Thứ Ba, 11 tháng 11, 2014

Ngày Dài...

Lại nhốt mình trong bốn bức tường. Bạn rủ cà phê thì kêu bận nhưng thực chất là không muốn gặp ai trong lúc tâm trạng tệ không điều chỉnh được như thế này.
Ba ngày trôi qua tưởng chừng như ba thế kỷ. Từng phút giây của thời gian như ngừng lại, xoáy vào tim nỗi đau nghẹn đắng. Âm nhạc giờ này cũng không còn là giải pháp tốt, chẳng giai điệu, chẳng ca từ nào có thể giải tỏa được những xúc cảm như tảng đá đè nặng tâm tư. Tôi chỉ muốn một mình, lặng im trong thế giới của riêng mình.
Tự nhiên tôi thấy thương mình quá! Sự thật là sự thật vậy mà vẫn có lúc mong đó chỉ là nhầm lẫn của chính tôi. Tay nắm lại rồi vỗ lên lồng ngực vì khó thở, vì muốn vỗ về con tim đã mặc áo giáp quá trễ khi mà bên trong âm ỉ những vết đau.
Hôm qua, tiếng chị khóc ở bên kia điện thoại làm tôi bối rối. Biết làm gì đây khi trước giờ tôi vẫn là đứa vụng về trong việc an ủi người khác. Tôi đã suy nghĩ mãi về tính ngoan cố, bướng bỉnh của tôi và chị trước hoàn cảnh. Đã hết lòng, hết sức để yêu thương vậy tại sao với chị em tôi vẫn là nỗi đau?
Trong cuộc đời, người ta có những cái duyên không thể lý giải và những cái nợ chẳng ai ngờ. Tôi muốn nói với chị hãy gạt bỏ cái tên ấy ra khỏi đầu chị ngay và luôn để vui sống đi. Cái tên không xứng đáng với tình yêu của chị, hèn nhát không dám thừa nhận mối quan hệ và cũng sẵn sàng tặng chị những vết thương bằng những câu nói phũ phàng, vô ơn. Cái tên tầm thường như bao thằng đàn ông tầm thường khác và chẳng đáng 1 xu cho mình nhặt về. Nhưng... đó là tình yêu của chị, tôi sợ chị đau khi tôi chạm vào nên cuối cùng tôi chỉ biết im lặng thôi. Đôi lúc, lỡ yêu người không lý do và sẽ là niềm đau cho con tim yếu đuối. Giống như lúc này đây, tôi cũng chỉ biết trách mình quá ngốc mà thôi.
Phụ nữ chung quy đều nhẹ dạ. Những trái tim chân tình thường gặp trớ trêu. Tôi ước mong chị sẽ có thể yêu một người đàn ông xứng đáng với chị hơn.
Còn riêng tôi lại là câu truyện dở khóc, dở cười.
Sau rất lâu tôi mới có thể yêu thương nhưng nào ngờ chỉ là trò đùa của một người dường như có hai nhân cách. Đắng cay thân mình!
Mỗi lần nghĩ đến là một lần quặn thắt. Có lẽ suy nghĩ quá nhiều mà đầu nhức một bên kinh khủng. Tôi thấy trước mắt mình là một đầm lầy mà tôi đang ngập ngụa trong đó, càng vùng vẫy thì càng chìm xuống mà thôi.
Tôi giống như con thú bị thương đang nằm chờ chết. Nếu ngày mai tôi chết thì người ta sẽ nghĩ sao?
Chắc người ta cũng chẳng bận tâm gì đâu. Khi chủ ý một trò đùa, người ta không còn trẻ con để quên lường trước những gì sẽ diễn ra sau đó.
Tôi thì mong rằng nếu tôi có chết thì cũng phải thấy người ta ăn năn để lòng tôi có thể tha thứ.
Hỡi người, đừng cười trên nỗi đau của người khác để khi người đau còn có ai đó khóc cùng.
Con tim mềm yếu lắm nên cần lắm yêu thương!

Chủ Nhật, 9 tháng 11, 2014

Giờ Ta Tồn Tại

Trong cái nắng chói chang của miền Nam, Sài Gòn cũng đã se lạnh. Đông lại về với tôi, đôi chân dạn dĩ đến gần bên, ôm hôn nồng nàn, thắm thiết.
Hôm trước, đọc những dòng F viết, nước mắt cứ trào ra. Có lẽ chị là người duy nhất hiểu được trạng thái của tôi gần đây. Ừ thì tất cả rồi cũng sẽ thành thói quen nhưng khi buồn chán cũng trở thành thói quen thì thật tệ. Tôi đã quen F từ thế giới này, một thế giới mà thực ảo mong manh đến nỗi người ta không dám tin nhưng tôi nghĩ điều quan trọng là ở trái tim chứ không phải từ một điều nào khác. Cảm ơn chị vì tình cảm của chị đã dành cho tôi.
Những tất bật của cuộc sống đời thường này vẫn mang lại phiền muộn quen đến độ không còn gì mới để mà nói tới nữa. Tuy nhiên vẫn không thể thoát khỏi cảm giác mệt mỏi.
Đêm qua, lại một lần nữa trong đời bức tranh diễm tuyệt bị xé nát. Chơi vơi trong nỗi đau nghẹn lời. Nước mắt không rơi được. Tôi cười. Đã hình dung rồi mà, không hiểu sao vẫn cảm thấy như mình đang sụp đổ. Niềm tin của tôi ơi! Trái tim của tôi ơi! Sao nó như bị bóp chặt lại. Tôi sợ lòng mình lại mang những oán hận mà không thể thứ tha. Tôi sợ mất hết niềm tin và ngày tháng sẽ nhạt như ngày tháng cũ. Tôi không thể lý giải vì sao người ta có thể đối với nhau như vậy, cũng có trái tim sao lại tàn nhẫn thế? Tại sao? Tại sao?
Sự thật đã phơi bày và không cách nào thay đổi được. Tôi sẽ trông mong gì vào tháng ngày tới đây? Dường như trong tôi đang chết dần chết mòn. Cuộc sống trên đất này thật chẳng có gì để tha thiết và con người ta trao nhau chỉ những dối trá gớm ghê.
Hỡi kẻ rất yêu dấu! Người giết ta ngay từ khi bắt đầu!

Thứ Sáu, 24 tháng 10, 2014

Cuối Thềm Mùa Thu

Mùa thu này sao lắm bão giông
Con phố cũ chẳng còn mùi hoa sữa
Chỉ tiếng mưa hằng đêm nức nở
Lạnh lòng người! Thấm cả giấc mơ
Em...
Đã bỏ quên vần thơ
Nơi thềm trăng mùa hạ
Nhạt nhẽo nụ cười
.... tưởng chừng lạ... tưởng chừng quen

Mùa thu này hong tóc bên thềm
Không có gió, không có trăng... chỉ có mưa ướt bờ mi nhỏ
Phủ xuống đời những khắc khoải không tên
Ai đã quên và ai người còn nhớ?
Góp chi buồn để đổ tội tháng năm
Mùa đã đi...
Người đã đi...
Em còn ở lại?
Nhọc nhằn đời... dâu bể phôi phai
Tóc em ngắn tóc em dài theo mùa chờ đợi
Thoảng dương cầm gợi nhớ những ngày xưa

Thứ Năm, 18 tháng 9, 2014

Chênh Vênh

Niềm vui trôi qua chóng vánh. Mọi thứ bỗng trở nên tẻ nhạt.
Thật bất ngờ với những gì mấy đứa em trong công ty đã dành cho tôi nhân ngày sinh nhật năm nay nhưng lại cảm thấy xa cách và lạ lùng với B.
Nhận được quà tặng âm nhạc của người yêu cũ, bài hát gợi lên nhiều kỷ niệm buồn. Đã qua rồi những yêu thương, nỗi nhớ cũng không còn nữa có chăng là những điều tốt đẹp mà tôi mong Thượng Đế sẽ ban tặng cho người. Khi đã đi qua yêu thương, tôi sẽ không quay đầu lại để tình yêu của tôi trọn vẹn cho người hôm nay nhưng... những ngày qua với tôi thật lặng lẽ, mệt mỏi và nỗi buồn đóng băng khoảng không gian nơi tôi.
Thời gian gần đây, cảm giác bản thân bỗng trở nên xấu xa khi trong lòng cứ cảm thấy căm ghét những con người cộng sự của mình. Những gì họ làm đến bây giờ tôi không thể bỏ qua nữa, co lẽ họ đã chạm vào giới hạn của tôi rồi.
Những đêm mưa, tiếng phong linh bên ngoài càng làm lòng se sắt. Cha ơi, xin Cha vực dậy tâm hồn con, xin thứ lỗi cho con vì đã có suy nghĩ mmuốn từ bỏ quà tặng cuộc đời mà Cha ban cho con đó. Xin cho con được tựa nương, xin giúp con bước qua đoạn đường đêm tối này cảm giác mọi thứ thật nhẹ nhàng.

Thứ Ba, 2 tháng 9, 2014

LẺ

Tiếng pháo hoa vang lên xé tan không khí của buổi tối lặng. Giật mình!
Một ngày bận rộn với áp lực công việc. Chiều tan ca, về đến nhà là nằm sóng xoài như không còn sức sống, tưởng đã qua một ngày. Tiếng pháo hoa bên công viên Đầm Sen nổ vang. Thì ra là ngày chưa kết thúc.
Chắc giờ này ngoài đường đang rât đông người. Tôi vẫn nằm đây với sự im lặng của đêm, im lặng của tôi và bốn bức tường. Trong tôi hình như không có hồi ức đẹp về những ngày lễ và bây giờ vẫn không thay đổi thay vào đó là sự ám ảnh của áp lực công việc trong những ngày này nhiều hơn. Thế nhưng đêm nay, tiếng pháo hoa làm tôi cảm thấy cô đơn lạ. Tiếng xé không khí khi ngọn pháo vút lên bầu trời giống như muốn khêu lên nỗi lòng mà tôi đang cố kìm nén, như thể hiện mong muốn được vỡ òa mà hỏi rằng như thế có được gì chăng?
Mấy đêm rồi mất ngủ. Tiếng kim đồng hồ nhảy trong bức tranh thêu càng làm đầu óc ngổn ngang với những nghĩ suy nhiều hơn. Cảm giác vui buồn, hạnh phúc và khổ đau nó có thể thay đổi dễ dàng như cái trở bàn tay vậy. Nước mắt nhẹ nhàng rơi trên gối và đêm đi qua.
Tôi vẫn biết nỗi yêu thương không phải lúc nào cũng là ngày năng đẹp, nó còn có cả những ngày u ám hoặc thậm chí là ngày mưa giông. Nhưng lúc này tôi không thể kiểm soát được cảm xúc của mình. Tôi rất mệt và không biết nên làm gì khi những cố gắng cũng chỉ là con số 0.
Gồng mình với những lo toan. Cuộc sống đặt lên đôi vai gầy guộc những áp lực. Nếu tôi cứ hồn nhiên thì chắc rằng tôi sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Những việc sắp tới của gia đình, công việc hiện tại đòi hỏi ở tôi nhiều thứ. Biết làm sao đây khi tôi cũng thật nhỏ bé.
Thượng Đế sẽ không cho ai những thử thách quá sức họ đúng không? Thôi thì tôi cứ cố gắng với những gì mình có vậy.
Những lúc như thế này ngó đi ngó lại thấy thật bơ vơ

Thứ Ba, 29 tháng 7, 2014

Rồi sẽ hết những ngày mưa giông




Tháng bảy sắp qua.
Những cơn mưa giông vẫn kéo dài làm Sài Gòn ướt và lạnh.
Năm nay, giỗ anh và ngoại không về được. Cảm thấy lấn cấn trong lòng, không phải cảm giác có lỗi với anh và ngoại mà là cảm giác thương cho mẹ thôi. Đã qua đợt khai trương chi nhánh mà vẫn chưa được duyệt nghỉ phép, thật sự là rất muốn được nghỉ ngơi. Khi không còn cảm giác nhiệt tình với công việc thì một chút khó khăn cũng làm người ta mệt mỏi hơn. Cách dùng người của các công ty Việt Nam hiện giờ hình như chỉ làm cho người lao động chán nản và làm trong giới hạn công việc của mình. Mất đi cái hình ảnh một thời tôi có thể ở lại công ty tới 1-2 giờ sáng. Tiếc là tiếc cho sự nhiệt tình của mình đã mất thôi.
Muốn thay đổi. Nếu như là tôi của 5 năm trước đây  thì không có chút do dự nào khi bản thân đã muốn thay đổi. Đang đối diện với sự chọn lựa và thời gian thì không còn nhiều cho việc do dự nữa. Những lúc như thế này lại muốn được đi đâu đó hóng gió. Đó là cách tốt nhất để thư giãn và suy nghĩ sáng suốt hơn.
Sức khỏe càng ngày càng không được tốt. 10 tháng trở lại đây liên tục ghé thăm bác sĩ. Nhờ vậy mà phát hiện ra được một chỗ lý tưởng có thể ngồi thêu tranh hoặc mơ mộng viễn vông gì đó trong khi chờ kết quả xét nghiệm. Dù sao thì tôi vẫn được đánh giá là dễ thích nghi ^^
Hôm trước, lục lọi trong đống ảnh cũ, thấy tấm hình quậy phá tưng bừng thời gian xưa. Chợt nghĩ lại thời gian hiện tại, một nụ cười nhẹ trên môi. Cảm ơn B! Cảm ơn Chúa đã mang anh đến bên tôi, xóa đi những suy nghĩ, những ám ảnh không nên có trong đầu. 
Mặc dù, tôi và B vẫn thường xuyên có những tranh cãi và hờn giận nhưng rồi sẽ nguôi ngay sau đó và mỗi lần như thế chúng tôi có thể hiểu nhau hơn một chút, tình cảm dành cho nhau nhiều hơn. Khi người ta thực sự yêu một ai đó thì người ta sẽ nghĩ cho người mình yêu nhiều hơn. Tôi muốn nói với B rằng không có anh bên cạnh tôi cảm thấy rất cô đơn nhưng niềm hạnh phúc đến với tôi cũng không thể mang lại từ việc một người đàn ông khác bên cạnh tôi. Tôi sẽ đợi anh.

Đã khi nào em kể anh nghe
Về loài xương rồng nở hoa trên triền sỏi đá?
Những cánh hoa khôi nguyên đến lạ
Rung rinh đùa trong nắng gió chói chang

Có lần nào trong những chuyến lang thang về biển
Anh lặng im nghe tiếng khóc dã tràng?
Từng đợt thuỷ triều con sóng xô ngang
Cuốn bờ cát trôi vào lòng đại dương sâu thẳm…

Dã tràng kia vẫn se cát nghìn năm
Yêu thương đó chưa bao giờ là cũ
Người con gái… bao nhu mì là đủ?
Em sẽ dành… gom tặng một người thôi

Thứ Sáu, 11 tháng 7, 2014

Tôi ghét mưa

Không hiểu từ bao giờ tôi đã không còn yêu những cơn mưa.
Ngày Bjn đi, tôi giả vờ quên thói quen dạo phố ngắm mưa vì rằng những nỗi nhớ sẽ theo mưa về và rồi sẽ làm tôi khóc. Nhưng tôi yêu mưa, mưa giống như một người bạn giúp tôi òa vỡ, mang lòng mình trải ra và được an ủi.
Thời gian đã làm phôi pha mọi thứ nhưng cảm xúc đóng băng trong lòng, mưa không thể làm tôi khóc nữa chỉ là một cảm giác rất lạnh hình như đó là nỗi cô liêu. Tôi chấp nhận buông tay và bước một mình.
Nhưng dường như chuyện tình cảm của tôi mắc nợ những cơn mưa. Khi gặp B, vô tình câu B nói cho tôi cảm giác ấm áp trong những ngày Sài Gòn mưa giông. Cảm xúc ấy đã rất lâu rồi ngủ quên trong lòng tôi nên một ấn tượng mạnh đập vào tri thức. Mưa làm tôi nhớ B! Nỗi nhớ nhiều khi khiến người ta cô đơn hơn nên thật là khó chịu. Sự hụt hẫng trong cảm xúc mâu thuẫn với nỗi nhớ, tôi không biết mình nên như thế nào nữa. Mệt mỏi!
Dạo này những người làm cùng đua nhau xin nghỉ. Tự nhiên thấy lòng cứ miên man buồn. Em họ B cũng xa Sài Gòn, cảm xúc chùng xuống khó tả. Thời gian tới công việc sẽ thay đổi khá nhiều, cảm giác muốn buông bỏ mọi thứ nhưng để thực hiện chẳng dễ dàng gì.
Muốn dựa. Chỉ cần duy nhất bờ vai của anh lúc này thôi nhưng sao lại thấy bơ vơ thế này. Anh có thể hiểu không? Có biết rằng Sài Gòn mưa, nỗi nhớ và sự cô đơn khắc khoải lại về?