Thứ Ba, 22 tháng 12, 2009

Cảm Xúc Buồn Kết Thúc Sea Games 25

Tôi yêu Việt Nam. Lần đầu tiên tôi cảm nhận được điều đó một cách rõ nét nhất chính là lần tôi xa Việt Nam trong chuyến công tác Campuchia ngay dịp kỷ niệm ngày Quốc Khánh năm ngoái. Tôi nhớ Việt Nam, nhớ những người tôi đã quen, nhớ tiếng mẹ đẻ thiết tha, nhớ Sài Gòn - nơi mà trước đây 5 năm tôi đã nghĩ rằng tôi ko thể nào hòa nhập được với nó. Tôi thèm nhìn con đường rợp cờ đỏ sao vàng trong dịp lễ, thèm những buổi cà phê tán dóc với bạn bè, thèm được sống trong những thứ rất Việt Nam. Ôi cờ đỏ sao vàng trên nóc tòa lãnh sự quán Việt Nam tại Phnompenh đã làm tôi muốn khóc, khóc vì nhớ, vì yêu. Có một lần tôi đã khóc - đó là phút cuối trong trận lượt về Việt Nam gặp Thái Lan ở
AFF Cup 2008 - phút san bằng tỉ số đưa Việt Nam lên vinh quang ấy tôi đã khóc, niềm hạnh phúc , tự hào hòa thành nước mắt. Tôi cũng ko hiểu tại sao lúc đó cảm xúc của tôi lại mạnh đến như vậy, mạnh đến mức mà tôi có thể ôm bất cứ một ai đang cùng la hét vì niềm vui tột đỉnh như tôi. Sao lúc đó ai cũng đáng yêu đến vậy! Làm sao có thể nói hết tình yêu của tôi đuợc. Dù đôi lúc tôi cũng cảm thấy khó chịu vì một số tư tưởng hoặc sự tham lam, ích kỷ của một số cá nhân nào đó. Nhưng, thiết nghĩ, xã hội nào cũng có mặt phải và mặt trái của nó và Việt Nam cho tôi cảm giác an toàn, ấm áp. Tôi tự hào mình là người Việt Nam với bề dày của văn hóa và lịch sử. Bao nhiêu năm bị đô hộ vậy mà văn hóa Việt Nam hòa nhập chứ ko hòa tan, biết trắc lọc những tinh hoa của văn hóa thế giới để hoàn thiện văn hóa mình. Con người Việt Nam thông minh, dùng cảm. Bằng chứng là 1 quốc gia nhỏ bé thôi mà có thể đánh bại quân xâm lược phương Bắc và đế quốc phương Tây hùng mạnh. Trong cả thời đại hiện tại, thế hệ trẻ Việt Nam cũng ko thua kém so với thế hệ trẻ của các quốc gia phát triển trên mọi lĩnh vực.


Đã mấy ngày trôi qua, sau trận chung kết Sea Games 25 Việt Nam gặp Malaysia, cảm giác vẫn chưa thôi hụt hẫng. Tôi đã theo dấu chân của đội tuyển Việt Nam trên trường khu vực mặc dù ko thể bay sang đất bạn Lào để ủng hộ tinh thần họ. Tôi đã lo âu, đá hồi hộp, đã vui mừng, đã hi vọng... hi vọng rất nhiều! Tôi đi bão reo mừng chiến thắng suốt những trận đội tuyển còn đang ở vòng bảng cho đến trận bán kết. Ai cũng cho rằng Việt Nam có cơ hội nhận cúp vàng rất lớn. Tôi cũng chuẩn bị rất nhiều cho trận chung kết, chờ đợi và hồi hộp. Thế nhưng..., một kết quả làm tôi hụt hẫng. Tôi im lặng, vẫn xuống đường, xuống đường để cảm thấy nỗi buồn càng đầy lên, đầy lên... Những số ra mới của tờ Bóng Đá mấy ngày nay bình luận rất nhiều. Nhìn tấm hình của đội tuyển trong tờ báo sáng nay bất chợt tôi khóc. Tôi cũng chẳng hiểu vì sao lại thế. Có nhiều ý kiến cho rằng trong trận này có hơi hướm của việc bán độ. Cũng có thể lắm chứ? Những ngày trước họ đã chơi rất hay mà? Tôi bỗng nhớ lần bán độ trước của Quốc Vượng, Văn Quyến đã làm tan vỡ hình tượng đẹp trong tôi. Là lần thứ 2? Liệu tôi có thể chấp nhận bỏ qua như đã từng thế với sự trở lại của Văn Quyến? Tôi hi vọng đó chỉ là giả thiết. Các yếu tố về tâm lý tôi có thể thông cảm nhưng việc bán đi màu cờ sắc áo của dân tộc mình tôi ko thể cảm thông. Ước gì được trở lại như những mùa Sea Games cũ - cái thời với những cái tên đã hết mình với bóng đá Việt Nam như Huỳnh Đức, Hồng Sơn... Thời ấy tôi ko bao giờ quên được! Cho tôi xin được khóc vì đội tuyển mình nhưng xin hãy là những giọt nước mắt hạnh phúc mà thôi!

Mùa Noel Dạo Phố


Nhí nhảnh cùng thú cưng!



Tôi thích người tuyết lắm lắm mặc dù nó đối ngược với tôi nhiều



Đêm Noel mang cho con nhiều quà ông nhé! 

 Còn anh kia đừng nhìn tôi bằng ánh mắt ấy mà



Con đường trước mặt nhà thờ Đức Bà, trang trí hình ảnh thanh thoát mang dáng dấp của yếu tố tâm linh.



Đoạn đường Lê Lợi, gần chợ Bến Thành trông khá rực rỡ đấy chứ. Thích nhất là những ngôi sao lớn trên đầu nhưng hình như chụp vào hình ko được rõ lắm nhỉ? Tại Rùa Con đấy.



Mở màn đêm dạo phố. Làm một pô với đèn và cột điện, trên đầu là hoạt động gần của Đảng và Nhà nước trong mùa này.


Những tấm hình trông hơi tối nhưng chịu thôi, đi chơi tối thì mới có đèn rực rỡ mà

. Tay nghề nhiếp ảnh của Rùa Con cần phải khắc phục để mùa sau có những pô hình dễ thương xinh đẹp hơn chứ hén? Một đêm như vậy cũng là vui rồi!

Thứ Tư, 16 tháng 12, 2009

Trở Lại Mà Chi?

Trở lại mà chi khi mọi thứ đã vụn vỡ rồi và ko thể nào ghép lại cho vẹn nguyên được.


Trở lại mà chi khi mọi thứ tựa hồ như dây đàn đã căng và đã đứt.


Điều đọng lại ít ỏi trong lòng tôi giờ đã tan biến hết giống giọt sương mai mỏng manh trên lá cỏ, khi mặt trời lên thì nó cũng tan ra dù có biết mấy luyến lưu nhánh cỏ mềm yếu kia.


Sao cứ phũ phàng gói những rắc rối, mệt mỏi làm quà để tặng nhau? Nợ nần nhau trả bấy nhiêu năm chưa đủ sao?


2 chữ tình nghĩa có tồn tại ko? - Tôi ko có quyền phán xét!


Nếu có thể xin đừng trở lại! Đừng phản bội lời thề người đã nói, đừng cho con mang tội lỗi mà con ko muốn. Ngày tháng qua như bông tàn héo úa. Hãy quên!

Thứ Sáu, 11 tháng 12, 2009

Lời Hờn Dỗi Cuối Cho Rùa Con

Em yêu!


Đã lâu rồi anh ko gọi em bằng 2 từ này nữa, hình như là từ khi em có bạn trai phải ko em nhỉ? Ừ, anh cũng ko nhớ rõ nữa từ khi nào chúng ta xưng hô với nhau kiểu bóng này, chỉ nhớ nguyên nhân vì sao anh lại gọi em trìu mến như thế mặc dù chúng ta chẳng ai là ko mê trai cả. Anh đang nghe nhạc. Em vẫn biết thói quen của anh là ngồi thật khuya trên net mà. Nhưng hôm nay, ngoài thói quen ấy, em biết rằng anh đang chờ em? Tin nhắn của em đến "anh ngủ trước đi nhé, em về trễ". Anh cười! - một nụ cười nhạt. Rồi sau khi tắt máy anh sẽ ngủ say, em biết anh có khả năng ấy dù mắt có đang ướt vì bụi bay vào? Em còn nhớ ko câu truyện Hoa Xù Mì anh đã từng kể em nghe, cái ngày mà anh còn gọi em là Mít Xù Mì ấy? Có lẽ là ko. Em vẫn thuộc túyp người mau quên như thế mà. Mít Xù Mì và Hoa Xù Mì khác nhau nhưng cảm giác và suy nghĩ của người yêu Hoa Xù Mì và của anh lại giống nhau em ạ.


Đừng nghĩ rằng anh áp đặt cuộc sống của em, đừng đem ra so sánh giữa anh và em, em yêu nhé. Có những hôm anh cũng giống như em hôm nay nhưng mọi điều dẫn đến anh đưa ra cho em thì em ko chấp nhận, chỉ với một câu đơn giản rằng "tất cả là ở mình". Nhưng, em hãy xét khía cạnh cuộc sống của anh đi, đó có phải là điều bất thường của anh? và hãy nghĩ lại thói quen sinh hoạt của em đi. Anh buồn vì những suy nghĩ của anh đối với em em ko hiểu mà chỉ kết luận bằng một câu như vậy. Hôm nay, anh chỉ chạnh lòng một chút thôi khi làm thử phép so sánh giữa ngày hôm qua và ngày hôm nay - 2 ngày thật gần của chúng ta mà 2 sự việc đối lập thế này. Ko trách... thật sự anh ko còn trách em nữa. Anh ko có đủ ngôn từ để diễn tả sao cho đúng với em. Vô tâm? Hay vô tình? - Tất cả đều ko chính xác. Do đó, anh ko trách em đâu chỉ buồn thôi thật buồn!


Anh đang tập dần thói quen - em là thế đó. Lý trí rồi sẽ điều khiển cảm xúc của anh và anh rồi cũng sẽ cân bằng giống như anh đã cân bằng trạng thái với nhiều thứ trong cuộc sống anh vậy. Có thể như thế em sẽ dễ chịu hơn. Riêng anh, điều gì thay đổi anh là người cảm nhận rõ nhất. Mấy hôm nay, mọi thứ xung quanh anh khiến anh hay nghĩ và bỗng dưng hay cười nhạt. Em ko nên suy nghĩ nhiều vì những điều anh nói vì anh nói ra cho nhẹ lòng anh thôi. Bước cẩn thận con đường của mình em yêu nhé!

Thứ Ba, 8 tháng 12, 2009

Muốn gì???


Mấy ngày qua tôi chẳng hiểu mình muốn gì nữa, cảm xúc mâu thuẫn với cảm xúc làm tôi quay cuồng với tất cả những suy nghĩ. Tìm thấy một chút ấm áp! Song, đối diện với nó tôi lại ko biết mình đang ở trạng thái nào giữa rạch ròi muốn và ko muốn có được ấm áp đó nữa. Và dường như tôi đang nghi ngờ điều tốt đẹp của cuộc sống tôi? - có đến ko nhỉ??? Những hiện thực trần tục của cuộc sống cứ phanh phui trước mắt khiến niềm tin tàn lụi dần, tôi ko mạnh dạn bước để tìm một thiên đường dưới hạ giới nữa vì điều đó chỉ có ở trong mơ. Sự thờ ơ của chính tôi với hiện thực làm tôi cảm thấy mọi điều đến hay đi cũng thế thôi và có lẽ có buồn... buồn một chút! Xin lỗi ai đó vì tôi đang nghi ngờ! nhưng cũng có thể chẳng cần phải xin lỗi?


Mùa này, bầu trời cứ trắng mờ làm cho cảm xúc mang nhiều tầng sắc thái quá! Có những sự việc diễn ra mà chính bản thân cũng ko thể lý giải vì sao... Tôi lại muốn lên Đà Lạt một mình hoặc chỉ cần nhỏ! Nhớ nhỏ!


Đôi lúc cảm thấy chát đắng, tôi muốn lãng quên một kỷ niệm... Thế nhưng, giây phút đó qua rồi lại thấy lòng ko muốn lãng quên! Ảo ảnh thì cũng mãi chỉ là ảo ảnh... Tôi bỗng thuộc về một thế giới ko thật! Ko hiểu mình muốn gì và đang ở đâu giữa những tầng trời...


Từng ngày trôi qua... cảm xúc trôi qua... nhịp thời gian rồi cũng cuốn tôi đi mãi. Thờ ơ, lạnh lùng, gần gũi... những đặc tính đó trong tôi đều có đối với cuộc sống này. Phức tạp quá đến nỗi tôi cũng chẳng hiểu mình nữa...

Thứ Sáu, 4 tháng 12, 2009

Đừng Yêu Tôi!

Đừng yêu tôi, tôi sợ sẽ làm người buồn. Đừng cho tôi cảm giác ray rứt khi ko thể đón nhận tình cảm của người. Tôi ko giản đơn như vẻ ngoài của tôi mà người vẫn thấy. Càng gần tôi, người sẽ thấy tôi xa đến nhường nào.


Đừng dành tình cảm cho tôi! Trái tim tôi ko dễ để gửi về một ai khác lúc này, đó là điều tôi biết. Tôi mong người cũng chỉ xem tôi là một người bạn, đơn giản là một người bạn, tìm niềm vui ngắn ngủi nơi nhau để lãng quên những muộn phiền kéo dài của cuộc sống.


Đừng đặt nặng tình cảm trong mối quan hệ giữa chúng ta hơn tình bạn. Tôi ko muốn một ngày nào đó tôi thấy mình là người có lỗi, tôi ko muốn người cảm thấy đó là trò chơi tình yêu mà tôi đã kéo người vào cuộc chơi. Dường như mọi mối quan hệ thật khó điều tiết cho giản đơn khi con người ta lớn!


Đừng vội vàng! Sự vội vàng có thể làm người ko thể nhận ra tình cảm của tôi dành cho người cũng chỉ bình thường như tôi đã dành cho rất nhiều người bạn của tôi. Đôi lúc tôi nghĩ, nếu như người xem mối quan hệ giữa chúng ta là một trò chơi thì tôi cũng bằng lòng vì tôi biết cuộc sống của người cũng thật buồn tẻ.


Nụ cười của người rất đẹp, đừng vì tôi mà mất đi nụ cười ấy nhé. Tôi xin lỗi nếu làm người buồn! Đừng yêu tôi!

Thứ Năm, 3 tháng 12, 2009

Phương Ấy Mùa Đông




Gió lạnh lùng ngoài ấy phải ko cha?

Đêm cố hương lòng người có ấm áp?

Dẫu xa cách... Những mùa trăng vội vã

Cha cũng chỉ là người lữ khách nơi miên viễn phương con.



Cái khoảng cách từ thời con thơ dại

Tháng ngày đầy sao nó vẫn xa xôi!

Chút hi vọng mong manh tàn lụi

Như buổi chiều nắng tắt chợt phai mau...



Thân lữ khách con đăng trình thu ấy

Hành trang đầy là tình mẹ thương yêu

Gió thổi lạnh con nghiêng về một hướng

Dĩ vãng nhòa... ngoảnh mặt nước mắt rơi.



Nơi phố thị thương mẹ chiều quạnh vắng

Chuyến đò đời chỉ bến đục lênh đênh

Ở nơi đó đâu còn nghe con hát

Đâu còn đầu hồi con đưa võng những đêm trăng



Cha trở về quê cha có vui ko?

Trên chuyến xe chiều con là người đưa tiễn

Mảnh đất cha ông con chưa từng biết đến

Nghe nặng nề, lạc bước phiêu du



Ừ thì thế! cha về quê cha nhé

Sống yên vui cho trẻ được yên lòng

Ko hi vọng, ko cầu xin chi nữa

Lữ khách buồn lữ khách lại ra đi...!!!