Chủ Nhật, 18 tháng 11, 2012

Vẫn Mãi Là Con Bé Ngốc Thôi

Sáng, dậy sớm hơn thường lệ. Sài Gòn se lạnh bởi cơn mưa đêm qua vẫn còn vương lại chút ướt át trên con hẻm. Một làn gió nhẹ mơn man vuốt ve bờ vai nhỏ. Nghiêng nghiêng cho gió đùa mái tóc, mình đạp xe dạo qua các con phố còn thưa thớt xe cộ. Dù công việc nơi công ty còn chưa đâu vào đâu nhưng tâm trạng mình khá thoải mái. Ngày mới tinh khôi!
Hôm qua, sinh nhật anh và cũng là sinh nhật của ts. Ko biết giờ này họ nơi nào và cuộc sống của họ ra sao. Dường như chỉ có mình thôi cứ trăn trở hoài với những giấc mơ ko có thực. Hà Nội chắc đã chớm đông - cái mùa đối với anh vẫn là mùa khó khăn nhất còn với mình đó như là cảm xúc trong tâm hồn mình mà tạo nên mùa vậy. Mình vẫn ko thể quên. Ừ thì trước giờ mình vẫn thế, một tổng thể con người bên ngoài làm theo lý trí nhưng bên trong là cuộc đấu tranh ngoan cố của những cảm xúc mà mình ko tài nào cấm đoán chúng được. Tình yêu và tình bạn... trải qua thời gian... trái tim mình càng dễ tổn thương và dễ vỡ. Mình ko gục ngã, chỉ là bất cần và lạnh lùng hơn thôi.
Tối hôm trước, mừng sinh nhật lần 2 của diễn đàn. Mình say ko biết gì để mọi người phải đưa về khách sạn. Chẳng hiểu sao mình lại say thế nữa, ngại quá! Mình cảm thấy thích ko khí off của Miền Trung ấm áp và thân thương biết nhường nào. Được nghe mọi người ngoài đó hát say sưa qua điện thoại để tặng mình và các thành viên ở miền Nam này mình cảm thấy mình yêu mọi người lắm lắm. Có lẽ nhiều người sẽ bật cười khi mình nói cái tên hội mình tham gia là Đê Tiện Hội nhưng mình thì lại thấy thích cái tên ấy. Cần gì phải xưng danh mỹ miều, thà cứ gọi là Đê Tiện Hội như vậy để có trước những đen trắng ko phải nhếch mép cười ruồi. Mình mong ngôi nhà ấy cứ mãi ấm áp để một tâm hồn lang bạt như mình nương nhờ chút thở than.
Cuộc đời lắm đa đoan. Mình là phụ nữ cho nên mình thường xót thương cho những bông hoa mỏng manh, yếu đuối hay lo sợ và dễ bị tổn thương. Có lẽ vì thế mà đôi lúc họ cư xử rất đàn bà? Nhưng dù có thế, họ chỉ là muốn bảo vệ hạnh phúc của họ âu cũng là điều tất yếu. Mình ko muốn mình lại là người khiến cho bông hoa bé nhỏ kia phải lo lắng. Mong người có thể bình yên... giống như mình cũng muốn nhận được bình yên.
Tự nhiên bờ sông và đóa tường vi đi vào lòng mình thành một kỷ niệm. Có những nụ cười và cả giọt nước mắt khiến ta hiểu nhau hơn. Có lẽ anh nói đúng, trái tim mình lớn quá hay lo bao đồng. Nhưng, nếu bắt mình sống khác thì mình sẽ khó chịu lắm. Đúng là đồ ngốc nghếch nó thế đấy!

Thứ Bảy, 17 tháng 11, 2012

Chúc Cậu Hạnh Phúc, Bạn Của Tớ!

Về đám cưới cậu, chỉ thoáng chốc thôi rồi tớ lại đi. Được nhìn thấy cậu rạng ngời trong chiếc váy cưới màu trắng tớ cũng thấy lòng mình vui tươi như nụ cười cậu đang nở trên môi vậy.
Tớ là con người cứ hoài cổ mãi nên ngày cậu cưới tớ lại nhớ đến cậu của bao nhiêu năm về trước. Nếu hồi đó mình ko ngồi gần nhau thì chắc giờ này tớ sẽ ko ở đây mà hoài niệm về cô bé mắt to thuở nào. Tớ nhớ khoảng trời nhìn qua ô cửa sổ lớp mình hồi đó, cái khoảng trời mà tớ gửi nỗi nhớ khi cậu chuyển trường. Tớ nhớ cả sự ngây thơ của cậu trong những lá thư hồi âm cho tớ, tới giờ lấy ra đọc lại vẫn còn muốn cười nữa.
Rồi cậu sẽ theo chồng, một điều chắc chắn là chúng mình sẽ ko còn nhiều cơ hội để gặp nhau nữa và ko biết rồi cuộc sống sẽ đưa ta về đâu. Tớ lại chạnh lòng. Dạo này ko biết uống trúng thuốc gì mà sao thấy mình mít ướt quá, nghĩ thế thôi là tớ lại muốn khóc rồi đấy. Tớ mong rằng hạnh phúc sẽ luôn mỉm cười với cậu. Cậu hãy sống tốt nhé! để khi nào đó gặp nhau tớ thấy cậu cười, nụ cười thật sự, được ko?

Thứ Sáu, 9 tháng 11, 2012

Ai Cũng Cần Có Nơi Để Đi Về

Ngày này năm ngoái bố đi, cái ngày mà mình ko nghĩ mình sẽ khóc vậy mà ko hiểu sao lúc đó nước mắt cứ chảy. Buồn ư? Có phải ko hay là đắng cay thì đúng hơn? Một năm rồi, một năm mình mồ côi cha, những xáo trộn trong cuộc sống cũng vào guồng quay mới dù muốn dù ko. Người nằm dưới đáy mộ cũng đã một năm, còn những ai bên người và người sẽ bên ai? ai biết ai nghĩ gì và cảm thấy như thế nào do đó mà cuộc sống của ai thì người đó cứ sống thôi, đi đến cuối cuộc đời thì mỗi người cũng sẽ được thu tất cả những trái do chính mình gieo hạt và để quy vào phạm trù đúng - sai trong đạo đức cũng ko dễ dàng gì thế nên tốt nhất là ko nên tốn thời gian. Ko biết thế giới bên kia sẽ như thế nào nhỉ? Mình ko mê tín nhưng cũng ko phản đối tín ngưỡng, có nhiều khi mình nghĩ về thế giới bên kia những người thân của mình.
Nghĩa trang nơi anh nằm nghỉ vẫn cho mình cảm giác thân thuộc hơn. Trong suy nghĩ, anh vẫn bên cạnh mình. Nơi anh ở cũng ko lạnh lùng như người ta thường nghĩ trong cảm nhận của mình. Mình và chị lại ra thăm anh như những lần về nhà trước đó để báo cho anh ngày giỗ đầu bố, người ra đi rồi anh còn chua xót ko anh? Đừng buồn anh nhé! Nỗi buồn trong cuộc đời thì nhiều lắm, hãy trả hết cho đời khi anh từ bỏ nó mà đi.
Từ rất lâu rồi mình phải tự bước trên đôi chân của mình, khi mà cái nơi để mình có thể dựa giẫm, để lười biếng, để ỷ lại, để an tâm trước sóng gió và là cả hi vọng của tuổi thơ mình ngủ yên trong giấc ngủ dài. Mình thấy thật chông chênh. Mình hiểu cảm giác của những người thân còn lại bên cạnh mình, mình lại muốn gồng lên để cho họ dựa thế nhưng đối với cháu mình mình lại ko thể là một người dì hiền từ như mẹ được mặc dù mình cũng thương yêu cháu như những người dì khác trên thế gian này, thế nên mình hiểu tâm trạng của một kẻ đóng vai nghiêm nghị, khó chịu trong cái nhà mà ai cũng tỏ ra yêu chiều một đứa cháu nhỏ. Mình ko yên tâm với tình hình hiện tại của cháu mình được. Và thật mình ko thể vui khi nhìn thấy chị lớn buồn và muốn khóc bởi những gì mình nói, thế nhưng... thực tế là như vậy mà, nếu mình cũng nhắm mắt lại và nghe những nụ cười hiện tại thì sau này mọi thứ sẽ đi đến đâu. Mình thương chị lớn bởi chị lớn cũng là một người ko may mắn và chị ấy cũng yêu thương mẹ và hai chị em mình. Có đôi khi cái tham, sân, si trong con người chị ấy làm cho mình buồn còn mẹ thì tủi thân, chán nản nhưng chị ấy vẫn là chị của mình. Là em út mà mình làm chị ấy khóc khá nhiều nhưng phải khóc thế thôi, mẹ và chị lớn mình đều yêu nên mâu thuẫn giữa 2 người mình phải tìm cách gỡ dù mình có bị la mắng rằng dám nói cả mẹ lẫn chị nhưng có lẽ mọi người hiểu cái tính ngang ngược của mình nên ko ai mắng mình cả.
Còn chị, vẫn ko chịu lấy chồng. Mình hiểu nguyên nhân của việc ấy nhưng bởi mình cũng như vậy nên ko biết nói gì, thôi thì tùy vào chọn lựa của chị. Ai nói mình bi quan thì nói nhưng thật sự mình ko dám nghĩ cuộc đời nhiều màu hồng. Chị hiền quá, lúc nào cũng như con ong chăm chỉ và chỉ biết nghĩ cho người thân chứ ko nghĩ cho bản thân mình nên trước chị mình thấy mình thật ích kỷ. Sức khỏe chị lại ko được tốt, với cuộc sống đã ko bằng phẳng rồi còn gặp chông gai nữa thì sao? sức chịu đựng của con người có giới hạn. Mình một lần suýt mất chị, ko thể dùng từ nào để tả chỉ biết đến giờ nghĩ lại nước mắt mình vẫn còn lăn. Mình luôn mong mỏi hạnh phúc sẽ mỉm cười với chị cho nên chị quyết định thế nào thì mình cũng sẽ ủng hộ. Sáng nay, trước khi mình về lại Sài Gòn, hai chị em ngồi tranh cãi những cái chuyện ngày xửa ngày xưa ai sướng hơn ai khổ hơn mà buồn cười. Cả những trò tinh khôn của anh ngày đó nữa. Mình thấy có nhiều việc mình đã lãng quên mất rồi. Đấy là một tổn thất hay là một hạnh phúc?
Đầu tuần, đưa mẹ đi Đắc Lắc. Đường xa, lại lắm ổ voi, trông dáng mẹ gầy nhom, tóc tai bù xù vì say xe thấy xót ruột quá. Cái tuổi già của mẹ sao hôm ấy mình thấy rõ đến thế. Mình nhớ ngày xưa, khi đi đâu xa, mẹ luôn luôn phải chăm sóc mình, nào là ăn, nào là uống, nào là ngủ... Những lần mình bệnh, mẹ phải kẹp mình vào chân, bóp miệng mới đổ thuốc vô được. 2 lần mình sốt nặng mẹ thức suốt đêm để đắp khăn ấm. Những lần giả vờ ngủ trên võng ngoài hiên để mẹ bế vô phòng vì sợ mình bị cảm lạnh... Rồi cả những lần đánh đòn mà thước in hằn lên mông. Vậy mà giờ đây, mình có ngỗ ngược đến mấy chắc mẹ cũng ko còn đánh nổi. Mẹ giờ như đứa trẻ dễ hờn mát, tủi thân. Mà mình thì lại hay thẳng tính nhiều khi ko kìm nổi, thêm cái tính ngang ngạnh khó ưa, ghét mình quá mà chẳng biết làm sao để sửa. Xem tivi, có nhiều người xấu hổ vì cha mẹ quê mùa ko dám đi ra ngoài cùng. Còn mình, dù mẹ có là một bà già nghèo, quê mùa đi chăng nữa mình cũng ko hề xấu hổ, mình chỉ thấy thương mẹ nhiều thật nhiều. Quanh năm, chỉ biết quanh quẩn ruộng nương để lo cho chồng con thì làm gì mà biết se sua như người ta được, mình trách bản thân mình bất tài nên ko thể lo cho mẹ được sung sướng, mình xấu hổ vì mình chứ ko phải xấu hổ vì bất kỳ ai khác. Lần này, mẹ lên Chùa để được toại nguyện. Mình hay phản đối việc tu học mất sức của mẹ vì mình thấy mẹ yếu rồi nhưng mẹ chẳng nghe. Mình và chị đi cùng để biết nơi ăn ở xem có thể yên tâm ko nhưng kết quả thì ngược lại. Việc tu học quá vất vả, mình sức trẻ mà còn chịu ko nổi thì nói gì đến sức của mẹ. Cơ sở vật chất ở đó thì thiếu thốn, nguồn nước ko tốt và cả những người đồng tu thì lúc nào cũng ra vẻ hiểu biết hơn, mình sợ rồi mẹ cũng sẽ thất vọng vì mẹ cho đi niềm tin lúc nào cũng trọn vẹn cả. Chỉ có mấy ngày ở đó thôi, mình đã phải sống khác với tính cách của mình khá nhiều. Mình biết, khi vì một người mình yêu thương thì người ta có thể làm những điều mà người ta ko ưa gì mấy. Mình nhất định tìm cách khuyên mẹ về.
Mùa này, trên Đắc Lắc đang là mùa thu hoạch cà phê. Dọc đường đi người ta phơi cà phê ngập sân nhà. Với một người mê cà phê như mình thì quả là mùi hương hấp dẫn ko thể tả. Cũng lạ lùng, rõ ràng đang là mùa thu hoạch mà sao mình vẫn thấy đâu đó những vườn cà phê hoa trắng muốt, hương hoa cà phê dịu nhẹ quen thuộc mà ngày xưa ở ngôi nhà cũ, vào những đêm trăng sáng, mình vẫn thường chạy ra bờ ao, nơi bố trồng thử nghiệm
những cây cà phê mới để ngửi cho rõ cái mùi thơm ấy. Ngoài cà phê, thì đường lên Đắc Lắc cũng có cả dã quỳ và cúc dại. Có lẽ ở đây họ chỉ coi đó là những cây cỏ dại làm phiền họ mỗi năm vào cái mùa này nhưng đối với người ở miền khác như mình thì những thứ ấy làm nên một bức tranh Tây Nguyên nhiều màu sắc và quyến rũ hơn. Hoàng hôn phủ lên những ngọn đồi một màu vàng nhuộm thắm màu xanh của rừng cà phê nối tiếp nhau điệp trùng. Tự nhiên mình nhớ những người bạn trong nhóm 5 thằng phòng ngập nước, ít ra thì cũng 2 thằng quê ở đây rồi. Kêu chúng bằng thằng hoài bị chúng chửi mà ko sửa, ai bảo già đầu mà học cùng mình.
Mình và chị rời tịnh xá trước thời gian dự kiến. Ghé nhà để lấy đồ trước khi đi Đắc Lắc còn để lại. Nhà ko có mẹ cảm giác thật lạnh lùng. Mình biết trước cảm giác này mà. Ai cũng cần có nơi để đi về cả!

Tây Nguyên ngày trở lại

Ta tìm người nơi miền cao gió lộng
Mùa cà phê thơm ngát buổi chiều hôm
Hoa cúc dại trắng một trời ký ức
Dã quỳ vàng tha thiết nhớ hương xưa

Người đi rồi gửi lại một ngày mưa
Kỷ niệm cũ trong màu hoa năm cũ
Những tháng ngày bên nhau sao chưa đủ
Lời yêu thương chưa thốt... vội tạ từ

Người tìm ta trong những lúc ưu tư
Ánh mắt ấy vẫn làm ta bối rối
Người nghĩ gì trong nụ hôn rất vội?
Một lần thôi... Yêu dấu đã xa rồi

Ta tìm người giữa nhấp nhô ngọn đồi
Nắng thắm nhạt... chiều buông lơi lả
Cánh chim nào về đâu vội vã
Trong bơ vơ, ta khẽ gọi tên người
!


Thứ Sáu, 19 tháng 10, 2012

Anh Quên Mùa Thu


Anh đã quên mùa thu
Phố nồng nàn hoa sữa
Những con đường màu nhớ
Lá vàng nhẹ nhẹ bay
Đóa tường vi hôm nay
Vẫn nghiêng mình khoe sắc
Dàn hoa tươi màu nắng
Rộn ràng tiếng chim ca
Lạc bước chân người xa
Sương nhẹ hôn làn tóc
Hồ Tây chiều gió lộng
Nghe vang vọng tình ca

Những con đường em qua
Anh còn yêu tha thiết?
Tháp Rùa soi nước biếc
Ghế đá chiều công viên
Anh thường nói huyên thuyên
Em là bầu trời trắng
Nhưng... thu giờ hoang vắng
Lá vàng cứ rơi rơi
Giọng hát nào buông lơi
Tiếng dương cầm lại đổ
Giờ một mình trên phố
Hoàng lan vẫn ngát hương
Em biết lẽ tình thường
Anh quên mùa thu cũ

 
 Gửi người Hà Nội


Thứ Hai, 15 tháng 10, 2012

Thu Mưa

Em sẽ về đâu khi mưa giăng ngập phố?
Gió thổi lùa... lạnh lắm... thốc sau lưng
Một bóng chim cô lẻ... tung cánh giữa lưng chừng
Giá rét không hỡi hình hài bé nhỏ?

Phố lên đèn nỗi buồn về bỏ ngỏ
Bao mùa qua? Và lỗi hẹn mấy khi?
Người cứ đi... kẻ ở lại đôi thì
Chỉ còn buồn đọng trong đôi trũng mắt

Phố xá vẫn đông... dường như không đổi khác
Chỉ em là đã khác với em xưa
Giữa chợ đời ai buông tiếng mây mưa
Để giông bão xô đời nhau nghiệt ngã

Phố không mùa - Những vẫn thơ hóa đá
Lạnh vô thường cái giá rét của ngàn năm
Đâu hỡi tình câm giữa sóng và trăng?
Để biển bạc đầu còn khát khao chưa dứt

Em sẽ về đâu khi cung tơ đã đứt?
Lạc dấu hài trên những phố không tên
Mưa. Mưa của trời?
                ...Hay nước mắt em tuôn?
Khóc sự trả - vay, đời bạc - đen chẳng rõ

Tay em xé... tan khoảng trời ngày đó
Trời chẳng còn xanh trong đáy mắt em xanh
Và những dấu yêu cũng thật mong manh
Cho ngày tháng trên vai gầy trĩu nặng

Mùa thu... Mùa của tình yêu
Gieo vào phố lá me vàng nhung nhớ
Một hành trình... một lần yêu bỡ ngỡ
Cũng dần xa theo năm tháng phôi pha

Mùa thu ơi! Ai sánh bước cùng ta?
Để gió bớt lạnh... để bàn tay được ấm
Như đóa hoa yêu men tình say đã ngấm
Dẫu lỡ một lần cũng trọn vẹn ái ân

Thứ Bảy, 13 tháng 10, 2012

Từ những ngày mưa

Khoảng thời gian này, một ngày trôi qua với nhiều mùa trong cảm xúc.
Mình lại chuẩn bị cho một hành trình. Ngày tháng sắp tới sẽ ra sao nhỉ? thôi thì điều gì tới sẽ tới thôi.
Cuộc gặp bất ngờ với mọi người trong diễn đàn làm mình cảm thấy như có một làn gió mát trong ngày hè nắng gắt nhưng mà có chút hụt hẫng...
Một người đã hỏi mình cuộc sống có vui không. Câu trả lời sẽ là sao nhỉ? Nếu cười là vui và khóc là buồn thì dễ quá, mình chắc chắn là rất vui. Nhưng ở đây, mình chẳng biết thế nào là vui, thế nào là buồn nữa rồi thì làm sao mà trả lời được.
Hôm trước mình gọi cho nhỏ. Thời gian này liên tục nghĩ về nhỏ và những kỷ niệm thời sinh viên. Cuộc sống của mình và nhỏ cứ lầm lũi rẽ theo những ngã rẽ riêng nhưng chưa khi nào mình và nhỏ quên nhau cả. Quãng đời mà mình luôn nuối tiếc đó là quãng đời sinh viên của mình với những tình bạn ngây thơ, trong sáng mà đặc biệt là tình bạn giữa mình và nhỏ. Nhớ mày lắm, nhỏ ạ!
Dạo này, mình lại vùi đầu vào phim net. Những lúc trở về với vị trí đời thường mình thấy chán. Chán tất cả!
Ngày xưa, mình vẫn hay đi dạo trong mưa nhưng rất lâu rồi mình không còn thói quen ấy. Mưa không còn cho mình cảm giác có thể òa vỡ như lúc xưa. Những nỗi niềm dường như đóng băng lại, chỉ cảm thấy lạnh - cái lạnh vô thường. Không biết đến khi nào mới thấy được mặt trời làm tan giá băng hay là mãi mãi mặt trời ngủ quên không thức dậy.
Buồn làm gì? Bản tình ca muôn thuở thì có khi nào ngừng lại được đâu.