nào đó, cái thiên đường sẽ tan khi mặt trời ló dạng hoặc tan ngay sau tiếng gọi của khách đi xe. Dưới hiên ngôi nhà, người đàn ông lang thang đang gối đầu lên bậc thềm ngủ ngon lành. Dáng bé nhỏ, quần áo phong phanh, lấm lem, khuôn mặt nhem nhuốc... vậy mà trong giấc ngủ, trông người ấy vẫn an nhiên đến lạ. Nó chạnh lòng cho cái ngây ngô của con người chắc một thời nào đó cũng đã từng có cuộc sống bình thường như nó, và rồi mai, rồi những ngày tháng tới sẽ đi về đâu chỉ có trời mới biết. Cuộc sống nhiều khi cứ tặng cho con người những món quá khắc nghiệt quá!
Gió thổi, không khí se lạnh làm cho đôi môi khô rát. Tuy nhiên, nó không hề cảm thấy khó chịu chút nào. Nó vẫn thích những ngày se lạnh, cảm giác như được ấp ủ trong chính thời tiết ấy. Noel đã thật gần. Những con đường trong khu xóm Đạo gần chỗ nó ở lại lung linh ánh đèn, mọi thứ dường như huy hoàng hơn trong mắt nó.
Miền Nam không có mùa. Đông chỉ ẩn sâu trong tiềm thức nó của những năm đầu đời sinh ra trên quê mẹ. Đông là những ngày đầu mùa chớm lạnh nơi quê cha, cái lạnh lòng người, lạnh tình đời và cái lạnh bỡ ngỡ cơn gió bấc tràn về. Nó chính là mùa đông.
Năm nay, thời tiết không lạnh như năm ngoái, vì vậy mà nó thấy dường như đông còn xa lắm. Lời hẹn mùa Noel của bao năm trước khiến cho nó vẫnchờ, vẫn đợi. Đợi để chạm vào nỗi đau của trái tim mình, cho thủy tinh vỡ vụn, nức nở như pha lê một lần, một lần để rồi quên... bởi với nỗi đau, phải đối mặt để rồi đi qua nó.
Nó đã từng vì anh mà yêu người đã khuất. Nó chân thành mong rằng sẽ có lần thăm nơi yên nghỉ của người đã đến với anh trước nó. Nó muốn mang bó hoa trắng dành tặng cho người con gái đoản mệnh cũng yêu anh dạt dào.
Nó giữ cả khoảng trời ký ức của anh mà không hề đòi hỏi thay thế, có chăng là sự trân trọng khoảng trời đó như anh đã và đang trân trọng. Thế nhưng... bây giờ, không hoàn toàn vì anh nhưng một phần cũng vì anh mà nó không thể yêu một người đang sống.
Đối với anh, mùa đông là mùa khó khăn nhất để anh có thể vượt qua. Anh không thích mùa đông nếu như ko muốn nói là ghét. Nó nguyện gom hết cái lạnh mùa đông vào nó để bên anh không còn mùa đông, để nỗi đau trong tim anh không vì mùa đông mà thức dậy biến anh trở nên lạ lùng với chính mình. Nhưng... nó lại là mùa đông. Có lẽ vì điều đó mà nó và anh bước xa nhau cũng là tất yếu.
Nó vẫn thầm mong anh sẽ về gặp nó trong mùa Giáng Sinh để lời hứa của anh vẫn trọn vẹn với nó và để anh đối diện với nó mà nói rằng "Vĩnh biệt - Mùa Đông".
Nó sẽ tiếp tục bước vì nó biết rằng sau lưng nó cánh cửa đã đóng lại, để cánh cửa phía trước mở ra một chân trời với nó. Không gì là muộn màng nếu nó vẫn còn hơi thở.
Dù thế nào, trong tâm mình, nó luôn cầu mong anh được bình an.
Thứ Tư, 12 tháng 12, 2012
Chờ Anh
Chờ anh... giữa bao nhiêu hoang vắng
Chỉ còn em với tiếng thở đêm dài
Rượu chẳng đủ say
Dường như thêm trăn trở
Tiếng gọi mèo hoang trong bóng tối tịch liêu
Mùa đông,
Gió lạnh về chiều
Cho buốt giá mảng tình đã lỡ
Như bình pha lê ngày ấy vụn vỡ trong tim
Chờ anh... trong bóng tối im lìm
Mơ ước đi hoang về miền xa gió lộng
Mùa này, anh về con nước động?
Hát khúc nhớ nhung ngày ấy, bây giờ
Sẽ ra sao? Và rồi ngày mai nữa?
Trong giấc mơ muộn màng...
...con tàu nào bồng bềnh nơi dẻo xa
Chỉ còn em với tiếng thở đêm dài
Rượu chẳng đủ say
Dường như thêm trăn trở
Tiếng gọi mèo hoang trong bóng tối tịch liêu
Mùa đông,
Gió lạnh về chiều
Cho buốt giá mảng tình đã lỡ
Như bình pha lê ngày ấy vụn vỡ trong tim
Chờ anh... trong bóng tối im lìm
Mơ ước đi hoang về miền xa gió lộng
Mùa này, anh về con nước động?
Hát khúc nhớ nhung ngày ấy, bây giờ
Sẽ ra sao? Và rồi ngày mai nữa?
Trong giấc mơ muộn màng...
...con tàu nào bồng bềnh nơi dẻo xa
Viết Cho Người Tình Lỡ
Đừng trách em nghe anh
Khi chúng mình đã mất
Men tình say ngây ngất
Từ thuở nọ anh đi
Đâu còn ngày vu quy
Em cười trong ánh nắng
Trên đầu cài hoa trắng
Tóc 2 chùm xinh xinh
Em giờ vẫn một mình
Vui buồn nào ai rõ
Xuân ngập ngừng ngoài ngõ
Em đâu đợi, đâu chờ
Rồi trong những cơn mơ
Khi men cay đã thấm
Nơi đâu hạt ngọc ấm
Rơi trên tiếng thở dài
Đừng trách em. Ngày mai...
Thôi ko còn nhung nhớ
À ơi tình đã lỡ,
Xuôi theo dòng tháng năm
Khi chúng mình đã mất
Men tình say ngây ngất
Từ thuở nọ anh đi
Đâu còn ngày vu quy
Em cười trong ánh nắng
Trên đầu cài hoa trắng
Tóc 2 chùm xinh xinh
Em giờ vẫn một mình
Vui buồn nào ai rõ
Xuân ngập ngừng ngoài ngõ
Em đâu đợi, đâu chờ
Rồi trong những cơn mơ
Khi men cay đã thấm
Nơi đâu hạt ngọc ấm
Rơi trên tiếng thở dài
Đừng trách em. Ngày mai...
Thôi ko còn nhung nhớ
À ơi tình đã lỡ,
Xuôi theo dòng tháng năm
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)