Thứ Bảy, 9 tháng 7, 2011

Vẫn mãi lặng im...?


Lâu lắm rồi tôi mới thấy anh. Nhưng chỉ trong vài giây ngắn ngủi. Thời gian sao ko dừng lại phút giây ấy mà chỉ có con tim tôi thôi... như muốn dừng lại vì quên công việc cần làm.
Đã bao lâu rồi nhỉ? Tôi như một cánh hoa lặng lờ trôi theo dòng chảy của những lo toan đời thường. Những nụ cười tươi luôn thể hiện cho người ta thấy thì bao giờ khi quay mặt đi lại là một tiếng thở dài.
Ngày hôm đó - cái ngày òa vỡ thật buồn... cho đến hôm nay... tôi nhớ rất rõ là bao lâu rồi nhưng tôi luôn tự cho rằng... ko nhớ.
Người nào buồn hơn giữa tôi và anh? Có gì để so sánh??? Tôi sống cuộc sống của tôi, tôi biết những ngày trôi qua như thế nào với mình. Còn cuộc sống của anh? - tôi ko biết và có lẽ cũng chẳng bao giờ biết...
Chờ đợi là 2 chữ gắn liền với bước chân tôi khi đã đi qua một quãng đời. Và từ trước đến nay, sự chờ đợi nào có ý nghĩa lớn thì kết quả chỉ vỏn vẹn trong 2 từ "vô vọng" - Tôi quen rồi! Quen với những hi vọng lụi tàn để lại những tro than kỷ niệm ám muội trên vết thương gợi nên nỗi xót xa âm thầm, dai dẳng.
Lật từng trang kỷ niệm trong trí nhớ mình, cảm xúc trĩu nặng. Giá mà mít ướt được thì sẽ tốt hơn!
Tôi ko còn cảm xúc như ngày xưa đối với những cơn mưa (có phải là tại anh?). Tôi cần gió. Tôi thích những khoảng trời lộng gió. Gió làm tôi cảm thấy chênh vênh hơn nhưng gió lại giúp tôi thoát khỏi cảm giác ngột ngạt, tù túng. 
Anh đã đến, mang cho tôi sự ấm áp, niềm hạnh phúc và những giấc mơ. Song, niềm vui đến thật vu vơ và nỗi buồn sao đến vội vàng như anh nói. Tôi - một kẻ có quá nhiều khiếm khuyết tới bây giờ cũng chẳng dám mơ ước gì xa hơn, chỉ có một mơ ước nhỏ thôi mà tôi hi vọng có thể thành sự thật nhưng ko biết anh sẽ thế nào.
Thời gian gần đây, anh im lặng... cũng là sự im lặng như lần ra đi ấy.
Tôi cũng vậy. Tôi muốn gạt đi những hoang đường trong cuộc sống của tôi. Điều gì tốt đẹp sẽ đến? tôi ko còn tin nữa. Tôi phủ nhận sự hiện diện anh trong cuộc sống tôi vì thực tế chưa một ngày qua đi có anh hiện diện... Thế nhưng, tôi ko thể phủ nhận sự tồn tại của anh với chính mình vì những nỗi nhớ âm thầm là có thật. Tuy nhiên, tôi vẫn thường tự nói với mình rằng chẳng có gì để nhớ cả cho nên ta chẳng nhớ gì.
Thế đấy, tôi vẫn luôn là kẻ giả vờ như thế, gạt gẫm người, gạt gẫm mình. Mà có nực cười ko khi bản thân thì dối gian chính mình mà lại đi khuyên người khác phải thành thật với cảm xúc?
Vậy thì trong những giây phút này đây, tôi sẽ về với tôi rất thật...
Xin lỗi cảm xúc tôi vì tôi đã gò ép nó quá nhiều...!

Thứ Hai, 4 tháng 7, 2011

Lưng Chừng


Tỉnh giấc vào cái thời khắc ko biết có thể gọi là sáng hay vẫn còn là đêm khuya. Căn phòng trống trải, lặng lẽ. Bên ngoài, những giọt mưa khuya nhè nhẹ rơi trên thềm. Nhạc điệu buồn, lòng người man mác... cánh cửa là ranh giới giữa cô đơn và khoảng trống chông chênh.
Thèm một bản nhạc, một lời ca quen thuộc để cảm thấy ấm áp hơn và khát khao hơn trong những thứ vô chừng của cuộc sống. Dù sao thì vẫn hạnh phúc khi còn có điều để mong mỏi trong lúc này đây.
Cũng đã tròn ba năm. Thời gian cứ trôi qua ơ thờ  ko bao giờ biết quay đầu lại... tất cả rồi cũng chìm vào lãng quên theo một chiều hướng, một ý nghĩ nào đó. Lại lặng lẽ mỉm cười trong nỗi khắc khoải riêng ai.
Việc chọn lựa nhiều lúc quá dễ dàng nhưng có đôi lúc lại khó khăn khi cứ phân vân trước những ngã rẽ. Rồi mình sẽ quên những dĩ vãng đã qua? Rồi mình sẽ thôi mơ những ảo ảnh xa xăm? Điều đó có ai dám khẳng định? Đôi khi, lòng tự giận mình sao cứ ngốc nghếch mãi. Thế nhưng, điều đó có thay đổi được gì? khi nhìn lại những dấu xói mòn theo thời gian.

Thứ Ba, 21 tháng 6, 2011

Lời Đắng Cho Cuộc Tình

Cuối cùng... rồi mình cũng thế


khóc chi em... khóc chi em, cho phai má hồng... được gì?


Giọt lệ này dành để mai đây về cùng người khóc giữa đêm vui


Hơi đâu... hơi đâu mà xót thương thân anh


Những ngày mặn nồng ân ái giữa đôi ta có bao cách biệt trùng trùng


Người thì mộng một đời cao sang


Còn người thì áo trắng tay trơn


nên anh... nên anh đã biết được ngày này


Em ơi! Anh vẫn biết rằng con chim quý phải ở lồng son


Anh không trách rằng em phụ bạc


Mà em ơi anh chỉ trách em... trách em sao em không nói thật lòng mình, sao em gian dối để làm gì?


Hãy nhìn một lần sau cuối chén ly bôi


Uống đi em, sao em mắt lệ nhạt nhòa?


Cuộc tình nào rồi cũng phôi pha


Một đường tàu biết mấy sân ga


Xin em, xim em xem anh như một ga nhỏ dọc đường...

Thứ Sáu, 17 tháng 6, 2011

LỜI KỸ NỮ


Khách ngồi lại cùng em đây chốc nữa;
Vội vàng chi, trăng lạnh quá, khách ơi!
Đêm nay rằm: yến tiệc sáng trên trời;
Khách không ở, lòng em cô độc quá!

Khách ngồi lại cùng em! Đây gối lả,
Tay em đây mời khách ngả đầu say;
Đây rượu nồng. Và hồn của em đây,
Em cung kính đặt dưới chân hoàng tử.

Chớ đạp hồn em! Trăng về viễn xứ.
Đi khoan thai trên ngự đỉnh trời tròn.
Gió theo trăng từ biển thổi qua non;
Buồn theo gió lan xa từng thoáng rợn.

Lòng kỹ nữ cũng sầu như biển lớn,
Chớ để riêng em phải gặp hồn em;
Tay ái ân du khách hãy làm rèm,
Tóc xanh tốt em xin nguyền dệt võng

Đẩy hộ hồn em triền miên trên sóng,
Trôi phiêu diêu không vọng bến hay gành;
Vì mình em không được quấn chân anh,
Tóc không phải những dây tình vướng víu,

Em sợ lắm. Giá băng tràn mọi nẻo,
Trời đầy trăng, lạnh lẽo suốt xương da.
Người giai nhân: bến đợi dưới cây già;
Tình du khách: thuyền qua không buộc chặt.

Lời kỹ nữ đã vỡ vì nước mắt,
Cuộc yêu đương gay gắt vì làng chơi.
Người viễn du lòng bận nhớ xa khơi
Gỡ tay vướng để theo lời gió nước.

Xao xác tiếng gà. Trăng ngà lạnh buốt.
Mắt run mờ, kỹ nữ thấy sông trôi.
Du khách đi. Du khách đã đi rồi.

Thứ Sáu, 10 tháng 6, 2011

Mơ Ngày Nắng Xanh???


Mấy ngày này Sài Gòn cứ mưa. Ko khí oi bức đến nỗi tôi tưởng tượng có thể so sánh với tháng 6 miền ngoài, ấy thế mà trời có thể tối sầm ngay, những giọt mưa rơi nhanh và đổ ào ào xuống như dòng thác Cao nguyên hùng vĩ. Lại thấy lạnh!
Lâu quá rồi ko về với cao nguyên thông xanh, thèm và nhớ cái lạnh mù sương nơi ấy da diết biết nhường nào. Ko biết giờ phố núi có gì khác so với thời gian mà tôi thường ghé? Phượng tím mùa này có nở? Những con dốc lượn quanh và hàng liễu rũ bờ hồ Xuân Hương? Mimosa đã trải một dải vàng nhung nhớ hay vẫn còn chờ điều gì đó? Mưa... tôi lại thấy thèm vị rượu ủ thơm nồng, âm ấm trong quán nhỏ triền dốc đường Hai Bà Trưng. Giá lại được ngồi hơ tay bên ngọn nến trong quán cà phê trên lối đi xuống chợ hay ghé tiệm Chè Hé để sở hữu ngay một chén chè trôi nước thơm ngon và bình trà gừng nóng ấm mà chưa có nơi nào tôi cảm thấy ngon hơn nơi ấy. Thôi thì mượn cái lạnh trong những lúc mưa của Sài Gòn để mà tưởng tượng vậy!
Sau lưng tôi là quãng thời gian nhiều biến động của cảm xúc. Từ những gì cũ xưa... rất xưa tới những gì đột ngột diễn ra cho đến lúc này đây. Lời hát của một người trong một phút vô tình nào đó thôi bắt tôi phải đối diện với quá khứ, phải nhìn nhận những gì mà tôi tránh né. Tôi yếu đuối hơn trước người đã hát để rồi... tôi mạnh mẽ hơn.
Tôi cần khoảng thời gian cho mình, có lẽ đến lúc này là tạm ổn. Đừng giận tôi vì tôi đã làm ai đó buồn!
Mấy ngày này, buồn buồn vì công việc tự dưng gặp trở ngại ko đâu. Mà dường như ông bà nói ko sai là "đỏ tình đen bạc". Ko hiểu sao cùng lúc lại có liên lạc của rất nhiều người từ trong quá khứ cho đến bây giờ. Tôi cũng phân vân. Tôi đã định trong tương lai gần tôi sẽ đi một nơi rất xa, tách biệt với thế giới xô bồ mà tôi bị cuốn vào dòng chảy của nó vì với tôi ko gia đình là một khái niệm quá nhạt nhẽo. Một người đã cắt nghĩa cho tôi và tôi thấy mình cần suy nghĩ lại.
Mọi thứ sẽ nhẹ nhàng hơn, tôi hãy nên nhìn vào hướng tích cực của tất cả vấn đề. Tôi lại tiếp tục mơ về ngày nắng xanh - đó là nghĩa vụ, mà chắc chắn là ngày nắng xanh này sẽ khác với ngày nắng xanh mà tôi đã từng mơ trước kia vì trên đời ko có gì là bất biến cả.
"Anh yêu nhất những con đường em qua" - Câu hát dành cho ai, nhưng tôi cũng mong mình được giống cô gái kia hạnh phúc trong nồng nàn. Tôi ko bao giờ tước đi quyền tự chọn lựa của mình dù thế nào đi nữa. Thời gian trôi qua, có những điều sẽ quên nhưng cũng có điều ko thể. Tôi cảm thấy ngọt ngào dù tôi vẫn ngốc nghếch thế thôi!

Thứ Hai, 9 tháng 5, 2011

Điểm Cuối Cùng Của Một Chữ Số

Nét cuối cùng của một chữ số đã được viết rất nhẹ nhàng (nhẹ nhàng theo cảm nhận của người ta).


Không hiểu sao chiều nay, mặt trời lại chói chang quá đỗi làm ngột ngạt cho ai kia trong lúc đối diện với cái gọi là một thời.


Dường như, bản thân cứ muốn nhận lãnh những nặng nề về cho riêng mình như sợ ai khác giành giật mất món đồ quý giá.


Tại sao lại phải che giấu sự yếu đuối của mình? Ko thể rơi
nước mắt vì nỗi buồn ấy ko đủ lớn thì chí ít cũng đừng nên bắt bản thân
cười để cảm nhận rằng nụ cười của mình thật sống sượng, trơ chẽn.


Xe lăn bánh. Một người nhìn theo nở nụ cười, một người im
lặng trên băng ghế gói kỷ niệm thả trôi...thả trôi theo con sông phù sa
lạ mà quen rồi lại quen mà lạ, thả trôi cùng khoảng không gian, thả trôi
... trôi về phía sau lưng cùng với con đường!


Người ta đã nhẹ nhàng rồi đó - đúng như điều bản thân mong
muốn. Nhưng nhìn lại mình đi! Có chăng là nỗi buồn xa vắng khi nếm vị
nhạt nhẽo của đời.


Rồi sẽ quên thôi, sân ga vắng chỉ còn mình ta và đoàn tàu đã
khuất, quay lưng lại, cất bước đi thôi... đường dài! Ko trách ai vì có gì để trách? ko trách vì để
hành trang trên dặm dài đỡ nặng.


Mình đã hoàn thành rồi công trình cho một chữ số. Chữ số 0 mà
nhìn vào ko biết điểm đầu - điểm cuối, chính ngày hôm nay của những năm
trước mình bắt đầu và bây giờ là điểm nối cuối cùng cho con số ấy trọn
vẹn.


Xin trả lại thời gian!

Thứ Năm, 14 tháng 4, 2011

Điều Hoang Đường Nhất





 


Có lẽ từ lần đầu tiên nghe bài hát "Điều hoang đường nhất" của nhạc sĩ Đỗ Bảo do ca sĩ Khánh Linh thể hiện, tôi đã bị ám ảnh thật nhiều bởi ca từ và giọng hát trong trẻo của chị ấy... Mỗi lần nghe, trong tôi lại có những cung bậc cảm xúc khác nhau và dường như điều cuối cùng đọng lại là sự bình yên trong tâm hồn.


Phải chăng tôi tìm thấy chính mình trong bài hát đó? Những gì người con gái trong bài hát cảm thấy dù đôi khi thật mâu thuẫn nhưng hình như tình yêu là thế. "Điều hoang đường nhất là tình yêu em dành cho anh, đã lâu rồi, xa rồi, vẫn còn nảy nở chưa dứt mỏi mòn..."


Tôi luôn tự hỏi vì sao trong tình yêu, người ta luôn có một sự đấu tranh ghê gớm giữa lý trí và con tim vì chính tôi, trong lúc này đây, vẫn không thể tìm cho mình một sự lựa chọn để bản thân thấy hài lòng nhất. Người ngoài cuộc dễ dàng cho một phán xét đúng đắn và hợp lý nhưng hình như chỉ người trong cuộc mới hiểu được mình muốn gì và thực sự cần gì.


Cô gái biết, yêu chàng trai là một điều hoang đường nhất, nhưng cô không cố dập tắt đi mà vẫn để ngọn lửa tình ấy nhen nhóm mãi trong lòng, không nồng nhiệt cháy bỏng nhưng bền bỉ và dai dẳng với những hy vọng mong manh, nhỏ bé...


"Em như đứa trẻ thơ, tình này chắc nhiều dại khờ..."


Tôi không nghĩ tình yêu của cô gái là dại khờ (hay chính tôi cũng đang biện minh cho mình) mà tôi tin cô ấy có lòng dũng cảm, dũng cảm yêu, dũng cảm chấp nhận và dũng cảm chờ đợi. Mọi người nói, tôi thật điên khùng khi chờ đợi một người chẳng biết có quay về với mình không, tôi cũng suy nghĩ thật nhiều, thật nhiều, tự hỏi lòng mình phải chăng đã yêu người ta đến mù quáng nhưng cuối cùng tôi đã cho mình một lời giải đáp: Còn yêu là còn chờ đợi...


Mỗi người có một cuộc tình khác nhau, không ai giống ai, tôi biết nhiều người dù còn rất yêu nhưng đành phải dừng lại trong nước mắt và nuối tiếc. Riêng tôi, dù tình yêu chỉ còn chút hơi thở yếu ớt, tôi vẫn sẽ cố sức cứu lấy nó để sau này không bao giờ hối hận vì ít ra tôi đã thực hiện trọn vẹn những điều trái tim mình muốn.


"Chờ viết thương kia sẽ mau lành


Hạnh phúc kia rồi sẽ mau thành


Người còn yêu nhau sẽ trở về với nhau..."


Có lẽ đây là ba câu tôi thích nhất trong bài hát. Tôi vốn dĩ không phải là người lạc quan trong tình yêu và trong cả cuộc sống nhưng hy vọng của tôi dành cho tình yêu thì dường như không bao giờ tắt. Người ta nói, muốn làm lành một vết thương nên tìm đến một tình yêu mới. Điều đó không sai nhưng tôi thấy nó thật tàn nhẫn. Tàn nhẫn cho mình và cả người thay thế. Vì chúng ta chỉ cảm thấy hài lòng và hạnh phúc khi ở bên người mình yêu thực sự, dù người đó có tồn tại hay không trong cuộc sống chúng ta. Và cũng chỉ ta mới hiểu cái khoảng trống đó không dễ dàng khỏa lấp được trong một sớm một chiều.


Những ai đó đang có những cuộc tình lấp lửng, không rõ đã kết thúc hay chưa... có lẽ sẽ đồng cảm với tôi. Dù mỗi người có cách giải quyết khác nhau, có thể là quyết tâm buông tay dù rất đau khổ để giải thoát bản thân khỏi cái mê cung lẩn quẩn ấy... nhưng tôi tin những ai chọn cách thứ hai, trong lòng vẫn nuôi một hy vọng sẽ gặp người mình yêu ngay ở lối ra ấy. Vì tình yêu gắn liền với niềm tin, nếu phía cuối con đường tình yêu này vẫn còn ánh sáng thì tôi vẫn sẽ bước đi, dù đôi lúc bóng tối làm tôi sợ hãi, chùn chân.


Tôi không dám chắc hoàn toàn rằng người còn yêu nhau sẽ trở về với nhau vì cuộc sống nhiều dây dưa, lắm lúc dở khóc dở cười nhưng không nên quá bi quan cho rằng, chỉ có bản thân mình là phải chờ đợi, thiệt thòi quá, bất công quá. Vì biết đâu, người ta cũng đang đi tìm kiếm lại mình đấy thôi, chỉ là không ai muốn nói ra để làm gánh nặng cho người kia.


Chờ đợi không hẳn cần phải có một lời hứa hay thề nguyện gì cả, đối với tôi là vậy. Thật ra, nếu nghe một câu: "Anh sẽ đợi em", tôi vui mừng lắm nhưng niềm vui đó rồi cũng như những cảm xúc ngọt ngào mà cả hai đã trải qua khi còn bên nhau thôi. Rồi cuối cùng nó sẽ vô tình trôi vào miền kí ức như một kỉ niệm. Chờ đợi theo tôi là không cần nói ra thành lời, nghe khờ khạo thật, không nói thì làm sao người ta biết. Và nếu người ta không biết, người ta nghĩ mình cũng quên rồi thì hiển nhiên họ sẽ tìm đến một tình yêu mới. Tôi cho là mình đã đặt tình yêu vào một thế quá ư mạo hiểm nhưng tôi tin hai con người một khi đã hướng về nhau, chắc chắn sẽ tìm ra nhau cho bằng được.


Có thể đến khi gặp nhau, không ai biết mình có một kết thúc đẹp hay không nhưng dù sao họ đã yêu nhau bằng một tình yêu đích thực, không bị trói buộc bởi những lời hứa mà chính con tin mỗi người đã trở thành một lời hứa. Tôi nghĩ lời hứa như vậy mới là có giá trị lâu dài...


"Sẽ ra sao, dù mai sẽ thế nào


Em vẫn ngốc nghếch đợi chờ (điều này rất viễn vông)


Và người lớn anh ơi! Anh không thể nào chối từ"