Thứ Ba, 9 tháng 6, 2009

GOODBYE 360 ĐỘ

GOODBYE 360 ĐỘ

Thế là chuẩn bị đóng cửa blog 360 rồi, điều này làm tôi cảm thấy buồn. Ai cũng nói tôi là người sống nội tâm, ít bộc lộ cảm xúc cho người khác biết. Từ nhỏ đến học hết phổ thông, không ai thấy tôi khóc ngoài lần khóc trong buổi chia tay lớp 12. Trong con mắt bạn bè thời ấy, tôi chua chát như trái chanh, lạnh như tảng băng Bắc cực, khó hiểu, khó gần. Tôi mặc kệ, giả vờ như ko quan tâm tới những lời nhận xét ấy nhưng tính đa cảm mà, sao lại ko buồn mà buồn thì cũng chẳng nói cho ai biết cả. Thời gian trôi qua, tôi cảm thấy mình dần thay đổi khi tôi bắt đầu viết blog. Tôi vẫn sống nội tâm nhưng mỗi khi buồn tôi lại viết, sau khi viết lòng tôi nhẹ nhàng đi một chút. Và như thế, trang blog giống như một người bạn của tôi vậy. Vậy mà... lại chuẩn bị chia tay! Vẫn biết chia tay cái cũ rồi sẽ đón nhận cái mới nhưng tôi cảm thấy nỗi nuối tiếc trong lòng. Cám ơn 360 thời gian qua đã chia sẽ cùng tôi! Và đây có lẽ là Entry cuối cùng dành cho yahoo 360! Goodbye My Love!

Thứ Hai, 18 tháng 5, 2009

Entry for May 18, 2009

KHOẢNG THỜI GIAN TRỐNG TRẢI

Bất chợt nhận ra mình thật đơn côi, giống như người khách cuối cùng trên sân ga vắng. Đã lâu rồi, giờ lại thấy chính bản thân mình bối rối, bối rối ko biết làm gì, ko biết phải đi đâu về đâu nữa, mà những chuyện ko vui thì cứ dồn lại một lúc làm tôi khó thở. Dạo này chạy xe ngoài đường tôi hay mất tập trung, ánh mắt nhìn về hướng nào ko biết, mọi thứ ngay bên cạnh tôi mà cảm tưởng cứ xa xăm và tôi đi trong vô thức. Dường như tất cả đang nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại hay chỉ do tôi cảm nhận thế mà thôi? Trời dạo này hay mưa. Ử thì cứ mưa đi cho tôi thấy đó như là giọt nước mắt của chính bản thân mình, tôi khóc đấy chứ có phải ko thể khóc. Khóc để rồi quên???

Thứ Hai, 11 tháng 5, 2009

Entry for May 11, 2009

NGÀY CỦA MẸ!

Ngày của mẹ tôi ko về nhà, ko đi đâu mà cả ngày ở trong phòng suy nghĩ vẩn vơ. Đời người con gái cuối cùng cần được gì? - Một mái ấm. Dù họ có vùng vẫy đến đâu chăng nữa trong xã hội này nhưng cái cuối cùng mà họ muốn có được và là sự thành công nhất trong cuộc đời họ vẫn là sự yên ấm của một gia đình hạnh phúc. Thế mà, mẹ tôi được gì? Thương cho mẹ cũng là phụ nữ nhưng số phận lầm lũi như thân cò trong đêm vắng, phận gái thuyền quyên 12 bến nước ko bến nào trong. Gồng gánh một gia đình có phải quá nặng nề cho đôi vai gầy guộc? Thế mà mẹ vẫn bước đi ko hề gục ngã, dù có khổ đến đâu mẹ cũng vẫn muốn các con ăn học đàng hoàng để sau này có cuộc sống sung sướng. Những buổi dầm mưa làm cỏ, bón phân, thức khuya dậy sớm với công việc đồng áng mẹ ko ngại, chỉ có một niềm hi vọng những đứa con bé bỏng của mẹ mau trưởng thành. Bao nhiêu năm trôi qua, giờ con của mẹ đã lớn nhưng những sóng gió cuộc đời khiến mẹ vẫn phải lo lắng cho con mình nhiều hơn. Anh tôi bỏ đi mãi ko về nữa, mẹ mạnh mẽ lắm nhưng nỗi đau của mẹ thấm vào từng thớ thịt - tôi hiểu điều đó. Bao nhiêu năm đã qua, chưa một lần tôi tặng mẹ món quà nào vào ngày lễ bởi vì món quà tôi muốn tặng mẹ là món quà cuộc đời. Nghĩ về mẹ tôi lại cảm thấy mắt mình rơm rớm nơi khóe mi. "Con yêu mẹ hơn tất cả mọi thứ trong cuộc đời này!"

Thứ Tư, 6 tháng 5, 2009

TỰ KHÚC MÙA HẠ

TỰ KHÚC MÙA HẠ

Hè về rồi sao? - phượng đỏ tươi

Bằng lăng tim tím biếc đường dài

Mưa mờ giăng lối, sầu cánh điệp

Gió thổi làm chi rụng tả tơi!

Ai xui ta cứ bâng khuâng nhớ

Bâng khuâng đượm buồn trên mắt môi?

Lang thang trước biển trong chiều vắng

Nhớ đến người xưa ... chỉ thế thôi!

Hè lại về rồi, trên lối xưa

Hoa giấy vẫn rơi phủ kín đường

Em ko về lại nơi chốn ấy

Sao thấy lòng mình cũng chơi vơi!

Ôi tình yêu ấy em vẫn nhớ

Thử hỏi vì sao chẳng thêm yêu?

Tổn thương nhiều lần đã tha thứ

Nhưng ... ai nói con tim ko chai sạn bao giờ?

Thứ Ba, 5 tháng 5, 2009

Entry for May 04, 2009

SAU MỘT HÀNH TRÌNH

Lần đầu tiên đến với Phú Quốc - nơi mà tôi vẫn thường nghe người ta gọi là Đảo Ngọc, là thiên đường rực nắng. Những con đường đất đỏ kéo dài xuyên qua rừng cây trên khắp đảo, chỉ có đường trong thị trấn Dương Đông và con đường từ bến tàu về thị trấn là được trải nhựa. Phú Quốc thật buồn, các điểm du lịch khác ngày lễ rất đông đúc nhưng đến đây tôi ko cảm nhận được ko khí ấy. Đảo Ngọc bình yên thật sự. Biển ở đây trong xanh, cát trắng mịn, bãi biển còn hoang sơ nhưng người dân lại vô tình xả bất cứ những gì ko cần xuống làm cho đôi chỗ sóng biển đánh dạt vào bờ toàn là rác. Nếu có cái nhìn toàn diện thì Phú Quốc là một bức tranh sơn thủy hữu tình, phía dưới là biển còn phía trên là rừng nguyên sinh mênh mông, trùng điệp. Thế nhưng, để có thể giữ chân du khách Phú Quốc cần phải thay đổi rất nhiều về cơ sở hạ tầng phục vụ du lịch. Con đường dẫn vào các khu resort - là điểm mà du khách thường chọn lựa để nghỉ ngơi lại khó đi, đó là chưa đề cập đến đường vào điểm tham quan, nhà hàng chưa được đầu tư đúng mức hoặc giả có đầu tư nhưng lại vội thu lời. Chuyến đi lần này, tôi đi cùng một anh tài xế, ko nói chuyện nhiều nhưng tôi lại cảm nhận được từ anh nét chân tình thật sự của người dân huyện đảo này. Tôi hi vọng, Phú Quốc sẽ ngày một phát triển nhưng sẽ còn giữ được nét hoang sơ, yên bình cho những du khách muốn được nghỉ ngơi một thiên đường tuyệt vời nhất.

Tôi gắn bó với ngành du lịch, nếu tính tuổi nghề thì chẳng bao lâu nhưng nếu xét mức độ yêu nghề thì tôi dám vỗ ngực xưng tên vì điều đó. Tôi đã theo nhiều hành trình và gặp cũng khá nhiều hướng dẫn, tôi nhận thấy rằng rất nhiều hướng dẫn đang đánh mất cái tâm của mình làm suy thoái bản chất con người mình và suy thoái ý nghĩa thực sự của hoạt động du lịch. Tất nhiên, lĩnh vực nào kinh doanh thì cũng phải có lợi nhuận và những con người gắn bó với nghề đó phải sống được. Thế nhưng, xin đừng vin vào 2 từ cuộc sống để bào chữa cho tất cả sự thoaasi hóa bản thân mình, điều gì cũng có giới hạn nhất định và tôi chỉ chấp nhận trong giới hạn mà thôi, vượt qua giới hạn đó đối với tôi là 1 sự khinh thường. Chuyến đi kết thúc, tôi lại nhớ thầy - người đã dạy cho tôi những nghiệp vụ của nghề đồng thời dạy cho tôi biết thế nào là đạo đức nghề nghiệp. Có lẽ, tôi là đứa ko có khả năng để phát huy hết những gì thấy dạy, cho nên, xin được nói với thầy "cảm ơn và xin lỗi... tận đáy lòng em!"

Chủ Nhật, 26 tháng 4, 2009

Entry for April 25, 2009

Mưa! Mùa hè lại tới, những cơn mưa kéo dài và hoa phượng nở cháy góc trời mùa hạ. Con đường từ phòng tôi ra bờ sông hóng gió cùng Mít nở tím đường bằng lăng. Những màu hoa ấy sao gợi nhớ, mà nhớ gì đây tôi ơi? - Ko biết, dường như đó là sự suy tư thì phải. Tôi vẫn thích đi dạo trong mưa, thấy mình thật lẻ loi nhưng ko hiểu sao tôi lại đan xen cảm xúc vừa buồn mà lại vừa nhẹ nhàng hơn cho chính nỗi buồn ấy. Với tôi, từng giọt mưa rơi như là nước mắt và khi khóc thì lòng sẽ được nhẹ nhàng hơn.
Dạo này, vì có công tác nên tôi hay về nhà. Tôi nhớ mẹ nhiều hơn trước, nhớ anh chị và cả cháu tôi nữa. Tôi muốn được họ ôm tôi vào lòng, được gối đầu lên đùi họ và ngủ một giấc ngủ yên bình - với tôi, họ là tất cả. Tôi sợ lắm thời gian! vì thời gian cứ trôi qua và mọi thứ tôi yêu sẽ rời xa tôi mãi mãi. Về nhà, tôi lại ra mộ anh, giọt nước mắt cứ âm thầm chảy vào trong, sao đến giờ tôi vẫn ko muốn tin đó là sự thật?
Công việc dạo này bận một chút khiến tâm trạng tôi cũng khá hơn thời gian trước nhiều tuy trái tim dường như đã chai sạn. Đôi lúc, tôi cảm thấy sợ vì chợt nghĩ nếu mãi mãi tôi ko thể trở lại bình thường, tôi sợ chính sự lạnh lùng của bản thân mình và đôi lúc ước mình lại có thể nhớ nhung, hờn giận và ... đau như ngày xưa vậy.
Hôm nay là thứ 7, nhưng có lẽ từ giờ ko còn là thứ 7 cho Mít nữa. Mít nghĩ tôi giận thế nhưng hoàn toàn ko phải vậy. Tôi đã dành cho Mít những thứ 7 chỉ vì tôi ko muốn Mít thấy cô đơn (tôi đã trải qua một khoảng thời gian quá dài cảm giác ấy nên tôi hiểu và ko muốn người khác cũng như mình). Nay Mít đã đi làm và có một môi trường mới với mối quan hệ mới, những cuộc hẹn cùng đồng nghiệp sẽ làm cho cuộc sống của Mít vui hơn và tôi cũng cảm thấy vui vì điều đó.
2 tuần trước, tôi gặp Nhỏ và Yến. Chúng tôi đã có 1 ngày bên nhau đủ để tôi nhớ cái thời sinh viên cả 3 cùng gắn bó. 3 đứa ra Vũng Tàu leo lên tượng Chúa, tôi chỉ ước nếu Chúa thương tình thì hãy cho cả 3 cùng yên bình và sẽ lại có những lần họp mặt như thế, nhỏ mãi là nhỏ của tôi.
Về thôi khi chiều đã sập xuống, tôi sợ giây phút này cô đơn.

Thứ Tư, 1 tháng 4, 2009

Entry for March 31, 2009

Sáng nay lại về Sài Gòn sau 5 ngày ra với miền Trung yêu dấu - nơi mà đã lưu giữ bao nhiêu là kỷ niệm trong những chuyến hành trình thời sinh viên của tôi. Lại nhớ! Lại thấy nuối tiếc...! Vẫn con đường xưa, và cũng cùng một thời khắc ấy - thời khắc chiều tà buông xuống trên con đường đèo từ Phú Yên đổ vào địa phận Khánh Hòa, ánh đèn từ những con thuyền đánh cá lung linh làm phút giao thời ánh lên sắc huyền ảo nhưng lại gợi lên cảm giác buồn buồn trong lòng mình và sao tôi thấy nhớ một bờ vai đến vậy: "Cứ hồn nhiên đi cô bé ạ! rồi cô bé sẽ có được bình yên" - người ấy đã nói với tôi như vậy sau khi tôi hỏi một câu ngây ngô ko đầu ko cuối. Tối dạo trên biển Trần Phú lại nhớ đến nhỏ, biết bao giờ lại được cùng nhỏ ngắm bình minh trên biển nhỉ? Tôi nghĩ có thể là rất khó để có được thêm một lần như thế. Rồi người bạn mà tôi quen trong lần đi tour - một anh chàng khó hiểu nhưng cũng tạo cho tôi sự thú vị trong kiểu đề nghị lạ lùng. Năm nay, sinh nhật anh tôi đã ko về miền Tây, chỉ chúc mừng qua điện thoại. Có lẽ câu nói mỗi đứa hãy cố gắng theo đuổi con đường đã chọn thốt ra cũng thật khó khăn. Tôi biết mình trở thành lạnh lùng - sự lạnh lùng chính tôi cũng cảm thấy sợ. Ai bảo con tim ko chai sạn bao giờ? Lần này, trong chuyến đi tôi bất chợt thấy suy nghĩ về một người mà chưa bao giờ có với tôi một kỷ niệm. Trong cuộc đời con người, đôi lúc có những điều ko thể lý giải.
Sài Gòn hôm nay lại mưa, thời tiết năm nay kỳ lạ quá. Thời tiết kỳ lạ, vậy cuộc sống có thể có được những điều kỳ lạ?