Tôi không thích những ngày nghỉ, buồn thật buồn khi không biết làm gì cho mình vui và ngày dài trôi qua một cách vô nghĩa. Có lẽ ngày nghỉ trở nên vô nghĩa khi tôi không biết bắt mình phải làm những việc mà mình biết nên làm như đọc sách để trau dồi kiến thức, hình như tôi đã quá chiều chuộng cái tính làm biếng của mình nhưng thật sự tôi không thể cầm quyển sách khi mà bên tai cứ vang lên tiếng cười đùa của gia đình họ. Cảm giác chủ đạo của tôi trong những ngày đó là cô đơn. Tôi không còn muốn trở về phòng ngay sau giờ làm, tôi muốn lang thang đâu đó trong những ngày cuối tuần, tôi muốn chạy thoát khỏi cảm giác cô đơn ấy. Thời gian đã làm một phần tâm hồn tôi chai sạn trước cuộc sống hay là đã quá quen với cảm giác của kẻ sống tha phương? Nhiều lúc, tôi thèm lắm vòng tay mẹ - một tình thương bao la đã che chở cho tôi thuở ấu thơ và là lý do cho tôi cố gắng phấn đấu trong cuộc sống hiện tại mặc dù mẹ không thể cho chúng tôi sự quan tâm như những người mẹ khác nhưng với tôi mẹ là người mẹ đáng thương và đáng kính nhất. Cái khoảng thời gian không bận rộn nó khiến tôi phải suy nghĩ về những gì mình đã trải qua. Một chuỗi tiếc nuối cứ kéo dài theo nỗi nhớ dù tôi vẫn biết ký ức thường là thiên đường đã được chính bản thân mình tô điểm. Những người sống chung với tôi thường nói tôi có nhiều chỗ để đi nhưng họ đâu biết rằng tôi còn thường xuyên hơn họ không biết mình có thể đi đâu như lúc này đây tôi ngồi một mình trong văn phòng chẳng để làm gì cả. Bạn bè của tôi mấy ngày qua gia đình đã gặp những chuyện buồn, thật sự là tôi không biết làm gì, nói gì để an ủi họ cả bởi vì tôi không hiểu được cảm giác của họ, chỉ biết rằng họ rất buồn thôi. Tôi nghĩ đến hoàn cảnh gia đình tôi, không biết mình cười hay mình khóc. Chiều bắt đầu sập xuống rồi, khoảnh khắc giao thời này tôi sợ phải một mình lắm, không hiểu sao không thể quen được.
Thứ Tư, 16 tháng 4, 2008
Thứ Ba, 15 tháng 4, 2008
Entry for April 15, 2008
MÙA HOA GIẤY
Đối với mọi người, hoa giấy không có mùa vì lúc nào cũng thấy hoa nở trên bờ tường những ngôi biệt thự. Riêng với mình, hoa giấy sao lại có mùa và bây giờ đang là mùa hoa giấy. Hoa nở rộ trên con đường mình qua mỗi ngày, màu của hoa không chói loà, không rực rỡ mà nhẹ nhàng, dìu dịu giữa không trung. Mấy ngày này hoa đang rộ để cho những ngày mưa sắp tới hoa rụng phủ kín một góc đường. Cánh hoa rụng làm lòng mình cũng chơi vơi trong miền ký ức. Chao ôi mình nhớ những ngày còn đi học quá! một thời ấp ủ bao nhiêu mộng mơ, suy nghĩ giản đơn và cũng cho mình một niềm đau dịu ngọt. Mình nhớ mùa hoa giấy đầu tiên của lòng mình - những rung động đầu đời khó tả và cả nỗi buồn cố quên nhưng lại càng thấy nhớ nhiều hơn. Mỗi lần nhìn những chùm hoa rộ trên con đường xưa, kỷ niệm lại ùa về. Mấy năm trôi qua rồi, mình đã hiểu và chấp nhận rằng mình không thể quên kỷ niệm mùa hoa giấy, nó trở thành một góc thầm kín nằm sâu trong lòng mình. Mình sẽ sống với hiện tại nhưng cũng xin được gọi kỷ niệm thành tên.
Thứ Bảy, 5 tháng 4, 2008
CÓ MỘT NGÀY
CÓ MỘT NGÀY
Có một ngày, khi tình yêu trong quá khứ
Đã trở thành một dĩ vãng xa xôi,
Ta lại gặp nhau trên phố đã thưa người
Chao ôi nhớ ngày xưa đến vậy!
Màu phượng vĩ tháng này điểm rồi đấy,
Mùa chi ly đến với tuổi học trò.
Chùm kỷ niệm như đang reo trước gió,
Anh thấy không, màu phượng thật buồn!
Giàn hoa giấy trên con đường mình qua trong ký ức
Vẫn nở đầy từ quá khứ đến hôm nay
Anh đâu thấy từ khi anh đi mất
Con đường xưa chỉ lưu dấu chân em.
Có một ngày, có một ngày như thế
Dòng tên em thật giản đơn trong danh bạ của anh.
Đôi mắt ai thoáng buồn nhìn tên ấy
Sao thấy bình thường, xa lạ đến thế kia!
Thứ Sáu, 21 tháng 3, 2008
Entry for March 21, 2008
Thứ Ba, 18 tháng 3, 2008
Entry for March 18, 2008
Thứ Ba, 11 tháng 3, 2008
CHIỀU MƠ
Những buổi chiều không hoàng hôn dần nhạt
Khoảnh khắc giao thời cũng trùng xuống mênh mông.
Cuối xuân này không mấy buổi nắng hồng
Luôn âm u những cơn mưa chờ tới.
Ta ngồi ngắm con đường xa mù mịt
Những dòng người hối hả qua nhanh
Như nhịp thời gian trôi mãi chẳng dừng
Ôi cô đơn, sao mênh mông đến vậy!
Chiều dần xuống hoa điệp vàng một dải
Ngợp mắt buồn, dâng nỗi nhớ bạn bè xa
Giữa bốn bể tìm nơi đâu là nhà?
Ta bon chen thấy lòng mình mỏi mệt.
Cánh diều ơi! ai thả chiều nay đó?
_ Ta thấy đời đơn giản trong phút giây.
Ta muốn bay cao, xa hơn cả cánh diều
Mang ước mơ đến chân trời hạnh phúc!
Chân trời ấy sẽ rộng mở chờ ta
Và những ai biết đam mê, gắng sức.
Về đi thôi, ta phải về thôi
Chuẩn bị hành trang tới chân trời hứa...!