Thứ Năm, 16 tháng 12, 2010

Xin Lỗi Anh, Ta Ko Phải Tình Nhân!



Có lẽ hôm nay anh buồn vì tôi. Mà ko, tôi phải dùng từ hụt hẫng mới chính xác...
Quay lưng đi, tôi biết anh vẫn đang thẫn thờ với những gì diễn ra ko giống như anh nghĩ. "Ngủ Ngon!" - khuôn mặt tôi bình thản như vô tư ko suy nghĩ một điều gì, miệng nhoẻn cười và lập tức biến mất khỏi mắt anh.
Ko hiểu sao tôi ko thể từ chối cuộc gặp mặt ngày hôm nay mặc dù tôi ko muốn. Có lẽ một nguyên nhân chủ yếu là do khoảng cách giữa tôi và anh quá xa, một lời từ chối nghe bộ tàn nhẫn với nhau quá.
Tôi về, anh có ngủ ngon ko? điều đó tôi ko dám khẳng định. Còn về phía tôi, con gái bao giờ cũng đa cảm hơn mà. Tôi lại nghĩ, nghĩ về những trớ trêu của tạo hóa trong số phần mình và nghĩ về một người đàn ông... ko phải anh.
Tôi đã làm anh buồn nhiều trước đó, tôi biết. Song, anh ko buồn thì người phải suy nghĩ lại là tôi. Ta hoán đổi vị trí vì những nợ nần??? Nhưng, rõ ràng nếu anh phải giữ nỗi buồn thì dù nó có nhiều đi chăng nữa nó cũng ko lớn lao? Còn mang nó cho tôi thì tôi thành một kẻ đáng thương hại. Tôi ko phải người đi cứu rỗi nhân gian, anh biết mà, đúng ko?
Phải làm gì để thoát khỏi những suy nghĩ trên con đường về khá dài? Tôi bật cười như kẻ đang lao vào cuộc chơi trụy lạc, kéo ga mạnh để chỉ nghe tiếng gió và mình.
Đừng buồn vì tôi nhé, dù sao cũng cảm ơn anh thời gian qua cho tôi thấy an ủi phần nào cảm xúc của mình! Ko hội tụ được tất cả những điều kiện cần và đủ nên giây phút tạm biệt là giới hạn tất yếu của chúng ta. Xin lỗi anh, ta ko phải tình nhân!

Chủ Nhật, 12 tháng 12, 2010

IM LẶNG PHỐ



Phố lặng im sau những ồn ào, hối hả
Ta trả xô bồ... về với phố mỗi đêm
Con đường vắng... dáng nhỏ yếu mềm
Bao mệt mỏi... bóng trượt dài lối nhỏ

Phố không muốn bỏ những ngày mưa ướt lạnh
Cũng phải chuyển mùa thương nhớ hanh hao
Ta lại nhặt những câu thơ đang còn viết dở
Trên bậc thềm phố nhỏ vào đêm

Im lặng phố... Im lặng ta
Chỉ còn những suy tư là vẫn thức
Lẫn cả vào trong giấc ngủ
Những nợ nần trả bao năm chưa đủ cho nhau???

Dựa vào vai đêm đi phố
Cho ta bớt chơi vơi với tháng ngày dài
Hòa nhịp thở... phố thênh thang mùa gió
Lặng im nghe... im lặng phố và ta!

Thứ Bảy, 11 tháng 12, 2010

Vẫn Nợ Cuộc Đời





Ta nợ cuộc đời hạt cơm sẻ đôi
Ta nợ của người cuộc vui đã phai
Bước đi trong đời xót xa câu cười

Qua từng ngày dài còn ai với ai?


Ta nợ mặt trời từng tia nắng mai

Ta nợ đường chiều mùi hương tóc bay

Phố quen bao ngày nắm tay nhau về

Ta nợ nụ cười người phu sáng nay

Nghe đời nhẹ nhàng bước chân phong trần


Ta nợ còn nợ cuộc đời, nợ từng hạt cơm sẻ đôi

Ta nợ còn nợ bạn bè, từng giọt cà phê đắng môi

Nợ quê hương những khúc hát đưa nôi

Tiếng ru à ơi vẫn mang trong đời

Để ta quay về tìm nhau ngày mai


Sông cạn vì đời, đời đâu có hay

Ta lạnh vì tình, tình như lá bay

Đã qua bao ngày ước mơ chưa đầy

Ta nợ người thầy bài thi thuở xưa

Ta nợ mẹ hiền lời ru dưới mưa

Ta nợ người tình bài ca tiễn đưa

Gấm hoa phai rồi lối xưa ta về

Cha già bạc đầu vì bao nắng mưa

Ta nợ cuộc đời áo cơm bao mùa...

Thứ Tư, 8 tháng 12, 2010

Ngỡ Ngàng


Bỗng thật ngạc nhiên sao con đường về lung linh đến thế? Đèn nháy sáng rực, ai đó đã làm việc này và làm từ khi nào, mà tại sao lại mắc nhiều vậy? Suy nghĩ vài giây! Oh, thì ra Noel sắp đến rồi, vậy mà mình lại vô tâm quá. Mà cũng đâu phải do mình vô tâm nhỉ? Ai bảo Sài Gòn ko có cái lạnh của mùa đông.
Giờ này mình đang thử ngồi phân tích từ sâu trong tâm tư mình, mình có mong mùa Noel này ko? Dường như, trong con người mình luôn luôn tồn tại những điều trái ngược. Mình cảm thấy sự háo hức trong lòng khi nghĩ rằng Noel sắp đến. Nhớ năm ngoái cùng Rùa Con dạo phố trên những con đường khu trung tâm Bến Thành, ghé nhà thờ Đức Bà, rồi tạt vô Diamon... Cả một buổi tối hít bụi, khói xe nhưng 2 đứa thật sự vui vẻ. Nhanh thật, đã một năm qua rồi. Năm nay, chắc chẳng thể đảo một vòng Sài Gòn vào đêm Noel nữa vì ko lẽ lại đón Giáng Sinh một mình? Có một lời hẹn nhưng mình lại sợ... bị lỡ hẹn. Đó chính là nguyên nhân khiến mình ko nghĩ đến Noel, để rồi giật mình nhận ra nó đã đặt dấu chân ngay cạnh dấu chân mình.
Trong một đời người, có quá nhiều điều bất ngờ. Có những bất ngờ cho người ta ngỡ ngàng trong hạnh phúc, song cũng có những bất ngờ khiến ngỡ ngàng với nỗi đau. Hôm trước, mình muốn ôm người phụ nữ choa ngoa kia để lau nước mắt cho cô ấy. Chồng bỏ đi theo tình nhân mới còn lại một thân một mình với 2 đứa con nhỏ đau ốm liên miên. Bình thường, lúc nào cũng cà rỡn, la mắng người khác thế mà hôm đó lại bật khóc ngay trong bữa ăn, giọt nước mắt người đàn bà chồng bỏ chồng chê bị người ta nói "mày điên à?" còn mình thì thấy chạnh lòng thương cho thân phận ấy. Có ai ko mong muốn hạnh phúc đến với mình? Có ai vui cười khi nhặt những mảnh vỡ từ hạnh phúc đổ nát, mục rỗng? Có ai cảm thấy ấm áp khi tình nhân bạc ngãi? Có ai hạnh phúc khi nhận được sự phản bội từ người mình yêu thương? Bạn bè mình thường nói "cưới cho xong, để ổn định cuộc sống" nhưng giờ thì mình nghĩ "cưới chưa chắc là xong". Tình yêu tan vỡ, đau khổ riêng mình. Hôn nhân tan vỡ thì ko đơn giản chỉ có thế mà thôi...
Mối tình đầu của mình giờ đã là một dĩ vãng xa, rất xa. Cũng là một điều ngỡ ngàng với mình đấy, nhưng chỉ buồn một chút thôi. Giữ cho mình cái gọi là kỷ niệm vì mình cũng dư sức biết cái tính khí của mình, còn lại trả cho anh. Anh đã thay đổi quá nhiều đến nỗi mình ko nhận ra nữa, điều đó có lẽ cũng do mình. Đừng làm rối cuộc sống của nhau nữa nhé! Hứa nhé! buồn hay vui thì nó cũng chỉ còn thuộc về riêng mỗi người mà thôi.
Cảm xúc của mình đã bão hòa bởi cái buồn nhàm chán trở thành tâm trạng bình thường khiến đôi khi mình chẳng biết mình có thật buồn ko nữa giống như lúc này đây mình nghĩ mình ko thấy buồn. Bạn mình nói "sao cứ mãi một tâm trạng ấy", chắc là bạn bè mình cũng nhàm chán lắm cái cảm xúc của mình nhưng cho mình mượn cảm xúc vui một tí đi nào xem có được ko.
Thời gian khắc nghiệt, quy luật tự nhiên vật đổi sao rời, con người thì ngày càng chai sạn và mình trở nên dửng dưng đến lạ lẫm. Có lẽ ở ngoài nhìn vào như vậy là được rồi chỉ có người trong cuộc mới hiểu rõ nguyên do của nó. Mà giờ mình chẳng cần quan tâm đến và cũng chẳng cần ai quan tâm. Dạo này thực sự mình thấy mình một mình nhưng cũng ko vì điều đó mà buồn. Chấp nhận hay hài lòng... chẳng cần biết!
Tối nay, cô thu ngân nói "giá mà được hồn nhiên như con, tóc bím hai sừng, ca hát líu lo mà cũng chả biết có thật sự hồn nhiên ko đấy???" Mình cười phá lên (nếu thời xưa thì chắc là ế) phán một câu "em hồn nhiên rồi em sẽ bình yên - nhiều người phải ghen tỵ với sự nhí nhảnh của con đấy cô ạ". Cái vẻ bề ngoài này thì mình công nhận rằng theo thời gian nó ko thay đổi. Ấy thế mà vẫn có người chụp được hình mình rồi phán câu "đôi mắt em buồn". Haizzz, mình ghét cái buồn của đôi mắt, nó dự báo điều chẳng hay ho gì.
Mình muốn về nhà thăm mẹ, muốn thăm anh trai đã lâu rồi ko có ai mang hoa ra nơi ấy. Mẹ ở một mình trong căn nhà trống ấy chắc rất buồn. Mình biết mẹ muốn chị và mình yên bề gia thất để mẹ yên lòng nhưng... Giục chị mới được, mình cũng muốn chị tìm được hạnh phúc cho bản thân. Ngày xưa nhỏ nói mình ko phải là sao chổi nhưng hình như ko đúng rồi nhỏ ạ vì người thân của mình toàn gặp những điều chẳng may. Nhắc điều này bất chợt nghĩ, những người mình yêu thương cứ xa mình cũng đúng, để tìm được điều may mắn trong cuộc sống này thay vì bên cạnh mình ko có điều may mắn.
Một người bạn xa mới nhắn tin hỏi thăm mình, cũng vui vui nhỉ? Thời gian gần đây bận quá nên chẳng thấy mặt mũi nhau nhiều trong ý nghĩ nhưng mình cũng ko quên đòi nợ đâu vì mình đã quyết định ở lại để chờ mà. Ngủ ngoan mèo con!^^ "À ơi, lời ru là gió Dịu dàng tôi giấc ngủ đêm say. À ơi lời ru là sóng Miên man tôi dạo khúc dạt dào" Quên ko đòi một câu tiếng Nhật rồi, mình tham quá thì phải???

Thứ Ba, 23 tháng 11, 2010

ĐÊM


Đêm... Vẫn trượt dài trong những suy tư riêng mình dù rằng thời gian gần đây ko hào phóng cho việc ngồi ngẫm nghĩ những chuyện đã qua. Ánh sáng của vầng trăng mờ nhạt bởi những đám mây vẫn còn vương vấn sau cơn mưa dầm dề tối nay. Chẳng hiểu vì sao lại cứ kiếm tìm thứ ánh sáng yếu ớt ấy trên con đường sáng rực ánh đèn. Có người đã từng nói "ánh trăng thường lừa dối" vậy phải chăng đang muốn tìm cho bản thân một chút lừa dối ngọt ngào???
Thành phố dạo này có những khoảnh khắc mờ ảo như trên cao nguyên thông xanh năm nào và cái lạnh lại làm cho người ta xốn xang nhớ đồng thời ở tận nơi nào đó rất xa, khát vọng như ngủ vùi bỗng nhiên thức giấc.
Lâu rồi ko theo những chuyến đi, nỗi nhớ cứ thế mà ùa về chẳng cần phải nể sợ một điều gì cả. Mùa này mà lên Đà Lạt thì chắc sẽ lang thang khắp các con dốc để nhận được cảm giác bình yên và nhặt nhạy niềm vui nào đó từ những người chưa quen bao giờ. Thèm món chè hé, sữa đậu nành nóng ở đó mà chẳng có nơi nào làm được giống như vậy. Gần đây, bông dưng lại thấy nhớ biển, thèm cái gió biển khủng khiếp, thèm tiếng sóng vỗ lúc đêm khuya chỉ còn lại một mình trên bờ cát, thèm nhìn những con tàu sáng đèn ngoài khơi xa mà những con tàu ấy thì cứ vô tư đâu biết rằng đang chở đầy chật những khát khao.
Thời gian này nghĩ đến nhỏ nhiều. Dường như nhỏ đang tạo một bức tường vô hình giữa 2 đứa ngày càng dày hay là do chính mình ko biết đập đổ bức tường ấy nên ngược lại cảm thấy xa hơn? Nghĩ nhiều và hình như sợ nữa!
Công việc gần đây ko còn thời gian trống nữa nhưng cảm giác cuộc sống chẳng mấy nhẹ nhàng. Sự tạm bợ sao giờ lại thấy rõ nét đến vậy! ngay chính nơi ở cũng ko ngoại trừ. Nhớ Rùa Con! đi mua sắm một mình càng thấy nhớ hơn mà cứ một nỗi nhớ lại thêm một nỗi buồn. Giá mà đổi buồn thành tiền được thì hay biết mấy.
Hôm qua, dự tiệc cưới của Châu, gặp lại nhiều bạn bè cũ huyên thuyên về những tháng năm xưa. Để có mặt trong đám cưới này bản thân đã suy nghĩ rất nhiều và cuối cùng đi dự tiệc vì những kỷ niệm thời sinh viên, vì những gì đã dành cho nhau ngày ấy. Lễ cưới diễn ra trong khi một trời kỷ niệm lại hiện lên rõ mồn một. Từ những ngày đầu quen nhau trong hội trường, những khó khăn cùng vượt qua, những đề tài cùng nghiên cứu, rồi những vu vơ giận hờn, cả lần ai đó kéo mình dựa vào vai người ta mà khóc... Rồi tự dưng một mình mình khóc trong lễ cưới bạn hôm qua, may mà khi đi dự tiệc có đeo theo mắt kiếng. Lúc khuya về nhà, nói chuyện điện thoại rất lâu với một người trong nhóm, để rồi nhận ra rằng ngày đó vô tình mà đã bỏ qua nhiều thứ. Thôi thì hãy cứ theo guồng quay của dòng đời, cố gắng sống tốt nhé!
Mình lại tiếp tục lang thang trên con đường của mình. Tâm trạng gần đây ko được tốt, nhiều việc cứ đến nối tiếp nhau ko cho thời gian ngơi nghỉ. Có cái gì đó thoảng thốt, lo sợ, tiếc nuối...Mình đã mất nhiều thứ quá! Những thứ còn lại cũng thật mong manh! Suy nghĩ về nửa bầu trời nơi xa kia ngày càng nhiều. Chẳng thể hiểu đến tường tận và cũng chẳng thể lường trước những gì sắp tới. Nỗi nhớ đang làm mình ngộp thở. Mình lại nghĩ về ts, về Shine, về Lee... Đến mình cũng ghét chuỗi nỗi nhớ trong lòng mình!

Chủ Nhật, 31 tháng 10, 2010

Một Ngày Như Mùa Đông



Lạnh! Một ngày ko ánh nắng hắt lên thềm, chỉ có khoảng ko mờ ảo và gió. Có phải mùa đông biết có ai đó ngóng chờ nên nó đến sớm hơn ko nhỉ? Mà ai bảo đông đến sớm làm chi cho nỗi nhớ và ước mong lại cồn cào!
Dạo này, giấc ngủ với nó ko dễ như trước. Trời lạnh ai cũng bảo có thể ngủ ngon còn nó thì lại khác. Nó biết nó đang trái ngược với mọi người và trái ngược với chính nó của thời gian trước. Nó thay đổi đến nó cũng cảm thấy lạ lùng! Bệnh viêm họng thì trước giờ đã thành bệnh ko trị dứt được của nó nhưng lúc trước có bao giờ nó thèm giữ ấm cho nó đâu. Nó ngang tàng, cứ phong phanh đi ra hóng gió đến tím da tím thịt thì trở về. Chẳng biết nó làm vậy để làm gì, lợi ích gì cho nó chăng? Thế nhưng, dạo này thì khác. Nó hay mang theo áo khoác và khăn choàng trong giỏ và cụ thể nhất là hôm nay trở lạnh, nó mặc thêm áo khoác suốt từ lúc rời khỏi nhà cho đến khi trở về. Nhìn vào, thì nó đã biết yêu thương mình rồi đấy!
Tuy nhiên, càng giữ ấm cho cơ thể thì nó lại thấy tâm hồn càng thêm lạnh, lạnh hơn cơn gió hút heo lùa vào góc tường trống sau văn phòng đêm nay. Lần thứ mấy rồi nó lại cảm thấy cuộc sống luôn mang người nó yêu thương đi xa nó? Thật khó mà diễn tả được cho cảm xúc ấy. Rồi nó lại một mình? Giống như người khách đưa tiễn cuối trên sân ga. Kẻ trên tàu thì luôn muốn tìm những cảm giác phiêu lưu mới còn người ở lại chỉ mong muốn một trạng thái bình yên, một khoảng dừng.
Bất chợt nó nghĩ về những ngày tháng tới: Có cô đơn ko? mà có cô đơn thì cũng đã sao nhỉ? Nó thấy, để tồn tại thôi con người ta phải cực nhọc quá! Lại có đôi khi, chìm đắm trong những giấc mơ héo úa một cách ngẫu nhiên mà ko thể nào giải thích được. Và như vậy, về khía cạnh nào đó thì cái chết là một món quà mà phải trầy trật lắm người ta mới được nhận.
Mỗi lần chia xa một điều gì đó nó lại tự nhủ lòng "ừ thì có ngần ấy duyên thôi!"
Chia xa, mọi thứ hôm nay còn hiện hữu ngày mai sẽ thành quá khứ. Con đường trước mặt đấy, bước đi nó ơi dù chỉ một mình. Ai đó có về và đợi nó cuối con đường ấy ko? Hay chỉ có nó với những vơi đầy đang chờ sẵn... Ko, ông trời sẽ ko lấy hết tất cả của nó - nó tin như vậy! Và ở phía nào đó nắng vẫn hồng, nó sẽ tìm đến!

Thứ Năm, 28 tháng 10, 2010

VỌNG...

Mùa tiếp mùa…


Gió xô nghiêng niềm
nhớ


Nắng nhạt phai màu
ngơ ngẩn khoảng chiều rơi…


Đi xuống phố… tần
ngần ai ngóng đợi


Đợi chờ ai? Ai đợi…
mà chờ?


Nghe chát đắng dư âm
vần thơ cũ


Giọt buồn không tên
ru giấc ngủ  từng đêm


 


Anh ở bên ấy có thấy
lòng thổn thức?


Mùa yêu đương dịu
ngọt sắp qua đi


Nỗi nhớ có chật trong
tháng ngày rộng rãi?


Hoặc một chút thôi …
Em mơ ước chi nhiều?


Mùa thu xưa em đã
tiễn anh đi


Không nước mắt… chỉ
khoảng không lặng gió


Mùa thu nay…men cay
còn đó


Ái ân nào vùi dập một
cánh hoa?


Làm sao có thể quên?


 


Đông sắp sang rồi anh
có biết ko?


Phố nhỏ mỗi tối hút
heo từng con gió


Như tiếng đàn đêm ai
gieo cung nhớ


Trăng cô đơn… trăng
lẻ bóng bên thềm!!!


Thoảng xa xa tiếng
hát ai đưa


Thương người con gái
đã không còn quá khứ


Đàn ngừng nhịp nỗi
buồn kia ai giữ?


Đắng cay!


 


Giáng Sinh về mọi thứ
có đổi thay?


Hạnh phúc đến hay nỗi
buồn vẫn … đợi?


Em sợ lắm! Người ơi
đừng gian dối


Thủy tinh tầm
thường…vẫn thổn thức đau thương!


Ngày tháng cứ
trôi…những đêm trường…


Em không muốn hát bản
tình ca của mùa đông năm cũ.


Cho em mượn bờ vai
đêm làm chỗ dựa


Hãy ôm em vào lòng…

Đưa bàn tay xoa một chút... đơn côi!!!