Em ngược đường, ngược nắng để yêu anh
Ngược phố tan tầm, ngược chiều gió thổi
Ngược lòng mình tìm về nông nổi
Lãng du đi vô định cánh chim trờiEm ngược thời gian, em ngược không gian
Ngược đời thường bon chen tìm về mê đắm
Ngược trái tim tự bao giờ chai lặng
Em đánh thức nỗi buồn, em gợi khát khao xanhMang bao điều em muốn nói cùng anh
Chợt sững lại trước cây mùa trút lá
Trái đất sẽ thế nào khi mầu xanh không còn nữa
Và sẽ thế nào khi trong anh không em?Em trở về im lặng của đêm
Chẳng còn nữa người đông và bụi đỏ
Phố bỗng buồn tênh, bờ vai hút gió
Riêng chiều này - em biết, một mình em...
Thứ Tư, 30 tháng 6, 2010
MỘT CHIỀU NGƯỢC GIÓ
Thứ Sáu, 25 tháng 6, 2010
VUI WORLD CUP
![]() |
Martin Skrtel (Slovakia) trong tư thế của một VĐV nhảy xa |
![]() |
Van Bronckhorst (Hà Lan) và Rommedahl (Đan Mạch) song tấu |
![]() |
Hai cầu thủ của Algeria (phải) và Slovenia (trái) hình như không biết bóng đang ở đâu? |
![]() |
Tiền vệ Mun In-Guk (Triều Tiên) trong tư thế múa ba lê |
![]() |
Asamoah Gyan (Ghana) có lẽ nên tham gia nhảy hip hop |
![]() |
Robinho (trái) và Elano (phải) ăn mừng thắng lợi |
![]() |
Tư thế lạ lùng của tiền vệ Alvaro Pereira (Uruguay) trong trận gặp Nam Phi |
![]() |
Tiền đạp Ghezzal (số 9 - Algeria) hình như đang nhầm bóng đá với bóng rổ |
![]() |
Điệu nhảy ăn mừng bàn thắng của nước chủ nhà Nam Phi |
![]() |
Pha tranh bóng như một trận đấu võ Taewondo giữa Carvalho (Bồ Đào Nha) và Gervinho (Bờ Biển Ngà) |
![]() |
Ghana cũng có kiểu ăn mừng của riêng mình |
![]() |
Cannavaro mềm mại như một diễn viên múa |
![]() |
Nhắm mắt nhắm mũi thế thì không hiểu Vidic đánh đầu đi đâu |
![]() |
Tư thế "đại bàng tung cánh" của Thomas Muller |
![]() |
Thủ môn bất lực nhìn bóng bay vào lưới |
![]() |
Milito (trái) thủ thế tung đòn chân đẹp mắt |
![]() |
Thủ thành Oscar Perez bay đi đâu vậy? |
![]() |
![]() |
Tựa nhờ cái vai nào |
![]() |
Obasi (19 - Nigeria) và Gutierrez (17 - Argentina) tranh bóng hết sức quyết liệt |
Chủ Nhật, 20 tháng 6, 2010
VIẾT CHO AI
Phố núi có lạnh nhớ đến mình đấy nhé
Đừng cô đơn nếu nơi ấy mưa rơi
Ở nơi này nắng cũng tắt cuối trời
Se se lạnh ... mình thấy nhớ một đêm mưa phố núi
Ta chưa trở lại cùng nhau nơi ấy
Mimosa vàng tha thiết nỗi nhớ mong
Đấy vẫn nhặt trái thông rừng ko đó?
Sao chưa khi nào đấy tặng nó cho ai?
Những đêm buồn đấy có dọc xuống 3 tháng 2?
Mình đã làm rồi trong đêm mưa ko nhỏ
Uống ly Cà Phê Run nhớ ngày tháng cũ
Cơm - áo - gạo - tiền ta còn nhận ra nhau?
Sáng thức dậy ra hồ Xuân Hương đấy nhé
Giữ giùm mình khoảnh khắc bình yên
Rồi chiều lại ghé ga xe lửa
Gửi chuyến tàu vào Trại Mát ước mơ xưa...
Tiếng chuông chiều giờ đây xa ngái
Vọng hư ko có chở năm tháng về?
Đừng đi xa, lạc lối đấy ơi!
Về xuống chợ mua cho mình bó hoa bất tử
Gửi đèo Prenn những nặng nề ngày cũ
Thác Pougour mắt lệ cạn dòng
Ta có về nơi ấy cùng nhau ko?
Đừng đi mãi... hành trình đơn độc ...
Thứ Tư, 16 tháng 6, 2010
Biển lặng im có nghĩa là bình yên?
Thế là tôi cũng đã chấm dứt chuyến du ngoạn của mình nơi hoa viên. Chỉ có một kết luận đọng lại đó là một khoảng thời gian ko những ko thú vị mà còn mệt mỏi. Chia tay, có người buồn, người vui còn tôi thì cảm thấy nhẹ nhàng và nghĩ lại hình như từ trước tới giờ đó là cuộc chia tay đầu tiên cho tôi cảm giác nhẹ nhàng đến vậy. Môi trường mới của tôi ko phải là môi trường có thể gọi là lý tưởng nhưng điều quan trọng nó ko khiến tôi mệt mỏi quá nhiều và điều đó cũng là vấn đề cần thiết đối với tôi bây giờ. Ko ai có thể mãi gồng mình chống đỡ những bão giông.
Mai là tết Đoan Ngọ. Lại ko về... Có lẽ để giữ trong lòng một nỗi nhớ sẽ đẹp hơn. Người ta nói nên thực tế, nhưng trong đời vẫn có những thứ mà bản thân dệt lên thiên đường để là lý do sống cho chính mình, có lẽ...!!!
Nửa tháng trước, cậu em ở Hà Nội vô. Lại nhớ ước mơ ra Hà Nội thăm những người bạn đã quen. Lâu quá rồi ko thấy ts liên lạc sao trong lòng tôi bỗng thấy nỗi lo mơ hồ. Khoảng cách lại làm tôi cảm nhận sự mong manh.
Mấy ngày nay Sài Gòn cứ mưa hoài. Mỗi lần mưa tôi lại nhớ tới một người - một người bạn của những nỗi buồn ngày mưa. Dạo này, tôi ko còn cảm thấy òa vỡ để được nhẹ nhàng khi đi trong mưa như lúc trước từng tranh luận với người ấy nữa, tôi chỉ cảm thấy lạnh se sắt. Những giọt nước mưa cứ từ tóc chảy ngang qua làn mi, giống như là nước mắt nhưng lại ko phải là nước mắt...
Mỗi ngày, tôi thường thức khuya để chờ gặp một người trên mạng. Niềm vui mà tôi có được giờ cũng đơn giản là thế. Anh nói với tôi Noel sẽ về. Có thể xem đó là một lời hẹn ko? Tôi bỗng nghĩ ko biết khi anh về sẽ thế nào? Những khúc mắc thời gian trước trỗi dậy, vui, hồi hộp và lo... Hôm nay, anh ko onl được rồi. Tôi một mình lang thang, góp nhặt những ngày qua. Lại nghĩ...
Thứ Bảy, 29 tháng 5, 2010
Người Ta Nói Tôi Ô Môi
Một tràng cười khi Rùa Con kể cho tôi nghe cuộc nói chuyện của Rùa Con với người yêu cô ấy. "Tại sao H ko yêu ai nhỉ? H nói nhiều như thế mà ko có lý lại ko có người yêu"
Chia tay với bạn trai 15 tháng, đến giờ vẫn đi về một mình. Thỉnh thoảng lại đi mua bia
Tức cười wa'. Kiểu này có khi nào ế?
Ai cho tôi tình yêu đi
Thứ Sáu, 21 tháng 5, 2010
Dừa Tươi & Nghĩ Suy ^ ^
Hẹn cà phê với bạn, tự nhiên 2 đứa đều gọi dừa tươi - món mà trước giờ chưa bao giờ gọi khi đi uống nước với nhau. Hắn nói: dừa ngọt!... nhưng cái lại cứng rồi, ko ngon nữa. Trái của tôi cái vẫn mềm, trông thật hấp dẫn nhưng nước lại ko ngọt như trái thuộc sở hữu của hắn. Hắn thốt lên, dừa là vậy! Nước ngọt thì cái ko ngon, mà cái ngon thì nước ko ngọt, ko kiếm được trái nào nước vừa ngọt, cái lại ngon ... như thế thì hấp dẫn biết mấy.
Hắn nói đúng, trái dừa được cái này thì mất cái kia. Và tất cả mọi thứ trong thế giới này cũng vậy, ko điều chi có được sự hoàn hảo. Một người thật đẹp nhưng biết đâu chỉ là búp bê, ko hơn. Một công việc mang lại ổn định kinh tế, một chức vụ đảm bảo chỗ đứng trong công ty nhưng lại luôn luôn mang lại stress vì ko có sự đam mê mà chỉ là trách nhiệm... Tất cả đều ko làm con người hài lòng.
Người ta vẫn thường khuyên nhủ nhau rằng: nên biết hài lòng với hiện tại. Thiết nghĩ, dùng từ hài lòng ko thể thích hợp bằng từ chấp nhận. Chấp nhận bởi vì ko có gì hoàn hảo. Còn hài lòng ư? làm sao mà hài lòng khi ông bà từng nói lòng tham của con người là vô đáy. Khi một người có một chiếc xe cũ, họ ước một chiếc xe mới. Khi có chiếc xe mới rồi họ lại thích loại xe cao hơn hoặc chuyển sang muốn 1 chiếc 4 bánh nho nhỏ để vi vu với đời.
Nói chung, trong thế giới vật chất mà chúng ta tồn tại, ko có gì mang khái niệm tuyệt đối của hoàn hảo. Trái dừa là minh chứng cụ thể và con người cũng thế. Tuy nhiên, vẫn có những người lại muốn tìm mua cho được trái dừa nào phải vừa ngọt vừa ngon mặc dù ko có loại dừa đó. Tìm kiếm sự trọn vẹn là một điều mơ hồ nhất của những kẻ mơ hồ trong cuộc sống thực tại này.
Nên tỉnh táo để biết rằng ko có con đường nào hay bất kể điều gì được mang đến với cuộc sống của bản thân là tuyệt đối êm ái.
Niềm vui đến mấy ngày qua nhưng tôi vẫn ko thôi có những nỗi lo.
Có thể ai đó biết sẽ nói tôi bi quan. Thế nhưng, tôi ko còn đủ ngây thơ để có thể mộng mơ như ngày cũ. Mà có phải bi quan? hay tôi đang nhìn mọi thứ bằng con mắt thực tế?
Vẫn còn nhiều lắm những câu hỏi ko có thể lý giải trong sự tồn tại của con người.
Tôi chọn một phương pháp là hãy cứ vui đi với những niềm vui hiện tại. Rồi ngày sau, chuyến xe cuộc đời sẽ đưa về đâu đi nữa thì ít ra ta đã có được kỷ niệm đẹp trên chặng đường ta đã qua.
Mới chúc mừng sinh nhật một người bạn của một thời sinh viên, tình cảm của tôi với người ấy đã từng... ko có từ để định nghĩa. Kỷ niệm đẹp là một thời người ấy lau nước mắt cho tôi. Còn giờ đây... là những tiếng thở dài có lẽ chỉ ở nơi tôi.
Ko suy tư nữa, vì rồi cảm xúc lại đưa tôi đến đâu?
Cảm ơn dấu chấm xanh đã trở lại!
Đôi lúc tôi vẫn hỏi niềm vui có rộng rãi với tôi??? Cứ hi vọng phải ko? thứ đó ko mất tiền mà
Thứ Năm, 13 tháng 5, 2010
Rơi!
Thất bại nữa rồi!!!
Lâu lắm mới thấy cảm xúc rõ đến thế - buồn, rất buồn. Ngồi với mấy đứa bạn cũ nhưng suy nghĩ của bản thân thì lại cứ rơi vào một thế giới nào ko biết nữa. Và cuộc gặp gỡ hôm nay cũng ko làm tâm trạng thoải mái mà trái lại làm tôi suy ngẫm hơn.
Lần thứ mấy thất bại rồi? - ko nhớ được. Thất bại trong gia đình, thất bại trong tình bạn, thất bại trong học hành, thất bại trong tình yêu, thất bại trong công việc... Thất bại nhiều đến thế mà sao vẫn thấy bản thân rơi tự do trong mớ lộn xộn những suy nghĩ riêng mình: Nghĩ đến những điều tôi từng mơ ước, đến những thất bại trong cuộc sống mà tôi đã trải qua... Tôi thật kém cỏi! Tại sao người ta lại đánh giá tôi có khả năng? Người ta đã nhầm hết rồi. Bản thân tôi cảm thấy xấu hổ với những nhận xét đó. Nếu có khả năng thật sự thì đâu có sự nối tiếp của thất bại thế này.
Điều gì để giúp tôi ko trượt dài cảm xúc trong lúc này? Nghĩ đến tựa đề bài hát "buồn ơi xin hãy vui", hình như tôi cũng đang muốn nói lên câu ấy. Một mình... rơi... rơi... và rơi...