Thứ Ba, 22 tháng 2, 2011

Chia Tay Hoàng Hôn



Em phải về thôi, xa anh thôi
 Hoàng hôn yên lặng cũng theo về

Giọt nắng cuối ngày rơi xuống tóc

Mà lời từ biệt chẳng lên môi


Em phải về thôi, xa anh thôi

Xa hàng cây đêm hò hẹn ta ngồi

Hoa khế rụng kín ngăn lối nhỏ

Để lòng ta xao xuyến bồi hồi

 Chia tay anh, chia tay hoàng hôn

Chia tay anh, chia tay hoàng hôn

Em mang theo về tình yêu và nỗi nhớ

Em mang theo về con tim cô đơn


Chia tay anh chia tay hoàng hôn

Chia tay anh chia tay hàng cây

Gửi lại cho anh trái tim thắp lửa

Gửi lại cho anh một nửa vầng trăng



Thứ Hai, 14 tháng 2, 2011

Nhạt...

Qua tết rồi mà khuya trời vẫn lạnh, đôi lúc ko còn rõ mình đang ở vào thời điểm nào trong một năm nên nhiều khi cũng nghi ngờ đầu óc dường như bị lão hóa sớm.
Năm nay ko đi ngắm hoa xuân, ko đảo quanh khu trung tâm với một lý do hợp lý là công việc nhiều ko có thời gian.
Năm nay, siêng thật siêng chạy một quãng đường xa để ra cầu hóng gió lúc xế chiều.
Sài Gòn cuối năm ngập tràn sương... lòng lại dạt dào! Nhưng tất cả cũng mơ hồ như trong màn sương kia ko có gì rõ rệt. Giữa 2 chiều nhớ - quên đúng là cả một sự dằn vặt của con người.
Ko mong chờ mùa xuân mà xuân thì cứ đến, dòng chảy của thời gian thôi cũng làm cho cảm giác mệt mỏi kéo dài. Nhàm chán các nghi thức rườm rà, chỉ ước được ném vào một xó nào đó ko ai nhòm tới, ko ai lôi ra nên dần dà bình yên nhất là về nhà và ngồi bên anh trong nghĩa trang vắng.
Mấy đêm rồi, ko biết có phải do hoảng loạn mà ngủ ko yên vì cái duyên âm nào đó. Chẳng biết mơ hay tỉnh khi nhìn thấy một nụ cười của một người xa lạ lúc nửa khuya. Tự nhiên thấy rùng rợn!
Ngày thật nhạt rồi cũng vào guồng quay của nó!
Quyết định cắt bỏ gánh nặng lòng, làm những điều mà trước đây chưa bao giờ người khác nhìn vào gương mặt mình thấy nó hiện hữu.
Có lẽ rồi sẽ có nhiều lời nhận xét mình thay đổi, và cũng có thể có người buồn vì điều đó nhưng thôi... cho mình buông mọi thứ. Nghĩ nhiều vì cảm nhận người khác đến khi nhìn lại thấy mình thật đáng thương...

Chủ Nhật, 23 tháng 1, 2011

...............

Em đoán ra rồi! Thôi anh
đừng nói nữa


 Chỉ một lời đơn giản có gì đâu


 Nhạy cảm quá đôi khi thành nghiệt ngã


Tự biết những điều không
dám nghĩ từ lâu


 Em đoán ra rồi! Anh cảm ơn em đi


Hãy thanh thản và nhẹ
nhàng vĩnh biệt


Con đường một chiều sau
lưng ai tha thiết


Mắt không dám buồn tê
liệt giữa hàng mi


 Em đoán ra rồi! Anh cảm ơn em đi


 Xin đừng nói chia ly


Xin đừng nói những gì em
khủng khiếp


Ðể em dối lòng em


Còn gì không khi anh
chưa thốt ra lời giã biệt


Ðừng hiểu em hão huyền -
em tự dối em thôi


Biết là anh đã xa - xa
thật rồi


Lặng lẽ thế Chia tay
Ðừng nói nữa


 Em không đủ lòng bao dung tha thứ


Cho lời tạ từ sắp sửa
buột qua môi


Ðiều ấy... Tim em biết
trước rồi

Thứ Tư, 19 tháng 1, 2011

Mất Ngủ



Lạnh! Lạnh buốt thấm vào da thịt, làm thể xác tê cứng.
Vẫn tựa thềm... quăng một cái nhìn xa xăm vào bầu trời đêm sẫm tối và lưu luyến đến mức ko rời ánh mắt ra khỏi màn đêm đen hun hút kia.
Ko cho bản thân cái quyền được thở than... dường như đó là sự trừng phạt chính mình.
Khó chịu một cách lạ thường... nhưng... ko thể diễn tả nổi
Sóng gió lại ập tới, chẳng để con thuyền được nghỉ ngơi mà căn nguyên của nó ko phải do mình.
Làm sao? Làm sao? Chẳng biết làm sao...
Ko thể khóc, ko thể than van. Sự việc lại làm chán bản thân nhiều hơn chỉ còn biết bật cười, nụ cười ngạo nghễ, bất cần...
Tình đời là trò chơi bao hàm nhiều dối trá, lừa lọc
Hoang mang... Đâu là thật? đâu là giả? Để ngơ ngác như con nai bị giăng lưới trời chiều
Mất ngủ... vì lạnh
Mất ngủ ... vì những nghĩ suy
Mất ngủ... vì những giấc mơ
Bao giờ ? cho đến bao giờ?

Thứ Sáu, 7 tháng 1, 2011

... Vui... Mà Ko Vui...

Tình yêu ko có tội

Xin người đừng dối gạt ...lời yêu


Khi trái tim vẫn phiêu bạt trăm chiều


Khi nỗi nhớ người gửi đến nơi nào...xa em quá


Đừng để em cảm thấy nghiệt ngã


Trước một bờ vai em chưa nhận được bình yên


Đừng nói rằng trong những phút đầu tiên


Anh đã nghĩ ta thuộc về nhau mãi mãi


Lời mật ngọt bao giờ cũng êm ái


Nhưng em ko cần bởi gai góc phía sau


Và giả sử... nếu ta có yêu nhau


Em cũng ko bắt anh phải quên đi người cũ


Ai cũng có những buồn vui quá khứ


Ép chi nhau hờ hững với một thời


Và nếu lỡ... ta phải xa rời


Có oán trách cũng trở thành thừa thãi


Đừng hứa nhé những lời yêu mãi mãi


Vì ngày mai ai biết sẽ ra sao

Thứ Hai, 3 tháng 1, 2011

Xa Rồi Tuổi Thơ


Khi những mối tình đã qua, khi nước mắt đã đi qua

Tôi nhớ những ngày thơ ấu như là cơn gió đã xa mất rồi

Nhớ những tháng ngày ấm êm, bên cha bên mẹ dấu yêu,

Câu ru trưa hè miên man chị em thương mến bên nhau sớm chiều

Đã qua đi rồi tuổi thơ, đã qua đi rồi mộng mơ

Cuộc đời cuốn tôi đi qua bao nhiêu cuộc tình

Đã qua đi rồi tuổi thơ, đã qua đi rồi mộng mơ

Tình yêu đã cho tôi biết khổ đau, cay đắng

Xa rồi những ước mơ xanh thơ ngây...

Xa rồi...Xa rồi tuổi thơ!

Xa rồi nhưng ước mơ xanh thơ ngây...

Xa rồi...Xa rồi tuổi thơ!


Bao năm tháng đã đi qua, tôi đã không còn bé thơ

Tôi mơ thấy thời thơ ấu nhưng ngàn ánh nến lung linh hiện về

Có những cánh diều trắng bay xôn xao sân trường cuối thu
T
hương cô thương thầy năm xưa, bạn thân nay đã ra đi phương nào

Đã qua đi rồi tuổi thơ, đã qua đi rồi mộng mơ

Cuộc đời cuốn tôi đi qua bao nhiêu giông bão

Đã qua đi rồi tuổi thơ, đã qua đi rồi mộng mơ

Tình yêu xóa trên môi tôi nụ cười trẻ thơ

Đã qua đi rồi tuổi thơ, đã qua đi rồi mộng mơ

Cuộc đời cuốn tôi đi qua bao nhiêu cuộc tình

Đã qua đi rồi tuổi thơ, đã qua đi rồi mộng mơ

Tình yêu xóa trên môi tôi nụ cười trẻ thơ

Xa rồi những ước mơ xanh thơ ngây...

Xa rồi ... Xa rồi tuổi thơ!

Xa rồi những ước mơ xanh thơ ngây...

Xa rồi ... Xa rồi tuổi thơ!